III. Khúc Nhạc Thuỷ Tinh

"We were a tragedy written in stars"
Chúng ta là bi kịch được viết giữa những vì sao

⋆。°✩₊˚⁎⁺˳✧༚

Sáng hôm sau, ánh mặt trời vẫn còn lưỡng lự chưa chiếu rọi hết qua những ô cửa sổ lớn của trang viên. Quản gia Ainsworth đích thân đến căn nhà đá sự trang trọng trong bộ đồng phục đen của ông càng làm nổi bật vẻ cô độc của nơi này.

"Cậu chủ Jimin". Ông cất giọng

"Bá tước yêu cầu cậu dùng bữa sáng cùng ngài, Phu nhân và cậu chủ Taehyung tại phòng ăn chính."

Jimin đang ngồi trước lò sưởi lật giở một cuốn sách da cũ. Hắn ngẩng lên khuôn mặt khép kín không để lộ bất kỳ phản ứng nào. Đây không phải là lời mời đây là một buổi họp kín dưới danh nghĩa bữa ăn gia đình.

"Tôi sẽ đến ngay, ông Ainsworth. Cảm ơn ông đã thông báo"

Khi Jimin bước vào phòng ăn chính không khí lập tức đông cứng lại. Căn phòng rộng lớn trang trí bằng gỗ óc chó tối màu và những bức tranh chân dung tổ tiên xung quanh đó.

Bá tước Blackridge ngồi ở đầu bàn không nhìn hắn đang đọc một tờ báo tài chính lớn. Phu nhân Isadora ngồi đối diện, bà mặc một bộ váy lụa xanh thẫm mái tóc búi cao được cố định hoàn hảo.

Taehyung ngồi bên cạnh gã đã thay bộ vest mới mái tóc được chải chuốt gọn gàng nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự dò xét từ đêm qua.

Jimin bước đến chỗ ngồi còn lại chiếc ghế trống duy nhất trong bàn tiệc. Hắn không ngần ngại kéo ghế ra và ngồi xuống.

"Con đúng giờ đấy, Jimin"

Bá tước cất lời giọng trầm và đều đều không hề ngước lên. Đó không phải lời khen đó là sự nhắc nhở về lễ nghi mà hắn không được phép vi phạm. Phu nhân Isadora đặt chiếc nĩa bạc xuống đĩa tạo ra một tiếng động nhỏ sắc lạnh thu hút sự chú ý. Bà nhìn Jimin ánh mắt không dao động.

"Ta đã nói với Bá tước về quyết định ở căn nhà đá của con"

"Nơi đó không tiện nghi và cách biệt. Liệu con có thể chú tâm vào công việc được giao không?"

Jimin cắt miếng thịt xông khói bằng một động tác gọn gàng không vội vã rồi đưa vào miệng. Hắn có vẻ không quan tâm mấy vào lời người mẹ kế này nhưng đã nhàn nhã cất lời.

"Mẹ tôi từng nói nơi nào có sự tĩnh lặng nơi đó dễ dàng tập trung. Công việc của gia tộc cần sự cẩn trọng tuyệt đối. Và tôi sẽ hoàn thành nó."

Taehyung khẽ cười nụ cười ấy là sự phản ứng duy nhất của gã. Gã biết rõ ý đồ của Jimin không chỉ muốn công việc mà còn muốn thách thức nơi đặt ra các quy tắc.

"Phòng của anh đã được dọn dẹp rồi,"

Taehyung xen vào gã nhấp một ngụm trà đen.

"Nơi đó có tầm nhìn thẳng ra vườn nho chính. Tầm nhìn tốt cho một người điều hành. Còn căn nhà đá... chỉ nhìn thấy cỏ thôi."

"Tầm nhìn từ trên cao luôn bị che khuất bởi sự kiêu hãnh, Taehyung,"

Jimin đáp lại ánh mắt hắn lướt qua Bá tước, Phu nhân rồi dừng lại ở anh trai. Lạnh lùng và cẩn trọng hắn đâm một nhát dao vào triết lý của người anh.

"Tôi không cần nhìn thấy những gì trang viên đang sở hữu, tôi cần nhìn thấy những gì chúng ta đã mất."

Bá tước cuối cùng cũng đặt tờ báo xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Jimin. Lời đáp của hắn đã chạm đến một điểm nhạy cảm. Bá tước tuyên bố

"Ta giao cho con dự án tài chính về khu đất phía Tây, vấn đề kéo dài đã ba năm. Con sẽ làm việc với Taehyung. Hãy tìm ra phương án tối ưu trước mùa Đông."

Đây là một sự sắp xếp nguy hiểm bắt hai anh em đối đầu trực tiếp, buộc họ phải cảnh giác lẫn nhau.
Phu nhân Isadora khẽ cau mày nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Bà rõ ràng không muốn Jimin và Taehyung hợp tác hay ít nhất là không muốn Jimin can thiệp vào các tài sản chiến lược.

"Dự án đó đòi hỏi sự mưu toán rất lớn, Jimin,"

Phu nhân Isadora cất lời, ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt hắn như đang đo đếm một khoảng cách không thể vượt qua. Sự nhạy bén trong việc hiểu rõ các đối thủ là điều cốt yếu là chìa khóa mở mọi cánh cửa trong giới này. Bà nhấp một ngụm trà.

"Và con đã xa môi trường này quá lâu. Quá lâu để nắm bắt được luật chơi đã thay đổi."

Taehyung dựa lưng vào ghế, một tư thế thoải mái đầy ngạo mạn gã lại khẽ nghiêng đầu một động tác chứa đựng sự đo lường và tính toán. Gã nói một cách tinh vi trấn an bà bằng sự dịu dàng.

"Không sao đâu, thưa mẹ"

Rồi gã lại nhìn Jimin, nụ cười nhẹ bẫng.

"Trực giác của em ấy rất sắc bén, điều đó không cần bàn cãi. Và sự ôn nhu của Jimin có thể là một công cụ hữu ích khi đối phó với những bên ngoài cứng nhắc, em ấy luôn giỏi trong việc khiến người khác cảm thấy an toàn trước khi tước đi điều gì đó của họ."

Jimin thấu hiểu rõ ràng sự đâm chọc đầy hiểm độc ẩn chứa trong từng lời khen ngợi. Hắn nhận ra Taehyung đang cố gắng gán cho hắn một vẻ ngoài ngây thơ đầy rủi ro hoặc sự yếu đuối. Đối với Taehyung sự ôn nhu của Jimin chỉ là một khiếm khuyết dễ dàng bị lợi dụng.

Jimin đặt chiếc nĩa bạc xuống âm thanh của kim loại chạm vào sứ vang lên một cách dứt khoát, thu hút mọi ánh nhìn về phía hắn. Hắn ngẩng đầu ánh mắt tĩnh lặng của hắn lướt qua Phu nhân Isadora rồi dừng lại ở Taehyung nơi sự kiêu ngạo của gã đạt đến đỉnh điểm.

"Tôi cảm ơn sự lo lắng chân thành mà hai người đã dành cho tôi," Jimin nói

"Anh Taehyung đã nói đúng sự dịu dàng là một điều phù phiếm, nó có thể biến mất ngay lập tức khi lưỡi dao của sự thật kề sát cổ họng. Nhưng có một điều lại vĩnh viễn sự thật... nó không bao giờ biến mất"

Hắn uống một ngụm nước hành động kết thúc cuộc đối thoại. Không ai trong phòng dám mở lời. Không khí căng thẳng đến mức dường như một chiếc cốc thủy tinh có thể vỡ tan.

Jimin là người đầu tiên rời bàn ăn. Hắn bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt, hướng về phía căn nhà đá.
Hắn biết dự án khu đất phía Tây không phải là công việc nó là cái bẫy mà gia tộc đã giăng ra. Và hắn phải giải mã nó trước khi bị nuốt chửng bởi sự mưu mô của anh trai và người mẹ kế.

⋆。°✩₊˚⁎⁺˳✧༚

Buổi chiều hôm đó Jimin quyết định bắt đầu cuộc dò thám. Hắn không dùng những chiếc xe sang trọng của trang viên thay vào đó hắn tìm thấy một chiếc Jeep cũ kỹ, màu xanh rêu bạc phếch bị lãng quên trong một góc khuất của ga-ra.

Chiếc xe mang vẻ ngoài thô ráp, bụi bặm, hoàn toàn đối lập với sự hoàn hảo của Blackridge. Hắn lái xe về phía Tây nơi những ngọn đồi thoai thoải nhường chỗ cho vùng đất khô cằn hơn nhưng lại là nơi được đồn đoán chứa đựng một mỏ khoáng sản và tuyến đường thương mại chiến lược.

Jimin dành trọn buổi chiều để đi bộ dọc theo biên giới khu đất đang tranh chấp cảm nhận từng viên đất đá, từng bụi cây gai khô.  Khi hoàng hôn nhuộm màu cam cháy lên vòm trời, Jimin lái xe về thị trấn nhỏ gần nhất nơi được gọi là 'Cửa Tây', một thị trấn cũ kỹ mang đậm kiến trúc đá xám và mái ngói đất nung của miền Nam Châu Âu.

Thị trấn vào giờ chiều tà luôn mang một vẻ đẹp phù du. Ánh sáng vàng cuối ngày phủ lên những bức tường cũ kỹ làm nổi bật những giàn hoa giấy đã úa tàn trên ban công. Mùi bánh mì mới nướng, mùi rượu vang nhạt và mùi ẩm ướt của đá cũ quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng yên bình trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng trong lòng hắn.

Jimin dừng xe ở khu chợ đá nhỏ nằm cạnh một quảng trường có đài phun nước rêu phong. Hắn bước xuống, bộ quần áo tối màu tinh tế ôm lấy vóc dáng cao ráo tạo nên một cái bóng quá đỗi thanh lịch giữa khung cảnh chợ ồn ã.

Vẻ kiêu ngạo khắc sâu trên từng đường nét khuôn mặt ngay lập tức trở thành tâm điểm của những ánh nhìn tò mò như một bức họa cổ điển bất ngờ xuất hiện giữa đời thực.

Hắn không để tâm chỉ nhìn vào những sạp hàng bày bán rau củ, rượu nho thủ công và những bó hoa đồng nội. Chợ bắt đầu thưa dần người, Jimin đang cúi xuống xem xét một tấm bản đồ địa chính cũ kỹ được bày bán lẫn lộn giữa đống đồ cổ.

Bất chợt một thứ gì đó thu hút hắn một chiếc hộp âm nhạc cổ đặt trang trọng trên tấm vải nhung cũ. Bên trong, là hình chạm khắc tinh xảo của một người du mục đang ôm cây đàn. Chính hình ảnh cô độc và lang thang ấy đã khiến sự cảnh giác của hắn bị xao nhãng.

Ông chủ sạp nhận thấy ánh mắt của vị khách quý tộc phấn khởi bước tới. Ông bắt đầu giải thích về giá trị lịch sử và vẻ đẹp tinh xảo của món đồ này giọng nói pha lẫn niềm tự hào và sự tôn kính dành cho thứ đã cũ.

"Đây là 'Lời Thề Du Mục', thưa cậu," ông thì thầm như đang kể một bí mật cổ xưa.

"Một vật phẩm hiếm có được chế tác từ gỗ óc chó đen và bạc. Hình ảnh này cậu thấy không? Người nghệ sĩ cô độc, luôn lang thang qua các vùng thảo nguyên."

Rồi ông cẩn thận xoay chiếc khóa đồng. Âm thanh du dương mỏng manh của bài hát từ chiếc đàn nhỏ trong tay người du mục chợt ngân lên một giai điệu hoài cổ. Âm thanh ấy chạm vào Jimin gợi lên một cảm giác mơ hồ một sợi dây tơ tưởng niệm kéo hắn về lại quá khứ xa xôi.

Âm thanh du dương của chiếc hộp nhạc vừa dứt để lại một khoảng lặng đầy vấn vương. Hắn khẽ hỏi về phía ông chủ sạp giọng trầm và đều.

"Chiếc hộp này, giá trị của nó là bao nhiêu?"

Ông chủ sạp cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại đầy vẻ tinh ranh. Nhìn bộ y phục tối màu tinh xảo trên người Jimin thứ vải len cao cấp và đường cắt may hoàn hảo không thể che giấu xuất thân quý tộc ông biết mình đang có trong tay một con cá lớn. Ông hét một mức giá khá cao, con số mà ngay cả một người bình thường giàu có cũng phải lưỡng lự.

"Một món đồ như thế này, thưa cậu ..." ông kéo dài giọng, cố ý nhấn nhá. "Số tiền phải tương xứng với nó. Hai mươi đồng vàng."

Jimin hơi nhíu mày. Con số đó quả thực là một thách thức, vượt xa mức chi tiêu hợp lý của hắn vào lúc này. Hắn vừa trở về trang viên lần này không đi kèm với bất kỳ khoản chi tiêu lớn nào. Hắn vẫn là bị giám sát tài chính vẫn chưa được Bá tước hay Taehyung chính thức chia một khoản tiền lớn nào ngoài những thứ cần thiết.

Jimin lướt mắt nhanh chóng, tìm kiếm bất cứ thứ gì đủ giá trị trên người có thể dùng để trao đổi, một hành động nhỏ bé đầy bối rối không khớp với phong thái lạnh lùng thường thấy của hắn. Hắn vội vàng lướt tay lên cổ áo khoác dạ, tìm kiếm một món trang sức đắt giá nào đó để đặt cọc hoặc trao đổi.

Một luồng gió thoảng mang theo hương Lavender tinh khiết ập đến.

Jennie đến gần sạp hàng mang theo một vẻ đẹp thuần khiết, không hề phô trương mặc một chiếc váy vải thô màu nâu đất sét đơn giản. Mái tóc đen dài được buộc hờ bằng một chiếc khăn lụa trắng tinh tế, thả lòa xòa trên vai tạo nên một đường nét dịu dàng trên tay ôm một bó hoa đồng nội vừa thu hoạch mang theo hương đất và cỏ khô.

Nàng đến để giao hoa cho ông chủ sạp đồ cổ.

"Chào ông Jacques," Jennie cất lời giọng nói nhỏ nhẹ.

"Tôi mang đến hoa Hồng Đỏ khô và Cỏ Sao. Đúng theo đơn của ngài"

Ông Jacques vội vàng gật đầu sự tập trung bị phân tán.

''À, Cô Jennie. Cô luôn tinh tế. Hôm nay cô đến thật đúng lúc..."

Jennie đặt chiếc giỏ mây xuống một cách nhẹ nhàng nhưng đôi tai nàng đã kịp nghe thấy cuộc đối thoại về giá cả. Nàng liếc nhìn Jimin một cách kín đáo ánh mắt chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ lướt trên mặt hồ.

Jimin đang giơ tay lên và nàng đã kịp nhận ra logo ngựa mạ vàng của Blackridge được chạm khắc tinh xảo trên chiếc khuy măng sét nơi cổ tay áo sơ mi của hắn một dấu hiệu không thể nhầm lẫn về thân phận.

"Ông chủ Jacques, đây là hoa oải hương tôi hứa gửi thêm cho phu nhân. Mà nhân tiện..."

Nàng quay sang Jimin nở một nụ cười gần như không thể nhận ra. Jimin với bản năng cảnh giác được rèn luyện từ lâu ngay lập tức cảnh giác. Hắn không hề đáp lời hay cử động chỉ giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Chào anh, bạn cũ," nàng nói nhấn mạnh hai từ cuối.

"Không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh vẫn thích những hộp nhạc như ngày nào nhỉ?"

Rồi nàng quay lại phía ông chủ Jacques

"Ông Jacques, anh ấy là bạn tôi. Đừng hét giá cao với anh ấy như vậy. Nó không đẹp cho lắm, nghe bảo phu nhân muốn kiếm hoa hồng xanh sẵn tiện nhà tôi có một ít, ông hiểu chứ?"

Lời nói của nàng là sự can thiệp trắng trợn một sự lợi dụng tình huống đầy khéo léo. Nàng không chỉ bảo vệ túi tiền của hắn mà còn gián tiếp tạo ra một lời nói dối về mối quan hệ của họ, đồng thời khẳng định sự hiểu biết của nàng về sở thích cá nhân của hắn.

Jennie không đợi phản ứng. Nàng khẽ gật đầu chào Jimin như chào một người quen cũ thực sự rồi quay sang ông Jacques để hoàn tất việc giao hoa.

"Thứ lỗi, thưa ông Jacques. Tôi phải đi ngay. Thương nhân còn chờ hoa của tôi trước khi trời tối hẳn."

Và rồi, Jennie rời đi để lại một khoảng trống mơ hồ và một mùi Lavender thoang thoảng còn vương lại.

Ông chủ sạp ngỡ ngàng trước mối quan hệ bất ngờ này và không muốn mất lòng cô gái thảo nguyên chuyên cung cấp hoa đẹp cho mình đành miễn cưỡng gật đầu.

"À... phải rồi là cậu chủ đây! Nếu đã là bạn của Jennie thì giá sẽ mềm đi một chút... Mười đồng vàng."

Jimin rút ví thanh toán số tiền đúng mười đồng vàng mà không nói thêm một lời nào. Hắn nhận lấy chiếc hộp âm nhạc. Tuy nhiên thay vì quay về chiếc Jeep, hắn đột ngột quay người ánh mắt lướt nhanh qua các góc phố tìm kiếm bóng dáng cô gái khi nãy.

Kỳ lạ thay, Jimin xoay đi xoay lại nhưng vẫn không thể tìm thấy một dấu vết nào của nàng. Jennie đã biến mất hoàn toàn khỏi khu chợ nhanh chóng và bí ẩn.

Jimin đứng một mình giữa quảng trường đá cẩm thạch đã hoàn toàn vắng lặng. Từng ngọn đèn khí gas treo trên những cột sắt uốn lượn bắt đầu được thắp lên ánh sáng vàng vọt trên nền kiến trúc đá xám cổ kính. Hắn nhận ra, cô gái ấy còn để lại một khoảng trống khó hiểu trong tâm trí hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro