Chương 1: Ngôi đền giữa rừng

☽◘—»⛩️«—◘☾

Núi Yoshinoyama, mùa xuân. Những cánh hoa anh đào bay lả tả trong làn sương mờ. Một ngôi đền cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa rừng sâu, bao quanh bởi tiếng suối róc rách và hương trầm nhẹ thoảng. Nakami khi ấy chỉ mới năm tuổi, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt chiếc bùa gỗ đã sờn. Cô bé đi lạc khi đang theo cha mẹ lên núi cúng lễ. Gió lạnh luồn qua mái tóc đen, váy bị vướng vào bụi cỏ.

“...Oa... mẹ ơi...”
Giọng cô bé run run, gọi trong vô vọng. Nhưng chỉ có tiếng cười ai đó đáp lại – trong trẻo mà đầy trêu ngươi.

Một người đàn ông mặc áo choàng trắng ngồi trên cành cây cao, đuôi hồ ly phất nhẹ sau lưng. Mắt nâu nhạt cong cong đầy thích thú.

“Oya, oya~ Một con người nhỏ xíu lạc vào lãnh địa của ta à?”

Nakami ngẩng đầu, tròn mắt nhìn. Cô không sợ, chỉ nghiêng đầu hỏi:
“Chú là... hồ ly thật hả?”

Hồ ly nhoẻn miệng cười, nụ cười nửa thật nửa đùa.

“Ừm, ta là một con hồ ly biết nói. Nhưng đừng sợ, ta không ăn trẻ con đâu.”

Nakami nghiêm túc đáp, giọng nhỏ xíu:
“...Không sợ đâu. Hồ ly đẹp mà.”

Dazai khựng lại, rồi bật cười – lần đầu tiên sau trăm năm mới có một người hay đúng hơn là một đứa trẻ nói vậy với anh. Anh nhảy xuống đất, ngồi xổm ngang tầm cô bé.

“Tên con là gì?”
“Nakami.”
“Nakami à... dễ thương thật. Nhưng con người như con không nên đi một mình trong rừng này đâu, có quỷ dữ đấy.”

“Quỷ dữ là gì ạ?”
“Là những kẻ to lớn, có sừng, thường bắt nạt hồ ly như ta.”

Giọng Dazai vừa dứt, một tiếng gầm trầm thấp vang lên phía sau.

“Ai cho phép mi nói dối trẻ con hả, đồ hồ ly thối?”

Một người đàn ông tóc đỏ xuất hiện, bước ra từ bóng tối. Trên đầu là hai chiếc sừng nhỏ, ánh mắt vàng rực như than cháy. Anh mặc giáp nhẹ, tay cầm gậy sắt. Nakami hơi giật mình, lùi lại.
Dazai huýt sáo:

“Đấy, ta vừa nói xong là nó đến liền.”

Chuuya khịt mũi, nhìn cô bé rồi trừng mắt với Dazai:
“Ngươi dọa con nít làm gì? Cô bé, ngươi ổn chứ?”

Nakami nhìn anh, ngập ngừng một chút rồi hỏi khẽ:
“Chú là quỷ à?”

Chuuya chớp mắt. Thay vì sợ hãi, cô bé chỉ tò mò.
“Ừ. Nhưng ta không làm hại ai hết.”

“...Vậy chú có bị đau không?”
“Hả?”
“Trán chú có hai cục u to nè.”

Dazai cười khúc khích, còn Chuuya suýt nghẹn.

“Cái đó là sừng! Không phải u!”

Nakami bật cười ngây thơ, tay vẫn ôm chặt bùa.

“Cả hai chú đều tốt mà... vậy là không có quỷ dữ đâu.”

Câu nói ấy, ngây ngô nhưng khiến cả hai yokai im lặng.
Một hồ ly lừa lọc.
Một quỷ cô độc.
Một đứa trẻ con người với nụ cười sáng như nắng. Từ giây phút đó, định mệnh đã đan sợi chỉ đỏ giữa ba sinh linh khác biệt.

Khi cha mẹ cô bé tìm thấy Nakami, họ chỉ thấy con đang ngồi chơi giữa sân đền, mỉm cười nhìn bầu trời hồng rực hoàng hôn. Không ai biết rằng – trên mái đền, một con hồ ly với đuôi bạc phất nhẹ, và một oni khoanh tay đứng tựa cột vẫn đang dõi theo.

◘—»⛩️«—◘☾

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro