WenHope.
Sau khi tốt nghiệp khóa học chuyên nghiệp, Jung HoSeok làm tại tiệm cắt tóc nhỏ trong nửa năm, sau đó may mắn được vào làm tại một công ty tạo hình lớn nhất thành phố -- thật ra là học việc trong tiệm cắt tóc làm đẹp. Làm nhân viên ở đây, lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần, bởi vì khách hàng của tiệm không phải ngôi sao thì cũng là người nhà giàu, không cẩn thận khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái thì có nghĩa là ví tiền của mình cũng sẽ không thoải mái.
Jung HoSeok cảm thấy trong những vị khách nũng nịu nhà giàu kia, Son SeungWan là người không kiêu ngạo nhất, dễ nói chuyện nhất. Đương nhiên, trong lòng anh cũng là người xinh đẹp nhất.
Jung HoSeok nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Son SeungWan, mình vừa đến tiệm vài ngày.
Ngày đó khách hàng rất nhiều, tất cả thợ chính trong tiệm đều vô cùng bận rộn, đúng lúc đó Son SeungWan không hẹn trước mà tới muốn gội đầu và sấy khô, thợ chính quen thuộc của cô không làm được nên đành để cho Jung HoSeok đang học việc hỗ trợ.
Cũng may chỉ là gội và sấy mà thôi, không phải kỹ thuật gì khó khăn cho lắm, Jung HoSeok cũng to gan nhận cô khách sang trọng được cưng chiều từ nhỏ này. Nhưng mà không ngờ lúc sấy tóc thì anh đã có một lỗi nhỏ. Anh làm cho một lọn tóc của Son SeungWan cuốn vào máy sấy.
Jung HoSeok thấp thỏm không yên. Anh đã từng thấy một tình huống tương tự, thầy giáo của anh và một cô tiểu thư nhà giàu khác. Cô tiểu thư nhà giàu đó khóc nói mái tóc dài của mình được chăm sóc thế nào, quý giá cỡ nào, suýt nữa định kiện thầy anh lên tòa với tội danh tổn thương thân thể. Cuối cùng thầy anh phải bồi thường tiền và còn phải bỏ việc.
Jung HoSeok nhìn những lọn tóc được cứu khỏi máy sấy, chân tay luống cuống liên tục xin lỗi, Khi đó Son SeungWan đang tựa lưng vào ghế ngủ, bị những tiếng xin lỗi của Jung HoSeok đánh thức mở mắt ra.
Thợ chính và cửa hàng trưởng cũng chạy tới, một người trách Jung HoSeok không cẩn thận, một người thì liên tục nói xin lỗi với Son SeungWan.
Son SeungWan nhìn khuôn mặt Jung HoSeok đỏ lên, lại nhìn mấy sợi tóc của mình, phất phất tóc nói: "Không có chuyện gì, cửa hàng trưởng mau đi làm việc của mình đi!"
Cô lại nói với Jung HoSeok: "Đừng có sợ, anh sấy tiếp đi!" Tóc còn ướt, nằm trong lòng bàn tay Jung HoSeok nặng trịch, trái tim anh cũng như mềm nhũn và ấm áp theo.
Cửa hàng trưởng và thợ chính thở phào một hơi rồi đi làm việc của mình. Jung HoSeok vẫn còn mang sợ hãi, không dám làm gì.
Son SeungWan nhìn anh co rúm và do dự như một chú thỏ nhỏ thì đùa anh: "Anh dùng nội lực để sấy khô tóc tôi à?"
Jung HoSeok vội vàng bỏ tay ra như bị phỏng, mái tóc ẩm ướt hơi bay bay như thác nước đen, tạo một cảm giác đẹp khiến lòng người rung động.
Khuôn mặt trắng trẻo của Jung HoSeok đỏ lên: "Tôi sợ không cẩn thận lại cuốn phải tóc cô! Tôi, tôi sợ tôi không đền được!"
Son SeungWan nhìn anh trong gương, mắt ngọc mày ngài, cười nói: "Không sao cả, anh không đền nổi thì lấy thân báo đáo là được rồi mà!"
Khuôn mặt Jung HoSeok lại càng đỏ hơn, giống hệt như tôm luộc.
Anh cẩn thận sấy tóc cho Son SeungWan. Tóc của cô vừa mềm vừa suôn, từng sợi lướt qua đầu ngón tay anh và được gió nóng thổi khô, cảm xúc như được vuốt ve tơ lụa, khiến người ta cảm thấy mê muội. Có lẽ vì muốn anh không khẩn trương nữa, cũng có lẽ thích nhìn anh đỏ mặt, Son SeungWan lại càng nói chuyện và đùa anh.
"Anh tên là gì?"
"Jung HoSeok."
"Vì sao lại gọi là HoSick? Anh rất bám người à?"
Jung HoSeok lại đỏ mặt: "Không, không phải là 'Sick'... Là 'Seok', có nghĩa là cái tên sẽ lan rộng khắp đất nước."
Son SeungWan cười híp mắt nhìn khuôn mặt hồng hồng của anh: "A! Tôi đoán nhũ danh của anh là hai mươi ba, không thì là hai mươi bốn!"
Jung HoSeok cũng cười rộ lên, Son SeungWan đoán đúng rồi, nhũ danh của anh đúng là hai mươi ba, hai mươi ba tháng chạp, sinh nhật của anh, cũng là ngày năm mới ở quê anh.
Lúc mái tóc dài xinh đẹp đó sắp được sấy khô thì Son SeungWan nghe điện thoại.
Tiếng máy sấy quá to nên Son SeungWan mở loa ngoài. Jung HoSeok nghe thấy, cô đang nói chuyện với bạn trai. Bọn họ hẹn cô sấy tóc xong thì đi xem phim.
Son SeungWan cúp điện thoại, sờ sờ tóc rồi nói với Jung HoSeok: "Được rồi, cứ thế đi, tôi phải đi rồi!"
Jung HoSeok tắt máy sấy, âm thanh biến mất khiến anh đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Cô đứng lên, nghĩ đến điều gì đó, xoay đầu lại hỏi: "Sau khi tôi đi, có khi nào thầy giáo của anh và cửa hàng trưởng sẽ rầy anh không?"
Jung HoSeok nhìn vào đôi mắt sáng long lanh kia, trái tim đập mạnh: "Có lẽ, hình như sẽ..."
Son SeungWan vội vỗ vỗ bả vai anh: "Đừng sợ, nhìn tôi đây!"
Cô đi tới cửa, lúc gần ra đến nơi đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Jung HoSeok, nói to: "Anh tên là Jung HoSeok đúng không? Anh bị tôi thầu rồi nhé, lần sau tôi lại tới, anh nhớ sấy tóc cho tôi!"
Cô lại quay đầu nói với cửa hàng trưởng đang nhiệt tình tiễn cô: "Tay nghề của người này rất tốt, cửa hàng trưởng à, ông nên bồi dưỡng cậu ta cho tốt vào!"
Son SeungWan đi, Jung HoSeok trở thành tiêu điểu cho mọi người trong phòng. Cửa hàng trưởng tới khen anh: "Khá lắm, một lát thôi mà đã lấy được ấn tượng tốt cửa một trong ba tiểu thư nổi tiếng rồi!"
Làn da trắng nõn lại đỏ lên như bị phỏng, và cả trái tim anh cũng như bị lửa đốt.
Từ đó về sau, mỗi lần Son SeungWan đến cửa hàng làm tóc, quả nhiên chỉ tìm Jung HoSeok.
May mà tóc Son SeungWan vừa suôn vừa thẳng, bình thường cô cũng chỉ gội rồi sấy, không có trình tự gì quá phức tạp, Jung HoSeok đều có thể tự làm. Nhưng sau này thầy của anh mới nói cho anh biết, thật ra Son SeungWan cũng thích làm tóc hơi xoăn. Anh nghĩ, có lẽ cô không muốn làm khó anh.
Vì muốn cảm ơn cô, Jung HoSeok cố gắng luyện tập, muốn làm cho mái tóc của Son SeungWan trong tay mình có thể đẹp đủ mọi hình dáng. Nhưng mà lần đầu tiên thử anh đã thất bại. Anh làm thử xoăn lọn to kiểu tây cho Son SeungWan, cuối cùng lại không hợp, khó coi vô cùng.
Anh rất hối hận, liên tục nói xin lỗi, Son SeungWan lại cười tủm tỉm đùa anh: "Không còn cách nào, anh chỉ có thể lấy thân chuộc lỗi rồi!"
Mặt anh đỏ bừng lên.
Vì không muốn mái tóc Son SeungWan lại bị hỏng trong tay mình, từ đó về sau anh chăm chỉ khổ luyện. Dần dần, cố gắng của được báo đáp lại, tay nghề của anh dần dần tốt hơn, từ học việc anh trở thành thợ bậc ba trong cửa hàng, càng ngày kiểu tóc anh làm cho Son SeungWan càng đẹp hơn. Anh thường xuyên chú ý những kiểu tóc mới trên internet, hễ là mái tóc đẹp và đề cử kiểu mới thì anh đều cố gắng học tập trước tiên, sau đó khi Son SeungWan đến thì tỉ mỉ làm cho cô.
Anh và Son SeungWan ngày càng trò chuyện nhiều hơn, không còn nói mấy câu đã đỏ mặt nữa, ngoài những lúc cô đùa nói anh phải lấy thân chuộc tội.
Thật ra lấy thân báo đáp gì chứ? Từ trong những cuộc trò chuyện thì anh biết cô đã có bạn trai, là anh trai hàng xóm, một thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối với nhà cô tên là Lee ChunHee. Nhìn vẻ mặt cười tít mắt khi nhắc đến bạn trai, chắc là cô rất thích anh ta. Chỉ có điều, dường như ngoài thích thì cô cũng rất buồn rầu, bởi vì bạn trai cô là luật sư, luôn rất bận rộn, gần đầy thường không có thời gian ở bên cạnh cô.
Ngày sinh nhật của Son SeungWan, cô đến cửa hàng để Jung HoSeok tạo cho cô một kiểu tóc thật đẹp. Jung HoSeok làm xong, nhìn nụ cười ngọt ngào trong gương, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cô là một cô gái luôn tươi cười từ nhỏ, nụ cười kia vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Jung HoSeok thầm nghĩ, nếu như anh là bạn trai cô thì nhất định anh không nỡ làm giữa hàng lông mày dính chút muộn phiền. Anh nhìn Son SeungWan lấy mấy cái kẹo sữa từ trong túi tiền ra, cô xoay người đưa kẹo sữa cho anh.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, mời anh ăn kẹo!"
Anh cúi đầu nhìn viên kẹo được bọc bởi giấy hình con thỏ trắng.
"Mỗi lần đến sinh nhật tôi, tôi đều mời bạn tốt của tôi ăn kẹo thỏ trắng! Bởi vì đây là món quà sinh nhật đầu tiên của ba tôi tặng! Anh không thể không ăn nhé!"
Jung HoSeok nở nụ cười, cẩn thận trân trọng cất viên kẹo vào trong túi mà không để Son SeungWan phát giác được.
Cô nói, đến sinh nhật thì cô sẽ mời 'bạn tốt' ăn kẹo. Anh vui vẻ trong lòng, bởi vì anh cảm thấy mình đã được cô đưa vào danh sách 'bạn tốt'.
Bởi vì cố gắng chăm chỉ, lại có năng lực, Jung HoSeok nhanh chóng được thăng lên làm thợ bậc hai.
Son SeungWan vẫn thường xuyên đến tìm anh làm tóc, bây giờ anh đã nghiễm nhiên trở thành thợ làm tóc riêng của cô. Thợ chính thường xuyên làm cho Son SeungWan thỉnh thoảng lại trêu Jung HoSeok: "Haiz, xem ra tôi già thật rồi, cho dù là tay nghề hay là khuôn mặt, cũng không thể đấu được cậu trai trẻ!"
Jung HoSeok nghe thợ chính nói như vậy thì có cảm giác gấp gáp, nếu như tay nghề của anh không tiến bộ, sợ rằng sau này Son SeungWan sẽ không gọi anh làm nữa? Nhỡ đầu ngày nào đó có một cậu trai càng trắng trẻo đẹp trai hơn hẳn, một lần sấy tóc cho cô không cẩn thận cuốn tóc cô vào thì sao?
Jung HoSeok quyết định càng phải nâng cao tay nghề hơn nữa.Nhưng mà đi bồi dưỡng thì cần một lượng học phí lớn, anh hỏi cửa hàng trưởng xem anh có thể mượn ít tiền từ trong cửa hàng để đi học, sau đó khi về sẽ trả từ từ. Nhưng mà cửa hàng trưởng đã từ chối uyển chuyển.
Jung HoSeok cảm thấy rất uể oải, ngay cả khi Son SeungWan đến chỗ anh cũng chỉ cố gắng giữ vững tinh thần để cười nói với cô.
Sau khi làm xong tóc cho cô, đột nhiên cô đưa cho anh một tấm chi phiếu: "Khi tôi tới, đúng lúc nghe thấy cửa hàng trưởng nói với bà chủ, anh muốn đi học thêm, nhưng không có tiền nên muốn mượn cửa hàng. Ngốc à, tôi có tiền sao anh không mượn tôi?"
Jung HoSeok đỏ mặt: "Sao tôi có thể cầm tiền của cô được chứ!"
Son SeungWan trừng mắt: "Làm sao lại không thể? Chúng ta không phải bạn tốt à? Anh có quan hệ với cửa hàng trưởng còn tốt với với tôi hả? Cầm lấy đi, không phải cho anh dùng, mà cho anh mượn đấy, sau này phải đưa tôi cả lãi nữa!"
Jung HoSeok do dự, không nâng nổi tay.
Son SeungWan dứt khoát nhét vào trong tay anh: "Anh hãy vì nhà tôi nhiều tiền mà mau cầm lấy cho tôi, đừng có nhăn nhăn nhó nhó nữa!"
Jung HoSeok nắm chặt lấy, cảm động hỏi: "Cô không sợ tôi không trả nổi sao!"
Son SeungWan cười rộ lên: "Vậy thì tốt quá, anh dùng thân báo đáp là được mà, phải không!"
Jung HoSeok lại đỏ mặt: "Wannie, cảm ơn cô!" Anh nuốt nước miếng một cái, nhịn lại nhịn, nhưng rồi vẫn hỏi một vấn đề mà anh luôn cất giấu trong lòng: "Wannie, cô có thể nói cho tôi biết... Vì sao cô lại đối tốt với tôi thế không?"
Son SeungWan cười lớn: "Bởi vì anh nhìn đẹp trai nhaaaaaa!"
Khuôn mặt Jung HoSeok càng đỏ hơn. Cô vẫn luôn chọc anh như vậy, khiến trái tim anh cũng chẳng thể an ổn, giống như bị thiêu cháy vậy, càng lúc càng nóng hơn, khiến anh không muốn nhìn thẳng vào việc cô đã có bạn trai, cùng với sự chênh lệch rất lớn giữa bọn họ.
Đến khi trong lòng không còn dậy sóng nữa, khi anh ý thức được những vấn đề này tồn tại thì anh chìm trong uể oải và vô lực. Anh tự nói với mình, đứng có những suy nghĩ không an phận. Nhưng mà khi Son SeungWan lại tới thì những uể oải này nhanh chóng rút lui như thủy triều, đổi lại là những rung động khiến trái tim không thể yên lặng mà cô mang đến cho anh. Anh vòng đi vòng lại vòng tròn đó, giống như đi vào một ngõ cụt không lối thoát, không biết từ lúc nào mà cô bé đó đã ảnh hưởng đến tất cả những cảm xúc của anh.
Sau khi đi học về, Jung HoSeok tham gia một cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế. Không biết do anh may mắn hay là năng lực tốt, anh đoạt được giải nhất của cuộc thi. Sau khi trở về, Jung HoSeok được thăng cấp từ thợ bậc hai lên thợ chính bậc nhất.
Son SeungWan càng không ngừng giới thiệu bạn bè họ hàng thân thiết, cùng với bạn bè của bạn bè đến chỗ anh làm tóc, cố gắng giúp anh có nhiều khách hơn. Nhờ Son SeungWan đẩy mạnh tiêu thụ, Jung HoSeok ngày càng nổi tiếng . Dần dần, khi tay nghề anh ngày càng hoàn mỹ và tiến bộ, anh có nhóm khách cố định, đương nhiên hầu hết đều chọn trong vòng quan hệ của Son SeungWan. Mà quan hệ của Son SeungWan, chính là trong xã hội thượng lưu, những người này không giàu có thì cũng nổi tiếng. Dựa vào lời truyền của những người này mà không lâu sau đó tiếng tăm của Jung HoSeok vang dội, càng ngày càng có nhiều người nghe danh mà tới, thậm chí về sau có quá nhiều khách nên không hẹn trước vài ngày cũng không được Jung HoSeok làm cho.
Nhưng mà cho dù bao nhiêu người hơn nữa, mặc kệ Son SeungWan đến lúc nào, Jung HoSeok đều làm cho cô trước. Anh không quan tâm đến việc vì thế mà đắc tội những vị khách khác, chỉ cần là cô thì đều được ưu tiên.
Với anh mà nói, có được thành tựu của ngày hôm nay cũng vì Son SeungWan, nếu như không nhờ cô giúp đỡ anh, cho anh đi học, cổ vũ anh tham gia thi đấu thì anh vẫn là tên học việc chỉ biết sấy tóc. Cô có ơn rất lớn với anh, cho nên dù là lúc nào, chỉ cần là cô thì anh sẽ lập tức tiếp đón. Mấy chữ 'xếp hàng hẹn trước', đời này anh không cho phép mình dùng với cô.
Sau khi có càng nhiều khách, 'làm thuê cho người khác' không còn thỏa mãn được kế hoạch tương lai của anh. Anh muốn tốt lên, cho dù là một ít, như vậy thì khoảng cách với cô có thể gần hơn một chút, gần hơn một chút nữa.
Anh không còn làm việc của một thợ chính mà tự mình mở cửa hàng. Bởi vì nhóm khách ổn định, cửa hàng của anh từ lúc khai trương đã làm ăn rất khá, đông như trẩy hội. Anh nghĩ, chắc không lâu sau anh có thể mua nhà được rồi.
Trên phương diện làm ăn, cuộc đời anh cũng đã có mục tiêu mới, dường như mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ Son SeungWan. Gần đây, Jung HoSeok phát hiện hình như Son SeungWan không được vui. Anh hỏi cô sao thế, cô chỉ bảo là chuyện trong nhà, một lời khó nói hết.
Nhưng mà không lâu sau đó, có một người đàn ông đẹp trai chở một mỹ nữ đến làm tóc.
Mỹ nữ đó chỉ muốn Jung HoSeok làm, nói là đã bảo người hẹn trước. Thợ chính trong cửa hàng lặng lẽ nói với Jung HoSeok, cô gái đẹp kia chính là một ngôi sao mới nổi, người quản lý của cô ta đã đến đây làm tóc.
Jung HoSeok rửa tay sạch sẽ đi ra tiếp đón. Anh hỏi người đó muốn làm kiểu tóc thế nào, mỹ nữ quay đầu hỏi bạn trai đi cùng: "ChunHee, anh bảo em làm tóc nào thì đẹp."
Bàn tay Jung HoSeok hơi run lên.
"Em làm kiểu tóc nào cũng dễ nhìn." Người đàn ông kia nói xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại.
Jung HoSeok nhìn bóng lưng người đàn ông kia, hỏi mỹ nữ một câu: "Anh ta là luật sư sao?"
Mỹ nữ lập tức lộ vẻ kiêu ngạo tươi cười: "Đúng thế! Anh nhận ra anh ấy sao? Anh ấy làm rất nhiều chương trình pháp luật đấy!"
Jung HoSeok lập tức đứng lên. Anh không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh giọng gọi Na JaeMin đến: "Tôi bị đau bụng, buồn nôn, không làm được, cậu làm cho cô ta đi."
Lúc này mỹ nữ giận tái mặt: "Anh làm sao thế hả? Tôi vất vả lắm mới hẹn trước được, anh nói đau bụng thì không làm, anh có đạo đức nghề nghiệp không hả? Hơn nữa nhìn anh cũng không giống đau bụng? Tôi đắc tội anh ở đâu sao?"
Lee ChunHee nói chuyện điện thoại xong đi vào, nghe thấy mỹ nữ mất hứng bực mình. Anh ta an ủi mỹ nữ rồi đi tới trước hỏi Jung HoSeok: "Ông chủ Jung phải không? Hy vọng anh biết, tôi là luật sư, nếu như anh kiên trì dùng thái độ không đúng đó để đối đãi với khách thì tôi nghĩ tôi có thể dùng một trăm cách dựa vào pháp luật để chỉnh đốn anh."
Jung HoSeok nở nụ cười: "Chỉnh đốn tôi á? Chỉnh đốn tôi thế nào? Pháp luật quy định người khác không được đau bụng à?"
Anh nói xong quay đầu đi, bóng lưng dứt khoát lưu loát, lại đẹp trai. Khiến ngôi sao mới tức giận và luật sư ôn hòa nghiêm mặt sập cửa mà đi.
Lúc Son SeungWan đến cửa hàng làm tóc, Jung HoSeok tìm cơ hội hỏi thử: "Có thể cho tôi xem ảnh của bạn trai cô không?"
Son SeungWan cười rộ lên: "Anh muốn làm gì thế?"
Jung HoSeok nhanh trí nói: "Tôi có nói khoác với một người bạn cũ là mình có quen một vị luật sư rất giỏi, tôi xem vị luật sư này như thế nào trước để lúc nói chuyện không bị lòi đuôi."
Son SeungWan cười cầm điện thoại tìm ảnh chụp cho anh xem.
Nhìn ảnh chụp chung của hai người, tâm trạng Jung HoSeok nặng nề, không phải là trùng tên với người khác, 'Lee ChunHee' ngày đó đưa ngôi sao mới đến chính là Lee ChunHee - bạn trai của Son SeungWan.
Trước kia Jung HoSeok đã ảo tưởng vô số lần, nếu Son SeungWan không có bạn trai thì sẽ tốt biết bao, hoặc là bạn trai cô ấy chạy theo người phụ nữ khác thì sẽ tốt thế nào, nếu thế có lẽ anh sẽ có cơ hội. Nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, anh lại chẳng thể vui vẻ nổi.
Anh không còn quan tâm mình có cơ hội không, anh chỉ lo lắng sau khi Son SeungWan biết thì sẽ rất đau khổ.
Nhìn cô xem ảnh chụp Lee ChunHee cười vui vẻ, nếu không phải vô cùng thích thì sao lại có nụ cười hạnh phúc ngọt ngào như vậy chứ. Lòng của anh chua xót, mà sau đó là đau nhức. Nỗi đau này không biết là vì cô hay vì chính mình. Anh điều chỉnh lại cảm xúc, lơ đãng hỏi Son SeungWan: "Dạo này cô và bạn trai thế nào? Hình như gần đây không thấy cô gọi điện thoại cho anh ta."
Nụ cười trên môi Son SeungWan nhạt dần: "Bây giờ bọn tôi à, một tuần gặp một lần. Nếu không phải anh ấy bận thì là tôi bận."
Jung HoSeok cẩn thận tìm từ hỏi: "Vậy anh ấy bận gì cô có biết không?"
Son SeungWan cười tự giễu: "Bận làm việc? Anh ấy nói thế, nhưng ai mà biết được chứ. Tôi cảm thấy, anh ấy đôi khi bận thật, nhưng đôi chỉ cảm thấy tôi phiền nên giả vờ bận rộn mà thôi."
Jung HoSeok nhìn thấy gương mặt cô đơn của Son SeungWan, suýt nữa thì ôm chầm lấy cô. Anh nắm chặt tay: "Vậy còn cô thì sao, gần đây cô bận gì thế, không thấy cô thường đến đây nữa."
Son SeungWan thở dài một hơi, cố gắng nở nụ cười: "Tôi đang bận chấp nhận sự thật là nhà tôi đã phá sản!"
Jung HoSeok nhìn cô gượng cười, cảm thấy trái tim mình như bị một vật gì đó bóp chặt lấy.
Sau lần đó, rất lâu Son SeungWan không đến cửa hàng làm tóc.
Từ chỗ khách hàng, Jung HoSeok nghe nói cha Son SeungWan không buôn bán được, công ty nhà cô đang thanh toán phá sản. Khách hàng đó còn nói, cha cô ấy đã tìm một ngôi chùa để chuẩn bị xuất gia.
Jung HoSeok hỏi người khách quen đó: "Vậy mẹ của Son SeungWan thì sao?"
Câu trả lời của khách hàng khiến anh rất lâu vẫn không bình tĩnh được.
"Mẹ của Son SeungWan đã mất từ lâu."
Thì ra cô là một đứa bé không mẹ. Mà trong cuộc sống giàu có thiếu người mẹ, cô vẫn không trở nên tăm tối hay kiêu căng, cô giống như ánh mặt trời lương thiện, xinh đẹp, bao dung. Dù nói đến chuyện nhà sắp phá sản thì trên người cô cũng không có một chút u buồn. Cô hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng. Bây giờ cô từ một tiểu thư nhà giàu biến thành một người bình thường hai bàn tay trắng, cô có thể chấp nhận được sự thay đổi lớn từ trên trời rơi xuống đất sao?
Trong lòng Jung HoSeok cực kỳ lo lắng. Anh rất muốn giúp Son SeungWan làm gì đó, nhưng mà anh biết, bây giờ ngoài làm tóc cho cô thì anh dù muốn cũng chẳng giúp gì được. Anh hối tiếc vì sự bất lực của mình, đau lòng vì những gì cô gặp phải. Anh không suy nghĩ đến việc mình có cơ hội nữa hay không, anh chỉ hy vọng trong lúc cô đang khó khăn, người bạn trai Lee ChunHee của cô sẽ không bắt cá hai tay nữa, anh mong Lee ChunHee có thể ở bên cạnh, cùng cô vượt qua quãng đường khó khăn trong cuộc sống này.
Lại một thời gian lâu sau, Son SeungWan mới đến cửa tiệm.
Ngày đó, Jung HoSeok không được khỏe, giao mọi chuyện trong cửa hàng cho mấy thợ chính quản lý, còn mình thì vẫn luôn ở trong phòng. Nghe nói Son SeungWan dến, anh xuống giường đi ra ngoài, ra khỏi phòng mới biết mình quên cả giày.
Chạy về phòng nghỉ mang giày xong, Jung HoSeok đi tới sảnh, bước đi thật nhanh, anh gần như muốn chạy trên hành lang, nhưng trước khi vào phòng thì anh dừng lại, làm vẻ thong dong bình tĩnh, bước từng bước vững vàng đi vào.
Anh gọi 'Wannie', Son SeungWan nghe thấy quay đầu lại. Nhìn cô tiều tụy, người gầy hơn nhiều, đôi mắt có vẻ to hơn. Cô cười với anh, nụ cười đó khiến anh đau lòng.
Cô nói: "HoSeok, có lẽ tôi sẽ đi phỏng vấn, anh giúp tôi nhìn khá hơn nhé!"
Jung HoSeok nhìn cô một lúc, có quá nhiều lời muốn nói, hỗn loạn chen chúc trong cổ anh, khiến trái tim đập mạnh hơn, cuối cùng anh chỉ có thể nói một từ 'được'.
Jung HoSeok tự mình gội đầu cho cô, Son SeungWan sảng khoái kể những việc gần đây cho anh. Thì ra những lời đồn trên phố kia là thật.
Gội đầu xong, vừa xoa tóc cho cô, Jung HoSeok vừa cảm khái: "Lâu lắm rồi cô không đến đây."
Son SeungWan nhìn qua gương cười với anh: "Bây giờ anh đắt quá, tôi không trả nổi!"
Nụ cười của cô làm trái tim Jung HoSeok đau nhói.
Lúc anh mới quen cô, cô giống một nàng công chúa, ăn tốt nhất, dùng tốt nhất, mỗi ngày làm việc nhàn hạ trong công ty, đi muộn về sớm, ba ngày hai bữa nghỉ ngơi, không cần u sầu vì cuộc sống, ai ngờ một ngày kia công chúa như cô lại phải đi phỏng vấn tìm việc nuôi sống bản thân?
Jung HoSeok lau tóc trên đỉnh đầu, che đi ánh mắt cô, làm cho cô không nhìn thấy những đau lòng trong mắt anh.
"Đừng ngốc thế, cô quên rồi sao? Tôi được cô đầu tư, về sau chỉ cần cô đến thì tôi đều không thu tiền."
Son SeungWan đẩy khăn ra, nhìn anh cười: "Sao thế được? Tôi có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền." Cô dừng một chút, không cười nữa: "HoSeok, cảm ơn anh. Nhưng mà tôi không muốn có sự đồng tình."
Jung HoSeok nhìn lại trong gương, mỉm cười gật đầu.
"Được rồi, tôi biết."
Jung HoSeok làm cho Son SeungWan trông có sức sống hơn, sau khi nói cảm ơn, Son SeungWan có vẻ ngẩn ngơ, nói tạm biệt.
Jung HoSeok nhìn bóng lưng cô, trái tim hơi lỡ nhịp. Anh gọi cô lại, nói năng lộn xộn: "Wannie, cô thấy cửa hàng của tôi bây giờ, có được không? Lần đầu tiên tôi sấy tóc cho cô, thật ra lúc đó trong túi chỉ có ba đồng." Anh bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói cho cô biết: "Tôi thảm như vậy mà còn có thể tiến lên được. Cho nên cô đừng sợ, cũng đừng... buông tay, cô phải cố gắng lên!"
Son SeungWan đứng ở cửa, đôi mắt hồng hồng cười với anh: "Được! Tôi nghe lời anh, tôi sẽ không buông tay!"
Son SeungWan đi phỏng vấn rất thành công. Cô làm thư ký cho một công ty mậu dịch. Nhà cô bị ngân hàng thu hồi nên bình thường cô sẽ ở ký túc xá dành cho nhân viên trong công ty.
Jung HoSeok rất khó để tưởng tượng ra việc Son SeungWan thường một mình độc chiếm cả một tầng trong biệt thự sẽ làm thế nào để thích ứng với việc ở với năm người khác trong một căn phòng nhỏ hẹp. Càng khiến anh cảm thấy ngạc nhiên hơn là, cô làm tiểu thư hai mươi mấy năm nhưng khi bị rớt xuống đất lại nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh từng khu vực. Cô quan hệ với mọi người khá tốt, năm bạn đồng nghiệp cùng phòng cũng không bài xích người từng là tiểu thư như cô, nhanh chóng trở thành bạn bè.
Jung HoSeok cảm thấy Son SeungWan như một bụi cỏ nhỏ, mặc dù nhìn mềm mại yếu ớt nhưng lại rất kiên cường. Đặt cô trong phòng ấm, cô có thể thư thái lớn lên, đặt cô trong cánh đồng rộng bát ngát, cô vẫn có thể làm cho mình lớn lên.
Jung HoSeok hỏi Son SeungWan, sau khi nhà cô gặp chuyện, Lee ChunHee mặc kệ cô à?
Sao không kết hôn luôn để cô không phải chịu khổ nữa.
Son SeungWan cười nói cho anh biết: "Trước kia tôi cảm thấy, có cha tôi ở đây, tôi chẳng cần quan tâm gì cả, tôi chỉ cần thoải mái sống là được rồi. Nhưng mà một ngày kia, khi tôi biết rõ cha cũng không thể che gió che mưa cho tôi nữa, tôi ngẩn ra. Tôi mất rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật này, lại tốn rất lâu mới kiên cường lại được, lại tốn rất nhiều thời gian mới có thể đối mặt với cuộc sống tương lại. Thật ra thì suýt nữa tôi đã gục ngã, may mà lúc đó anh đã kéo tôi lại. Ngày đó tôi tới tìm anh, bảo anh làm cho tôi xinh đẹp một chút, tôi nói là muốn đi phỏng vấn. Thật ra ngày đó tôi định nhảy lầu đấy chứ, nhưng mà trước khi đi anh lại nói với tôi 'đừng buông tay', anh bảo tôi cố gắng lên. Lúc đó rất thần kỳ, tôi đột nhiên cảm thấy mình nên sống thật tốt. Sau đó tôi đã đi phỏng vấn thật." Son SeungWan nói đến đây, thở dài một hơi, không cười nữa mà nói: "Ba đã dạy tôi một bài học rất lớn, tôi không bao giờ nghĩ đến việc phụ thuộc người khác nữa, nếu không khi cuộc sống có biến cố thì đúng là sống không bằng chết. Cho nên Lee ChunHee, anh ấy là anh ấy, mà tôi là tôi, cho dù sau này chúng tôi kết hôn thì tôi cũng không thể làm ký sinh trùng, tôi cũng phải dựa vào mình mà đứng."
Jung HoSeok nghe xong lời Son SeungWan nói, cảm thấy trong lòng rất đau: Anh không dám nghĩ nếu ngày đó Son SeungWan đi nhảy lầu thật thì sẽ thế nào, anh cũng không ngờ có một ngày lời nói của mình lại có tác động lớn đến cô như vậy. Anh thấy cảm xúc không dám nói càng dày hơn trong lòng mình. Anh chưa từng thấy một cô tiểu thư nhà giàu lại có thể kiên cường cố gắng trải qua chuyện chán nản đau lòng như thế. Nhưng mà anh cũng hơi thất vọng, Son SeungWan và Lee ChunHee vẫn chưa chia tay.
Công việc của Son SeungWan dần ổn định hơn, sau đó không lâu cô nói cho Jung HoSeok biết, cô được đề bạt làm trưởng phòng.
Jung HoSeok cảm thấy có một câu không đúng lắm. Chính là câu 'Vào trừng làm cướp, Phượng hoàng không bằng gà'. Anh cảm thấy con phượng hoàng Son SeungWan vào rừng làm cướp, đứng lên lắc cỏ khô trên người, vẫn là một con Phượng hoàng chói mắt, cô vĩnh viễn sẽ không chán nản mà trở thành gà mái. Cũng bởi thế mà trước mặt cô, anh luôn cảm thấy có chút tự ti, cho dù khi gia thế cô tốt đẹp, hay bây giờ đã rơi xuống. Cho dù bây giờ tay nghề anh tốt thế nào, nhận được nhiều người mời làm, thì trước mặt cô, anh chỉ cần suy nghĩ trong đầu cũng sẽ đỏ mặt, hoàn toàn không thể mở miệng nói những cảm xúc trong lòng.
Jung HoSeok tính toán, anh đã mở cửa hàng một thời gian, tiết kiệm được một chút, anh quyết định sẽ mua nhà. Lúc chọn nhà anh không hề do dự mà mua căn nhà bên cạnh cao ốc Son SeungWan làm việc.
Phòng ở được trang trí hết rồi, chỉ cần giao tiền là có thể vào ở. Ngày dọn nhà, Jung HoSeok mời Son SeungWan làm khách, Son SeungWan đi quanh phòng, vừa xem vừa xuýt xoa khen ngợi, giống như trước kia cô chưa từng ở biệt thự vậy.
Son SeungWan cảm khái: "HoSeok ôi HoSeok, không ngờ anh lại đạt được cỡ này! Không ngờ thật đấy! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi tự cao tự mãn thế nào, mà anh chỉ là người học việc! Bây giờ thì ngược lại, tôi biến thành người nghèo kiết xác, anh lại là người được yêu thích nhất giới tạo hình, tôi muốn tìm anh cũng phải hẹn trước mấy ngày nữa cơ!"
Jung HoSeok đỏ mặt. Nhưng lần này khác với mọi lần, anh tức giận: "Là ai bắt cô hẹn trước? Cô nói với tôi để tôi khai trừ! Rõ ràng tôi đã nói với tất cả mọi người trong cửa hàng, cô vĩnh viễn không cần chờ đợi!"
Son SeungWan cười vỗ vai anh: "Đừng có tức! Chà chà, trở thành ông chủ có khác, cũng biết phát cáu rồi! Không ai để tôi phải đặt lịch, tôi trêu anh thôi!" Vẻ mặt Jung HoSeok cũng dịu đi, anh thật sự không chịu được người khác nhìn Son SeungWan với ánh mắt không tốt.
Son SeungWan kéo anh ngồi xuống uống bia, nhìn phòng khách rộng rãi nhưng trống trái, cô hỏi: "HoSeok, bây giờ anh cũng có nhà rồi, có phải nên tìm bạn gái rồi không?"
Jung HoSeok bị sặc: "Tạm thời không có hứng thú." Anh thản nhiên nói.
Son SeungWan cười tủm tỉm đùa anh: "Không phải anh..."
Jung HoSeok nín thở nghe cô nói, cảm thấy hơi nóng đầu, anh vừa sợ lại vừa mong cô nói: "Không phải anh thích tôi chứ."
"... Cong chứ!" Son SeungWan nói nửa câu sau.
Jung HoSeok thở ra, anh uống một hớp bia, cố gắng che giấu tâm tình, cười hỏi: "Nếu đúng thì sao?"
Son SeungWan khoác tay lên cổ anh: "Nếu đúng thì chúng ta sẽ là chị em tốt đi ngắm soái ca!"
Son SeungWan nói xong thì cười lớn, Jung HoSeok nhìn cô, cũng cười. Anh đột nhiên cảm thấy bia hôm nay uống rất đắng.
Hôm nay Jung HoSeok định nghỉ, nhưng buổi sáng anh nhận được điện thoại của Son SeungWan, cô bảo hôm nay sẽ qua làm tóc, buổi tối công ty tổ chức họp thường niên, hôm qua cô thức đêm tăng ca nên vẻ mặt không được tốt, không tút lại nhan sắc thì xấu quá.
Vì thế Jung HoSeok chuẩn bị sẵn sàng từ trước, cắm công cụ sẵn sàng chỉ đợi Son SeungWan xuất hiện. Nhưng mà lúc đợi thì lại gặp ngay Lee ChunHee và ngôi sao mới kia đến, bọn họ chỉ điểm muốn Jung HoSeok làm tóc.
Lúc này Jung HoSeok cởi đồ nghề xuống, ném lên bàn, trả lời rất đơn giản: "Xin lỗi, tôi bị đau bụng, hai người sang nhà khác đi, còn nữa, sau này chỉ cần là hai người thì tôi đều thấy không khỏe."
Cô ngôi sao mới lập tức la hét ầm ĩ, Lee ChunHee vừa kéo cô ta vừa lấy mác luật sư dọa Jung HoSeok. Jung HoSeok lạnh lùng hất cằm nhìn bọn họ, ánh mắt rất khinh miệt. Dáng vẻ của anh làm cho Lee ChunHee rất khó chịu, Lee ChunHee tới trước mặt anh hỏi: "Ông chủ Jung , xin lỗi tôi đắc tội anh ở đâu thế? Vì sao anh luôn không phục vụ chúng tôi?"
Jung HoSeok vừa muốn trả lời thì tiếng chuông cửa vang lên.
Bọn họ nhìn ra cửa, Son SeungWan đang đứng đó.
Khuôn mặt không son phấn của cô nhìn hơi tiều tụy, tóc còn chưa được chải, nhìn khá bù xù.
Cô nhìn Lee ChunHee lại nhìn cô ngôi sao kia, trên mặt có hiểu ra và đau lòng.
Cô nở nụ cười với Lee ChunHee: "A, hẳn nào gần đây anh luôn nói với em là bận, thì ra là bận cái này." Cô không cười nữa, nghiêm mặt nói với Lee ChunHee: "Xin anh bây giờ đừng nói gì cả, ngồi bên cạnh chờ tôi, được không?"
Cô đi lướt qua Lee ChunHee, đến chỗ Jung HoSeok, mỉm cười với anh: "Giúp tôi làm một chút, phải xinh đẹp!"
Jung HoSeok nhìn cô cố gắng tỏ ra kiên cường, trong lòng đau nhói, anh rất cố gắng làm tóc cho Son SeungWan, lại trang điểm và tìm đồ trang sức trang nhã cho cô.
Jung HoSeok khom người gỡ mảnh vải ra, Son SeungWan trong gương nghiêng đầu hỏi anh: "Đẹp không? Nhìn có tinh thần không?"
Jung HoSeok không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên với cô.
Son SeungWan đứng lên, vẻ mặt cô thay đổi, lộ ra khí chất của một tiểu thư.
Lần đầu tiên Jung HoSeok nhìn thấy cô như vậy, cao quý xinh đẹp, khiến lòng người rung động.
Son SeungWan hất cằm, nói với Lee ChunHee đứng lên từ ghế salon: "Cảm ơn vì anh vẫn luôn ngồi đây chờ, bây giờ tôi thông báo cho anh, Lee ChunHee, chúng ta chia tay." Cô hất cằm, nở nụ cười hoàn mỹ: "Anh nghe cho rõ, bây giờ là tôi nói chia tay anh."
Lee ChunHee và cô ngôi sao mới vừa đi, Son SeungWan không còn kiên cường được nữa. Jung HoSeok đóng cửa quay người lại, nhìn thấy Son SeungWan ngồi trên đất khóc. Anh không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh cô, lặng yên ngồi cùng cô.
Son SeungWan khóc một lát, lau mặt đứng lên: "Được rồi, tôi không sao rồi."
Jung HoSeok nhìn con mắt hồng hồng của cô, hơi lo lắng: "Thật sự không sao chứ?"
"Ừ, không sao rồi." Son SeungWan lau khóe mắt, cố gắng nở nụ cười: "Trước kia trong nhà giàu có, một ngày tôi cứ phải tiêu một đống tiền, không thì không sống nổi. Bây giờ không có tiền nhưng tôi vẫn sống tốt, phải không? Thật ra có xảy ra tình trạng xấu thì cũng chẳng đáng sợ mấy!" Cô lau giọt nước mắt vừa lăn xuống, cười thật tươi:
"Giống thế, không có bạn trai cũng đâu có gì đáng sợ, cho dù thế nào thì tôi vẫn còn chị em tốt là anh, đúng không?"
Jung HoSeok mấp máy môi, rốt cuộc lại không nói gì, chỉ gật đầu. Còn nói gì chứ?
Cho tới giờ cô đều không có loại cảm giác đó với anh, thậm chỉ cô còn coi anh như chị em tốt. Jung HoSeok chán nản, thất vọng tự an ủi mình, đừng có gấp, từ từ sẽ đến, ít nhất bây giờ cô đã trở lại là người độc thân rồi.
Không lâu sau, Son SeungWan giới thiệu một vị khách đến làm tóc, là một bà chủ trẻ tuổi xinh đẹp, tên là Na JiHyun.
Na JiHyun rất hào phóng, lại rất để ý đến Jung HoSeok, không chỉ có tự mình đến mà còn thường gọi nhiều bạn bè tới làm. Tất cả bạn bè của cô ấy đều là ngôi sao quốc tế hoặc các nhân vật nổi tiếng. Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, thanh danh của Jung HoSeok trong giới thượng lưu ngày càng nổi hơn, bắt đầu có hướng lan ra nước ngoài. Anh càng ngày càng bận rộn, thường xuyên bị Na JiHyun gọi đi.
Bởi vì tham gia rất nhiều hoạt động nên nhiều lần Son SeungWan đến tìm thì anh đều không ở đây. Đến khi anh về gọi điện cho cô hẹn ngày hôm sau thì cô lại bận. Bọn họ cứ như thế nên đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.
Hôm nay Son SeungWan lại vào cửa hàng tìm Jung HoSeok, Jung HoSeok vẫn không có mặt. Một thợ chính trong cửa hàng nói với Son SeungWan, anh được Na JiHyun đón đi tham gia hoạt động gì đó.
Son SeungWan rất buồn. Thợ chính không thể nhìn được dáng vẻ thất vọng của cô, vì vậy hỏi: "Tôi gọi điện thoại hỏi giúp cô khi nào ông chủ về nhé!"
Son SeungWan cô đơn cười: "Thôi, điện thoại tôi có thể tự gọi được. Đừng giục anh ấy, để cho anh ấy bộc lộ tài năng trước mặt mọi người."
Trước khi đi, Son SeungWan móc một viên kẹo thỏ đưa cho thợ chính: "Mời anh ăn kẹo."
Cô đi ra khỏi cửa hàng, cúi đầu đi dọc đường cái, sau khi đi rất xa rồi ma xui quỷ khiến thế nào quay lại quán cà phê đối diện cửa hàng của Jung HoSeok. Cuộc sống hôm nay, cô không biết bây giờ ngoài Jung HoSeok thì cô còn có thể tìm ai, có thể đi đâu. Cô gọi một ly cà phê, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chuông gió treo ngoài cửa hàng đối diện ngẩn người.
Cái chuông gió đó là cô mua cho Jung HoSeok.
Cuộc đời đúng là vô thường, sự chênh lệch của bọn họ lớn, trước kia là anh trèo cao không với tới cô, nhưng bây giờ thì ngược lại, sự chênh lệch giữa bọn họ càng lúc càng lớn, cô nghèo đi mà anh thì càng ngày càng có tương lai hơn.
Trước khoảng cách từ từ được kéo rộng ra, có một số việc, có những tình cảm cô phát hiện ra nhưng không dám đi làm rõ, vì vậy chỉ có thể cô đơn ngồi đây, ngốc nghếch chờ đợi.
Cô không biết mình đợi bao lâu, chỉ biết là khi đã rất muộn, qua một lúc nữa thì quán cà phê sẽ đóng cửa. Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một chiếc xe ô tô xa hoa chở Jung HoSeok trở lại. A, chiếc xe kia giống như xe năm đó cha cô dùng. Cô từng là người không phải xe sang thì không ngồi, nhưng bây giờ không nỡ ngồi.
Anh bước xuống xe, cô cẩn thận nhìn anh. Anh không phải là thiếu niên luôn đỏ mặt năm đó nữa, anh khí phách, đẹp trai, cho dù đi tới đâu cũng được người ta gọi là tổng giám Jung. Cô thấy Na JiHyun bước xuống, ân cần chào tạm biệt với anh, cho dù khoảng cách có xa thì sự mến mộ trên người cô ấy cũng có thể khiến người ta cảm nhận được.
Xứng đôi quá! Son SeungWan thở dài, yên lặng đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Cô đi lang thang trên con phố, đi rất lâu, không biết lúc nào đã vòng lại chỗ cũ. Ngôi biệt thư kia đã đổi chủ từ lâu, chủ nhân trước của nó, cha của cô, bởi vì không chịu nổi đả kích nên xuất gia, sau này thoát khỏi trần tục và người cũ, bây giờ trong cuộc đời, cô lại không tìm thấy một ai có thể trải qua sinh nhật với cô.
Trước kia giàu có thì náo nhiệt nhưng bây giờ lại buồn bã ảm đạm như thế, Son SeungWan cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cô cười rộ lên, cười đến nỗi mắt cũng nóng nóng ẩm ướt.
Trong tiểu khu có xe chạy ra, chiếc xe kia cô rất quen, là xe của Lee ChunHee.
Lee ChunHee cũng nhìn thấy cô, vì vậy chạy xe lại gần và dừng lại. Anh quay cửa kính xe xuống, hỏi xem cô có cần đi quá giang không. Son SeungWan suy nghĩ một chút, vậy thì đi, cô đi đã mệt quá rồi. Cô thoải mái lên xe, nói địa chỉ nhà mình.
Lee ChunHee vừa lái xe vừa nhìn cô trong gương chiếu hậu, một lát sau anh ta mở lời: "Nói thật, anh nghĩ rằng em chỉ hận cả đời không gặp lại anh."
Son SeungWan cười nhạt: "Nếu tôi quả thật rất hận anh thì có nghĩa tôi còn yêu anh. Nhưng mà tôi không còn yêu anh nữa."
Lee ChunHee nhìn cô: "Vậy bây giờ em yêu ai? Người làm đầu kia hả?"
Son SeungWan ngước lên nhìn anh ta trong gương: "Anh khách khí với người ta chút, người ta không làm tóc cho người yêu anh thì anh không còn phong độ thế à?"
Lee ChunHee cười có chút xấu hổ.
Xe chạy đến chỗ ở của Son SeungWan. Sau khi Son SeungWan bước ra, đi đến trước xe gõ gõ, Lee ChunHee quay cửa kính xuống. Son SeungWan cúi người, cười nói với anh: "Vấn đề anh vừa hỏi, tôi nghĩ nãy giờ, tôi cho rằng anh nói đúng rồi."
Jung HoSeok tạm biệt Na JiHyun trở về cửa hàng thì thấy trên quầy có một chiếc kẹo thỏ.
Anh hỏi kẹo này ở đâu ra, thợ chính nói là Son SeungWan đưa. Trong đầu Jung HoSeok vang lên một tiếng sấm, anh nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô.
Anh xoay người khoác áo lên, bắt một chiếc xe đi tới chỗ Son SeungWan, trên đường đi anh tự trách và tiếc nuối. Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi nhà cô bị sụp đổ, có ý nghĩa rất lớn với cô, cô cần sự ấm áp hơn bất kỳ sinh nhật nào. Vậy mà ngay khi cô cần nhất, cô đến tìm anh, anh lại không ở đó.
Jung HoSeok rất muốn đánh mình mấy cái, rõ ràng cô rất quan trọng với anh, anh luôn cẩn thận nâng niu cô trong lòng, nhưng anh lại quên mất sinh nhật cô. Anh nhanh chóng chạy tới chỗ Son SeungWan, đèn ký túc xá còn tối, cô vẫn chưa về.
Anh ngồi ở bồn hoa dưới lầu đợi cô. Đợi rất lâu, và anh nhìn thấy có một chiếc xe lái vào đây, sau khi xe dừng lại thì Son SeungWan bước xuống. Anh vừa muốn tiến lên, chợt thấy Son SeungWan ghé vào vị trí lái trước cười với người lái xe. Anh ráng nhìn dưới ánh đèn mờ mờ, rốt cuộc thấy được người ở vị trí lái, là Lee ChunHee.
Bước chân muốn chạy qua từ từ ngừng lại.
Lúc Son SeungWan trở lại cửa hàng thì đã là một tháng sau.
Jung HoSeok nói cho cô biết, Na JiHyun muốn giúp anh ra nước ngoài phát triển.
Vẻ mặt Son SeungWan cứng lại trong hai giây, sau đó cô cười rạng rỡ: "Tốt quá! Sau khi anh đi thì sẽ càng giỏi hơn! Nhưng mà tiếc quá, sau này tôi không thể đến tìm anh làm tóc được rồi."
Jung HoSeok do dự một chút, rốt cục không nhịn được mà hỏi cô một câu: "Cô... có muốn tôi ở lại không?"
Son SeungWan cười, cười mà vành mắt cũng hơi đỏ, lắc đầu nói cho anh biết: "Trước kia tôi sẽ muốn anh ở lại, nhưng tôi bây giờ thì không."
Không biết có phải Jung HoSeok giận lẫy không, anh nói: "Tôi đi thật đấy."
Son SeungWan gật đầu: "Ừ! Đi đi! Chúc anh ở bên kia học giỏi, tương lai thành người nổi tiếng quốc tế, tôi cũng có thể nói với người khác là tôi biết anh! Nhưng mà đến lúc đó, anh đừng có giả bộ không biết tôi đấy nhá!"
Son SeungWan chưa bao giờ biết, Jung HoSeok lại hành động nhanh gọn như vậy, anh vừa nói cho cô biết không lâu, anh đã xử lý hết tất cả chuẩn bị lên đường rồi.
Đương nhiên là do có Na JiHyun giúp anh. Có sự trợ giúp của cô ấy, anh không có gì khó xử lý cả. Son SeungWan cười khổ, không giống cô, bây giờ ngoài cản trở thì cô chẳng giúp được gì cho anh.
Biệt ly đến nhanh như thế, khi Jung HoSeok nói, ngày mai anh và Na JiHyun sẽ bay, Son SeungWan gần như không biết phải làm thế nào. Jung HoSeok hỏi cô muốn ra sân bay tiễn anh không, Son SeungWan nói, vẫn là không, hai năm gần đây cô đã trải qua nhiều lần chia ly, cô không dám lại phải đối mặt với thời khắc đó.
Jung HoSeok nói: "Được rồi, vậy Wannie à, tạm biệt, gặp lại sau."
Son SeungWan để điện thoại xuống, ngồi yên cả đêm.
Mờ sáng hôm sau, cô bắt xe ra thẳng sân bay. Cô trốn trong đám người, nghe loa phát tin máy bay sắp cất cánh, nhìn Jung HoSeok và Na JiHyun kề vai đi ra cửa kiểm tra an ninh, nhìn bóng lưng của anh, ráng không nháy mắt, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Sau đó cô ngồi xuống, khóc không thành tiếng, một mình.
Một năm Jung HoSeok đi, Son SeungWan yên lặng sống một mình. Thỉnh thoảng cô sẽ qua cửa hàng của anh, bây giờ cửa hàng đó đã giao cho một thợ chính, anh ta luôn giảm giá cho Son SeungWan khi cô qua làm.
Nửa năm sau, Son SeungWan buồn bã cô đơn, cô bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng. Sau đó cô phát hiện tiền nhuận bút còn nhiều hơn cả tiền lương, vì thế nghỉ việc chăm chút viết về câu chuyện trong lòng cô. Ba tháng sau, cô hoàn thành truyện đầu tiên, tên truyện là <18>, kể về câu chuyện một thiên kim tiểu thư bị lâm vào hoàn cảnh sa sút, yêu phải chàng thiết kế tóc.
Tiểu thuyết của cô được mấy nhà xuất bản tranh nhau mời, cuối cùng cô chọn nhà xuất bản nổi tiếng. Nhà xuất bản này cũng không làm cô thất vọng, sách của cô vừa tung ra thị trường đã nằm trong Top Best Seller, thoáng chốc cô trở thành tác giả có sách bán chạy nhất. Rất nhiều đài truyền hình mời cô tham gia các tiết mục, rất nhiều công ty điện ảnh tìm cô muốn mua bản quyền, rất nhiều đại học mời cô tới làm diễn thuyết.
Phỏng vấn.
Lúc đi làm hoạt động thì mọi người đều hỏi một vấn đề. Vì sao tiểu thuyết của cô lại tên là <18>?
Cô sẽ nói cho bọn họ biết: Bởi vì nam chính sinh ra vào ngày đó.
Mọi người lại hỏi: Tiểu thuyết của cô chạm vào lòng người như thế, có phải là được viết từ một câu chuyện thật người thật không?
Cô thoải mái trả lời bọn họ: Đúng vậy, là người thật, cũng là chuyện thật.
Một năm, Jung HoSeok bộc lộ tài năng tại nước ngoài, cũng có chút danh tiếng. Anh luôn nhớ đến Son SeungWan, anh cũng biết cô viết tiểu thuyết, rất hot ở trong nước.
Đầu tuần Na JiHyun về nước, anh nhờ cô mua một quyển mang tới.
Sáng sớm, Na JiHyun nhấn chuông cửa nhà anh, mời anh uống một chén. Khi bọn họ nâng chén thì Na JiHyun lấy quyển tiểu thuyết ra, đặt trước mặt anh.
"Đọc hết quyển truyện này, tôi biết, cho dù tôi cố gắng thế nào cũng chỉ có thể làm người đầu tư và đồng bọn của anh, lại không thể làm người yêu của anh. Bởi vì cô ấy và anh luôn bên nhau. Anh vĩnh viễn sẽ không quên khi hai bàn tay trắng cô ấy đã dành cho anh những gì, mà khi anh có tất cả thì những gì tôi làm cũng chỉ dệt hoa trên gấm. Cô ấy đúng là may mắn khi gặp được anh vào lúc anh bắt đầu!"
Jung HoSeok nhanh chóng đọc xong quyển sách kia, sau đó anh lập tức đặt vé máy bay về nước. Anh giao toàn bộ sự nghiệp và tài sản ở nước ngoài cho Na JiHyun, làm đền bù tổn thất. Anh chỉ mang những đồ trong nước về. Anh lén lút, bắt đầu lần nữa. Anh định sau khi gây dựng lại sự nghiệp, khi anh có thể gánh vác được, làm cuộc sống của một tác giả tốt đẹp hơn thì anh sẽ đi tìm cô bé mà mình luôn đặt trong tim.
Lúc Son SeungWan đến làm tóc, thợ chính nói với cô, Jung HoSeok đã trở lại rồi, chỉ có một mình.
Thợ chính còn nói cho cô biết, Jung HoSeok dùng tất cả tiền để dành mở một cửa tiệm làm đầu khác. Ngày mới khai trương, các tiểu thư và quý bà trong thành phố còn phải xếp hàng hẹn trước một tuần.
Người đó hỏi cô: "Cô có đi không?"
Son SeungWan cười: "Đợi mấy ngày nữa."
Anh chàng đó cũng cười, còn nháy mắt nói: "Truyện của cô tôi cũng đọc rồi! Tôi biết hết rồi nhé!"
Không biết vì sao Son SeungWan lại có chút xấu hổ trước người biết mọi chuyện: "Cậu thì biết cái gì chứ hả!"
Thợ chính cười xấu xa: "Tôi biết là cửa tiệm mới của HoSeok tên là '18 の Wan'."
Son SeungWan cười rộ lên: "Thế sao? Thật à?"
Cô cười đến chảy cả nước mắt.
Vài ngày sau, là sinh nhật Son SeungWan.
Ngày đó cô mua một gói kẹo thỏ to đến cửa tiệm của Jung HoSeok. Cô hỏi nhân viên tiếp tân xem Jung HoSeok có ở đây không. Nhân viên tiếp tân khách khí trả lời cô: "Có, nhưng mà xin hỏi ngài đã hẹn trước chưa, nếu ngài hẹn trước chắc cũng sẽ bị xếp vào một tháng sau."
Son SeungWan cười một cái, nói không sao. Cô lấy một túi kẹo thỏ đưa cho nhân viên tiếp tân: "Mời cô ăn!"
Lúc Jung HoSeok đi ra khỏi phòng nhìn thấy một túi kẹo thỏ nằm trên bàn. Đương nhiên anh biết hôm nay là ngày gì, anh kích động níu lấy nhân viên tiếp tân hỏi có phải vừa rồi có một cô gái đến đây.
Nhân viên tiếp tân kể lại chuyện vừa rồi, Jung HoSeok kích động muốn đuổi việc.
"Không phải tôi đã nói, Son SeungWan đến không cần hẹn trước sao?!"
Nhân viên tiếp tân oan ức suýt khóc: "Nhưng mà cô ấy đâu có nói tên ra!"
Anh không để ý đến cô nhân viên đó, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, chạy thật nhanh dọc theo con đường.
Anh tìm khắp nơi, gấp muốn điên. Nhưng anh lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh thất vọng trở về cửa tiệm, vừa vào cửa, giống như có cảm giác gì đó, anh đột nhiên dừng lại. Anh quay đầu sửng sốt.
Son SeungWan đứng ở cửa, đang cười rất tươi nhìn anh.
Cô cười nói với anh: "Ai cũng nói anh rất khó hẹn, em không tin, cuối cùng đúng là không hẹn nổi. Em đã đi nhưng không từ bỏ ý định, nên trở lại!"
Jung HoSeok nhìn cô, cũng cười: "Em biết mà, chỉ cần là em, cho dù là khi nào thì gọi là anh sẽ tới!"
Son SeungWan chùi đôi mắt đỏ ửng: "Thì ra em có đặc quyền thế sao!"
"Này, nói cho em biết." Jung HoSeok gọi cô, từ trong đôi mắt anh thấy một giọt nước mắt nhanh chóng biến mất, anh nói điềm nhiên như không: "Trước kia em nói với anh, để anh lấy thân báo đáp, anh vẫn luôn cho đó là thật, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh!"
Son SeungWan cười với anh, cười đến nỗi lệ rơi đầy mặt.
"Được!"
Được, vậy thì để cho anh lấy thân báo đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro