Chương 77. Nuôi chó.
Editor : Minseul95
Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.
Khương Lộc muốn nuôi chó, chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi. Hầu như tất cả các thành viên trong ký túc xá đều nuôi chó, mỗi lần đến nhà bọn họ cô đều không nhịn được mà ghen tị, Moni, Holly, Micky, Tanie, mấy nhóc đều đáng yêu không chịu được, cô cũng muốn có một chú chó như vậy.
"Em có thể nuôi một con chó được không ạ?"
Bây giờ họ đang trang điểm, một lát nữa sẽ phải chụp quảng cáo.
Kim Seok Jin: "Hả? Thật không?"
Bọn họ đều biết Lulu yêu thích chó, mỗi lần đến nhà bọn họ, cô đều dịu dàng với chó còn hơn bọn họ nhiều.
Trước đây, mong muốn này không thực hiện được vì ký túc xá không đủ rộng, hiện tại đã dọn đến ký túc xá mới lớn hơn rồi, có không gian rộng hơn nên cô có thể nuôi được.
Kim Nam Joon: "Em muốn nuôi giống gì vậy?"
"Em vẫn chưa quyết định, tùy duyên vậy, giống nào em cũng thích."
Min Yoon Gi: "Sau đó, em phải nuôi nó thật tốt."
"Tất nhiên, em là bật thầy về nuôi chó đó."
Những người khác cũng bày tỏ sẽ nuôi dưỡng nó, cho Khương Lộc yên tâm mà nuôi dưỡng.
Sau khi được cho phép, Khương Lộc rất nhanh chóng hành động, mấy ngày sau đã gọi Kim Jong Huyn đến cơ sở nhận nuôi một chú chó.
Nhắc đến Khương Lộc và Kim Jong Huyn, hai người họ quen nhau cũng là nhờ một chú chó.
Hai tháng trước, Khương Lộc và Kim Nam Joon đạp xe dạo đến sông Hàn vào ban đêm, họ gặp một chú chó xúc xích nhỏ với vòng cổ màu đen, chắc là đã có chủ, hai người họ đã chờ ở đó rất lâu, nhưng cũng không thấy chủ nhân của nó tới.
"Anh ơi, chúng ta đem nó về trước nhé?"
Khương Lộc ngồi xổm trên mặt đất, chạm vào đầu của chú chó, nhìn Kim Nam Joon đang đứng bên cạnh.
Một người một chó nhìn Kim Nam Joon với đôi mắt đen to tròn, nhìn thì thấy không giống nhau, nhưng lại giống nhau như đúc.
"Phụt...! được rồi, mang nó về trước vậy, cũng muộn rồi."
Anh cười cái gì đó?
Nhưng Khương Lộc cũng không có ý định hỏi, nhanh chóng bế chó nhỏ lên, chó nhỏ cũng không sợ người lạ, sau khi được bế lên còn hưng phấn liếm lên mặt Khương Lộc.
Chậc!
"Để anh ôm nó cho!" Kim Nam Joon bình tĩnh ôm chú chó nhỏ vào lòng mình.
"Eh? Sau nó không di chuyển nữa vậy?"
Anh mắt Kim Nam Joon đảo quanh: "Chắc là nó mệt rồi."
Đúng vậy! Nó chỉ mệt mỏi mà thôi 😚
Hai người ôm chó nhỏ về nhà, cũng không quên tìm chủ nhân của nó.
Nhưng họ cũng không tốn quá nhiều công sức, vì ngày hôm sau, họ liền phát hiện ra việc tìm chú chó trên mạng.
Ra là chó cưng của Kim Jong Huyn, tên là Roo.
Khương Lộc nhanh chóng tìm Kim Hee Chul xin thông tin liên lạc của Kim Jong Huyn, muốn gửi lại chú chó, nhưng cũng không biết có phải là chú chó quá thích Khương Lộc hay không, được về nhà nhưng Roo có chút không vui, Kim Jong Huyn lần nữa lại phải liên lạc với Khương Lộc. Sau đó, hai người quen nhau và thường xuyên trao đổi về kinh nghiệm nuôi chó với nhau.
"Xin chào, tôi đến rồi đây."
Vừa vào đến cửa, Khương Lộc đã nhanh chóng chào hỏi chị quản lý.
Kim Jong Huyn nhìn cô quen thuộc giống chủ nhà, còn mình thì giống người ngoài ở đây, không khỏi cảm thấy tò mò, hỏi ra mới biết Khương Lộc thường xuyên đến đây làm tình nguyện viên, hơn nữa còn thường xuyên quyên góp cho trẻ em ở khắp nơi.
Nghe đến đây, Kim Jong Huyn liếc nhìn Khương Lộc, người đang sôi nổi trò chuyện với chị quản lý, như thể đã đón trước được đều gì đó.
Họ đều làm trong giới giải trí, anh biết Khương Lộc luôn có danh tiếng tốt, dù ai ở chung với cô, ai cũng đều thích cô hết.
Nghe nói Khương Lộc muốn nhận nuôi một chú chó, chị quản lý đã đưa họ đến khu vực dành cho chó nhỏ, để cô tự chọn.
Khương Lộc nhìn mấy chú chó con mũm mĩm đang ở trước mặt, trong lòng đều cảm thấy mềm mại.
Kim Jong Huyn cẩn thận lựa chọn chú chó con mà anh cảm thấy thật phù hợp, khi anh quay lại, Khương Lộc đã chơi với những chú chó con kia tới quên trời đất, hoàn toàn quên mất việc chính.
Kim Jong Huyn: "Ta nói, sao em không chọn vậy?"
Khương Lộc: "Này, sao anh lo lắng vậy? Mau đến đây đi."
Khương Lộc kéo tay Kim Jong Huyn đi qua đây, sau đó đưa cho anh một chú chó Corgi nhỏ.
"Anh phải tìm hiểu về chúng xem có phù hợp với mình không đã, hơn nữa bọn nhóc đáng yêu như vậy, chơi với bọn họ một lát đi."
Nghe vậy, Kim Jong Huyn cúi đầu nhìn chú chó Corgi nhỏ trong tay, chú chó thè lưỡi và thở dốc, nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, nghiên nghiên đầu giống như đang nghĩ anh là ai?
Đúng vậy! Thật là đáng yêu mà ~
Vì thế hai người họ bất đầu chơi một cách cuồng nhiệt, sau nữa tiếng, ý định ban đầu tới đây đều đã quăng đi đâu rồi.
"Thế con này thì sao nhỉ? Em thích nó, em cảm thấy như bọn em có duyên phận đặc biệt vậy."
Kim Jong Huyn nhìn theo hướng cô chỉ, ôi giời ơi! Đó là một chú chó săn lông vàng nhỏ đang tích cực kiếm ăn, hai chân sau đều sắp bay lên rồi.
Khương Lộc: "Cơm chiên, cơm cuộn, cơm trộn?" Tên gì đẹp hơn đây?
Kim Jong Huyn:...Ok, miễn là em thấy vui.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận nuôi chó con, Khương Lộc đã đưa Kim Jong Huyn đi trải nghiệm một ngày của tình nguyện viên, dọn dẹp chuồng, tắm cho chó và đưa chúng đi tập thể dục. Sau khi trải qua toàn bộ quá trình, Kim Jong Huyn đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức.
Kim Jong Huyn: "Điều này đúng là không dễ dàng mà."
Khương Lộc: "Tất nhiên là vậy, nhưng em cũng thấy hài lòng với công việc này."
Quả thật, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thư thái sau một thời gian dài. Anh không thể nhớ lần cuối cùng cảm giác thư thái này xuất hiện như thế nào nữa.
Nhưng Kim Jong Huyn cũng không nói những lời này với Khương Lộc, sau đó hai người họ tạm biệt, trở về nhà của mình.
Khương Lộc dắt chú chó lông vàng về ký túc xá, vừa bước vào ký túc xá đã nhìn thấy Jeon Jung Kook ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt khó ở.
"Em về rồi đây ~"
"Này! Em còn biết đường về đấy à?" Jeon Jung Kook nhìn chú chó lông vàng trong lòng cô, giọng chua mà nói.
Đừng tưởng rằng cậu không biết! Hôm nay cô đi cùng Kim Jong Huyn!
Khương Lộc: ??? Nay lên cơn sớm thế?
Jeon Jung Kook: "Em thích đi làm tình nguyện với tiền bối Jong Huyn à?"
"Sao anh biết vậy?"
"Em vẫn còn muốn giấu anh hả?" Jeon Jung Kook không thể tin được nhìn Khương Lộc, như thể đang nhìn một trả nữ đang nuôi tình nhân ở bên ngoài bị bắt quả tang mà vẫn còn muốn giấu diếm vậy,
Khương Lộc: "Không? Nhưng cho tớ hỏi?..."
"Là Hee Chul tiền bối nói, anh nói là em đã đi ra ngoài nên không thể chơi game được, anh ấy nói anh ấy biết, là Jong Huyn tiền bối đi cùng em."
Khương Lộc: "Ồ."
Jeon Jung Kook: "Ồ! Ồ!"
Jeon Jung Kook vô cùng đau lòng, cậu chỉ xứng đáng với chữ Ồ thôi sao?
"Anh có biết nó tên gì không?"
"...Tên gì?"
"Một Xô! Một Xô nha!"
"Hả?"
"Không phải anh có thể ăn 6 ly mì gói cùng một lúc sao? Tớ để nó theo anh học tập một chút, chính là vì anh, tớ mới nghĩ ra cái tên này đó!"
*Tên chú chó là One Bucket á, dịch ra là một xô 🙏
"Thiệt luôn"
"Ừm ừm ừm."
Nhìn con thỏ được dỗ dành ngồi trên ghế sô pha, Khương Lộc thông thả ung dung mà ôm chú chó rời đi, để lại chú thỏ ngồi cười toe toét một mình, không biết lại đang nghĩ cái gì rồi.
Tên tiếng Hàn của chú chó là Kang Yitong. Nên mình sẽ gọi là Yitong luôn nhé, chứ tên Một Xô quá trời rồi 🤧
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro