II. Bức Màn Pha Lê
"Our love was a wound that learned to breathe"
Tình yêu của chúng ta là một vết thương biết cách thở
☽✧☾
Ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi căn nhà đá reo tí tách, không đủ xua đi sự cô đơn đã ăn sâu vào từng viên gạch. Jimin ngồi đó một mình ánh mắt dán vào ngọn lửa đang nhảy múa cảm nhận sự tĩnh lặng hoàn hảo của riêng mình.
Nhưng sự tĩnh lặng đó không kéo dài.
Tiếng động cơ xe hơi gầm gừ mạnh mẽ cắt ngang sự yên bình của thảo nguyên như một vết rạch xấu xí. Nó không phải là cỗ xe ngựa cũ kỹ hay chiếc sedan gia đình đó là tiếng động cơ kiêu ngạo không hề che giấu sự hiện diện của mình.
Jimin biết đó là ai. Chỉ có một người trong gia tộc Blackridge mới có thể tạo ra sự hỗn loạn cố ý như vậy.
Blackridge Kim Taehyung anh cả người đang điều hành phần lớn tài sản.
Chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng dừng lại đột ngột trước hiên nhà đá, đèn pha rọi thẳng vào căn phòng khiến mọi thứ sáng bừng lên một cách tàn nhẫn. Taehyung bước ra khỏi xe mái tóc nâu hơi rối dáng vẻ mệt mỏi. Gãđã đi một quãng đường dài từ thành phố công nghiệp xa xôi về chỉ trong một đêm.
"Chào mừng trở về, em trai"
Gã cất lời dựa hờ vào thành giếng cạn cổ kính, bộ vest đen cao cấp bị gã tùy tiện xắn tay áo để lộ cổ tay mạnh mẽ. Giọng gã trầm vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch mang theo một làn sương mỏng của sự mỉa mai được che đậy khéo léo.
"Anh không cần phải chạy xe hàng trăm dặm chỉ để nói câu đó, Taehyung"
Jimin đáp lại chất giọng trầm lặng không ẩn chứa chút trách móc hay hờn giận nào chỉ còn lại sự cẩn trọng đến lạnh lùng.
Taehyung tiến lại gần mỗi bước chân gã dẫm lên cỏ khô đều phát ra âm thanh giòn tan mang theo mùi khói xe và dầu máy xa xăm. Sự xuất hiện của gã là một hành động xâm phạm đầy kiêu ngạo, phá vỡ sự cân bằng mong manh mà Jimin đang cố gắng giữ gìn.
"Anh muốn xem liệu nơi bị ruồng bỏ của mẹ em có thể thực sự giữ chân được một con sói đơn độc hay không"
"Và tất nhiên,.."
Gã nghiêng đầu một cử chỉ thao túng quen thuộc trong khi khóe môi lại cong lên một độ lệch rất nhẹ một nụ cười giả tạo được định hình tỉ mỉ để vừa thăm dò vừa hạ thấp đối phương. Đó là cử chỉ của một kẻ đã quá quen với việc đặt người khác vào tầm kiểm soát.
"Anh đến để kiểm tra trực giác của mình."
"Trực giác của anh nói gì?"
"Nó nói rằng sự trở về của em không đơn thuần. Và em đang tìm kiếm một cái gì đó trên mảnh đất này."
Taehyung và sự nghi ngờ của gã là hoàn toàn hợp lý. Gã bước lên bậc thềm chỉ cách Jimin một cánh tay. Khoảnh khắc đó sự dịu dàng của người anh trai biến mất hoàn toàn.
"Anh đã nghe về giao kèo cũ và những cuộc đàm phán âm thầm về vùng đất phía Tây,"
Taehyung tiếp tục giọng hạ thấp mang một sức nặng ghê gớm.
"Anh biết em không ngu ngốc. Chúng ta đều mang dòng máu của Blackridge. Em đang nhắm vào cái gì?"
Jimin nhìn thẳng vào mắt anh trai. Mắt hắn vốn luôn tĩnh lặng giờ đây chứa đựng một sự thách thức âm ỉ.
"Anh nói đúng. Vậy nên, anh đang lo sợ điều gì?"
Lời đáp trả này như một nhát đâm bất ngờ vào triết lý sống của Taehyung. Gã nhắm mắt lại một giây rồi nở một nụ cười rạng rỡ giả dối đến hoàn hảo.
"Anh lo cho em thôi, Jimin. Em đã sống trong vòng bảo bọc quá lâu, em không quen với trò chơi này. Trang viên này là một nhà hát cũ. Tất cả chúng ta đều đang diễn kịch. Đừng phá hỏng cuộc chơi của anh."
Jimin đặt tay lên thành cửa gỗ lạnh lẽo. Hắn nhẽ nhàng rút ra chiếc móc khóa bằng bạc chạm trổ hình hoa trà thứ mà mẹ hắn đã để lại.
"Cha đã nói với em về lời hứa của mẹ em. Bà muốn em được quyền chọn. Cha đã xác nhận rằng khi em trưởng thành, toàn bộ phần tài sản lớn nhất thuộc về mẹ em sẽ do chính em quản lý, không thông qua bất kỳ ai khác."
Hắn dừng lại để sự thật này chìm sâu vào sự tính toán của Taehyung rồi hắn tung ra đòn cuối cùng một lời đe dọa không thể che giấu.
"Và một điều chắc chắn rằng điều khoản đó cho phép em trở thành người kế thừa chính thức cho ngôi vị Bá tước.
''Em không chỉ trở về để vui chơi, em trở về để đòi lại những gì thuộc về em. Và luật lệ gia tộc, anh biết rõ luôn đặt ngôi vị cao hơn máu mủ."
Sự căng thẳng giữa họ dày đặc như sương mù thảo nguyên. Đây không phải là cuộc gặp gỡ anh em đây là cuộc gặp gỡ giữa hai vị vua trên một bàn cờ sắp tàn.
Taehyung im lặng trong giây lát chỉ còn lại sự căng thẳng tĩnh lặng giữa hai anh em. Ánh mắt gã, vốn đã sắc lạnh, giờ đây càng trở nên nguy hiểm. Gã nhấp một ngụm Champagne, hành động ung dung để kiểm soát phản ứng của mình.
"Luật lệ. Đúng là một thứ đáng ngưỡng mộ''
Taehyung khẽ nói, giọng gã mang đầy vẻ mỉa mai .Gã đặt ly Champagne xuống bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch.
"Anh đã biết điều đó từ lâu, Jimin. Anh đã điều hành phần tài sản đó và cả toàn bộ đế chế này trong suốt những năm em vẫn còn là một đứa trẻ ẩn dật."
Gã bước một bước gần hơnnbóng gã đổ dài và đe dọa.
"Em nghĩ một điều khoản cũ kỹ được viết ra bởi một người phụ nữ đã khuất có thể lật đổ được mười năm uy quyền của anh sao?"
Taehyung nở một nụ cười nụ cười lần này không còn là giả tạo mà là sự kiêu ngạo thuần túy của kẻ tự tin nắm chắc chiến thắng. Gã không phủ nhận sự thật về di sản của Phu nhân Helen, mà tấn công vào sự non nớt của em trai
"Luật lệ là thứ anh viết lại, Jimin, quyền quản lý tài sản và ngôi vị Bá tước là hai chiến trường hoàn toàn khác nhau. Em có thể có những điều khoản cũ kỹ của mẹ, nhưng em không có kinh nghiệm chiến đấu"
Gã khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thách thức và dò xét dừng lại trên Jimin.
Taehyung cảnh báo giọng gã giờ đây không còn là lời nói xuông mà là tuyên bố đanh thép của quyền lực được củng cố bằng sự kiêu ngạo của một người đang nắm giữ mọi thứ.
Jimin khẽ cười một nụ cười cực kỳ nhỏ chỉ làm khóe môi hơi nhếch lên nhưng không hề phản ánh sự vui vẻ. Hắn lắc đầu nhẹ nhàng như đang phủ nhận một sự thật hiển nhiên:
"Em không cần anh dạy em, Taehyung. Em đã lớn lên trong sự soi mói của một gia tộc muốn em biến mất. Sự dè chừng của em đã được rèn luyện không phải qua những chiếc bàn đàm phán bằng da mà qua những năm tháng tự cô lập lạnh giá."
Taehyung nheo mắt ánh nhìn sắc lẹm lướt qua vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ của em trai. Gã nhận ra sự khép kín của Jimin đã tạo ra một thứ sức mạnh mới mẻ khó lường hơn bất kỳ sự hung hăng lộ liễu nào.
"Được. Chào mừng trở về nhà, Jimin"
Nói rồi gã xoay người dứt khoát. Tiếng động cơ xe lại gầm lên mạnh mẽ và thô bạo, xé toạc màn đêm thanh khiết của thảo nguyên và đưa Taehyung trở về thế giới hỗn loạn của gã. Ánh đèn pha chiếu rọi căn nhà đá một lần cuối rồi vụt tắt để lại một khoảng tối sâu thẳm.
Jimin đứng một mình trên hiên nhà bóng hắn đổ dài và cô độc dưới ánh trăng mờ nhạt. Hắn ngước nhìn bầu trời đen thẳm. Thảo nguyên không phải là một vùng đất rỗng nữa. Nó đã trở thành nơi giao thoa của những tham vọng, của những lời nói dối.
Jimin bước vào nhà một mình. Hắn biết lời cảnh báo của Taehyung không hoàn toàn sai. Rắc rối đã bắt đầu và hắn đã chấp nhận nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro