Part 86
Sau khi vẫy được taxi, Jimin vội vã lên xe rồi khựng lại mặt ngây ngốc khi nghe ông tãi hỏi câu gì đó không hiểu được hết. Đành thở dài rút điện thoại ra gọi cho Yuki :
- Yuki, giúp tớ nói với lái xe đưa tớ đến nhà Anna.
- Đọc địa chỉ đây.
- Tớ... tớ không biết.
- Cậu làm bạn trai hay ghê nhỉ. Ê ủa không biết sao đòi đi tìm?
- Giúp tớ đi.
- Lần sau nhớ hỏi trước khi đi đó nha.Đưa điện thoại cho lái xe đi.
Jimin làm theo lời cô bạn, đưa điện thoại cho tài xế sau đó chiếc xe từ từ rời đi, Jimin nhấp nhổm không yên trên xe cứ nhìn quanh ngó quất mãi cuối cùng cũng đến nơi, chiếc xe dừng trước cổng 1 căn nhà yên bình, đèn trong nhà chỉ còn mờ mờ, có lẽ cả nhà đã đi ngủ rồi, Jimin lưỡng lự trước chuông cửa nhưng rồi anh lại quyết định mở điện thoại lên gửi đi 1 tin nhắn dẫu biết rằng khả năng người ấy đọc tin nhắn không cao.
Trong nhà 1 người nào đó đang nằm trên giường không ngủ được, mấy hôm rồi đâu có ngủ nổi, nó thở dài chán nản, dựa dẫm vào người ta quá làm gì bây giờ khiến cho bản thân không thể tự lập, đến ngủ cũng không theo ý mình nữa rồi. Vừa đưa tay định với lấy điện thoại thì có tin nhắn, nó nhìn lên màn hình dãy số quen thuộc định bụng không được đọc, không tò mò nhưng bàn tay vẫn không tự chủ được mà vuốt màn hình mở vào phần tin nhắn chỉ đọc qua mà không dám ấn vào đọc hẳn, nhưng lần này mới nhìn qua nội dung tin nhắn làm nó hoảng phải ấn vào đọc :
- Anh đang ở trước cửa nhà em. Anh biết em ở trong nhà, ra ngoài gặp anh được không? Anh muốn giải thích với em 1 chuyện.
Giải thích? Không phải đến để nói lời chia tay? Giải thích điều gì chứ? Vẫn muốn lừa dối nữa sao? Anh định nói thành thế nào?
Nó thở dài, chắc chắn sẽ không ra gặp và không trả lời tin nhắn, mà làm sao có thể ở ngoài cửa chứ? Thậm chí địa chỉ nhà anh còn chưa biết nữa. Thế nhưng mải suy nghĩ miên man thì tin nhắn tiếp theo tới làm nó giật mình trở về thực tại :
- Anh biết em có trong nhà, nếu em không ra anh sẽ trèo vào gặp em. Nhất định anh phải giải thích.
Nó bật dậy xuống giường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng không muốn làm mẹ và em trai phát hiện nếu không chắc chắn mẹ sẽ mắng cho hỏng đầu, mẹ đã nói dứt hẳn đi rồi giờ mà biết nó lén ra gặp anh chắc không còn đường sống nữa. Đâu phải không hiểu rõ tính của mẹ.
Cánh cửa chầm chậm mở ra khiến Jimin chú ý, thu vào mắt là hình bóng nhỏ nhắn đã mấy ngày anh không được thấy lưỡng lự rồi cuối cùng cũng chầm chậm bước về phía cổng.
Nó nhìn anh 1 hồi rồi mới hít thật sâu lấy dũng khí bước ra phía cổng, không nhào vào lòng ôm anh, không lảnh lót gọi Jimin ah như trước đây, chỉ là gương mặt lạnh lùng không cười nhưng đôi mắt lộ rõ bọng mắt sưng húp, cứ vậy đứng nhìn anh cho đến khi anh lên tiếng :
- Anna,thật nhớ em.
- Anh nói có chuyện muốn nói. Nếu không có gì tôi vào nhà đây.
- Anna.- Thấy nó chuẩn bị quay đi anh vội vàng gọi - Có thể mở cổng cho anh vào trong nói chuyện không?
- Xin lỗi, nhưng Tôi nghĩ đứng thế này nói được rồi.
- Không thể để anh vào được sao? Ở ngoài này nhỡ.... - Jimin lấp lửng câu nói , ánh mắt nhìn nó ai ngại.
Nó chợt nhớ ra quên mất rằng anh giờ là idol nổi tiếng ở Mỹ rồi, họa có người nhận ra anh thì rắc rối rồi. Đành nhẹ mở cổng he hé. Chỉ chờ có vậy Jimin lao vào ôm chầm lấy nó làm nó giật mình tay đánh vào lưng anh miệng lí nhí :
- Anh điên rồi hả? Bỏ tôi ra. Không phải sợ bị phát hiện sao?
- Anh không sợ. Anh sẵn sàng công khai quan hệ với em.
- Anh điên thật rồi. Anh không thấy bạn gái anh khổ sở vì anh cứ dây dưa chơi đùa với tôi không dứt sao? Bỏ tôi ra Park Jimin.
- Gọi tên anh thật to đi, để người ta chú ý cũng được. Anh không sợ đâu.
- Anh....anh...anh có buông tôi ra hay không?
- Anh không buông. Em ở yên nghe anh nói hết được không? Chỉ 1 chút thôi. Xin em đấy.
- Buông tôi ra rồi nói. Anh có buông hay không?
- 1 chút thôi Anna. Em bỏ anh đi mấy ngày có biết anh nhớ em muốn phát điên không? Tại sao không liên lạc? Tại sao bỏ đi? Tại sao không nói gì với anh?
- Tôi nghe bạn gái anh nói đủ rồi. Còn ở lại nghe anh nói nữa. Bộ 2 người thấy tôi ngốc lắm sao?
- Em hiểu lầm rồi, giữa anh và Seulgi thật sự không có gì, anh thật sự kết thúc với cô ấy rồi. Những tin nhắn em đọc được anh không hề trả lời 1 tin nhắn nào, cũng không hiểu nổi tại sao cô ấy gửi tin nhắn với nội dung ấy cho anh. Nhưng xin em tin anh, anh không quay lại với cô ấy. Đừng nghi ngờ anh được không Anna? Anh thật lòng yêu em mà.
- Bộ anh nghĩ tôi thật sự ngốc sao? Anh có thấy ai gửi những tin nhắn không đầu không đuôi như thế mà không để làm gì cả không? Anh muốn tôi tin kiểu gì trong khi anh cứ phải xoá hết tin nhắn đi.
- Nếu như anh muốn quay lại với cô ấy thì anh để tin nhắn đó sao phải xoá?
- Tôi cũng muốn hỏi anh tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy đấy. Bộ mang tôi ra vui đùa là thú vui của anh sao? Lần trước cũng vậy lần này cũng vậy. Anh đùa với tình cảm của tôi như vậy anh thấy vui lắm đúng không?
- Anh không có. Anh không vui đùa. Anh thật sự yêu em. Anh nghiêm túc với chuyện chúng mình.
- Anh nghiêm túc? Tôi sợ sự nghiêm túc của anh. Tôi sợ cái cảnh phải bơ vơ 1 mình như ở Brazil. Tôi sợ cái cảnh anh phải nhờ đến bạn gái anh nói lời chia tay với tôi. Anh nếu như muốn vui đùa làm ơn tìm người khác. Tôi không tung hứng được với anh. Tha cho tôi đi. - Vừa nói nó vừa gạt tay anh ngay khi anh buông lỏng rồi vội vã quay đi nhưng anh đã nắm cổ tay nó níu lại.
- Anna, nếu như anh nói anh lần này thật sự bị oan em có tin anh không?
- Cám ơn nhưng tôi thấy sợ tin vào anh quá rồi.
- Xin em Anna. Anh thực sự không quay lại với Seulgi.
- Anh biết không? Tôi thật sự đã tổn thương rất nhiều vì những bức ảnh ghép về anh và cô ấy, những clip fan cắt ghép về 2 người y như thật, những gì fan mong muốn xảy ra giữa 2 người. Nhưng tôi vẫn tự an ủi bản thân rằng anh bây giờ là bạn trai của tôi. Thế nhưng chính anh, anh khiến tôi còn đau hơn trăm lần so với những thứ đó. Tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi. Tha cho tôi đi Jimin. Tôi không đủ sức chạy theo trò chơi của anh đâu.
Vừa nói nó vừa gạt tay anh đi. Quyết tâm, lần này thực sự quyết tâm không mềm lòng nữa.
- Anna, van xin em. Hãy tin anh một lần. Xin em.
Jimin suy sụp quỳ xuống nắm lấy tay nó lần nữa van xin. Nó quay lại nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.
- Anna, đêm khuya tại sao ra ngoài? - Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ trung tuổi vang lên cắt ngang cảm xúc của cả 2.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro