WenSoo
Học đại học năm ba, bốn bạn cùng phòng của Son SeungWan có thói quen tắt đèn liền nằm nói tới đàn ông, gió mặc gió, mưa mặc mưa, kiên trì hơn một ngàn ngày. Trong số 5 người duy chỉ có Son SeungWan là giả bộ thanh cao, không chịu tham dự đề tài 'tìm đối tượng' của 4 người còn lại, cũng có một lần mọi người nghi ngờ có phải Son SeungWan là 'cong' cho nên mới không có hứng thú gì đối với đàn ông hay không.
Thời gian 4 người nghi ngờ như vậy, ngay trước mặt Son SeungWan cũng không dám mặc quần ngắn quá đầu gối, chỉ sợ không cẩn thận một chút bắp đùi trắng nõn sẽ làm Son SeungWan kích thích, sau đó sẽ sinh ra suy nghĩ không an phận gì đó đối với mình.
Sau đó, băn khoăn này của 4 người lại bị một tờ poster trong buổi tối thứ bảy loại bỏ.
Lúc đấy bạn của lão đại tới ký túc xá đưa cho lão đại một tấm poster của Gong Yoo, Gong Yoo trên tờ bản in bằng đồng đó vô tư khoe lồng ngực màu đồng, bắp khịt khêu gợi nghệ thuật khiến người xem nhiệt huyết mênh mông.
Son SeungWan nhìn về phía tờ poster đó ngẩn người. Sau một phút đồng hồ, Bae JooHyun tuyên bố, 4 người các cô hoàn toàn giải trừ khủng hoảng về trinh tiết của thiếu nữ nhà lành.
Kang SeulGi hỏi: "Tại sao?"
Bae JooHyun nói: "Bởi vì ánh mắt lúc Son SeungWan nhìn chằm chằm Gong Yoo thật sự là đủ hạ lưu!"
Park SooYuong ở bên cạnh kịp thời bổ sung Bae JooHyun: "Đúng vậy! Vừa rồi tớ cũng nhìn thấy! Lúc đó Son SeungWan còn đói khát khó nhịn đến mức liếm môi nữa đó! Có thể biểu hiện như vậy đối với một tờ giấy mỏng, hạ lưu, quá hạ lưu!"
Son SeungWan: "..."
Kim YeRim tiếp nhận câu chuyện: "Nói vậy nghĩa là Son SeungWan thích đàn ông rồi! Nhưng mà SeungWan, tại sao cậu phải biểu hiện như không gần nam sắc thế? Ba năm qua người theo đuổi cậu cũng không coi là ít mà, sao cậu không chọn một người làm bạn trai để giải tỏa phiền muộn học hành?"
Son SeungWan vuốt vuốt mặt, thần sắc lúc đó nghiêm túc đến mức trời sập đất sụp: "Có thể tuệ căn ni cô chính là mệnh của tớ, không thích hợp tìm đàn ông!" Vừa dứt lời, tập thể 4 người cùng trừng mắt nhìn Son SeungWan, cùng khoát tay 'dừng' một tiếng, sau đó lại cùng quay mặt không thèm để ý tới cô nữa.
Son SeungWan cười hì hì ngồi trước bàn học mở máy tính, bật google talk, người liên lạc duy nhất vẫn xám xịt thể hiện được rằng người đó không ở trạng thái trực tuyến. Trong ba năm qua cô vẫn kiên trì nói chuyện vào thứ bảy mỗi tuần. Mà hôm nay có thể sẽ là lần cuối cùng cô nói chuyện với anh. Thứ bảy tuần trước rõ ràng anh nói tuần này cô đăng nhập sớm một chút, cô nghe lời anh, nhưng bản thân anh lại vẫn chưa tới.
Son SeungWan canh chừng bên cạnh máy tính, kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm nay liền nói rõ ràng toàn bộ với anh đi.
Thật ra thì không phải Son SeungWan không có hứng thú trong chuyện tìm bạn trai, quanh thân cô tản ra ánh sáng thánh nữ không gần nam sắc như các bạn học nhìn thấy, mà chỉ là bởi vì trong lòng cô đã sớm có một người.
Người trong lòng Son SeungWan, anh tên là Do KyungSoo, là bạn học cùng trường cấp 3 của cô.
Cuộc thi vào cấp 3 năm đó Do KyungSoo đứng đầu, dùng lời nói của các bạn khác chính là "học bá anh tuấn giỏi giang lạnh lùng chất lượng tốt". Trong lớp anh rất ít khi nói chuyện với các bạn, quanh thân giống như mở ra kết giới bằng băng, khiến tất cả bạn học đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không dám tùy tiện tới gần, thảm nhất chính là người ngồi cùng một bàn với anh, bởi vì không ai có thể nói chuyện, dần dần luyện thành kỹ năng bệnh thần kinh nói chuyện một mình.
Bàn về thành tích toàn diện, thành tích môn tiếng anh kém đến vượt trội khiến Son SeungWan vẫn cảm thấy chắc là mình với người như Do KyungSoo sẽ không có khả năng xuất hiện cùng một lúc gì, dù là cô ngồi trước anh. Cho đến lần đầu tiên thành tích môn tiếng anh của cô được 21 điểm, anh dũng đoạt vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong lớp.
Người đứng đầu là Do KyungSoo, anh còn biến thái thi được 100 điểm. Loại hành vi này khiến Son SeungWan nhìn đến phát rồ, tại sao trên đời lại có thể có người lấy được 100 điểm thi tiếng anh cơ chứ? Bạn ngồi cùng bàn nói cho cô biết, bởi vì cha mẹ Do KyungSoo đều làm việc ở sứ quán, từ lúc anh mặc tã đã bắt đầu sống cuộc sống song ngữ.
Sau kiểm tra, thầy giáo đặc biệt điểm danh Son SeungWan, hỏi có phải lúc kiểm tra cô mắc bệnh lười, không nhìn đề trực tiếp điền phiếu đáp án hay không. Có điều rất nhanh khả năng này liền bị thầy giáo tự mình bác bỏ, lý do là: "Không đúng, các em thường theo quy luật ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất gì đó, theo cái quy luật này, đánh dấu mò thế nào cũng không tạo ra được từng này điểm của em!" Cuối cùng thầy giáo vô cùng phẫn hận đưa ra kết luận: "Xem ra em thật sự không làm được!"
Son SeungWan xấu hổ đến mức thiếu chút nữa dứt khoát vứt luôn mặt mũi đi không cần nó nữa.
Cuối cùng thầy giáo thành khẩn nói: "Son SeungWan, nếu không có việc gì em nên hỏi bài của bạn học giỏi nhiều hơn, không phải Do KyungSoo ngồi sau em sao? Em học cùng em ấy nhiều một chút, nếu không với số điểm này em cũng đừng mong có thể thi được trường đại học gì tốt!"
Son SeungWan giống như mơ hồ nghe được âm thanh than thở bị đè nén được quần chúng phát ra, bản thân cô cũng thiếu chút nữa cũng không khống chế được mà than thở. Thầy giáo nói đúng rồi, nhưng mà ai có lá gan tới hỏi bài Lương học bá cao lãnh chứ? Hơn nữa dù tiếng Anh của anh tốt, nhưng nhiệt độ quanh thân lúc nào cũng vô cùng thấp, thật sự là làm cho người ta chùn bước. Ngồi trước anh hai tháng, Son SeungWan với anh vốn không nói chuyện nhiều, chỉ từng nói mấy câu với bạn cùng bàn thích nói chuyện một mình kia. Nhưng lo lắng nữa cũng không có biện pháp, ai bảo thành tích tiếng anh của cô quá nát chứ, những bạn học khác vốn không thể cứu vớt được cô. Cô chỉ có thể biến lời của giáo viên thành thượng phương bảo kiếm, liều chết hỏi bài Do KyungSoo.
Lần đầu tiên cô ôm sách bài tập tiếng anh quay đầu lại, Do KyungSoo cùng bạn nói chuyện một mình cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bạn nói chuyện một mình một mình mở to miệng, vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là giễu cợt: "Son SeungWan cậu muốn làm gì đây? Không phải cậu đang muốn hỏi bài Do KyungSoo chứ? Cậu đừng đùa, tôi còn chưa từng thấy cậu ta giảng bài cho ai đâu!"
Son SeungWan rụt cổ hết nhìn bạn kia rồi lại nhìn Do KyungSoo, tiến thoái lưỡng nan mà ngập ngừng: "À, thế sao..."
Do KyungSoo liếc bạn cùng bàn một cái, mặt không thay đổi giơ tay lên, rút sách bài tập từ trong tay Son SeungWan: "Đề nào không làm được?" Anh vừa nói vừa nhìn sách bài tập, sau khi thấy dấu chấm hỏi trải rộng trên mặt giấy, nhíu mày một cái: "Quên đi, cậu vẫn nói cho tôi biết cậu biết làm đề nào đi."
Son SeungWan ngẩn người: "Đề, đề thứ nhất..."
Do KyungSoo ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
Son SeungWan lấy hết dũng khí, cẩn thận nịnh nọt trả lời: "...sau đó liền nhờ vào cậu!"
Do KyungSoo cúi đầu nhìn sách bài tập, im lặng, bạn nói chuyện một mình ở bên cạnh há hốc miệng ngừng thở. Do KyungSoo ngồi cùng bàn mà không nói một lời ép cậu ta thành cái dạng gì, cậu ta mới không tin anh sẽ giảng bài cho Son SeungWan! Cậu ta đang chờ lần mở miệng tiếp theo của Do KyungSoo sẽ là vô tình cự tuyệt đồ vô cùng dốt tiếng anh trước mặt này!
Nhưng mà...
"Được, vậy thì bắt đầu nói từ đề thứ hai đi." Do KyungSoo mở miệng lần nữa thì bạn ngồi cùng bàn của anh ầm một cái ngã xuống đất, cái ngã này giống như bị toàn bộ thế giới phản bội.
Son SeungWan liền chìm trong khiếp sợ cùng hoảng hốt nghe Do KyungSoo giảng bài cho mình, cho đến lúc nói đến câu thứ ba mươi thì cô mới như người trong mộng bừng tỉnh nâng chặt mặt của mình. Trời ạ! Do KyungSoo, vậy mà lại tự mình giảng đề cho cô!
Son SeungWan đã từng một lần trải qua cảm giác tràn đầy ưu việt cảm thấy, bản thân là đặc biệt, bởi vì học bá cao lãnh Do KyungSoo chỉ giảng bài cho một mình cô.
Nhưng cảm giác ưu việt của cô chỉ qua ba ngày liền bị phá vỡ. Người phá vỡ không ai khác, chính là bạn nói chuyện một mình cùng bàn với Do KyungSoo.
Sau ba ngày Do KyungSoo giảng bài cho Son SeungWan, bạn nói chuyện một mình huy động dũng cảm tự thử thách bản thân mình. Cậu ta há miệng run rẩy cầm bài tập nói với Do KyungSoo: "Bạn cùng bàn, cậu có thể giảng bài cho tôi không?"
Do KyungSoo nhìn cậu ta một cái, ánh mắt kia giống như ngay lập tức sẽ đâm rách toàn bộ nghị lực dũng khí mà cậu ta có. Nhưng giây kế tiếp, giọng nói lạnh băng của Do KyungSoo giống như mở ra cho cậu ta cuộc sống mới: "Đề nào không giải được?"
Từ đó về sau, bắt đầu lần lượt có bạn học nơm nớp lo sợ tới thử thách hỏi bài. Lúc mỗi người tới đều chuẩn bị tâm tư sẽ bị cự tuyệt, nhưng kết quả lại khiến cho mỗi người đều cảm thấy trố mắt. Do KyungSoo không hề cự tuyệt bất kỳ bạn học nào.
Son SeungWan chua xót nghĩ, cô thật sự đã nhìn nhầm Do KyungSoo rồi. Anh thoạt nhìn chính là người có phong cách cứng rắn cao ngạo, không ngờ trong xương lại là người ai tới cũng không cự tuyệt như vậy. Cô cũng không nhịn được chua xót mà thừa nhận, mình thật sự không đặc biệt một chút nào. Từ trước đến giờ Do KyungSoo chưa từng giảng bài cho người khác, chỉ là vì trước đó trừ cô vốn không có ai dám tới hỏi bài anh, mà từ lúc cô bỏ qua mặt mũi anh dũng khơi dòng, thì từ đó về sau có thể khiến Do KyungSoo mở miệng giảng bài, dù cô là người đầu tiên, nhưng cũng không phải là người cuối cùng, càng không cần nói tới cái gì mà 'duy nhất' hay 'đặc biệt'.
Các bạn học cũng lần lượt dám tới hỏi đề rồi. Càng ngày bọn họ càng phát hiện, thật ra thì Do KyungSoo lạnh lùng không thể tới gần, chỉ là phát ra từ vẻ ngoài, chứ không phải là phát ra từ nội tâm. Mặc dù mỗi lần anh giảng bài cho người khác cũng sẽ lơ đãng nhăn mặt cau mày, nhưng mọi người cảm thấy đây chỉ là anh đang suy nghĩ mà thôi, chỉ có mình bạn nói chuyện một mình không đồng ý với ý kiến đó: "Do, Do KyungSoo, tại sao lúc giảng bài cho bọn tôi cậu nhăn mày, mà lúc giảng bài cho Son SeungWan lại không như thế?"
Trong lúc vấn đề này khiến tim Son SeungWan lại bắt đầu xuất hiện hiện tượng đập không đồng đều, khiến cô lo lắng có phải sẽ vì nhịp tim tăng nhanh rồi dẫn đến bị suy kiệt mà chết hay không, thì một câu lạnh lùng của Do KyungSoo làm trái tim của cô phục hồi, một lần nữa đập một cách khỏe mạnh.
"Cậu nhìn từ bên cạnh, cũng có thể nhìn ra được mi tâm của tôi có nhăn hay không sao, sau này cậu không cần đi học nữa, dựa vào chạy show biển diễn ánh mắt cũng có thể đưa cuộc sống của cậu tới đỉnh cao nhất rồi." Lần đầu tiên Son SeungWan biết miệng của Do KyungSoo có thể độc như vậy. Sau này tới thời điểm hỏi bài, cô lặng lẽ chú ý, quả nhiên lúc Do KyungSoo nhìn về phía cô cũng nhíu mày một cái.
Cô yên tâm, trực tiếp đẩy trái tim mình xuống đáy vực một trăm trượng. Cô không tiếp tục suy nghĩ lung tung cái gì mà mùa hoa thiếu nữ nữa, sợ một ngày nào đó bản thân thật sự bởi vì tim đập không đều mà sinh ra bệnh tim.
Thời gian không có chuyện gì cô vẫn sẽ kể truyện cười cho bạn nói chuyện một mình, lần nào bạn nói chuyện một mình cũng cười giống như sắp tắt thở. Nhưng Do KyungSoo lại chưa bao giờ cười, thậm chí có lúc giống như cảm thấy bọn họ rất nhàm chán, sau khi cô kể xong một chuyện, anh sẽ đứng thẳng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Son SeungWan cảm thấy rất thất bại, cô thật sự muốn biết, cuối cùng hạng người gì mới có thể đả động tới vị học bá tê liệt này.
Cả lớp mười, lớp mười một, Son SeungWan vẫn ngồi trước Do KyungSoo. Sau khi lên lớp mười hai, chủ nhiệm lớp lại nghĩ ra tư tưởng mới không có chút nhân đạo nào. Cô giáo cho rằng thời kỳ mấu chốt đã đến, là thời điểm các bạn học lựa chọn các biện pháp quan trọng để phát triển thành tích tốt nhất, cô tính toán sau mỗi lần thi tháng kết thúc, cũng dựa vào danh sách thành tích mà đổi chỗ ngồi, đảm bảo những bạn học giỏi ngồi gần, dễ dàng xúc tiến việc so sánh ganh đua lẫn nhau.
Nghe được tin này, tim Son SeungWan nhéo một cái. Cô thật sự không muốn ngồi xa Do KyungSoo, hai năm qua, cô cảm thấy cô và Do KyungSoo đã bồi dưỡng được tình nghĩa đồng môn thâm hậu rồi. Trong hai năm này, Do KyungSoo đối với cô mà nói thì cũng nhiều tình cảm sắc thái hơn bất kỳ bạn học khác, mặc dù bình thường giọng nói đều là ngạc nhiên, ví dụ như: "Tiếng anh ở cấp 2 của cậu ở lớp học bổ túc máy cẩu học được sao?" "Cậu định dùng phiên âm tiếng anh ghép vần với tiếng Trung vào dùng cả đời sao?" "Thành tích tiếng anh của cậu thảm hại như vậy là vì cậu muốn chứng minh bản thân yêu nước hơn những người khác sao?"
Mặc dù miệng Do KyungSoo rất độc, nhưng cô vẫn muốn ngồi trước anh. Cô im lặng nhìn kỹ tờ thành tích của mình, nếu không tính tiếng anh, cô cũng có thể miễn cưỡng liều mạng tới gần Do KyungSoo, nhưng sau khi cộng thêm tiếng anh, cô liền vứt bỏ thành tích quân đoàn vốn được cho là nhất không chút huyền niệm kia tới khoảng thứ hai. Cảm xúc vô cùng lo lắng duy trì một tháng, trong một tháng này, Son SeungWan điên cuồng học thuộc từ đơn ngữ pháp gần như muốn mang cả sách ra ăn, nhưng dù cố gắng thế nào, lúc lấy ra tờ đáp án của đề, trên trán cô vẫn là một dấu hỏi thật to.
Trước kỳ thi một ngày, Son SeungWan lo âu đến đừng ngồi không yên... Bạn nói chuyện một mình ngồi cùng bàn với Do KyungSoo trêu chọc cô: "Son SeungWan cậu không hy vọng bị chuyển chỗ ngồi không phải là vì xem trọng tôi đấy chứ?" Son SeungWan thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết.
Bạn nói chuyện một mình cứ thế tiếp tục nói chuyện: "Thật ra thì bản thân tôi có một biện pháp, một là lúc kiểm tra cậu tham khảo phiếu trả lời của các bạn xung quanh, hai là xung quanh không có học bá nào thì cậu thành thật tìm một người có thành tích tiếng anh tốt, nhờ người đó chép đáp án ra một tở giấy, chờ thi được một nửa, người đó tới nhà vệ sinh trước, ném đáp án vào nhà vệ sinh, cậu canh thời gian sau đó cậu cũng tới nhà vệ sinh kia, nhặt đáp án về, như vậy cậu có thể tiếp tục ngồi trước tôi rồi. Đừng hỏi tôi làm cách nào có thể nghĩ ra được biện pháp tốt kinh thế hãi tục như vậy, tôi sẽ không nói cho cậu biết đây chính là biện pháp tôi đã tự mình trải ngiệm qua đâu!"
Son SeungWan haha cười lạnh một tiếng: "Coi như tôi muốn đi đường ngang ngõ tắt như cậu, nhưng người nào lại chịu nửa đường vì tôi đi nhà vệ sinh đây?"
Bạn nói chuyện một mình từ từ quay đầu nhìn về phía Do KyungSoo, Son SeungWan há to miệng: "Tôi cảm thấy cậu điên rồi, cái này không thể nào!"
Do KyungSoo ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng mở miệng: "Hai cậu muốn gian lận, đừng đánh chủ ý lên tôi." Âm thanh của anh thấp lạnh giống như cổ họng vừa mới bị không khí lạnh của Seberia thấm vào vậy, Son SeungWan cảm giác mình có thể nghe được chế giễu cùng khinh thường từ trong lời nói của anh. Cô cảm thấy như đưa đám vậy.
Cả ngày Son SeungWan mệt mỏi không dậy nổi tinh thần. Nghĩ tới bài kiểm tra tiếng anh ngày mai, nghĩ tới ánh mắt khinh thường của Do KyungSoo, cô thật sự muốn kéo đứt rèm cửa sổ chạy tới nhà vệ sinh khóc lóc. Cô cho rằng Do KyungSoo sẽ không để ý tới phần tử có ý tưởng gian lận như cô nữa. Nhưng không ngờ trước khi tới giờ tan học, anh lại ở phía sau chọc chọc cô.
"Đưa sách bài tập của cậu cho tôi." Anh lạnh lùng nói như thế, Son SeungWan vội vàng nâng sách bài tập của mình tới. Một lát sau, sách bài tập từ phía sau bay trở về, đáp xuống ngay giữa bàn học của cô.
Son SeungWan ngơ ngác nghĩ: Kỹ thuật ném của Do KyungSoo không tệ.
"Tìm trọng điểm cho cậu, tối xem thật kỹ." Giọng Do KyungSoo truyền tới lần nữa. Son SeungWan giật mình, đợi cô mãnh liệt quay đầu lại nhìn, Do KyungSoo đã đi tới cửa phòng học.
Son SeungWan ngơ ngác nhìn anh. Chập tối mang theo ánh sáng mờ màu vàng kim chói mắt tà tà xuyên qua cửa chiếu xuống mặt đất, bóng dáng cao to của Do KyungSoo từng bước xuyên qua mảng màu vàng này, giống như chuyển kiếp xuyên không, mộng ảo khiến người khác không rời mắt được.
Ngày hôm sau thi tiếng anh, Son SeungWan ngạc nhiên phát hiện, trong đề thì có một nửYoon là trọng điểm mà Do KyungSoo đã vạch ra cho cô. Cô cảm thấy Do KyungSoo đúng là thần. Một nửa số điểm Son SeungWan vững vàng lấy được, nhưng một nửa còn lại khiến cô lâm vào lo lắng thật sâu. Phần vô cùng lo lắng này dần dần kích hoạt thành phần nước trong cơ thể cô, cách lúc kiểm tra kết thúc còn có nữa tiếng thì cô không nhịn được xin phép giám khảo tới nhà vệ sinh. Đợi lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, nhưng ngoài ý muốn lại bắt gặp Do KyungSoo.
Do KyungSoo trầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo vèo vèo xuyên thấu cô, bắn thẳng về phía cửa góc vách tường nhà vệ sinh nữ. Son SeungWan quay đầu nhìn lại về phía chân tường, ở đó có một cuộn giấy tròn! Nhịp tim cô lại đập nhanh hơn, cô nghĩ điều này không thể nào, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi!
Cô rất muốn nhặt lên xem rốt cuộc cuộn giấy đó là cái gì, nhưng giám khảo vẫn đứng ở cửa nhìn về phía bên này, cô do dự một chút, bỏ qua ý niệm tìm đường chết trở về phòng thi.
Sau khi kết thúc giờ thi, Son SeungWan nhanh chóng nộp bài thi, vội vàng chạy đến cửa nhà vệ sinh, vội vàng nhặt cuộn giấy vẫn còn ở đó lên, vội vàng vọt vào một phòng. Run rẩy mở cuộn giấy ra, phía trên chi chít đáp án đề thi tiếng anh. Tim Son SeungWan bỗng chốc sôi ùng ục, bốc thành bọt khí. Anh lại thật sự truyền đáp án cho cô! Học bá cao lãnh Do KyungSoo, vậy mà chịu thông đồng làm bậy truyền đáp án cho cô!
Lòng Son SeungWan tràn đầy kích động, cô cầm tờ giấy kia chạy về phòng thi, cô muốn hỏi Do KyungSoo một chút, điều này đại biểu cho cái gì?
Nhưng lúc cô trở lại phòng thi Do KyungSoo đã đi xa rồi. Mà các bạn học ngồi trái phải trước sau anh lại đang khen anh không dứt miệng.
"Trước kia thật sự trách lầm Do KyungSoo rồi, cho rằng cậu ấy lạnh lùng không chịu nói chuyện, thật không ngờ lại là có cầu tất ứng! Tớ ngồi ngay phía sau cậu ấy, muốn nhìn tờ phiếu kết quả của cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại cho tớ xem!" Bạn học ngồi phía sau anh nói.
"Đúng vậy! Cũng cho tớ xem nữa!" Bạn học ngồi bên cạnh anh cũng nói.
Những thứ đang sôi trào trong tim Son SeungWan liền bị lạnh rồi.
Thì ra cuộn giấy trong tay cô chẳng đại biểu cho cái gì cả.
Hôm sau, Son SeungWan chen lẫn giữa nhóm bạn học đang nói cám ơn, cũng theo một đống người hàm hàm hồ hồ nói cảm ơn Do KyungSoo.
Do KyungSoo nhìn cô rồi lại nhìn các bạn học khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu trả lời duy nhất: "Không cần cảm ơn, chỉ là lúc thi tốt nghiệp trung học chưa chắc các cậu sẽ có vận khí tốt như vậy, vẫn là tự cố gắng thu xếp ổn thỏa cho mình đi." Các bạn học đồng thanh đồng ý, chỉ có một mình Son SeungWan thực sự nghiêm túc để những lời này ở trong lòng.
Sau khi có thành tích, Son SeungWan vì tiếng Anh cản trở, cuối cùng không thể tiếp tục ngồi trước Do KyungSoo. Cô bị chuyển đi, có điều cũng may, cách Do KyungSoo cũng không quá xa, cách hai hàng, lơ đãng quay đầu vẫn có thể nhìn được gò má của anh.
Son SeungWan không tiếp tục tìm Do KyungSoo hỏi bài nữa. Bởi vì mỗi lần vượt qua khoảng cách hai hàng kia rồi trở về cũng khiến nàng có loại cảm giác mất mát cùng khó chịu không nói ra được.
Dần dần, cô nghe bạn ngồi cùng bàn nói: "Do KyungSoo không giảng bài cho người khác nữa, lý do là sắp thi tốt nghiệp trung học nữa, tinh lực của cậu ấy có hạn."
Không biết tại sao, sau khi Son SeungWan nghe xong tin này, buổi tối khẩu vị thay đổi ăn nhiều thêm một bát cơm.
Sau bạn cùng bàn lại nói cho cô biết một tin tức mới: "Hình như Do KyungSoo muốn ra nước ngoài học đại học!" Nghe xong tin này, buổi tối Son SeungWan không ăn một hạt cơm nào. Cô ôm sách tiếng anh ngây ngốc thật lâu.
Thành tích tiếng anh của cô, tương lai ở đại học học qua cấp bốn cũng là vấn đề, xuất ngoại cái gì, vốn không phải là chuyện cùng thế giới với cô. Mặc dù cô nhận thức được chuyện thực tế, chỉ là lại không chịu đựng được phần khổ sở xuất hiện sau khi phần thực thế này đánh vỡ ảo mộng.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng, các bạn học cũng bắt đầu mua sổ lưu niệm tốt nghiệp truyền qua truyền lại viết tới viết đi. Son SeungWan cũng mua một quyển, sau khi gần toàn bộ mọi người đều đã viết, cô cầm nó tới tìm Do KyungSoo. Rõ ràng hai năm ngồi trước anh, quen thuộc lẫn nhau, nhưng không biết tại sao, mấy tháng xa cách khiến lúc cô lần nữa tới bên cạnh anh thì lại cảm thấy rất xa lạ. Cô yếu ớt xin anh viết sổ lưu niệm cho mình.
Anh lạnh lùng trả lời: "Cậu về trước đi, bây giờ tôi phải giải đề, không muốn viết. Cậu để đây, hết tiết sau tới lấy."
Cô đồng ý, trong lòng lại có chút đáng thương oán giận anh thật lớn lối.
Tiết sau, Son SeungWan lấy sổ lưu niệm lại, lật tới lật lui tờ Do KyungSoo viết lại cho cô kia. Trên tờ giấy chỉ viết đúng mọt hàng chữ: Sau khi tốt nghiệp đừng nói tôi từng giảng tiếng anh cho cậu, tôi sẽ cảm thấy mất thể diện, gỗ mục không thể đẽo.
Đọc xong những lời này, Son SeungWan cảm thấy có chút mơ hồ ngu dốt. Cô không biết anh đang nói thật hay nói đùa, nhưng anh không giống người sẽ nói đùa, cho nên, anh thật sự ghét bỏ cô rồi.
Cơm tối ngày đó, một miếng Son SeungWan cũng không ăn.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học làm cho người ta đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.
Do KyungSoo thật sự xuất ngoại, anh thần bí giống như long quyển phong, không có bất kỳ bạn học nào có phương thức liên lạc của anh. Son SeungWan thi đỗ đại học thủ đô.
Học kỳ năm nhất đại học, có nam sinh cùng lớp triển khai nhiệt liệt theo đuổi Son SeungWan. Điều kiện mọi mặt của nam sinh kia đều không kém, Son SeungWan không thể nói thích cậu ta, chỉ là bị cậu ta làm phiền quá, thiếu chút nữa liền định đồng ý. Nhưng trước một ngày quyết định, lớp trưởng cấp 3 kép cô vào 'Bạn học Lục' (4). Sau khi vào 'Bạn học Lục', cô không để ý chạy tới lục lọi danh sách, ba chữ 'Do KyungSoo' ngoài ý muốn tiến vào mắt cô. Trái tim Son SeungWan lập tức dâng lên cảm xúc khẩn trương cùng hưng phấn không nói lên lời. Cô lật tài liệu cá nhân của Do KyungSoo, trong phương thức liên lạc của anh để lại một tài khoản google talk. Cô nhìn chằm chằm tài khoản đó chừng ba phút đồng hồ, sau ba phút đồng hồ, cô đùng đùng cũng đi lập một tài khoản google. Cô ôm tâm tình giống như hành hương gửi lời kết bạn cho Do KyungSoo, nhưng đợi cả một đêm, không có hồi đáp trả lời kết bạn. Tâm tình vốn đang treo thật cao của cô bắt đầu trở nên u ám, đến lúc cô chợt nghĩ tới, múi giờ của anh khác của mình thì nó lại lập tức vọt lên cao một lần nữa, cô lại sốt ruột mang theo một hy vọng mới.
(4) Nói nôm na giống kiểu group nhóm lớp trên facebook ấy.
Ngày hôm sau, nam sinh theo đuổi cô nhắn tin hỏi: "Rốt cuộc cậu có đồng ý không? Không đồng ý mình liền khóc lóc nhảy lầu đó!" Cô lập tức nhìn thời gian, màn hình máy tính 'tinh' một tiếng nhảy ra một khung đối thoại. Do KyungSoo nhắn cho cô! Do KyungSoo nói với cô: "Đã lâu không gặp, có phải tiếng anh của cậu vẫn rách nát như vậy không."
Son SeungWan lập tức cầm điện thoại đi động lên trả lời tin nhắn: "Phong cảnh tầng thượng tòa nhà số 1 đẹp lắm."
Có người chỉ định cả đời là khắc tinh trong mạng của một người khác.
Từ lúc Do KyungSoo bắt đầu đánh ký tự đầu tiên trên google talk kia, Son SeungWan liền coi tất cả các kiểu nam sinh bên cạnh như lớp bụi, đối xử như khói bụi. Cô không bị khống chế, từ đó về sau tâm tư cũng bắt đầu khởi động trên người ở phía bên kia đại dương kia.
Từ ngày thứ nhất bắt đầu nói chuyện, Son SeungWan liền cảm giác mình không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi. Cuối cùng cô cũng thẳng thắn thừa nhận với bản thân, cô vẫn luôn thầm mền Do KyungSoo. Có lúc cô rất vui mừng, cô đang bồi dưỡng sự ăn ý với Do KyungSoo, vào tối thứ 7 mỗi tuần, bọn họ sẽ ở trên google talk tán gẫn một lúc, như thế ba năm. Có lúc cô rất chán nản, thậm chí là thống khổ, ba năm qua, quan hệ giữa cô và Do KyungSoo ngoại trừ thầm mến không tiến triển chút nào. Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm phần lớn thời gian đều là cô nói, anh luôn trả lời rất bình thản ngắn gọn. Cô lo lắng có lẽ vì anh cảm thấy không thú vị cho nên mới lười đánh mấy chữ cho cô. Vì vậy cô luôn không ngừng vắt hết óc suy nghĩ nói chuyện thú vị, cô run rẩy rút hết đầu óc cố gắng vận dụng mỗi một từ, dù là trợ từ cũng phải hài hước giải trí. Trong lúc này, cô không dám có chút điểm mập mờ nào, chỉ sợ suy nghĩ bị đâm rách, sau này ngay cả bạn bè cô và anh cũng không làm được. Cô kiên trì như vậy ba năm, cô cảm thấy dù là tảng đá cũng bị cố gắng của cô làm mềm rồi.
Nhưng Do KyungSoo còn cứng rắn hơn cả đá, anh không biểu lộ ra chút ý tưởng nào trên phương diện nam nữ cùng cô gái đã nói chuyện với anh ba năm dù gió mặc gió, mưa mặc mưa. Câu nói dài nhất của anh với cô, chính là hai tháng trước, lần thứ n cô chuẩn bị cuộc thi cấp 4. Anh hỏi: "Cậu cảm thấy cậu thi cấp 4 xong sẽ không tiếp tục học tiếp Toefl cấp 6 hoặc GRE(5) nữa? Nếu cậu có thể kiên trì, tôi có thể giúp cậu xin trường học ở nước ngoài."
(5)GRE là kỳ thi bắt buộc cho hầu hết các khóa học đại học ở Mỹ (trừ môn Luật, Business và Y). Khoảng 450.000 sinh viên tham dự kỳ thi này hàng năm (150.000 sinh viên quốc tế và 300.000 sinh viên Mỹ). Điểm số GRE có giá trị trong vòng 5 năm.
Son SeungWan trả lời anh: "Tôi không muốn lại bị tiếng anh hành hạ thêm! Chờ thi xong cấp 4 tôi sẽ đốt hết sách tiếng anh, từ đó tôi không bao giờ muốn chạm vào 26 chữ cái hành hạ người khác này nữa!"
Lát sau Do KyungSoo mới trả lời cô: "Quả nhiên cậu vẫn là đống gỗ mục!"
Lần đầu tiên Son SeungWan nhìn thấy anh dùng dấu chấm than để kết thúc câu chứ không phải là dấu chấm, cô cảm thấy có lẽ Do KyungSoo đang tức giận cô không có tiền đồ.
Cô thử dò hỏi: "Vậy sau này cậu sẽ về nước phát triển sao?"
Do KyungSoo trả lời rất nhanh: "Không biết." Hai chữ ngắn ngủi, tiết lộ vẻ chém đinh chặt sắt.
Nhìn câu trả lời chắc chắn, Son SeungWan khó chịu, cô cảm giác có thể mình sẽ không kiên trì được lâu nữa.
Thứ 7 tuần trước, trước khi kết thúc trò chuyện, Do KyungSoo nói với cô: "Son SeungWan, lần sau cậu đăng nhập sớm một chút, có vài chuyện muốn nói rõ với cậu."
Nghe anh nói như vây, Son SeungWan biết, mình không cần do dự gì nữa, coi như cô không nói, anh cũng muốn nói. Chiếm dụng thời gian ba năm của anh, sợ rằng anh đã không còn kiên nhẫn cùng thời gian để lãng phí trên đống gỗ mục là cô nữa rồi.
Một vòng thời gian hoảng hoảng hốt hốt qua đi, hôm nay đối với cô mà nói chính là ngày đợi tuyên án.
Vừa rồi lão đại còn hỏi tại sao cô không chịu tìm bạn trai. Cô vốn muốn nói cho họ biết, vì cô vẫn thầm mến một người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn chưa nói. Dù sao, hôm nay cũng là điểm cuối của đoạn thầm mến này, cần gì phải đi nhiều chuyện nữa.
Chờ trong chốc lát, Do KyungSoo vẫn không đăng nhập. Son SeungWan càng chờ càng hoảng hốt, vốn là muốn đối mặt nói rõ với anh, nhưng bây giờ cô lại sợ tiếp tục chờ đợi, bản thân sẽ mất dũng khi nói ra lời trong lòng.
Cô mở khung trò chuyện với Do KyungSoo ra, viết một đoạn hội thoại dài, từ trung học tới bây giờ, tất cả độc thoại nội tâm của cô. Sau khi viết xong, đột nhiên cô cảm giác được những thứ này có liên quan gì tới Do KyungSoo chứ? Cô thích anh, là chuyện của bản thân cô, nếu anh đã muốn rõ với cô, việc gì cô phải áp đặt tâm sự của mình lên người anh.
Cô xóa bỏ đoạn hội thoại nghiêm chỉnh, chỉ viết một câu: "Sắp tốt nghiệp, tôi phải nhanh chóng tìm việc làm cùng tìm đối tượng, sau này sẽ không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa." Sau khi gửi những lời này đi, cô tắt google talk, trốn trong phòng vệ sinh lặng sẽ khóc một tận. Cuối cùng cô cảnh báo bản thân không nên trông chờ Do KyungSoo trả lời bản thân cái gì, nhưng lý trí của cô vẫn thật sự không quản được tứ chi.
Sau khi tự nhắn tin cho Do KyungSoo, hai ngày sau Son SeungWan lại đăng nhập google talk, đăng nhập, tin nhắn trả lời của Do KyungSoo nhảy ra, là một đoạn hội thoại thật dài, khiến Son SeungWan nhìn xong cảm thấy ngu người.
Là độc thoại nội tâm của anh từ cấp 3 tới bây giờ. Anh nói anh thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra là người nhát gan, nhát gan đến mức thích một cô gái thật nhiều năm không dám nói, anh nói từ nhỏ anh không quen việc giao tiếp, thật ra thì anh rất muốn mỗi lần nói thêm mấy câu với cô bé kia, anh nói, thật ra hồi cấp 3 anh thật sự không muốn giảng bài cho người khác, nhưng cô bé kia tới hỏi, anh không nhịn được muốn nói.
Anh không muốn bị các bạn học nhìn ra anh đối với cô khác biệt, sợ mọi người đùa cợt, vì vậy bắt đầu giảng bài cho mọi người. Bạn cùng bàn của anh nói rất đúng, thật ra chỉ lúc anh giảng bài cho cô anh mới không cau mày.
Sau đó lúc giảng bài cho cô anh lại cau mày, đều là cho người khác nhìn.
Lần kiểm tra tiếng anh kia, anh tức giận nói với cô bé kia: "Hai cậu muốn gian lận, đừng đánh chủ ý tới tôi", là bởi vì lúc đấy anh bị bạn nói một mình kia nói đến mơ hồ, thật sự cho rằng cô vì bạn cùng bàn của anh mới không muốn chuyển chỗ ngồi.
Nhưng sau đó anh lại nghĩ, dù cô vì ai, nếu anh không truyền đáp án cho cô, cô sẽ bị chuyển đi, anh thật sự không hy vọng cô bị chuyển đi, anh đã thành thói quen có thể thấy bóng lưng của cô hàng ngày. Vì vậy đến lúc kiểm tra, nhìn cô xin nghỉ đi nhà vệ sinh, anh cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Đây cũng là lần đầu tiên có chuyện giữa lúc kiểm tra xin đi nhà vệ sinh, cũng là lần phá lệ duy nhất truyền giấy đáp án cho người khác."
Anh nói anh mới lời phải cho người khác nhìn đáp án, tại sao không chịu khó học cho thật tốt mà dựa vào chuyện chép lại không làm mà có thể hưởng. Nhưng anh sợ người khác phát hiện anh truyền đáp án cho cô, cho nên sau khi từ nhà vệ sinh về, anh cũng cho các bạn trước sau trái phải nhìn đáp án. Kết quả thành tích chép của những người khác quá tốt, cuối cùng cô cũng phải chuyển đi. Sau khi chuyển đi cô không hỏi bài anh nữa, anh vì vậy mà buồn phiền giận chó đánh mèo mọi người, từ đó không giảng bài cho bất cứ ai nữa.
Anh nói cha mẹ anh đã sớm sắp xếp cho anh xuất ngoại học đại học, anh vốn muốn hỏi cô, có muốn cùng nhau cố gắng hay không. Nhưng cô lại mang dáng vẻ muốn bỏ qua tiếng anh. Anh nghĩ nếu cô có ý với mình, nhất định sẽ cố gắng học tiếng anh, anh tức giận lại không cam lòng, trên sổ lưu niệm của cô viết một câu lạnh băng chọc tức cô.
Sau đó anh ra nước ngoài, mất liên lạc với tất cả mọi người. Anh tới 'Bạn học Lục' lục lọi, vậy mà tìm được lớp của bọn họ. Anh lập tức lập tài khoản xin gia nhập, lại phát hiện cô không có ở đây. Anh nói với lớp trưởng, sao trong 'bạn học Lục' lại không đủ toàn bộ bạn học. Vì vậy lớp trưởng cố gắng kéo phần lớn bạn học vào, bao gồm cả cô.
Anh nói thấy khung đối thoại cô thêm anh làm bạn tốt nhảy ra thì cả người anh đều ngất ngây, cảm giác giống như mình nhận được điều gì vô cùng may mắn.
Bọn họ bắt đầu những ngày tán gẫu. Cô nói chuyện vẫn luôn thú vị như vậy, nhưng cũng chỉ có thú vị, trừ lần đó ra cô không tiết lộ chút xíu mập mờ nào cho anh.
Anh nói được rồi, vậy thì từ từ bồi dưỡng mập mờ đi. Bài tập của anh rất nhiều, nhưng anh chưa từng nói với cô, rất nhiều lần vì nói chuyện với cô anh đều hy sinh thời gian nghỉ ngơi.
Anh nói tán gẫu như vậy ba năm, anh cảm thấy giữa bọn họ đã bắt đầu liên hệ tâm ý lẫn nhau, anh nghĩ cũng đã đến lúc nói rõ toàn bộ với cô.
Anh nói quyết định này, anh dùng một khoảng thời gian rất lâu mới có thể hạ quyết tâm, những lời này phải nói như thế nào mới được.
Nhưng một tuần lễ sau, anh vì tiết học mà đăng nhập chậm, kết quả vừa mới lên tới cô lại nói cho anh biết, cô muốn tìm việc, cô còn muốn tìm đối tượng.
Anh nói: Em đối xử như vậy với tôi? Em chờ đó cho tôi!
Son SeungWan nhìn màn hình, trợn mắt há miệng. Cho tới bây giờ cô không dám tưởng tượng, anh đối với cô là tâm tư như thế!
Cô điên cuồng hỏi trong khung đối thoại: Cậu ở đâu? Có ở đấy không?
Biểu tượng không trực tuyến của Do KyungSoo vẫn không nhúc nhích.
Đầu cô choáng váng đến muốn ngất đi, anh bảo cô chờ, là chờ gì? Anh muốn làm gì đây?
Dưới tầng có người gọi: Son SeungWan có người tìm!
Cô kéo thân thể sắp mệt lả tới trước cửa sổ, lộ ra nửa người trên hỏi xuống phía dưới: Ai tìm mình? Sau đó cô nhìn thấy Do KyungSoo.
Cô giống như bị sét đánh, hoàn toàn sợ ngây người.
Cho đến lúc anh ở dưới vẫy tay về phía cô, cô mới hồi thần điên cuồng chạy như bay xuống tầng dưới.
Cô thở hồng hộc đứng trước mặt anh, hỏi anh chuyện này là sao, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Anh vẫn mang dáng vẻ không biểu tình: "Không thấy tin nhắn của tôi sao? Tôi bảo em chờ, tôi tới tìm em."
Cô khiếp sợ lại luống cuống, lời nói ra cũng không lưu loát: "Cậu bảo tôi chờ, không có, không nói tới tìm tôi..."
Anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm: "Không tới tìm trước mặt em nói rõ được không? Em trêu chọc tôi nhiều năm như vậy, hiện tại tôi động tâm tư sâu như vậy em lại muốn chạy. Son SeungWan, tôi nói cho em biết, tôi nói cái gì tôi cũng không đồng ý!"
Son SeungWan nhìn anh, cười đến vành mắt cũng phiếm hồng.
Thì ra, thầm mến cô luôn không cô đơn.
Thì ra, cô vẫn luôn được người cô thích đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro