Chương 65. Về nhà ăn cơm.

Trung sĩ sắp về rồi nha mọi người ơi.

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

Kết thúc chuyến du lịch 7 ngày, bọn họ trở về Hàn Quốc, chuyến đi này giống như một kỳ nghỉ ngắn ngủi thoát khỏi cảnh lịch trình bận rộn phải chạy khắp nơi, hiện giờ họ phải quay trở lại công việc hằng ngày rồi.

Lưu diễn, quay chụp, chạy show, mỗi ngày đều có lịch trình khác nhau, nhưng bận rộn cũng không sao, dù sao họ cũng là idol mà, không bận rộn mới là chuyện là đấy.

Năm nay cả nhóm có vài buổi biểu diễn ở Trung Quốc, mà ở Bắc Kinh tương đương với đang ở nhà của Khương Lộc rồi.

"Các anh có rảnh sau bữa tập không ạ, ba mẹ em muốn mời các anh một bữa?"

Trong hậu trường concert, Khương Lộc ngẩng đầu lên từ điện thoại, hỏi mọi người.

Mọi người đều nói rằng họ có thời gian, ba mẹ Kang thì bọn họ không có xa lạ. Nói chính xác hơn thì họ đã gặp các ba mẹ của từng thành viên khá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên họ đến nhà của Lulu.

Sau buổi diễn tập, Khương Lộc đưa cho anh quản lý Se Jin một cái địa chỉ, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm đón họ.

Xe chạy một đường, chạy tới một khu biệt thự nổi danh của thành phố.

Bọn họ biết gia cảnh của Lulu không tệ, nhưng nhìn căn biệt thự hiện tại, họ đặc biệt giàu có.

Đi vào cửa nhà, mẹ Khương nhiệt tình đón tiếp bọn họ.

"Mẹ ơi ~ con nhớ mẹ nhiều lắm~"

Sau một thời gian dài không thấy và rất nhớ mẹ mình, Khương Lộc làm nũng về phía mẹ mình muốn ôm một cái.

"Ừ ừ ừ, mẹ cũng nhớ con ~"

Đối với sự làm nũng của con gái, mẹ Khương chỉ đáp một cái cho có lệ, sau đó quay đầu liền ôm chằm lấy Jeon Jung Kook đang đứng bên cạnh chào hỏi, giống như cậu mới là con ruột của mình vậy.

"Jung Kookie à, con lại cao lên rồi, dì đã chuẩn bị rất nhiều món mà con thích ăn đấy!"

"Cảm ơn dì ạ."

"Yoon Gi à, dạo này con ốm quá, nhớ ăn nhiều lên nhé."

"Nae, kamsamita ~"

"Ôi chao, Tae Hyungie lại đẹp trai hơn rồi này."

"Nha nha nha thật sao ạ?"

"Tất nhiên rồi, ôi chao Ji Minie..."

Không bên này nhẹ bên kia, mỗi người họ đều được mẹ Khương hỏi han một trận, chỉ chừ bỏ con gái ruột của mình.

Khương Lộc: "..."

Cứu mạng ~ đây là nhà cô mà có phải không?

"Về rồi à? Vào nhà ngồi trước đi, bữa tối sắp xong rồi." Ba Khương đeo một cái tạp dề, trên tay cầm cái sạn, thấy cả đám đứng ở cửa, nhanh chóng gọi họ vào.

"Anh trai đâu rồi ạ?"

"Đi công tác ở nước ngoài rồi."

"Đã lâu lắm rồi con không gặp anh ấy..."

"Hai đứa đều bận rộn mà, làm gì có thời gian mà gặp nhau..."

"Được rồi ~"

Mẹ Khương để họ ngồi trong phòng khách, đi vào bếp phụ giúp.

"Tiếng Hàn của chú giỏi quá." Kim Nam Joon cảm thán nói, không phải là họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng lần nào cũng phải cảm thán một phen.

"Năm đó ba em cho rằng mẹ em là người Hàn, vì muốn theo đuổi mẹ, rất chăm chỉ học tiếng Hàn, kết quả sau này mới biết mẹ em là người Trung Quốc dân tộc Triều Tiên, bất quá cũng không tệ."

"Ôi ~ nó thật là lãng mạn." Kim Seok Jin nói.

"Em đã ngán điều này lắm rồi, khi bọn em còn nhỏ, hai người họ luôn ném em cho ông bà ngoại, hoặc ông bà nội, để sống trong thế giới của 2 người họ."

Tuy ngoài miệng phàn nàn như vậy, nhưng Khương Lộc thật sự rất vui và thậm chí còn có chút ghen tị với tình yêu giữa cho và mẹ mình.

Cũng có thể tưởng tượng tới, chỉ có một gia đình hạnh phúc mới có thể nuôi dạy những đứa con bằng tình yêu của mình.

"Mấy đứa à, đến giờ ăn cơm rồi!"

Mẹ Khương nghĩ rằng ngày mai họ còn có buổi concert, bà sợ mấy chàng trai Hàn này không thể thích nghi với khí hậu, nên bà dứt khoát nấu một bàn đồ ăn toàn món Hàn đãi cả đám, còn xen kẽ thêm vài món ăn nhẹ.

Người lớn chiêu đãi cơm như vậy, nhưng cơm do ba mẹ Khương nấu thật sự quá ngon, Jeon Jung Kook một hơi ăn sạch 6 chén.

Nhìn bọn nhỏ ăn ngon như vậy, mẹ Khương nở nụ cười, trong lòng cảm thấy có chút thành tựu.

Ăn uống xong mọi người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, mẹ Khương lôi kéo hội em út sang một bên, mà hội Hyung-line thì trò chuyện cùng với ba Khương, chủ đề hai bên rõ ràng rất là khác nhau.

Không giống như ba Khương và hội anh lớn nói về những chủ đề nóng trong xã hội, triển vọng trong công việc, kết hoạch tương lai vv... Mẹ Khương càng quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bọn nhỏ. Tỷ như ngày thường có ăn đủ chất hay không, áp lực có lớn hay không? Có thức đêm linh tinh hay không?

Cả đám người trò chuyện vui vẻ, thời gian cũng không còn sớm, cả nhóm phải trờ về khách sạn để nạp năng lượng cho buổi concert của ngày hôm sau.

Ba mẹ Khương tiễn cả nhóm rời đi, dù sao cũng là áo bông nhỏ nhà mình, vẫn có chút không nỡ.

"Trở về nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé, đừng thức khuya không tốt cho sức khỏe của con đâu, mẹ biết con rất khỏe, nhưng thân thể là quan trọng nhất, biết không hả?"

"Vâng, con biết rồi mẹ ~ con đã lớn rồi mà ~"

Nhưng dù bạn có bao nhiêu tuổi, thì bạn vẫn là một đứa trẻ trước mặt ba mẹ mà thôi.

....

Bắc Kinh tháng 7 nóng nực cực kỳ, bầu trời không một gợn mây, không có chút gió nắng nóng như lửa, nắng nóng như thủy triều cuồn cuộn trên mặt đường nhựa.

"Anh Nam Joon, anh ổn chứ?"

Kim Nam Joon là một người sợ nóng, ngày thường chỉ cần ở trong phòng xông hơi 3 phút là đã nằng nặc đòi ra ngoài.

"Anh ổn!"

Khương Lộc nhìn Kim Nam Joon đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt có chút tái nhợt, liền đưa tay sờ trán anh một cái.

Nóng quá!

May mắn thay cô đã chuẩn bị Hắc Hương chính khí và trà ấm, cả hai đều có tác dụng phòng ngừa say nắng. Trà ấm có thể hạ nhiệt độ da xuống 1-2 độ. Mà đồ uống lạnh cũng chỉ có thể hạ nhiệt xung quanh miệng mà thôi.

Cô lấy ra loại nước Hắc Hương chính khí, mở ra và đưa cho Kim Nam Joon.

"Dù mùi có chút khó chịu nhưng anh hãy chịu đựng nhé, thuốc đắng là thuốc tốt!"

Kim Nam Joon vừa ngửi thấy cái mùi này liền có chút không ổn.

"Có thể..." Uống được sao?

"Được mà ~"

Khương Lộc lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ không từ chối được đâu.

"Tốt!" Kim Nam Joon uống xong, hương vị này thật sự rất khó cưỡng.

"Đừng nghĩ tới việc trốn thoát, mau đến đây uống đi ~"

Lúc này, Khương Lộc trông đặc biệt giống như một mụ phù thủy pha chế lọ thuốc thần trong truyện cổ tích.

Những người khác im lặng mà quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy gì.

Núi không động thì ta động, Khương Lộc chu đáo mà cho một người một ly, còn giám sát mọi người uống, ngoại trừ Min Yoon Gi, những người còn lại đều mang vẻ mặt thống khổ.

Sự thật chứng minh, thuốc đắng nhưng rất hiệu quả, ít nhất không có người nào bị cảm nắng cả.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro