WenMark.
Mấy năm nay, cha mẹ thích nói với tôi nhất là một câu này: Con à, rốt cuộc con muốn khi nào mới bắt đầu cặp kè hả?
Thật ra thì tôi không tính là 'nữ thừa', tôi chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu thôi. Nhưng dưới ánh mắt của cha mẹ mà đã từng được coi như yêu sớm, con gái nhỏ đã tốt nghiệp đại học mà không có mảnh tình vắt vai thì quả thật không biết làm sao. Bọn họ cũng đã an bài cho tôi xem mắt. Tôi cũng không phản nghịch, bọn họ muốn tôi đi xem mắt, tôi sẽ đi. Chỉ là đi xong trở về, trước sau như một, thái độ của tôi chỉ có tiêu cực mà thôi. Trên cơ sở không muốn vô lễ với người ta, tôi chưa bao giờ tỏ ra nhiều hơn phân nửa nhiệt tình.
Một cô thiếu nữ trẻ tuổi, ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích trong suốt hai tiếng đồng hồ, khóe miệng giữ nguyên nụ cười bất biến, dáng vẻ đần độn, cũng đủ khiến đối tượng hẹn hò cảm thấy nhạt nhẽo và chán nản.
Quả nhiên, rất nhiều người xem mắt đã tự động rút lui.
Mẹ nói với cha: "SeungWan thật biết điều, rất nghe lời, chưa bao giờ giống như con cái người khác nghịch ngợm gây sự. Điều này khiến em vui biết bao nhiêu, nhưng nói trở lại, con bé nghe lời đủ mọi điều, tại sao hết lần này tới lần khác lại tiêu cực không hợp với chuyện chung thân đại sự như vậy?"
Cha cũng không hiểu. Ông cảm thấy con gái người ta hai mươi mấy tuổi là thời kỳ thanh xuân tươi đẹp nhất, không có lý do nào mà tôi lại giống như tín đồ phái Thanh giáo, cư xử kỳ lạ đặc biệt, tâm tình bình lặng như mặt nước, không hề gợn sóng.
Bọn họ cũng đã từng hỏi tôi, là vì nguyên nhân gì mà tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương ? Đơn giản là tôi không giống như những người trẻ tuổi.
Tôi trấn an bọn họ: "Con rất bình thường, không có gì kỳ lạ. So với loại xung động sinh lòng yêu thương, con chỉ thích thận trọng vững vàng mà thôi. Còn nữa, con còn rất trẻ, cha mẹ mới thật sự không được bình thường khi yêu sớm quá. Cho nên con xin hai người, tha cho con gái hai người đi, đừng ép con nó xem mắt nữa mà!"
Cuối cùng, tôi và cha mẹ đạt tới một hiệp nghị. Bọn họ đáp ứng yêu cầu của tôi, trong vòng hai năm không được an bài để tôi đi xem mắt nữa. Còn tôi thì đáp ứng lại yêu cầu của bọn họ, hai năm sau nhất định phải tìm được người như ý. Nếu đến lúc đó mà tôi vẫn cô đơn một mình như cũ thì bọn họ sẽ bỏ mặc lời nói của tôi, chả thèm sợ tôi tiêu cực chống cự, nhất định bắt tôi đi xem mắt mỗi ngày.
Vì vậy cuối cùng cuộc sống của tôi cũng có thể quay về một khoảng thời gian yên tĩnh.
...
Tại sao không cặp kè?
Là đầu óc cổ hủ?
Không, không phải như vậy.
Chính là bởi vì tôi đã có người trong lòng từ sớm.
Năm tôi mười lăm tuổi, có một ngày, cha dẫn theo một người bạn về nhà.
Tôi từ trong phòng đi ra chào hỏi bọn họ.
Cha giới thiệu với tôi: "Đây là bạn của cha, chào chú Mark đi con!"
Tôi nhìn người nọ, há miệng nhưng không thốt ra được lời nào.
Không biết người khác như thế nào, có phải giống tôi hay không, trong đầu vẫn luôn tràn đầy những truyện cổ tích mơ mộng. Lúc nào tôi cũng tưởng tượng hình dáng người yêu tương lai của mình như thế nào. Lớn hơn nữa, những hình tượng hư vô này dần dần trở nên rõ rệt trong đầu.
Người trước mắt tôi vóc dáng cao gầy, bộ dạng lịch sự, tóc đen như mực, da trắng trẻo, mắt trong veo, sống mũi thẳng, mang một cặp kiếng, khóe miệng thường hay ẩn chứa nụ cười, mặc áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây thẳng tắp. Cho dù nhìn từ xa hay lại gần, anh đều xứng đáng với bốn chữ 'Ngọc thụ lâm phong'. Đây chính là hình ảnh hoàng tử bạch mã trong lòng của tôi.
Năm ấy mười lăm tuổi, khi cha bảo tôi gọi một tiếng chú Mark, tôi há hốc miệng, ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn không nói được tiếng nào.
Anh cười tủm tỉm, lên tiếng chào tôi trước: "Hi! Cháu là SeungWan? Ôi, cha cháu luôn nhắc tới cháu! Chú là Mark Tuan, hân hạnh được gặp cháu!"
Anh đưa một tay ra.
"Hi!" Thật ra thì tôi cũng không biết trả lời anh như thế nào. Tôi hoàn toàn đắm chìm trong sự kinh ngạc và rung động, nhưng vẫn theo như bản năng đưa tay ra, bắt lấy tay anh.
Trong giây lát, trong lòng kích động giống như sấm sét vừa chớp qua. Bàn tay ấm áp, ngón tay trắng nõn thon dài khiến tôi mê mẫn.
Giống như tôi đã từng chờ đợi ngàn năm cái bắt tay nhẹ nhàng này.
Buông tay ra, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay của anh, để lại trong tôi nỗi quyến luyến không thể xóa nhòa.
Đối với chuyện tình cảm, tôi cũng không phải là dạng đần độn u mê. Thật ra thì cửa ngõ tình yêu của tôi đã sớm mở, chính là năm đó tôi mười lăm tuổi.
Mà người đàn ông kia chính là người cha tôi bắt gọi một câu, chú Mark.
Sau đó tôi mới biết, Mark Tuan lớn hơn tôi 12 tuổi, vừa tròn một con giáp.
Năm đó chúng tôi gặp nhau, anh 27 tuổi, hào hoa phong nhã, vô cùng quyến rũ.
Bây giờ tôi đã 22 tuổi.
Mark Tuan anh vừa tròn 34.
Dường như năm tháng không hề để lại dấu vết trên người anh. So với trước kia, anh càng mê người hơn.
Trong mấy năm nay, sự nghiệp của anh như diều gặp gió, nhưng chuyện tình cảm thì hoàn toàn ngược lại. Ly hôn một lần, chia tay với vài người bạn gái, hiện giờ vừa mới khôi phục lại tình trạng độc thân.
Không chỉ có một lần, vợ trước và bạn gái cũ của anh đều không thích tôi. Từ đầu tới cuối, mấy cô nàng đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, tràn đầy căm hận, giống như nhìn phải yêu tinh ma quỷ đang gây họa.
Dĩ nhiên, tôi càng thêm không thích mấy cô nàng đó.
Người khác cảm khái vì hôn nhân thất bại của Mark Tuan, nhưng tôi lại âm thầm mừng rỡ! Hi vọng rất nhiều, vợ sau của anh, có thể là tôi...
Từ trước tới nay tôi đều chôn giấu nguyện vọng này thật sâu tận đáy lòng, không dám lộ ra. Chỉ khi không có người nào để ý, tôi mới tham lam đơn độc nhìn anh, một cái chớp mắt cũng không dám nhắm lại, trong lòng đều là hình ảnh của anh. Sau đó, những lúc không nhìn thấy anh, những hình ảnh này trở thành hồi ức chua ngọt an ủi sự trống vắng trong lòng tôi. Cất giấu tình yêu say đắm đối với anh trong lòng, tôi lớn lên từng ngày, lớn lên cho đến khi không bị xem là một cô nhóc nữa, lớn lên cho đến khi có thể hưởng thụ quanh minh chính đại tình yêu nam nữ.
Hiện giờ anh đang độc thân, tôi cũng không vướng bận. Anh vẫn chưa già --- trong lòng của tôi, anh mãi là Ngọc thụ lâm phong thuở nào. Mà tôi thì đã trưởng thành, đến tuổi có thể nói yêu đương.
Hai năm.
Tôi quyết định dùng hai năm này làm anh động lòng với tôi.
...
Sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ hỏi tôi muốn làm cái gì. Tôi trả lời bọn họ: "Cho con đến công ty của Mark Tuan làm đi. Con muốn học hỏi chút ít về phương diện mua bán tranh vẽ."
Cha vẫn luôn biết được, so với những người khác, tôi gần gũi với Mark Tuan nhiều nhất. Ông suy nghĩ một hồi, cũng không thấy có gì không ổn, đồng ý.
Cũng ngày hôm đó, mẹ làm như không hề để tâm, hỏi tôi một câu: "Từ khi nào con gọi thẳng tên của chú Mark vậy? Chỉ nên gọi sau lưng thôi, sau này tới công ty chú ấy làm việc, không thể gọi thẳng tên họ như vậy trước mặt, phải biết lễ phép!" Mẹ nói,
"Đó là chú của con đó!"
Phải một lúc sau tôi mới hiểu được, trả lời mẹ: "Dạ biết."
Ngày đầu tiên đi làm ở công ty của Mark Tuan, anh vỗ vỗ đầu của tôi, cười híp mắt nói: "Không để ý một chút, nhóc con đã cao lớn như vậy rồi!" Giọng nói của anh tràn đầy cưng chiều, nhưng không phải là loại cưng chiều của đàn ông dành cho phụ nữ, mà chính là của người lớn đối với con nít. Tôi thật không mong đợi loại cưng chiều này.
Tôi lặng lẽ, khéo léo tránh né bàn tay của anh, cãi lại: "SeungWan đã lớn rồi! Không muốn bị gọi là nhóc con nữa! Cũng như không muốn bị xoa đầu giống như con nít!"
Tôi không biết có phải giọng điệu của tôi có chút nũng nịu hay không, nụ cười trên môi anh lại càng sâu hơn, "Còn nói không phải là nhóc con, chỉ toàn so đo những chuyện không có ý nghĩa!"
Theo nụ cười của anh, có mấy nếp nhăn mờ nhạt hiện lên khuôn mặt. Đây không phải là dấu vết năm tháng mài dũa, mà chỉ là mấy nếp nhăn trên mặt khi cười mà thôi. Như ẩn như hiện, như có như không, thật sự rất quyến rũ, tôi thật sự muốn nhìn thấy anh như vậy cả đời...
Chợt nghe anh ho nhẹ một tiếng, "SeungWan, trước tiên phải nói, về vấn đề công việc, chú Mark phân rõ công tư, trong giờ làm việc không thể vô duyên vô cớ thất thần như vậy nhé!"
Tôi quýnh quáng, gương mặt nóng lên: Thì ra mới vừa rồi tôi đã thất thần...
"Ưm, dạ." Tôi đáp ứng, rồi lại nhíu mày, "Nếu phải công tư rõ ràng, vậy tôi cũng muốn đính chính với anh một chuyện, bắt đầu từ bây giờ, anh không được bắt tôi gọi anh là chú Mark, anh phải để tôi gọi anh là 'Tổng giám đốc Mark'!"
Tôi không bao giờ muốn gọi anh bằng 'chú' thêm một lần nào nữa.
Mark Tuan cười ha hả, lại xoa đầu tôi: "Nhóc con quỷ quái, trưởng thành rồi nên muốn tạo phản mà!"
Tôi nhịn không được, gạt tay anh ra, xoay người đi ra trong tiếng cười vui vẻ của anh.
Cửa phòng làm việc của anh vừa đóng lại, dường như tôi không thể đứng vững được nữa, dựa lưng vào tường, há miệng thở dốc, bàn chân mềm nhũn tê dại.
Lúc nãy gạt tay anh ra, vô tình chạm phải mấy ngón tay của anh, trong thoáng chốc, tôi không thể cảm giác được gì khác ngoại trừ đầu ngón tay của anh.
...
Dường như ngày nào Mark Tuan cũng có xã giao. Không gặp được ông chủ, không bàn chuyện buôn bán, không chịu uống rượu. Lâu nay anh uống rất khá, nhưng tôi vẫn lo lắng cứ như thế này thì ruột gan sẽ hư mất thôi.
"Không nên uống!" Đêm nay anh uống rất nhiều, ông chủ bên đối phương bị anh đè giá trên hợp đồng, trong lòng vẫn còn đang tức, rung chân rung đùi muốn gỡ lại một ván trên bàn rượu.
Thế nào cũng phải dành phần thắng để lấy lại cân bằng.
Mark Tuan bị chuốc hết ly này tới ly khác, tôi chưa từng nhìn thấy anh uống nhiều như vậy, mắt anh bắt đầu có chút mất tiêu cự. Thấy anh lại nâng lên một ly rượu nữa, tôi không nhịn được phải lên tiếng ngăn anh lại.
"Đừng uống nữa!" Tôi kéo tay anh lại. Anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi khẩn cầu: "Mark, uống quá nhiều rồi! Đừng uống nữa! Được không?" Anh nhìn tôi, ánh mắt chăm chú.
Tôi nhìn lại anh, không dám thở mạnh.
Anh từ từ hạ tay xuống, đặt ly rượu lên trên bàn.
"Xin lỗi ông chủ, tối nay đã uống hơi nhiều, uống nữa sẽ thất lễ mất thôi!" Tôi nghe anh nói.
Tôi sợ đối phương dây dưa không chịu, vội vàng nói theo: "Ông chủ Han, thật ngại, dạ dày Tổng giám đốc Mark không tốt, uống vào nữa thì bệnh cũ sẽ tái phát!" Vì muốn tiệc rượu chấm dứt, tôi không tiếc nói hươu nói vượn, soạn sửa bệnh án cho Mark Tuan.
Giao thiệp xong một vòng, cuối cùng tiệc rượu cũng giải tán.
Mark Tuan không thể lái xe, tôi phải lấy chìa khóa của anh, đưa anh về nhà. Tác dụng của loại rượu kia chậm nhưng thật ghê gớm, tôi đang lái xe thì anh đã mơ màng ngủ mất. Mãi đến khi về tới nhà, tôi lay anh dậy, anh mới tỉnh lại.
Dìu anh xuống xe lên lầu, bước chân anh lảo đảo, cơ thể lắc lư. Vì không muốn anh té ngã, tôi kéo tay anh choàng lên vai tôi, dìu anh đi. Bước đi khó khăn, mồ hôi ướt trán, nhưng tôi lại không cảm thấy có chút mệt mỏi nào, ngược lại trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Hiện tại trên vai tôi gánh vác một người, là người mà tôi yêu sâu sắc... Tôi hi vọng mình có thể có nhiều cơ hội đỡ anh như vậy, một đời một kiếp.
Tốn thật nhiều công sức cuối cùng cũng có thể đặt anh ngã lên giường.
Tôi vào phòng vệ sinh thấm ướt khăn lông lau tay lau mặt cho anh, nấu nước sôi, pha mật ong để anh giải rượu, sau đó lấy nước lọc cho anh súc miệng. Làm xong tất cả mọi chuyện, tôi để anh nằm gối đầu lên gối.
Đã không còn chuyện của tôi, tôi biết giờ phút này tôi nên rời đi, nhưng dưới ánh đèn vàng nhạt, nhìn thấy gương mặt mà mình đã tưởng nhớ bao năm qua, cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể nhấc bước.
Tôi không nỡ bỏ đi, tôi muốn ở lại nhìn anh thật lâu.
Tôi cúi người, rất gần rất gần, tham lam không đành lòng nháy mắt, chăm chú giương mắt nhìn anh.
Trong lúc không để ý, lệ tôi chảy dài.
Đã thương anh tới mức độ này, cho dù lặng lẽ ngắm nhìn, tôi cũng thấy lòng đau như cắt. Nghĩ tới chỉ có thể nhìn rồi phải lập tức rời đi, nước mắt tôi không ngừng lăn xuống.
Tôi đưa tay ra, chạm nhẹ lên mặt anh, nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí. Từ khuôn mặt, tới mắt mũi, tôi từ từ phác họa đường nét bên ngoài của anh.
Lúc xẹt qua môi của anh, tôi không nhịn được nữa, nhắm mắt lại, cúi đầu, run rẩy nhưng lại kiên định, đặt môi mình lên môi anh. Trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung, nhảy lên mãnh liệt. Đây là nụ hôn đầu của tôi, rốt cuộc tôi cũng có thể trao nó cho người tôi yêu như mong ước __ mặc dù phải dùng phương cách như thế này, mặc dù anh không hề biết.
Giờ phút này, tôi chính là vụng trộm tới thích thú.
Khoảng một lúc sau, tôi chuẩn bị kết thúc nụ hôn này, vừa muốn đứng dậy, lại đột nhiên cảm thấy eo mình bị siết chặt, sức ép trên môi tăng vọt. Một giây đồng hồ sau đó, trời đất đảo lộn, tôi bị xoay ngược trở lại ngã xuống giường, trên người có lực nén nặng nề.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh đang đè trên người tôi, hai mắt híp lại, không biết là say hay tỉnh. Tôi nhắm chặt mắt lại, nhịp tim giống như tiếng trống, toàn thân tê dại. Tôi giống như đang rơi vào giấc mộng, như lọt vào trong sương mù lơ lửng bập bềnh, mong được anh tiếp tục, tiếp tục...
Vậy mà chỉ một lúc sau, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên.
Tôi thở phào một hơi, anh đã ngủ thiếp đi.
Chờ anh ngủ say, tôi đặt đầu anh lên gối, sửa sang lại quần áo, đứng dậy rời đi.
Một mình trên lối đi bộ, cảm giác cô đơn bất lực giống như thủy triều đánh tới, ngập lút đầu.
Tôi ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy mình, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Anh thật sự ngủ thiếp đi sao? Hay là thật ra anh muốn tôi bỏ đi.
***
Ngày hôm sau đi làm, hai người chúng tôi đều như làm như không có gì khác thường, giống như nụ hôn này chỉ là ảo giác, chưa bao giờ thật sự tồn tại. Nhưng tôi lại phát hiện, anh không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Thật thất bại!
Ba ngày sau có một bữa tiệc tối. Rõ ràng đã sớm nói trước, anh sẽ mang tôi đi. Tôi âm thầm len lén nhảy cẫng lên. Thậm chí, vì phải chọn bộ lễ phục dạ hội kia mà tôi đã phiền não suốt hai tuần lễ. Nhưng cuối cùng, anh lại nói với tôi như thế này:
"SeungWan, sắc mặt cháu không tốt, không bằng cháu về nhà nghỉ ngơi, buổi tối Lucy sẽ dự tiệc với chú."
Trong lòng của tôi lạnh như băng. Tôi cười một cái với anh: "Đi chơi vui vẻ!" Tôi chào tạm biệt, hồn bay phách lạc rời khỏi công ty.
Về đến nhà, nhìn bộ lễ phục xinh đẹp trong tủ quần áo, tôi nắm chặt quả đấm, gọi một cú điện thoại năn nỉ Park JiMin bên nhà dì theo tôi đi dự tiệc. Nói cạn lời, cuối cùng cậu ta cũng đồng ý. Sau đó tôi trang điểm tỉ mỉ, thay lễ phục, đứng trước gương quan sát mình.
Trong gương xuất hiện bóng dáng của mẹ, "SeungWan," bà gọi tôi một tiếng, "Tối nay con gái của mẹ thật đẹp!"
Tôi quay đầu lại, ôm mẹ.
"Có phải có chuyện gì không vui phải không?" Giọng nói của mẹ có vẻ lo lắng.
Tôi gối đầu lên vai bà, đong đưa một cái, nhỏ giọng nỉ non với bà: "Không có!"
Mẹ vỗ vỗ lưng tôi, đột nhiên tôi thật muốn khóc.
"Mẹ," Tôi mang theo giọng mũi, "Yêu một người, có phải cực khổ lắm không?"
Mẹ cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy! Rất cực khổ! Nhưng lúc con nhớ lại sự khổ cực này, con sẽ cảm thấy rất ngọt ngào! Có phải con gái của mẹ đang yêu hay không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ có chút thấp thỏm, hỏi: "Nếu như...con yêu phải một người chưa chắc gì cha mẹ sẽ đồng ý, con phải làm sao bây giờ hả mẹ?"
Mẹ vẫn mỉm cười, "Rất thương cậu ta?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
"Có thể rời xa cậu ta không?"
Tôi lắc đầu càng mạnh hơn.
"Như vậy thì con đừng quản chuyện cha mẹ có đồng ý hay không! Buông tay đi yêu người con yêu đi. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ không cần đòi hỏi gì ở cậu ta!"
Nước mắt tôi thấm ướt lông mi. Nhìn mẹ bằng ánh mắt long lanh, giờ phút này, tôi cảm thấy nhất định cha và mẹ không phải là không biết điều gì cả. Cho nên ông bà thường xuyên an bài xem mắt, có lẽ cũng chỉ vì muốn chứng minh một điều, tâm tư của tôi chỉ là mộng mơ tuổi trẻ của một cô bé. Ông bà muốn tôi gặp gỡ một người đàn ông khác, yêu anh ta rồi thì tôi sẽ phát hiện, thì ra tình cảm của tôi đối với ông chú kia bất quá cũng chỉ là say đắm mù quáng vào thời kỳ trưởng thành mà thôi.
Nhưng bọn họ không ngờ được, thì ra tâm ý của tôi đã kiên định như thế từ sớm, vùi lấp tất cả tình cảm trên người người đó. Không những lần đầu tiên gặp mặt thì đã bắt đầu, mà còn e rằng một đời một kiếp cũng sẽ không thể tự kiềm chế.
***
Lúc Park JiMin kéo tôi xuất hiện trước mặt Mark Tuan thì tôi nhìn thấy rõ, đáy mắt anh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Ngạc nhiên hay choáng váng, tôi không thể xác định.
Liếc mắt về cô gái tên gọi Lucy kia, tôi hận không thể dùng ánh mắt làm cô ta biến đi.
Tôi buộc mình tránh nhìn mặt anh, đi vào sàn nhảy với Park JiMin, kề sát người anh không ngừng khiêu vũ, nhưng dư quang khóe mắt vẫn kín đáo tìm kiếm bóng dáng Mark Tuan.
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Park JiMin, "SeungWan, quá lộ liễu rồi! Ánh mắt vừa rồi em nhìn bạn gái của anh ta thật chua khiến hàm răng của anh ê hết rồi nè!"
Tôi kinh ngạc: "Có... có lộ liễu như vậy không?"
Park JiMin thở dài: "Có, tuyệt đối có! Nếu như anh phóng đại thì phạt anh phải cưới em!"
Tôi tức giận đạp chân anh. Anh kêu lên một tiếng, nhảy tránh ra. Tôi cười ha hả chế nhạo khiến anh nhéo mặt tôi. Tôi né tránh, chụp tay anh, bộ dạng y hệt như đang liếc mắt đưa tình.
Âm nhạc tạm thời dừng lại, đổi bài hát mới. Tôi đang cười, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị siết chặt. Bị người nắm lấy, tôi quay đầu lại, hơi trố mắt nhìn.
Mark Tuan cười cười với Park JiMin: "Muốn mượn bạn nhảy của cậu nhảy điệu này!"
Park JiMin vội vàng gật đầu: "Vô cùng hân hạnh anh có thể giúp tôi chia sẻ nhóc phá phách này!" Tôi trừng anh một cái, theo Mark Tuan xoay người đi ra sàn nhảy.
Tôi khoác một tay lên vai anh, tay kia đặt vào lòng bàn tay của anh. Anh nắm lấy tay của tôi, ôm luôn eo tôi, đung đưa thân thể, dìu tôi khiêu vũ. Tôi hận mình không có tiền đồ, cũng như cảm thấy tất cả những người chung quanh đều không tồn tại.
"SeungWan," Anh chợt kêu tên của tôi. Tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ mình lạc lối trong ánh mắt sâu thẳm của anh, không thể suy nghĩ. Tôi cúi đầu nghe anh nói:
"Tối nay cháu rất đẹp!"
Hít vào một hơi, tôi ngẩng đầu lên: "Park JiMin cũng nói như vậy!"
Anh híp mắt lại, "Cậu ta rất trẻ trung." Ngừng lại một lúc, sau đó anh mới tiếp tục, "Đứng bên cạnh cháu... giống như đôi người ngọc*!" (*Thường dùng để diễn tả một cặp đôi có dáng vẻ xinh đẹp)
Nước mắt tôi dâng trào, quấn quanh vành mắt, "Thật sao?" Tôi vùng ra khỏi anh.
"Như vậy, tôi sẽ đi tới bên cạnh anh ấy làm một đôi người ngọc!"
Tôi xoay người ra khỏi sàn nhảy. Anh đuổi theo, kéo tôi lại trước mặt anh.
"SeungWan!" Giọng nói của anh khàn khàn kỳ lạ, "SeungWan!" Anh kéo tôi tới gần hơn, nhìn tôi, lặp đi lặp lại tên tôi, "SeungWan! Tôi là chú của em! Phải rồi, tôi là chú của em!" Không biết đến cùng, anh nói là nói cho tôi nghe, hay là cho chính bản thân mình.
Rốt cuộc tôi khóc gào lên: "Phải rồi, chú Mark, như vậy, xin buông tay tôi ra, tôi muốn đi tìm Park JiMin của tôi!"
Thế nhưng anh lại dùng tay kéo tôi vào lòng, trong tiếng nói lầm bầm mang theo nỗi thống khổ, "SeungWan! Nhưng mà...Tôi là chú của em!"
Tôi dùng sức ôm lấy anh, ấp úng khóc rống lên, "Cho tới bây giờ, em chưa bao giờ xem anh như chú của em!"
Cánh tay của anh càng ngày càng siết chặt.
Tôi vừa khóc vừa hỏi anh: "Đêm đó, anh đáp lại em... anh còn nhớ, phải không?"
Anh gật nhẹ đầu, cạ nhẹ cằm lên mặt tôi, "... Phải!"
Tôi ôm anh, không nhịn được đấm lưng anh: "Nếu như tối nay anh đã cự tuyệt không đi với em, bây giờ tại sao không chịu để em đi tìm Park JiMin?"
Bỗng dưng anh siết chặt lấy tôi, thậm chí tôi cảm thấy đau nhói.
"SeungWan!" Anh khàn giọng kêu tên của tôi: "Đừng kích thích chú của em như vậy. Em biết tôi... chú của em, tất cả đều không thể tưởng tượng được! Tôi không thể nào tiếp nhận em, nhưng..." Anh do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói tiếp, "Tôi càng không thể nào trơ mắt nhìn em đi theo người đàn ông khác, vụt mất trước mặt tôi!"
Tôi nhắm mắt lại, thở phào một tiếng: "Mark Tuan, em đã biết từ sớm!"
Anh hỏi: "Biết cái gì?"
"Biết anh yêu thích em!"
***
Bởi vì biết anh không phải hoàn toàn không có tâm ý, cho nên tôi mới nhất định không buông tay.
Lúc trước anh có mấy người bạn gái, mỗi lần chia tay đều chạy tới cửa trường học của tôi, chặn tôi lại, bộ dạng hung dữ rống vào mặt tôi: "Thật sự quái gở! Làm sao mình có thể yêu một kẻ luyến ái trẻ em chứ! Đời biến thái như vậy, bà đây cũng đã quen! Son SeungWan, mày giỏi mà! Còn nhỏ tuổi mà đã biết tùy tiện dụ dỗ mấy lão già, tao chờ xem lúc mày lớn lên thì ai còn chịu muốn mày!" Lời nói của mấy cô gái đó rất ác độc, nhưng lại không làm tôi cảm thấy khó chịu hay khổ sở. Ngược lại, trong lòng tôi có chút khuây khỏa. Rốt cục tôi đã biết, không phải anh hoàn hoàn không có tâm tư với tôi.
Tôi ưỡn bộ ngực ngày càng phát triển, rất vui vẻ trả lời các cô gái đó: "Em đã sớm qua tuổi mười lăm, không còn là nhi đồng nữa rồi!"
***
Mark Tuan đưa tôi về nhà.
Xuống xe trước, anh dịu dàng hôn lên trán tôi.
Tôi mê muội, trong sương mù nghe thấy câu hỏi của anh: "Park JiMin đó là ai?"
Tìm về tiêu cự, tôi nhìn anh cười toe toét: "Anh ghen phải không?" Nhìn anh cau mày, tôi lại không đành lòng, vội vàng giải thích, "Park JiMin là con trai của bạn thân của mẹ, anh ấy giống như anh ruột của em vậy! Anh yên tâm, giữa em và anh ấy tuyệt đối sẽ không có cái gì!"
Tối nay tôi chỉ muốn dùng Park JiMin kích thích anh mà thôi. Tôi nghĩ, ngựa chết chữa thành ngựa sống, thuốc tốt thì xem như là tôi có phước, thuốc không tốt thì ngày mai lên đường tha hương, rời xa nỗi đau thương này, cho đến khi có thể quên đi anh thì có thể trở về.
Vì để cho anh an lòng, tôi an ủi: "Thật ra anh ấy không ưa gì em, nếu nói anh ấy cưới, giữa em và anh, Park JiMin anh ấy nhất định thà chọn anh!"
Anh thở phào một hơi, nhưng liền sau đó mi tâm lại nhíu chặt: "Nhưng mà, anh phải ăn nói làm sao với cha em đây?" Anh ngẩng đầu nhìn ban công nhà chúng tôi, "Từ nhỏ cha em rất thích đánh nhau, quả đấm của ông ấy cứng như vậy, nếu như biết lá gan anh to như thế này, còn dám động vào con gái của ông ấy, em nghĩ thử xem có phải ông ấy sẽ đánh anh đây thành một lão già khọm luôn không?"
Tôi đưa tay lên sờ mặt anh, giọng nói mang theo chút khiển trách, "Nói hươu nói vượn gì thế, cái gì lão già khọm, anh không già! So với lần đầu tiên em nhìn thấy anh, bây giờ anh vẫn nhìn giống y như vậy, còn rất đẹp trai, mê người, xuất chúng!"
Anh nắm tay tôi vỗ nhè nhẹ: "SeungWan, anh rất thích uống chén chè này của em!"
Đột nhiên trên lầu truyền tới tiếng quát của cha: "Tên kia, cậu còn muốn cọ xát tới khi nào? Còn chưa cút lên đây cho tôi!"
Chúng tôi tách ra.
Tôi ngửa đầu đối mặt với cha trên ban công: "Cha..."
Mặt mày cha vô cùng tức giận: "Con câm miệng!"
Mẹ đứng sau lưng ông, mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng về phía tôi, ý bảo tôi không phải sợ.
Tôi ổn định lại tinh thần.
Cha chỉ vào Mark Tuan, rống lên: "Tên kia, lão già cậu không coi trọng chính nghĩa kia! Còn không mau cút lên đây cho tôi!" Giọng nói của ông như chuông đồng, cũng không sợ láng giềng nghe thấy, "Mau cút lên đây cho tôi, quỳ xuống châm trà cho ông già vợ cậu!"
Tôi sửng sốt! Quay đầu lại nhìn Mark Tuan. Anh nhìn tôi, nụ cười rực rỡ. Tôi si khờ trong nụ cười của anh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Vóc người cao gầy, bộ dạng lịch sự, tóc đen như mực, da trắng trẻo, mắt trong veo, sống mũi thẳng, mang một cặp kiếng, khóe miệng thường hay ẩn chứa nụ cười, mặc áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây thẳng tắp. Tôi đã yêu người đàn ông ngọc thụ lâm phong này lâu như vậy, hôm nay, rốt cuộc anh ấy cũng trở thành người yêu của tôi.
Trước khi lên lầu, tôi kéo tay áo anh lại, nói cho anh biết: "Chờ một chút, em có lời muốn nói với anh!"
Anh cắt ngang lời tôi, "Đừng nóng vội! Em muốn nói câu kia, nên để cho đàn ông nói trước mới đúng!" Anh nhìn vào mắt tôi, tình cảm nồng nàn chân thành, "SeungWan, mặc dù đối với em mà nói thì anh có hơi già, nhưng mà, gả cho anh, được không?"
Tôi cười đến gần như rơi lệ.
"Được! Được được được!"
Anh nhất định không biết, từ lâu lắm rồi, em đã muốn gả cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro