Chap71
8 giờ 30, Sehun đưa Lộc Hàm đến nhà chính Kim gia hội họp cùng hội Taekyung và Suga, Lộc Hàm nhìn xung quanh ngôi nhà thiết kế kiểu Tây Âu này không khỏi trầm trồ.
"Thiết kế hoàn hảo đến từng đường nét, con người tạo nên được tác phẩm thế này chắc hẳn cũng rất tinh tế."
"Là mẹ tôi."-Taekyung thở dài, chuyện năm xưa cô cái gì cũng nhớ không rõ chỉ nhớ được gương mặt của bố và mẹ qua ảnh gia đình treo chính giữa phòng khách, mẹ lúc đó là người đã bế cô.
Luhan mím chặt môi kéo tay áo Sehun cầu cứu, tự nhiên không khí trở lên âm u thế này phải chăng là tại câu hỏi của gã?
"Boss giờ này còn chưa thấy đến nhỉ? Đã quá giờ tiếng rưỡi rồi."-Sehun nhìn đồng hồ hơi nhíu mày.
"Anh ấy đến rồi kìa."-Taekyung chỉ ra ngoài cửa, thấy anh trai bao nhiêu thương nhớ tủi thân ngày xưa đều bị đánh bay hết: "Này, anh trang điểm hay sao mà đến lâu vậy? JungKook đâu? Anh làm gì em ấy rồi?"
"Làm gì là làm gì? Con bé này, thầy dạy cái gì cho em vậy hả?"-Taehyung đỏ hai tai e hèm mấy cái, hắn mới vụng trộm ăn đậu hũ của JungKook một chút thôi mà.
"Nó đang hỏi xem cậu có trừng phạt JungKook vụ sáng nay không? Chứ còn cái cậu đang nghĩ tới thì tôi chưa có dạy."-Suga lên tiếng giải thích. Thật ra mấy cái đấy...y có biết cái mẹ gì đâu mà dạy.
"Thế anh nghĩ là gì?"-Cô hỏi.
"Em ở đây."-JungKook đang vất vả với chiếc áo sơ mi bị Kim thiếu tháo mất vài nút, cậu linh cảm rằng Taehyung đang bị khó xử nên mở cửa giải vây.
"Nếu đã đông đủ thì chúng ta đi vào thôi."-Taehyung ho hắng dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng họp của Kim gia.
"Con muỗi to nhỉ? Cắn đỏ cả xương quai xanh thế kia."-Sehun khoác vai Luhan tiến đến chỗ JungKook bông đùa vài câu.
Cậu nhìn Sehun, khóe miệng bất giác nhếch lên một tầm cao mới: "Con hồ li của thầy cũng to thật đấy, cắn được sưng cả cổ, lại còn tím thâm vào thế kia...thương thầy quá đi mất thôi."-JungKook chậc chậc miệng, cài nút áo sơ mi lên thật cao rồi lượn sang đi cùng đám người SeokJin và Kris.
"Thằng ranh, sao miệng nó độc thế chứ?"-Sehun vuốt vuốt cổ mình lầm bà lầm bầm.
"Ai bảo cậu đi chọc người lung tung?"-Luhan đỏ bừng cả mặt, gã húych eo Sehun.
"Còn không phải tại anh à?"-Cậu ta bĩu môi, tay kéo sát Luhan vào sâu hơn trong lòng: "Ngoan ngoãn một chút, đừng đi xa tôi quá, để mấy con chó sói Kim gia đánh hơi được sẽ không hay đâu."
Luhan bật cười. Lại còn thế?
Căn phòng họp nhà họ Kim rất rộng rãi, chỉ dùng để họp mặt gia tộc, hắn nhớ vào thời điểm năm năm trước cũng vậy, hắn ngồi trong căn phòng ấy mà không khác gì ngồi trong tù, không, trong tù chỉ có hai cảnh sát tra hỏi còn ở đây hàng trăm cái miệng đả kích, nhục mạ hắn. Nghĩ lại, Taehyung không nhịn được mà run rẩy hai vai, đoạn kí ức ấy quá tồi tệ mà hắn muốn quên đi nhưng không thể nào dứt ra được, chỉ còn cách chắp vá dùng mọi thứ để che lấp nó nhưng vẫn không thể phủ nhận được một chuyện đó là: Hắn đã đánh mất Kim gia.
JungKook tinh ý thấy sắc mặt của Taehyung càng lúc càng thay đổi, cậu xiết nhẹ bàn tay của hắn nói nhỏ: "Kim thiếu, có em và mọi người ủng hộ anh."
Thanh âm dịu dàng và ngọt ngào của cậu giống như một loại nước mát đổ nguội đi nỗi lo và sự mất mát xuất phát từ trong lòng của hắn, hắn khẽ cười vỗ lên mu bàn tay của JungKook: "Anh ổn."
"Ừ."-Cậu gật đầu, ôm chặt hơn cánh tay của Taehyung. Cậu đang trải qua một thứ cảm giác mà cậu thật sự rất kì diệu, cảm giác bản thân được kề vai sát cánh với người mình yêu cậu thấy mình cảm thấy trưởng thành lên rất nhiều. JungKook bật cười hạnh phúc, cậu sẽ không để anh phải gánh chịu một mình đâu, dù có khó khăn thế nào cũng có cậu cùng anh gánh vác.
Bàn tay hắn cầm chặt vào nắm cửa, hít mấy hơi thật sâu. Thầy thấy hắn như thế cũng biết là hắn hồi hộp, chuyện này cũng không thể trách, cái gọi là sự ám ảnh tuy không hình thù mùi vị nhưng nó đáng sợ lắm, năm ấy hắn đã phải chịu một lần rồi bây giờ nghĩ lại cảm thấy lo lắng cũng đúng thôi. Y quan tâm cầm bàn tay đang căng thẳng của hắn trên cánh cửa trùng hợp Taekyung cũng vừa dơ tay lên cầm chắc tay anh trai, cô và y nhìn nhau bật cười, hai người tâm linh tương thông cũng là lo cho Kim thiếu quá.
"Kim Ám tin anh, cả nhà tin anh, tất cả mọi người ở đây đều tin anh. Cố lên anh trai tôi, cùng lắm là về đảo BBc sống với nhau thôi mà."-Cô xiết chặt tay Taehyung an ủi.
"Đây là cơ hội để chùi sạch vết nhơ nhuốc trong lòng của cậu. Bây giờ cậu đã có chỗ đứng trong xã hội, đã có thể dùng bàn tay của mình để thêu dệt lên bầu trời. Ám ảnh chỉ là ảo giác mà vết nhơ ấy là quá khứ, tương lai của cậu, à không, của cả chúng ta đều ở sau cánh cửa này. Đúng hay sai, tiếp tục nhẫn nhịn hay phản công đều nằm ở quyết định của cậu, dù cậu chọn cái gì chúng tôi cũng không trách cứ. Đại diện cho anh em, cậu phải cố lên."-Thầy Suga cũng không hiểu vì sao bản thân mình thường xuyên đặc cách lắm lời với hai anh em nhà này như vậy. Có lẽ đối với hai đứa ấy, y không coi là chủ nhân mà coi là người trong gia đình, cùng muốn yêu thương đùm bọc và giáo dục cho chúng. Cả hai đều do y dạy dỗ nên y rất thương, dù ít hay nhiều thì y vẫn muốn truyền đạt cho Taehyung động lực để mà tiếp tục đấu tranh.
"Cảm ơn."-Taehyung lật bàn tay nắm lấy tay Taekyung rồi quay ra cười với Suga: "Em nghe thầy."
"Ừ."-Y gật đầu, cùng giúp Taehyung mở ra cánh cửa nặng nề.
Sau cánh cửa ấy là cả một không gian rộng lớn nhưng vẫn rất bí bách, vừa mở cửa mùi người đã xộc thẳng vào mũi làm Taehyung và Taekyung khó chịu quay mặt ra ngoài hít sạch lồng phổi mới đi vào bên trong. Số lượng người ở trong căn phòng này trên dưới trăm người, thảo nào không ngột ngạt. Chỉ là họp mặt gia đình, cần thiết phải đông như thế sao? Có lẽ Sehun nói đúng, bên nào đông hơn thì bên đó có nhiều lợi thế hơn.
Thầy cùng mọi người ngồi ở ghế sau dành cho khách còn Taehyung và Taekyung tiến vào phía trung tâm nơi con cháu có dòng máu Kim gia ngồi nhưng chỗ đó đã chật kín không còn chỗ nào ngồi nữa.
"Hai đứa đến muộn hết chỗ rồi."-Kim JungHa nhìn hai anh em qua lớp kính, miệng cười nham độc: "Ngồi ghế sau đi."
Taehyung nắm chặt hơn tay của Taekyung. Năm năm trước, hắn đến muộn ba phút cũng bị bắt ngồi ghế sau như bây giờ, lúc ấy bố mới mất nên hắn không muốn tranh cãi nên chấp nhận ngồi ghế sau còn lần này không có chuyện ấy xảy ra thêm lần nữa đâu.
"Ông thích thì xuống ghế sau mà ngồi."-Hắn nhếch mép nói.
"Kim Taehyung."-JunMyun sắp xếp lại xấp tài liệu phải ngừng động tác lên tiếng: "Cậu đã đến sau thì nghe lời một chút, nếu không muốn ngồi thì đứng đấy ổn định đi. Chúng ta phải bắt đầu cuộc họp gia đình chứ không phải ở đây lôi thôi với cậu, rất mất thời gian."
"Được, muốn tôi đứng, tôi chấp thuận. Nhưng tôi tò mò muốn xem xem ghế của tôi ai dám ngồi?"-Taehyung nhìn một vòng qua đám người ngồi bàn trên, chỗ mà con cháu chính thống của Kim gia mới có thể ngồi. Những chỗ trống ấy bị lấp đầy bằng những người con dâu, con rể, con cháu họ hàng hầu như chẳng liên quan gì tới Kim gia chính thống. Mấy người ấy bị lườm, mặt cũng tái tái muốn lủi xuống nhưng bị Kim JongDae ngồi vắt bên trên cản lại.
"Chỗ ngồi đó là do người đến trước mà có. Anh muốn gì đây? Đã đến sau rồi còn muốn nổi thói côn đồ à? Tôi lại không tin anh ra tay được hết con người Kim gia ở đây."
"Câm mồm."-Taekyung chỉ tay vào mặt gã: "Mày có tin chị đây tác thành cho mày thêm bốn cái răng nữa hay không? Loại làm em như mày dám lên tiếng nói chuyện với Kim thiếu thế à?"
"Cô."-JongDae tức đến ngứa răng nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Suga và Sehun ngồi ở xa xa nhìn vào nên nhẫn nhịn ngồi xuống.
Đến lúc này, Taehyung cười khẩy lên tiếng: "Từ bao giờ đũa mốc mà chòi được lên mâm son ngồi như thế? À, là từ khi Kim JunMyun lên làm chủ nhân bắt đầu bát nháo, thêm luật lệ ai đến trước được ngồi trước như thế. Nhìn xem, ô hợp như vậy còn ra thể thống gì?"
"Kim Taehyung."-JunMyun nhíu mày đập mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn: "Cảm thấy không ở được thì đi ra ngoài."
"Đây là nhà của tôi, người cút ra ngoài phải là anh."-Taehyung trừng mắt: "Tôi cho các người năm giây, tự giác nhận thức được chỗ đứng của mình mà tự trở về, nếu không đừng trách tôi đây độc ác ra tay cả với người nhà."
Hắn khinh bỉ nhìn Kim JunMyun tiếp tục nhắc nhở: "Hôm nay, coi như tôi lấy thân phận Kim thiếu này để chỉnh người giúp anh. Ngồi trên ghế Kim chủ nhân mà cái chỗ ngồi cũng không biết đường sắp xếp. Đồ vô dụng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro