Chương II:
Anh nghiến chặt răng, ken két, tay bóp cổ cô, miệng tàn nhẫn nói ra những lời độc địa chết chóc. Mặt cô bây giờ đão trắng bệch bạc, chẳng còn chút máu.
Trên giường, ngay tại bây giờ, cô hoàn toàn ko thể chống cự, phản kháng anh, càng ko thể bỏ chạy, cô chỉ biết im lặng, trên khuôn mặt xinh đẹp bây giờ tràn đầy nước mắt.
Anh hừ lạnh, nói như ko cảm xúc
"Cô cũng biết khóc, cũng biết đau sao. Cô nghĩ mình đau bằng tôi ko hả?" Anh nhếch môi, giọng đuêu đầy mỉa mai, anh chán ghét cô, anh cho rằng nước mắt của cô là giả tạo.
Anh bóp cằm cô, nói:
"Nghe cho rõ đây, những giọt nước mắt của cô tôi cảm thấy rât giả tạo, cho nên đừng bao giờ khóc trc mặt tôi" anh đứng dậy, bước vào nhà tắm rửa sạch người. Anh cho cô là dơ bẩn, ko muốn động vào cô, sợ dơ. Chẳng quan tâm cảm xúc của cô, chẳng màng tới anh là người đầu tiên vây bẩn cô.
Cô bất lực nằm trên giường. Trái tim của cô bây giờ trống rỗng, chẳng chút gì gọi là ấm áp, nó thật lạnh lẽo và đơn độc. Cười lạnh, tuổi thanh xuân của cô, tương lai, tiền tài, tất cả đều bị dập tắt. Hệt như một ngọn lửa bùng háy dữ dội, người người muốn dập tắt nó.
Những ngày sau đều như thế, hai người vẫn quan hệ với nhau. Nhưng ko phải yêu thương, ko phải cưng chiều, cô chỉ là công cụ cho anh phát tiết. Anh mãnh bạo hung dữ, cô chỉ biết nhẫn nhịn.
Anh đối với cô chẳng cảm xúc. Cô cầu xin anh, anh ko những ko tha mà còn mạnh bạo hơn. Những lời cô cầu xin chỉ khiến anh thêm tức giận.
Cô uất ức lắm chứ, nhục nhã lắm chứ nhưng biết làm sao giờ. Cô muốn minh oan cho bản thân nhưng anh ko tin. Gia đình, bố, mẹ, và cả Sana nữa, ko ai chịu nhe lời cô nói, họ chỉ biết nhìn vào cái lợi trc mắt.
Giọng cô nghẹn ngào:
"Kim Taehyung, tôi phải làm thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi đây? Anh nói đi?"
Cô nằm bẹp trên giường, thân thể ko chút sức sống. Giọng nói yếu ớt. Tấm chăn mỏng manh ko hề che hết đc dấu vết hoan ái mà anh để lại.
"Tha cho cô sao? Nằm mơ đi. Việc của cô là ngoan ngoãn nằm trong nhà cho tôi hành hạ. Tôi muốn cho cô biết cảm giác thế nào là mất đi tất cả, hiểuchứ?"
Hình ảnh anh châm điếu thuốc, một làn khói mờ bao phủ trông thật là.... cô đơn. Haha cô thương hại anh ta sao.
Hay phài chăng bị hành hạ bai lâu nay khiến mọi thứ trg mắt cô trởnên đơn độc.
=♡=♡=♡=
"Xin anh tha cho tôi đi!" Một lần nữa cô cầu xin anh. Anh hừ lạnh nói
"Ai cũng có quyền cầu xin tôi, trừ cô!"
Cô biết chứ, anh muốn cô sinh đứa bé ra để tự tay mình bóp chết nó.
Cô lén anh uống thuốc tránh thai. Anh bắt đc, lôi cô vào nhà vệ sinh, nhúng đầu cô vào nước. Cô ói viên thuốc ra ngoài. Anh bước ra, để cô nằm co ro giữa nền đất lạnh.
Anh cho những người hầu trong nhà dám sát cô. Họ cũng bắt nạt cô, cho cô ăn cơm với rau, chẳng còn gì cả. Thức ăn thừa họ đã cho chó ăn. Đối với những người ở đây, họ coi cô ko bằng con chó.
Họ cho cô là người giết chết nữ chủ nhân nhà này. Họ suy nghĩ rằng, cô là kẻ bẩn thỉu, trèo lên giường ông chủ để hưởng vinh hoa phú quý, nhưng bị ông chủ vứt bỏ làm tù nhân ko bằng con chó kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro