✧˖°Dazai - Ướt át

-.🎀.-

"Kể từ đêm đó, hắn không còn mơ thấy điều gì khác ngoài em."

⚠️ Silght NSFW


Đêm ấy, Dazai mơ.

Trong làn sương mờ của tiềm thức, nàng siren hiện ra không phải với chiếc đuôi cá, mà là trong hình dáng một người con gái đẹp đến nghẹt thở, em mặc trên mình một lớp vải mỏng manh đã ướt nhẹp, lấp ló những đường cong nóng bỏng và quyến rũ, vài giọt nước biển khẽ rơi xuống đôi gò bông tròn trịa bị lớp vải em quấn lên, mái tóc ướt đẫm, cùng làn da mềm mại. Em bước về phía hắn, đôi mắt ấy nửa khinh miệt, nửa gọi mời như đốt cháy toàn bộ lý trí còn sót lại.

Hắn không biết điều gì đã dẫn lối giấc mơ này. Là những đêm trằn trọc nhớ mùi hương em thoáng qua. Hay là hình ảnh em trong chiếc váy xanh hôm ấy, ánh hoàng hôn nhuộm lên đôi môi mềm với vẻ gì đó thật tội lỗi?

Đêm đó, trong cơn mộng mị, nàng lại hiện về như một cơn say không cách nào dứt được. Dazai không còn là kẻ ngoài cuộc. Hắn bị hút vào ánh mắt em, đôi mắt sâu hun hút như đại dương đang nuốt lấy linh hồn hắn, từng chút một.

Bàn tay em chạm vào cổ hắn, nhẹ như gió nhưng khiến tim hắn giật thót. Hơi thở hắn dồn dập khi em ngồi lên đùi, ngón tay vuốt nhẹ dọc sống lưng hắn, kéo theo cảm giác rạo rực. Trong giấc mơ ấy, hắn để em cười, để em trêu đùa, để em chiếm lấy hắn theo cách chỉ có thể nàng siren như em mới có thể làm được. Hắn không kiềm được mà tay siết lấy eo em, kéo em vào lòng như muốn đụng chạm em vào chính da thịt mình. Hơi thở dồn dập, hơi nóng lạ lùng bốc lên giữa hai người.

Ngón tay hắn trượt dọc tấm lưng em, kéo em sát vào mình hơn nữa, cho đến khi không còn khoảng cách nào giữa hai người, chỉ còn nhịp tim dữ dội và hơi thở đan xen. Những tiếng rên khe khẽ, tiếng tim đập, và cả sự gấp gáp cuồng nhiệt khiến hắn giật mình tỉnh dậy, trán thấm đẫm mồ hôi, bàn tay vẫn siết chặt lấy tấm chăn lạnh ngắt.

Hắn ngồi dậy giữa đêm. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, cổ áo ướt đẫm, tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Mùi hương của em, hơi ấm của làn da em, tiếng thở khẽ kề bên tai hắn, tất cả vẫn còn vương vấn như dư vị sau một lần đắm chìm vào mê cung xác thịt.

Em không có ở đây.

Thì ra tất cả chỉ là giấc mơ.

Dazai mở mắt, tay gác lên trán. Hắn chống tay ngồi dậy. Em đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong hắn, nơi mà ngay cả chính hắn cũng không dám bước đến.

Hắn siết chặt lấy tấm chăn, đôi bàn tay run rẩy không rõ vì lạnh... hay vì khao khát chưa từng được chạm đến.

Từ khoảnh khắc ấy, hắn biết đây không còn là trò đùa, càng không phải sự tò mò nhất thời.

Hắn muốn em.

Không phải theo cách thông thường, càng không phải bằng những lời đường mật. Hắn muốn giữ em, giam em lại như một báu vật bị ám lời nguyền, như một bí mật mà chỉ mình hắn được quyền chạm đến.

Lý trí kêu gào, muốn hắn tỉnh táo hơn. Đó là một siren, một sinh vật sinh ra để dụ dỗ và sắc dục. Và em không thuộc về thế giới này. Em là hiểm họa sống.

Vậy thì sao chứ, hắn nghĩ.

Nếu như thế, ta muốn là kẻ đầu tiên muốn rơi xuống đáy cùng em.

Một phần trong hắn, muốn chạy đến bên em ngay lúc này, giữ chặt lấy em bằng tất cả những hoang dại vừa ùa về trong giấc mộng. Hôn em đến khi không còn thở nổi, trói em lại bằng ánh mắt, bằng tay, bằng những ám ảnh đang rỉ máu trong tim.

Hắn tự hỏi bản thân. Một câu hỏi không lời đáp cứ thế vang vọng trong lòng:

Cảm giác này là gì?

Mỗi lần chạm mắt em, dù chỉ thoáng qua, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, mơ hồ mà dai dẳng, như một cơn say nhẹ chưa kịp tỉnh, như một bản nhạc lặng lẽ ngân lên trong đêm mưa. Không phải tình yêu, cũng chẳng phải dục vọng. Mà là một thứ gì đó nguyên sơ và bản năng hơn.

Một sự khao khát. Một nỗi tò mò mang mùi vị của chiếm hữu.

Em khiến hắn cảm thấy hứng thú, một cách kỳ cục và nguy hiểm. Không giống bất kỳ ai hắn từng gặp.

Hắn biết rõ bản thân không phải kẻ dễ dàng sa vào lưới tình. Hắn từng lạnh nhạt trước những lời tỏ tình, từng cười cợt trước nỗi đau của người khác. Vậy mà giờ đây, chỉ cần thoáng thấy bóng dáng em lướt qua giữa đám đông, lòng hắn lại rộn ràng như một kẻ vừa lỡ đánh mất điều gì đó quan trọng.

Và điều đáng sợ nhất là hắn không ghét cảm giác ấy.



Gần như mỗi đêm, Dazai đều xuất hiện ở quán rượu nhỏ nơi em làm. Một góc khuất yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mùi rượu phảng phất trong không khí. Hắn thường chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, yên lặng nhìn dòng người qua lại và thỉnh thoảng đưa mắt về phía em.

Ban đầu em chỉ nghĩ hắn là một vị khách cô đơn như bao người khác. Hắn không gọi nhiều, thường chỉ một ly rượu nhẹ, đôi khi lặng lẽ đọc sách, đôi khi đơn giản chỉ ngồi đó, im lặng.

"Trời hôm nay lạnh thật đấy." - hắn nói khi em mang rượu tới.

"Ừ, mưa suốt cả buổi chiều." - em trả lời, không quá thân thiện cũng chẳng lạnh nhạt.

Những cuộc trò chuyện ban đầu chỉ dừng lại ở vài câu khách sáo, nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào, chúng dài hơn về những món rượu, về công việc, đôi khi là vài chuyện vụn vặt trong ngày. Hắn hay kể chuyện bằng giọng điềm tĩnh, thỉnh thoảng pha trò khiến em bật cười, mặc dù nó nhạt.

Hắn dường như không cố gắng tiếp cận, nhưng sự hiện diện lặng lẽ và ổn định của hắn lại khiến em bắt đầu chờ đợi. Chờ cái bóng dáng cao gầy quen thuộc bước qua cánh cửa mỗi tối, chờ những câu nói đùa vu vơ và ánh mắt thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát em.

Một hôm, khi quán gần đóng cửa, hắn chậm rãi nói:

"Tôi nghĩ mình bắt đầu quen với việc đến đây chỉ để được nói chuyện với em rồi."

Em bất ngờ, tim như lệch một nhịp, nhưng không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ.

Từ những lần gặp gỡ không định trước trở thành thói quen. Từ thói quen, thành sự thân thuộc. Và rồi tình cảm đến lúc nào không hay, dịu dàng, chậm rãi, như một cơn sóng len lỏi vào tim.

Từ đó, cả hai yêu nhau. Không ồn ào cũng chẳng vội vã.

Chỉ là sau mỗi lần gặp gỡ, em lại mong chờ lần tới để được thấy hắn, nghe hắn kể điều gì đó bất chợt, và cảm thấy bình yên.



Em chấp nhận làm người yêu của hắn có lẽ là vì những lần trò chuyện khiến tim em rung lên, hay đơn giản vì ánh mắt hắn luôn nhìn em như thể em là điều duy nhất hắn cần giữa thế gian hỗn loạn này. Nhưng em đâu biết, đó là sự lựa chọn sai lầm.

Bởi sau lời yêu ngỡ như dịu dàng ấy là những sợi xích vô hình dần siết lấy trái tim em. Sự quan tâm của hắn không còn là những câu hỏi han nhẹ nhàng mà dần trở thành những mệnh lệnh đầy áp đặt. Sự hiện diện thường xuyên của hắn không còn là điều an ủi, mà là chiếc bóng đeo bám không rời.

Và em - nàng yêu dấu, đã quá muộn để quay đầu.

(2) End

-.🕯️.-

Mèo Ngố ❗

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro