Hoa giao thừa - viết cho Shin
Jungkook x Taehyung
.
Em đánh mất anh giữa những năm tháng trẻ dại.
Cũng mùa đông rét căm những tuyết, tháng một chẳng thể lạnh hơn khi bóng hình anh khép lại nơi cửa nhà toang hoang. Để lại em trong căn phòng nay lạnh tanh qua từng hồi cãi vã, ngả nghiêng bởi tiếng lòng rối tơi bời đương thét gào rằng hãy đứng dậy và đuổi theo anh. Đáng ra em sẽ làm thế, sẽ lao thẳng vào Seoul già cỗi đang gồng mình dưới cái giá lạnh của mùa đông để tìm anh, mặc kệ những rét căm ăn vào da thịt em dần tái buốt dưới lớp áo mỏng manh, em đón tay anh trắng bệch vào đôi bàn tay em thật hiền, đưa anh về nơi mà đôi mình âu yếm gọi nên hai tiếng tổ ấm thân yêu.
Em sẽ thả rơi những cái ve vuốt nơi sương mai lấm tấm đậu trên đuôi mắt anh, sẽ ru vùi anh trong cơn ái ân si cuồng chỉ bằng chiếc ôm siết nhẹ và nụ hôn âm ỉ cháy giữa tiết trời giá lạnh, thật chậm rãi để cho lá giăng trên những tán cây trơ kịp rụng cho đầy vai áo, và để cái cong cong nơi đuôi mắt thay cho lời em ấm nồng: về nhà đi anh, nhà của đôi chúng ta.
Thế nhưng em đã không làm thế. Em vặn ép chính mình trong lửa giận bén qua tim, đập phá thêm ngôi nhà vốn đã vỡ tan sau lần vừa xích mích bằng những cú xô mình vào ghế bàn và gạt cả mâm cơm hãy còn vất vưởng hơi ấm. Cho đến khi cơn giận cũng vơi tàn rồi chớm tắt trong gió đông thì căn nhà cũng chỉ còn là một đống vỡ vụn. Thế và, em bỏ ra khỏi nhà, tìm đến cơn say váng vất kéo dài ướp lạnh con tim bừng bừng nóng rát. Cũng chẳng hay, cồn rượu chỉ làm những vết cắt chằng chịt thêm xót xa.
Em đã sống bơ phờ suốt một tuần liền trong vai một gã trai tự phụ ngu ngốc, với đức tin lớn lao rằng người gã yêu sẽ trở về sớm thôi. Em bỏ ngỏ cửa nhà và lang thang khắp nẻo, bắt những chuyến xe ngắn và gọi hàng chục cú điện thoại rủ rê bạn bè đi bowling hay đàn đúm. Trốn tránh căn nhà thiếu vắng anh, em vẫn hoài tưởng tượng trong những buổi bê tha say đến không nhớ nổi đường về ấy, rằng sau vài ngày biệt tích trở về nhà, em lại được thấy anh trên chiếc giường bạc phếch màu ga trải, đường mày cong nhíu lại vì giấc chiêm bao không trọn vẹn như ý.
Có thể anh đã về, thật.
Có lẽ anh đã về một vào trong bảy ngày nào đó em đi vắng, trong một giờ nào đó ngắn dài chẳng rõ, nhìn ngôi nhà trống hoác và còn nguyên tàn tích của cuộc tranh cãi, tìm kiếm em. Có thể anh đã gọi cho em, kiên nhẫn chờ đợi tiếng đáp trả của em sau hồi chuông kéo dài còn hơn con sông Nakdong quanh co tít tắp, để rồi nhận về không hơn tiếng nhạc chát chúa dội lại màng nhĩ, tiếng hét hò đảo điên của những kẻ đang rong chơi trong cơn đê mê váng vất, thế là chút xíu mong muốn làm lành bị sẻ nhỏ dần, nhỏ dần vì niềm đau bén ngọt sắc như dao, đến khi nó chỉ còn bằng hạt bụi thoảng qua dưới ánh trăng hoang hoải.
Thế và, anh chẳng quay lại nữa. Tuần sau, tháng sau, hay nhiều tháng nữa, em không còn bắt gặp dáng hình anh đi đi về về nơi cửa nhà nhập nhoạng ánh trăng tan, hay say ngủ trong hương bữa cơm khuya đã nguội vì em về lỡ trễ. Anh đi thật rồi, đi xa. Để lại em với niềm nhớ nhung ban đầu phớt qua môi, nay đã trở thành những vết cáu giận bầm tấy da thịt, đay nghiến cơ thể khô rạc gầy gò của em cho đến khi máu tứa ra và chẳng còn vết bầm nào nữa. Mà là sẹo.
Tuần sau, tháng sau, và nhiều tháng nữa, em cũng không còn níu mình ở bar hay những phòng bowling, bởi em biết rằng chúng chẳng làm vơi đi đến một vụn thứ cảm xúc đang thắt chặt lấy tim mình. Thay vào đó, em lui tới nhiều hơn cái khu công viên nhỏ mà hẳn là bao nhiêu dì, bác tập dưỡng sinh đã đều nhớ mặt gọi tên mình. Em cứ ngồi vẽ từ tinh mơ đến khi trăng mò lên đỉnh đầu, càng vẽ càng cảm như tháo được tơ rối trong lòng ra một ít. Cũng may, các cô bác dạo này cũng ít lại bắt chuyện em hơn, có lẽ rằng họ nhận thấy rằng bên cạnh cái cậu họa sĩ lãng đãng nọ, tự bao giờ đã không còn cái anh diễn viên với nụ cười hồn nhiên biết mấy.
Em vẫn vẽ anh, họa anh vào từng trang giấy nhở nham nét phác thảo, viền đi viền lại nét mắt sắc, đưa thật nhẹ nét đôi mi, tạc thẳng sống mũi và phất phơ mái tóc vàng sắc nắng. Nhưng tranh chân dung không có người làm mẫu, mỗi một lần lại khác đi một chút, mất đi một chút cái thần, cái hồn cho đến khi anh chỉ còn hoàn toàn là một pho tượng nằm trên giấy mà mọi họa sĩ đều có thể tưởng tượng mà họa ra. Đến nửa cái hồn và dăm hơi thở cũng không có nổi.
Và thế, ai cũng nói, trong thế giới tranh của em, anh đã không còn là anh nữa.
Lần đầu tiên sau năm năm kể từ cái ngày hôn chào tạm biệt mẹ ở đầu tuyến Gyeongbu, em bật khóc nơi cửa nhà khi nhận ra đã đến lúc phải chấp nhận sự thật, rằng ta chia tay mất rồi. Năm năm, anh ơi, năm năm dằng dặc tháng năm ta lại bỏ chỉ vì vài lời đắng cay lúc tức giận. Để giờ đây em tự ru vùi mình trong giấc mộng mang thanh âm quá khứ, tự vỗ về mỗi đêm khi ánh trăng lỡ làm em tỉnh giấc, rằng mình không còn yêu anh nữa, không còn nữa.
Nhưng con tim chẳng dễ để lọc lừa đến vậy, anh ơi. Khi mà đâu đâu trong căn nhà này cũng là hình bóng anh, em bỗng thấy mọi thứ tựa như hơi thở của ngày hôm qua. Cái ngày hôm qua của năm năm về trước, thằng nhóc con chân ướt chân ráo lên Seoul bươn chải với đời, với dăm đồng bạc lẻ, kẹo ngậm và họa cụ chất đầy chiếc balo sờn rách. Đến mọi quán cà phê và xỏ xin được lấp đầy bốn mặt tường của họ bằng khả năng hội họa nghèo nàn của mình, em đã bắt đầu cuộc sống ngay giữa lòng thủ đô chạy vạy như thế.
Thế và, trong một đêm trở về từ quán cà phê đã rộng rãi trả thêm tiền hút khách, em bắt gặp anh, với bộ dạng bất cần như một cậu thiếu niên nổi loạn, tay lăm lăm bình xịt sơn gần cạn theo tiếng lắc mạnh, phả lên tường chi chít những bức graffiti nhức mắt. Ngây ngô và thuần túy, đó là cách em chồm hỗm ngồi xuống bên cạnh và gợi chuyện anh, giọng kẻ cả của một thằng nhóc chẳng hiểu sự đời thu hút anh gần như ngay tức khắc. Rằng, nếu anh thích, chúng ta có thể cùng đi vẽ thuê ở mấy quán cà phê. Anh biết đấy, nó làm ra tiền, không bị bắt và em còn bớt vất vả hơn chút xíu.
Chỉ thế thôi, mà anh cười, cười vang, lanh lảnh đêm thâu tựa tiếng chuông gió gọi về niềm lâng lâng hạnh phúc. Những năm về sau, mỗi khi cùng ngồi trên chiếc sofa mua rẻ của đôi vợ chồng già, ôn lại kỉ niệm thuở mới quen mà khùng khục cười vì những câu chuyện của hai thằng trai ngót hai mươi mà tính như trẻ nít, em mới phát hiện rằng thật ra anh khi ấy phân nửa hứng thú với vẽ vời cũng chẳng có. Sao hồi đó em lại không nghĩ tới nhỉ, anh là sinh viên khoa sân khấu điện ảnh mà. Bản thân anh còn biết là graffiti mình vẽ xấu kinh, cho dù có được em nịnh bợ bao nhiêu lần là nó đáng yêu như chính bản thân anh vậy. Im ngayyy, thoại phim của anh còn không sến đến thế đâu Jungkook.
Kì thực thì, bình xịt, graffiti và cuộc chạy đua với bình minh lên khô váng nắng chỉ là một phép thế cho những đêm thao thức nhớ về bà ở phương xa và trằn trọc vì những lời học hằn rằng anh chẳng có gì ngoài cái mã bóng bẩy được giới làm phim chú ý đến. Không bạc tiền, nhà cửa hay gia đình, anh cũng như em, một thân một mình lên Seoul học diễn, kiên cường mà trúc trắc mãi mới bước được tới đường thành danh. Một thân cây khô cằn ẩn mầm non xanh mướt mải sương sớm bận vươn mình thật cao, vẫn chẳng nề hà đỡ thêm loài én non nớt trú lại trong những ngày mỏi mệt không bay được đến miền đất hứa. Nhưng anh ơi, cành cây thì có thể đỡ hoài cánh én, nhưng chỉ cần gió bấc kéo về, én nhỏ sẽ chẳng sống đến mùa xuân.
Giống như cây phải vươn mình, én phải bay về phương nam tránh gió rét, chúng ta đơn giản là không thể thuộc về nhau. Có thể dừng chân một thoáng, say sưa đêm ngày ngắn ngủi rồi thôi, chứ chẳng thể nào trở thành thứ tình yêu kéo dài đến tận thiên thai được.
Thế nhưng, cái định luật này, có thể trời biết đất biết, ai ai cũng đều biết. Chỉ duy có én non vẫn hoài chấp niệm, hoài rụt cánh níu lại những tháng ngày bình yên bên thân cây kiêu hãnh nhựa sống. Dù cho điều đó đồng nghĩa với cái chết cứa lên từng hơi thở, đồng nghĩa với cái lạnh tê tái thấm qua lớp lông vũ mỏng manh, đồng nghĩa với sự tàn lụi chóng vánh.
Dù cho có là như vậy.
---
"Jungkook?"
Choàng tỉnh khỏi giấc mộng, em ngước mắt, bần thần một thoáng bởi tiếng gọi mà trong suốt những năm tháng xưa vẫn hằng khiến em xao xuyến. Tiếng gọi của anh.
Và đây, anh của em. Vẫn trẻ trung và đẹp tuyệt vời như một tác phẩm được chính tay đức Chúa nhào nặn. Chỉ có khóe môi hay cười nay đã úa tàn, gọn gàng nằm lại như một đường ngang nhạt nhòa và bình thản.
Phải rồi, 'bình thản'. Em hãy nhớ lời mình thường nói, rằng một diễn viên như anh có thể đeo nhiều chiếc mặt nạ, đóng nhiều vai diễn và biểu lộ nhiều mặt xúc cảm, thế nhưng hình tượng anh khoác lên mình mãi mãi không vừa vặn với hai chữ 'bình thản'. Nó quá đối lập với bản chất của Taehyung. Anh có thể vui tươi, năng nổ; có thể ì ầm, giận dữ; có thể u buồn, bi thương, thế nhưng Taehyung không và chắc hẳn là chẳng bao giờ tỏ ra bình thản trước bất kỳ điều gì. Anh gọi đó là sự thờ ơ đầy xúc phạm đối với những người giao tiếp với mình.
Hoặc chăng đó là những gì em đã tưởng. Cũng tại hồi ấy em còn trẻ quá, nên không biết rằng đến bản chất cũng có thể thay đổi. Em những tưởng chỉ có thay da đổi thịt bên ngoài, chứ chẳng ngờ đến xương cốt cũng lóc ra thay mới được.
Hẳn là ngay lúc này, thờ ơ thế nào, xúc phạm thế nào đã không còn là điều khiến anh bận tâm nữa. Giữa hai miền cảm xúc vui sướng hay buồn bã, mừng rỡ hay âu lo, anh thản nhiên đứng tại nơi điểm mù là chính giữa, khiến em lại lần nữa hoảng loạn kiếm tìm. Để rồi nhận ra, rằng có tìm đến chết cũng không có kết quả, vì em đang tìm một điều đã sớm biết mất khỏi thế gian này. Em tìm anh của xa xưa.
"Vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh."
Tự bao giờ anh của em đã nằm lòng những mẫu cấu trúc câu ngắn ngủn và khách sáo đến vậy?
"Không cần, cũng đã muộn rồi. Em cứ nghĩ rằng anh sẽ về sớm hơn. Nhưng cũng không sao, còn chưa đến giao thừa. Với cả, chúng ta cũng sẽ nói nhanh thôi."
"Anh và em có gì để nói với nhau à?"
Tự bao giờ đôi mắt anh thôi không cất lên những câu tình tự ngọt ngào hay đong đầy ánh sao lấp lánh?
"Taehyung, nghe này, Namjoon hyung đã nói cho em biết rồi, anh sắp sang Mĩ định cư đúng không? Đừng làm như vậy, anh, anh biết là chúng ta vẫn còn..."
"Shh."
Taehyung đặt ngón trỏ trước môi và ra giấu im lặng, tay vặn nắm cửa. Đôi ba cảm xúc nảy lên trong mắt anh, rồi lại chìm xuống dưới làn hờ hững. "Vào nhà đã."
Lần này thì anh nhún nhường.
"Xin em."
Em bước vào trong căn hộ của anh, nội thất đơn giản hệt như cái thời anh cùng em mua chọn những món đầu tiên cho tổ ấm bé nhỏ của mình. Vậy là em đã tìm thấy ít nhật một 'sự không đổi thay' nơi anh để bấu víu vào, để ăn mày quá khứ rồi, nhỉ?
Đó là em vẫn nghĩ như thế, cho đến khi nhìn thấy đôi cao gót nép bên lề lối vào.
"Xin lỗi em, hôm nay Somi cũng định đón giao thừa với anh. Nhưng vì sợ công việc bận quá, không về kịp nên anh đã nhắn cô ấy ngủ trước rồi. Giờ thì lại gặp em."
Kìa anh, có phải em vừa nghe thấy một tiếng tặc lưỡi như là bị làm phiền đó không?
"Anh không muốn đánh thức cô ấy, nên mình ra ban công nói chuyện nhé."
"Hẳn rồi, ban công là chỗ lý tưởng để ngắm pháo hoa mà."
Anh lặng yên không đáp, tiến những bước đều tăm đến chỗ ban công, mở cửa hứng gió. Gió đã chờ bên ngoài rất lâu, vội vã thốc vào phòng, tung hoành tới từng ngóc ngách nhỏ. Gió thì thầm câu chuyện cũ, kể rằng cũng một đợt buốt lạnh da thịt này, cũng mùa đông rét căm những tuyết, em đã để người đi trong nước mắt ra sao.
Và trăng. Khuyết hờ, hư ảo, treo trên đầu và đổ ánh xuống vai anh, xuống mái tóc anh như sáng lên màu bàng bạc. Anh đứng đơn côi bên chiếc lan can lạnh buốt thiếu hơi người, tầm mắt bị hút lấy bởi những đốm sáng lúc chớm lúc tàn phía xa xa. Gió cắt má anh rát rạt, luồn lách vào trong chiếc áo măng tô và rút mọi hơi ấm nó tìm được, xẻ nhỏ dần hơi thở anh cho đến khi nó chỉ còn là một đốm tàn hắt lên cung trăng cao vợi.
Gió làm óc em mụ mị đi cả, quấn rít lấy những nghĩ suy và khiến chúng chất chồng lên nhau rối tinh rối mù. Em không nghĩ được gì nên hồn, nên cũng chẳng ngần ngại mà bước tới. Chẳng ngần ngại mà ôm anh.
Gió vẫn thổi từng hồi lạnh tê tái, trong lòng em, bờ vai anh vẫn rẩy run không ngừng, mặc kệ em có siết chặt tay thêm bao nhiêu lần và xoay anh ngược hướng gió. Lưng em tựa vào lan can có cái thanh chắn kim loại lạnh ngắt lạnh ngơ, làm em thót mình cũng run lên một trận. Nghĩ về anh những ngày trằn trọc không ngủ (giấc anh nông, những tháng ngày xưa đầu ấp tay kề em rõ hơn ai hết), thể nào cũng lại mang cái thói quen ngắm phố đêm mà lục tục ra đây với tách trà đào nguội, cho gió thấm vào người, cho ấm hồn mà tỉ tê với lá vàng trăng bạc. Hẳn thế, em đoán được ngay, vì bao tháng qua lại mấy con ngõ quen thuộc, lớp sơn cũ đã phai mờ đi biết bao nhiêu mà vẫn chẳng có nét ai nguệch ngoạc tô đè lên như trước. Vậy mới biết, cố gắng tránh mặt em hay cũng bằng với nỗ lực đổi thay chính mình.
Chẳng hiểu nên mừng hay xót xa đây nữa.
"Anh này, loại trừ ngày này năm ngoái em không kịp níu anh lại, kể từ khi bên nhau chúng ta đã luôn cùng ngắm giao thừa thế này. Còn nói, sẽ cùng nhau đi thêm thật nhiều đêm giao thừa nữa. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, đến khi chỉ còn là những kẻ đầu hai thứ tóc, chầm chậm nhìn năm tháng chuyển giao, chầm chậm đi đến cuối cuộc đời."
Hương xuân như một thứ rượu gạo, em cứ ôm anh như vậy, cứ ôn lại những kỉ niệm xưa để rồi say váng vất cái hương vị yên lành, quyến luyến ấy tự bao giờ. Anh vẫn trầm ngâm dõi mắt về phương xa, trên những chùm pháo bông nở đỏ rực bầu trời rồi lặng ngắt chìm vào bóng tối, tựa như sắc đỏ gợi anh về một tháng ngày nào đấy từa tựa đêm nay. Hoặc chăng đúng là như vậy thật.
"Jungkook này, có một năm do lịch quay nên anh không về kịp giao thừa, nhớ hồi đó đã hứa với em sẽ đúng giờ mà cuối cùng lại trễ, anh hình như đã trẻ con mà khóc lóc một trận. Em nhớ khi ấy mình đã nói thế nào không? 'đêm giao thừa đúng là chỉ có một lần trong năm, nhưng chẳng phải năm sau lại có một đêm giao thừa khác hay sao? Chúng ta căn bản chỉ cần kiên nhẫn, điều tốt đẹp sẽ lại trở về'. Em biết không Jungkook, anh nhận ra chúng ta đã lỡ mất giao thừa của chính mình rồi."
Thanh âm của anh nhẹ như cánh đào rơi bên thềm cửa, trong như suối, ấm như nắng hè, thế nhưng giếm rất khéo trong từng lời tưởng chừng bình thản ấy, lại là tiếng vỡ rất nhỏ tựa như chỉ là một hòn sỏi gồ lên trên mặt đất bằng phẳng. Thế nhưng đối với mảnh hồn như đang treo nơi mép vực của em, một hòn sỏi cũng đủ cho em sảy chân vấp ngã. Ngã thật đau.
"Taehyung, lẽ nào anh vẫn không hiểu lời em nói lúc ấy? Cho dù có là lỡ một, hai, hay ba đêm giao thừa, chẳng phải giờ chúng ta đã cùng nhau đón cái giao thừa của hiện tại và tiếp tục những năm sau và sau nữa? Đâu phải chỉ có một đêm giao thừa để đợi chờ trong cuộc đời này chứ?"
Pháo hoa ban nãy tới sớm, ở một tụ điểm nhỏ. Hiện thời đã là mười một giờ năm chín, phía quảng trường Seoul bấy giờ mới cho bắn loạt pháo chính thức, dội vào màng nhĩ cái thanh âm rúng động bầu trời và làm nhòe đôi người bằng sắc vàng rực rỡ. Trăng vẫn đó mà nắng tưởng chừng đã trở lại bên vai, sáng lòa ôm lấy hình bóng anh đơn côi dựa nơi đầu ánh pháo.
Taehyung hòa mình vào đường diềm chói chang đang chạy đổ trên mái tóc, cần cổ và hai bên vai áo bằng nụ cười mà chắc hẳn nàng Aphrodite phải xé cả vạn dặm áng mây mới có thể bớt sự ghen hờn. Tuyệt đẹp, nhưng chứa đầy xót xa. Cái cảm giác xót xa của việc cắt đi từng dây gai đã ăn sâu bén rễ vào cơ thể nhưng thít chặt lấy con tim, tuyệt vọng như cắt từng mạch máu.
"Jungkook à, đẹp không em? Pháo hoa đẹp thật, lộng lẫy hơn năm ngoái rất nhiều.
Kì thực, trong lời em nói hôm ấy, chỉ có một điểm anh cho rằng không đúng mà thôi. Đó là, sau một năm chúng ta quả thực lại được đón giao thừa. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là nó quay trở lại, mà chỉ là một điều tốt đẹp khác đã đến và thay thế cho điều đã qua đi. Giống như hoa phai hoa tàn, sang năm nở hoa chỉ còn là cái cây mà thôi [1], chẳng có mùa hoa nào hoàn toàn giống như một mùa hoa nào cả. Vậy nên hoa mới luôn đẹp, và tình yêu mới là điều gì đó khiến anh theo đuổi. Và ngay chính chúng ta của mùa hoa trước không thể giống ta của mùa hoa này, hay mùa hoa sau và sau cuối.
Đón giao thừa với anh năm ngoái, năm trước và năm trước nữa có thể là em, nhưng đổi thay rồi, lại là người khác. Chúng ta chỉ đang níu kéo một khái niệm trôi trên dòng thời gian mà thôi, như vậy chỉ khiến tự mình bị cuốn đến không tìm lại được thực tại. Mà nói 'chúng ta' thật ra cũng không đúng, kì thực anh đã tìm được một mùa hoa mới rồi. Anh hạnh phúc, em hiểu không, anh đang rất hạnh phúc.
Và anh mong, em cũng sẽ hạnh phúc."
Pháo hoa tắt theo nụ cười anh, khiến đôi ngươi em hoảng loạn giữa không gian chập tối. Em đưa tay đón những mảnh sáng còn sót lại, bấu víu vào để lòng mình an tâm. Nhưng chẳng còn gì cả. Đọng giữa lòng bàn tay chỉ còn ánh trăng, từ đầu tới cuối vẹn nguyên không suy suyển giữa dòng đời lẫn dòng tình thiên biến vạn hóa. Như cười nhạo cái sự trẻ người non dại của em đã chẳng nhận ra sự thực ấy sớm hơn, rằng em đã mất anh ngay từ cái khoảnh khắc để anh đi giữa trời đông trắng xóa.
"Taehyung," Em thở hắt, mắt nhắm nghiền lại cho vợi bớt cái xót xa đang trào ngược từ trong lồng ngực "em vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể sửa chữa lỗi lầm của ngày hôm đó.
Rằng em sẽ không bao giờ để tâm tới những nụ hôn anh trao cho bạn diễn trên màn hình vô tuyến. Sẽ không đọc bất kỳ một bài báo tô vẽ câu chuyện phim giả tình thật giữa anh và bất cứ ai. Sẽ không ghen tuông, nghi kỵ, uất hờn lần nữa dìm tình mình dưới bùn đen của những cảm xúc tiêu cực, đại loại như thế.
Nhưng rồi cuối cùng em bỗng nhận ra, mình không thể nào bao dung đến vậy."
Em lại chậm rì bước đến bên anh, nâng gương mặt mát lạnh như một thức quà hè lên bằng đôi bàn tay thô ráp, vốn đã được tỉ mẩn lau sạch hết những vệt màu lem luốc. Đấu tranh giữa những hoài niệm len lỏi qua đầu ngón tay và cái thực tại tàn khốc đến khốn cùng, em mỉm cười, méo xệch vì cảm xúc xô ép các thớ cơ trên gương mặt. Rẩy run trong lòng chầm chậm bật ra thành con chữ.
"Một ai đó đã từng nói với em rằng, cần nhiều hơn sự khoan dung để yêu một diễn viên, một người nghệ sĩ dấn thân mình vào môn nghệ thuật thứ bảy. Là em đã đánh giá quá cao chính mình để rồi những cảm xúc làm tổn thương đến anh. Xin lỗi, em thực lòng xin lỗi. Có lẽ, em quá ích kỷ để có thể có được tình yêu này.
Hi vọng rằng, cô gái kia sẽ đem đến cho anh sự thấu hiểu và đồng cảm đủ lớn để hạnh phúc dài lâu. Ít nhất, là anh, anh em yêu, hạnh phúc."
Trong giây này hay giây khác, em đã nghĩ đến việc cố níu lại hình ảnh tốt đẹp cuối cùng của mình trước mặt anh, để chí ít giữ lại cho mình chút thể diện, và giữ cho anh cái cảm giác đã được yêu thương thật chân thành và sáng trong bởi một cậu trẻ không quá kém cỏi.
Nhưng em đã không làm được thế.
Chưa kịp nén, nước mắt đã trượt khỏi khóe mi, lăn nhanh xuống môi và chạm đến đầu lưỡi, mặn đắng. Em như vội như vàng bắt lấy cánh tay anh, gạt bỏ tất cả để kéo anh vào một nụ hôn dài vừa đủ. Không âu yếm, yêu thương hay ham muốn. Chỉ truyền giọt mặn ấy đến vị giác của anh, cho anh cảm nhận cái tê râm ran đầu lưỡi và lưu nó lại trong khoang miệng, cho đến khi chỉ còn là một tư vị nhạt nhòa trong trí óc, không thể gọi tên hay ghi tạc vào lòng. Chỉ vậy thôi.
"Và đó là giọt cuối em dành cho anh. Nên sẽ không giữ lại cho riêng mình nữa.
Hãy chắc chắn rằng anh luôn hạnh phúc. Anh sẽ như vậy.
Vĩnh biệt."
.
Taehyung không quay nhìn khi Jungkook rời đi, việc đó khiến anh cảm giác như mình yếu đuối và hèn mọn biết mấy. Đợi cho không gian im lìm được trả lại, ánh trăng cũng khô đi và rút khỏi lan can, anh mới lại trở vào, tay đút sâu bớt trong túi chiếc áo măng tô dợm chút sương.
Taehyung nhìn ngó, hít hà cái vị mặn mòi của sự chiến thắng, chẳng vẻ vang như anh vẫn nghĩ. Chí ít, anh đã không để nó làm cay sè sống mũi và ướt nhòa hai má, Taehyung thậm chí không nghĩ được rằng mình có thể kiên định đến thế. Cũng tốt. Như vậy cũng tốt.
Rón rén bước tới trước cửa phòng ngủ, anh chậm chạp mở nó ra, mấy hồi cót két làm anh giật nảy mình, sợ sẽ đánh thức. Mà đánh thức thật. Có tiếng chân đáp xuống sàn, lon ton chạy ra ngoài vùng sáng, con cún sủa lên mấy tiếng với anh rồi lăn vào lòng anh như một trái bóng lông mềm mượt.
Taehyung xoa đầu nó, mặc nó xoay tròn trong lòng anh và rên rỉ những tiếng vui thích. Hơi mỉm cười, anh ôm nó chặt hơn một chút, có lẽ việc đây là hơi ấm cuối cùng Taehyung còn nhận được khiến anh bấu víu nó mạnh mẽ hơn. Và đôi mắt anh cong lại như chiếc cầu gỗ nhỏ. Không rõ là do cười hay đang ép nước mắt khỏi chảy ra.
"Somi à, lát nữa chúng ta cùng đi dạo nhé?
Ở đây cô đơn quá."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro