WenYeol.

Là nữ sinh học chuyên ngành máy tính, sau khi tốt nghiệp Son SeungWan có thể thuận lợi vào làm việc tại công ty phần mềm khoa học kỹ thuật LEO.IT vô cùng nổi tiếng trong giới, theo như lời cô tự nói, thật đúng là vứt đi một đống vận cứt chó thật lớn.

Ông chủ Kim SuHo lớn hơn cô, đã kết hôn, thường tự xưng là tổng giám đốc theo phong cách khoe khoang, điên cuồng lôi kéo, tàn bạo độc chiếm. Có điều các đồng nghiệp đều nói cùng lắm Kim SuHo chỉ là nhà thầu, ngựa nhà nông không có lực uy hiếp, tổng giám đốc đại nhân theo phong cách khoe khoang, điên cuồng lôi kéo, tàn bạo độc chiếm chân chính là bạn học đại học của anh ta.

Các đồng nghiệp rất máu gà nói cho Son SeungWan biết, bạn học của ông chủ tên là Park ChanYeol, tự mình mở công ty rất lớn, đặc biệt làm người ngoại trừ có tiền vẫn là có tiền, mà có tiền lại không phải là điểm sáng duy nhất trong cuộc sống của anh, điểm thật sự mê đảo chúng sinh của anh chính là gương mặt trên cổ cùng ngũ quan trên da mặt, đẹp đến mức tà dị.

Son SeungWan dựa vào các tin tức mà các đồng nghiệp cho, tra trên Never, trên đó thật sự có tin tức tương ứng với Park ChanYeol. Cô mở trang web ra nhìn hình, trong nháy mắt, mắt Son SeungWan co rút lại thiếu chút nữa biến mất, đây không phải là HuynBin dân gian sao! Trò hề của cô lập tức rơi vào đôi mắt xuất quỷ nhập thần của Kim SuHo không thiếu chút nào. Kim SuHo cảnh cáo cô: "Trong thời gian làm việc, đừng tư xuân."

Son SeungWan vội vàng thu bớt vẻ mặt, cô hỏi ông chủ đại nhân tự mình trước ra khỏi phòng làm việc độc lập, không ngại khổ cực, dời bước đến chỗ cô, có phải là có chuyện gì cần sai bảo hay không, Kim SuHo gật đầu nói cho cô biết: "Cô đi một chuyến, làm một cái bảo mật mạng cho một công ty lớn cho tôi."

Son SeungWan ngẩn người. Không phải cô vẫn dựa vào gương mặt để kiếm cơm sao, tại sao đột nhiên lại để cô đi cống hiến kỹ thuật thế này? Huống chi cô vẫn là thực tập sinh chưa chuyển thành nhân viên chính mà, bảo mật mạng công ty lớn là cái gì, cô khống chế được không?

"Ông chủ, ngài cảm thấy một tay mơ kỹ thuật như tôi có thể gánh vác được công ty 'lớn' gì đó hay không?" Cô nhấn chứ lớn thật mạnh.

Kim SuHo vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Người trẻ tuổi, không cần sợ, công ty cô cần đi là công ty M.I.O, người đứng đầu là bạn đại học của tôi, cô cứ buông lá gan ra đi làm đi!"

Son SeungWan mở mắt thật to, cẩn thận hỏi: "Ông chủ, tôi làm không được, ngài sẽ giúp tôi giải quyết hậu quả sao?"

Kim SuHo không chút do dự đáp: "Sẽ không! Đừng tìm tôi! M.I.O ở Thành Nam, chúng ta ở Thành Bắc, cách xa như vậy, cô đành lòng giày vò ông chủ của mình sao? Thật sự có vấn đề, cô trực tiếp tìm ông chủ M.I.O lau mông cho cô là được rồi, mặc dù hiện tại cậu ta lấy kiếm tiền làm chủ, nhưng lúc đi học vẫn cùng tổng giám đốc Kim của cô học cùng một chuyên ngành."

Đôi mắt Son SeungWan co rút lại, lại hít sâu một hơi: "Ông chủ, dù sao tôi cũng là phụ nữ độc thân băng thanh ngọc khiết (1), chùi mông cái gì...có thể xin ngài chú ý cách dùng từ một chút hay không?"

(1) thuần khiết như ngọc, trong sạch như băng.

Kim SuHo lắc đầu, bày tỏ tôi cứ thích nói như vậy đấy, ông chủ có tiền, tùy hứng, cô quản được sao. Son SeungWan không thể làm gì khác hơn là bỏ qua đề tài này hỏi: "Bạn đại học của ông chủ ngài xưng hô như thế nào?"

Kim SuHo dùng ánh mắt khinh thường như đang nhìn người ngu ngốc nhìn Son SeungWan: "Vừa rồi cô nhìn ai mà phát hoa si (2) thế?"

(2) mê trai.

Son SeungWan ngớ người, cúi đầu, thấy trên bách khoa toàn thư của Never, phần giới thiệu theo sát phía sau chữ Park ChanYeol là: Tổng giám đốc kiêm chủ tịch công ty cổ phần M.I.O.

Son SeungWan ngây ngẩn cả người. Cô cảm thấy ông chủ của cô thật sự là người tốt, vậy mà lại cho cô cơ hội có thể chiêm ngưỡng HuynBin dân gian.

Ra đến trước công ty, Kim SuHo đưa cho cô một chiếc usb, nói cho cô biết: "Đến lúc đó dùng cái này bảo mật mạng là được."

Son SeungWan cất usb, sau đó lên đường.

Đến M.I.O, ngây ngốc của Son SeungWan lại khởi động, trên đường tinh thần khẩn trương cao độ cũng quên mất vì kích động muốn chiêm ngưỡng HuynBin dân gian. Cô nắm chặt cánh tay vừa xắn tay áo lên, cẩn thận nơm nớp lo sợ để bảo mật mạng, bảo mật, bảo mật, cuối cùng cũng đến phòng làm việc của Phó tổng giám đốc mà không thất lễ. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể ngăn cản được vận rủi công kích kỹ thuật, làm tê liệt máy tính của anh ta.

Phó tổng giám đốc gấp đến không nhịn được, thiếu chút nữa giơ chân lên. Trong đầu trống rỗng của Son SeungWan vang lên cảnh cáo của Kim SuHo: Nếu thật sự có vấn đề cô trực tiếp tìm ông chủ M.I.O lau mông cho cô là được rồi.

Son SeungWan chạy ra khỏi phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sau khi thăm dò rõ ràng được vị trí của tổng giám đốc đại nhân, lảo đảo tập kích bất ngờ qua đó. Gõ cửa, sau khi nghe hai chữ 'mời vào' trầm thấp, lại giàu từ tính, Son SeungWan run rẩy bước vào phòng. Nhìn chăm chú, cô thấy gương mặt còn đẹp hơn trong hình ba phần, người ta là HuynBin nhân gian, cứ ngồi như vậy ở chỗ đó, híp mắt nhìn về phía cửa, nhìn qua thật đúng là vừa no mắt lại vừa ngon miệng.

"Tới sửa máy tính? Nói đi, cô có chuyện gì?" Tổng giám đốc đại nhân lên tiếng.

Son SeungWan cố gắng bình tĩnh: "Tổng giám đốc Kim nói với tôi, gặp vấn đề thì tìm Park ChanYeol!"

Cô liếm liếm môi, nhắm mắt nói tiếp: "Tôi...tôi phá hỏng máy tính của phó tổng giám đốc rồi..."

Park ChanYeol dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn, cạch, cạch, cạch. Son SeungWan thấy ngón tay kia thon dài, trắng trắng, tuyệt đối là bàn tay giết chết chúng chị em.

Bàn tay kia chợt thu lại, dời đến dưới bàn, Son SeungWan nghe được âm thanh kéo ngăn kéo bàn. Hai giây sau, bàn tay kia đưa cho cô một chiếc usb: "Ở đây có cài đặt trình tự khôi phục hệ thống, cô dùng cái này tới khôi phục hệ thống của phó tổng giám đốc là được rồi." Sau khi đơn giản dạy tóm tắt một chút phương pháp thao tác, chủ nhân của bàn tay kia trình trọng dặn dò: "Sau khi sửa xong máy tính của phó tổng giám đốc thì mau mang tới trả lại cho tôi, nhớ đừng nói usb này là của tôi, tôi làm ông chủ, chỉ muốn im lặng kiếm tiền, không muốn thủ hạ biết tôi biết sửa máy tính."

Son SeungWan không quá hiểu logic hai câu nói cuối cùng của Tổng giám đốc đại nhân, thế nhưng không quan trọng, cũng không làm ảnh hưởng việc cô gật đầu với anh chàng đẹp trai này: "Được! Nếu phó tổng giám đốc hỏi USB này ở đâu ra, tôi sẽ nói là tôi ra ngoài gọi điện, đặc biệt nhờ đồng nghiệp đưa tới!"

Tổng giám đốc đại nhân tán thưởng mỉm cười. Son SeungWan dưới nụ cười sáng rỡ đó chân cũng mềm nhũn, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

Dựa vào USB của Park ChanYeol, Son SeungWan rất nhanh sửa xong máy tính của phó tổng giám đốc. Phó tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt nói với Son SeungWan: "Dù gì cũng là cô sửa xong, nếu vạn nhất không sửa được, tôi cho cô biết, cô nhất định sẽ rất thảm, tôi sẽ kiện ra tòa để cô bồi thường toàn bộ tổn thất cho tôi!"

Son SeungWan cũng hít một hơi, nhìn máy tính, coi như tính theo giá mới trừ đi một số thứ cùng lắm cũng chỉ 100k: 100k mà cũng muốn kiện lên toà sao?

Cô trả lại usb cho Park ChanYeol, thời điểm một đường chứa nước miếng trở về công ty, báo cáo công việc, Kim SuHo khen cô: "Làm không tệ!"

Son SeungWan xấu hổ tự trách: "Không có không có! Cũng sắp phá hỏng máy tính của Phó tổng giám đốc rồi!"

Kim SuHo lầm bầm: "Ừ, chuyện này làm cũng không tệ."

Son SeungWan hơi xấu hổ. Cô cảm thấy mặc dù bình thường ông chủ có chút ngốc, nhưng lúc mấu chốt vẫn thật sự là ông chủ biết đồng cảm, khoan dung, yêu cầu thấp.

Son SeungWan hoài niệm dung mạo xuất sắc của vị HuynBin dân gian trong trí nhớ nhiều lần, cô không ngờ tới một tháng sau, cơ hội chiêm ngưỡng lại tới lần nữa.

Trước khi tan làm, Kim SuHo nói bạn học Park ChanYeol thổ hào (3) của anh ta muốn mời vài người bạn ăn cơm, hỏi mọi người ai có thể uống rượu, đi cùng anh ta, giúp anh ta cản rượu. Mọi người không chút do dự nhất trí chỉ Son SeungWan: Cô ấy!

(3) giàu có.

Đối mặt với kết quả này, Son SeungWan không biết là nên vui hay buồn.

Chuyện thật ra là như vậy, có hôm trời hạ nhiệt độ, cô mặc ít quần áo, nhà cách xa công ty, tiền lương thực tập lại ít, cô một không nỡ gọi xe về, hai không nỡ đến cửa hàng gần đó mua quần áo, vì vậy dứt khoát thừa dịp ăn cơm trưa mua bình tiểu nhị (4) uống, sau khi uống xong, dưới ánh mắt sợ hãi than thở của mọi người, mặt không đỏ, thở không gấp. Mà từ đó mọi người cũng ghi nhớ sâu sắc "Son SeungWan là người có thể uống".

(4) Tên một loại rượu.

Kim SuHo dẫn Son SeungWan đi dự tiệc, trên đường hỏi cô: "Sao cô không từ chối nói cô không thể uống rượu một lần?"

Son SeungWan giấu kỹ ý định muốn chiêm ngưỡng dung nhan trai đẹp, trả lời đơn giản lại tùy hứng: "Thèm rượu."

Đến bữa tiệc, Son SeungWan thấy được chủ vị Park ChanYeol, anh vẫn như HuynBin vậy.

Anh gọi cô cùng Kim SuHo tới ngồi xuống bên cạnh mình.

Những người khác đều ồn ào nói Kim SuHo không dẫn vợ mình tới, lại dẫn thủ hạ - một cô gái trẻ tuổi tới dự tiệc. Kim SuHo lúng túng vỗ bàn, chỉ vào Park ChanYeol gào to: "Là cậu ta bảo tôi mang cô gái trẻ tuổi này tới!"

Son SeungWan cảm giác ông chủ của mình có chút chó cùng rứt giậu, không ngờ Park ChanYeol ở bên cạnh lại mỉm cười gật đầu phối hợp nói: "Được rồi, là tôi bảo!"

Mọi người không nhịn đồng thanh "ồ, ồ, ồ" khơi dậy niềm hứng khởi.

Sau khi khai tiệc, tất cả mọi người đều nâng chén chúc mừng Park ChanYeol, chúc mừng anh cuối cùng cũng trừ được nội gian u ác tính trong công ty. Son SeungWan ngồi bên cạnh cẩn thận nghe trong chốc lát, cuối cùng cũng nghe được một chút nguyên nhân.

Thì ra nội gian u ác tính mà bọn họ đang nói chính là phó tổng giám đốc mà cô thiếu chút nữa đã phá hoại máy tính của anh ta. Cuối cùng anh ta cũng bị tìm được bằng chứng xác thực việc bán cơ mật công ty cho công ty đối thủ, mấy ngày trước đã bị chú cảnh sát mời đi uống trà rồi.

Có người đột nhiên nói với Park ChanYeol: "ChanYeol, sao cậu không kính cô gái nhỏ người ta một chén đi?"

Son SeungWan đột nhiên bị điểm danh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Park ChanYeol. Bởi vì vừa mới uống mấy chén rượu, trên làn da trắng nõn trên mặt anh điểm vài vệt hồng nhạt.

Anh cười như không cười nhìn cô, híp híp mắt, gật đầu một cái: "Tôi thật sự cũng nên kính một chén!"

Son SeungWan có chút mơ màng, trong lúc ngơ ngác kéo kéo Kim SuHo, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, tại sao anh ấy muốn kính rượu tôi?"

Kim SuHo bĩu môi thả ra cho cô một nụ cười tà ác: "Coi trọng cô thôi!"

Son SeungWan không nói hai lời bưng chén rượu đứng thẳng lên.

Park ChanYeol nâng mắt nhìn cô một chút, nụ cười khóe miệng mở rộng: "Cô đứng lên chờ tôi mời phải không? Đã vậy, tôi cũng đứng lên!" Park ChanYeol cũng bưng chén rượu đứng lên, kết quả không biết dưới chân đạp phải cái gì, lảo đảo một chút, thân thể cũng theo đó mà thoáng lung lay một cái.

Cái thoáng này cũng khiến đôi mắt sáng rõ của Son SeungWan hoa lên rồi. Lúc này Son SeungWan cảm thấy Park ChanYeol còn đẹp hơn cả HuynBin, dáng vẻ anh vì uống rượu mà mặt hồng hồng thật sự đẹp đến mức rối tinh rối mù, dáng vẻ tửu lượng thấp mà lại uống say thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.

Son SeungWan cảm thấy cổ họng có chút nghẹn.

Sau khi nghe Park ChanYeol nói ba chữ: "Tôi mời cô" xong, cô lập tức hơi ngẩng đầu, một ngụm uống sạch rượu trong chén. Sau khi đặt chén rượu xuống, cô nhìn Park ChanYeol nói: "Anh cũng bắt đầu say rồi, đừng uống nữa, chén này tôi tới là được!"

Nói xong đoạt lấy chén trong tay Park ChanYeol, một ngụm uống sạch.

Trong phòng âm thanh ồn ào nhất thời vang lên.

Son SeungWan ngồi xuống trước, nâng mắt nhìn Park ChanYeol. Anh đang híp mắt nhìn cô, khóe miệng vẫn là cười như không cười, nhìn đến trái tim bé nhỏ của cô run lên một cái.

Vừa mới ngồi xuống, cô nhận được câu nói bất mãn của Kim SuHo: "Có phải Son SeungWan cô muốn làm phản rồi không? Ai là cơm áo cha mẹ của cô? Rốt cuộc cô tới cản rượu cho ai?"

Son SeungWan nhìn về chén uống nước của Kim SuHo, rụt bả vai một cái: "Thoạt nhìn tửu lượng của tổng giám đốc Park tương đối thấp!"

Kim SuHo uống ngụm nước chợt phun ra: "Tôi kháo, tửu lượng cậu ta thấp? Bây giờ tôi cũng nôn rồi, cô nói tửu lượng của ai thấp hơn!"

Sau bữa tiệc đó, Son SeungWan giống như gặp ma, chuyện liên quan đến Park ChanYeol liền đặc biệt để ý, không có việc gì liền lên Never đánh tên sau đó tìm chút tin tức của anh đã biến thành động tác theo bản năng của cô. Trước kia cô cùng các đồng nghiệp đều đặc biệt ghét ông chủ Kim SuHo cứng rắn theo tới đây cùng ăn cơm trưa.

Hiện tại cô lại ước gì ngay cả cơm trưa của Kim SuHo cũng tổ chức thành liên hoan.

Bởi vì lúc ăn cơm, cô đều có thể như nguyện nghe được Kim SuHo dùng miệng rộng của anh ta nhớ lại hồi ức cùng những năm tháng trước kia cùng các anh em bạn học xuất sắc của anh ta.

Có lúc đêm khuya vắng người, Son SeungWan nghĩ lại hành vi của mình, cảm giác mình thật sự không có tiền đồ rồi.

Trải qua bốn năm đại học, phát rồ các loại lớp học lễ rửa tội thô thiển, không ngờ cô không chỉ không khống chế được ung thư, mà lại còn làm trầm trọng hơn, thậm chí còn phát triển đến giai đoạn cuối.

Buổi trưa chủ nhật, Son SeungWan nghe Kim SuHo giảng thuật thời kỳ đại học anh ta, Park ChanYeol cùng với hai bạn học khác được người khác vì tướng mạo anh tuấn là được người khác thét chói tai hâm mộ là F4 vườn trường như thế nào. Sau đó nguyên cả một biểu chiều, một màn kịch tình Vườn sao băng giống như phim điện ảnh chạy thoáng qua trong đầu Son SeungWan, đầu Goo JunPyo cùng Lee MinHo trong tấm hình cũng tự nhiên biến thành Park ChanYeol.

Không biết có phải buổi chiều hao tâm tốn sức tương đối nhiều hay không, sau khi tan làm, Son SeungWan có chút không an lòng, lúc qua đường bị một chiếc xe đi sai thiếu chút nữa bị đụng vào, dọa khiến cô sợ hãi thật lâu mới bình thường lại. May mà lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô được chú cảnh sát giao thông kịp thời kéo sang một bên. Chú cảnh sát giao thông chính xác giữ chiếc xe gây chuyện lại, hỏi Son SeungWan có bị thương không, có cần truy cứu trách nhiệm của chủ xe không. Son SeungWan thấy tài xế từ trong xe xuống, hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hung ác đến mức thật sự coi cô như kẻ thù giết cha. Son SeungWan không muốn dây dưa với người dữ dội như vậy, sau khi vỗ vỗ lên người phát hiện không có rách túi cũng không có thiếu miếng thịt nào, liền nói với chú cảnh sát giao thông: "Quên đi."

Sau khi về đến nhà, cô còn chưa tỉnh hồn. Cô quyết định lên mạng nhìn Ông chủ Park anh tuấn mấy lần tìm an ủi. Nhìn một chút, điện thoại di động chợt vang lên, là số lạ, đuôi là bốn số tám.

"Số điện thoại di động của người này nhiều tiền cỡ nào đây!" Son SeungWan cảm thán rồi bắt máy. Trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp khiêu gợi, lời vừa nói ra, liền giống như một miếng nam châm đầy lực hút, hút lỗ tai Son SeungWan hận không nhịn được muốn nối liền một chỗ với ống nghe.

Ông chủ Park dùng giọng nói đầu độc cảm động có thể so với tiếng gió hỏi: "Bây giờ có thời gian rảnh không?"

Son SeungWan không chút nghĩ ngợi trả lời: "Có!"

Ông chủ Park vào thẳng vấn đề chính: "Vậy theo tôi tham gia một bữa tiệc đi."

Son SeungWan suy nghĩ một chút hỏi: "Tác dụng của tôi là?"

Ông chủ Park trả lời thẳng thắn: "Muốn cô giúp tôi chắn rượu."

Son SeungWan cũng không già mồm cãi láo: "Được." Cô nói địa chỉ cho Park ChanYeol, mười lăm phút sau Park ChanYeol tới đón cô đi dự tiệc.

Bữa tiệc lần này, Son SeungWan chỉ biết Park ChanYeol, cho nên lúc cô cản rượu liền có chút xấu hổ. Vậy mà sự xấu hổ này của cô, liền uống đến khiến mọi người trên bàn cơm ngã rạp xuống.

Thậm chí còn có mấy người sau khi nôn một trận, trở lại liền níu lấy Park ChanYeol trong tình trạng tỉnh táo đau khổ tố cáo: "ChanYeol à ChanYeol! Cậu nói cậu tìm ở đâu được một tiểu yêu tinh như vậy? Nhìn uống một chén liền thẹn thùng xấu hổ, nhưng sao lại uống đến muốn mạng người như vậy? Cậu xem cô gái mà cậu mang theo đã tạo ra tội lỗi gì, làm tất cả chúng tôi đều nôn ra rồi!"

Son SeungWan nhìn Park ChanYeol cười híp mắt, lay tỉnh vị anh em xui xẻo này, lại cười híp mắt nhìn về phía mình. Tửu lượng anh thấp, khiến hai gò má trắng nõn lại điểm vài vệt màu hồng, đẹp đến mức có thể không cần hóa trang liền trực tiếp diễn Dương Quá bảo bối của Tiểu Long Nữ. Anh cứ nhìn Son SeungWan như vậy, khiến Son SeungWan uống rượu không có điểm dừng lại không nhịn được muốn ngất.

Cuối cùng trước lúc cô sắp hoảng hốt chạy trốn đi vệ sinh mới mở miệng: "Cô có muốn tới chỗ tôi đổi công việc không?"

Son SeungWan trợn to hai mắt, sau ba giây đồng hồ đắn đo lo lắng mới trả lời: "Dù sao tôi cũng là nhân viên kỹ thuật, trên phương diện làm ăn, tôi không hiểu lắm!"

Vẻ mặt phiền não giống như đi tới chỗ nào cũng bị giao phó trách nhiệm nặng nề của cô chọc cười Park ChanYeol: "Tôi không cần cô hiểu cách buôn bán, cô đến đây, tôi sẽ bố trí thêm bộ phận kỹ thuật tùy cô phụ trách!"

Son SeungWan bị nụ cười như hoa của anh làm suýt nữa mù mắt, cô đỡ đầu có chút hôn mê của mình, thầm than trong lòng: "Xong rồi, xong rồi, xem ra hôm nay mình đã uống say rồi!"

Son SeungWan có bao nhiêu điểm kỳ quái, bắt đầu từ sau ngày chủ nhật bị kéo đi cản rượu sau đó lại thiếu chút nữa bị xe đụng, gần như mỗi ngày Park ChanYeol đều có bữa tiệc, mà mỗi một bữa tiệc anh đều dẫn cô ra ngoài cản rượu. Cứ cản như vậy từng lần từng lần, Son SeungWan gần như lẫn vào các vòng giao tế của Park ChanYeol, cô theo anh, thanh danh cũng nổi lên. Thỉnh thoảng mỗi lần bạn bè hợp tác trên thương trường bị nôn xong sẽ tới gần, có chút ý vị thâm trường nói cho cô biết: "Có thể khiến tôi uống như vậy, đến nay mới chỉ có hai người, mà người thứ hai là cô!"

Son SeungWan hỏi người thứ nhất là ai, những người đó đều lắc đầu nói cho cô biết: "Không thể nói, nói ra làm ăn của tôi liền không còn!"

Mấy ngày sau giờ làm việc, Kim SuHo bu lại, cà lơ phất phơ tựa lưng vào bàn trước mặt Son SeungWan, mở miệng: "Cháy chân tường rồi, một đống người tới nói cho tôi biết, nói tôi bị bạn học cũ của tôi đục khoét chân tường rồi! Ai ôi, tôi cũng không có cách nào so với người ta nha, người ta còn muốn mở một bộ phận mới cho thuộc hạ của tôi đấy!"

Sau khi Son SeungWan phản ứng một chút, mặt lập tức trung thành nói: "Tổng giám Kim đừng đùa tôi! Ngài nói làm sao tôi có thể đi đây! Bạn học cũ của ngài chính là mượn rượu mở lời nói như vậy thôi, đoán chừng sau khi tỉnh rượu ngay cả từng nói gì anh ấy cũng quên ấy chứ, nếu không ngài nói xem đã nhiều ngày trôi qua rồi, sao anh ấy lại không đề cập lại chuyện này nữa?" Nói xong mở to mắt nhìn Kim SuHo.

Kim SuHo cũng mở to mắt nhìn cô, sau đó khóe miệng anh ta co giật: "Sao, cô vẫn luôn ở đây âm thầm mong đợi phải không? Tôi nói cho cô biết nhé Son SeungWan, cô phải cẩn thận một chút, Park ChanYeol thật ra là người có tâm nhãn, bụng đen tối nhất trong lớp của tôi, nếu không cậu ta sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, tôi đã nói với cô rôi, cậu tYoon là mặt trắng, người nham hiểm đấy!"

Son SeungWan cảm động: "Tổng giám đốc Kim, cho tới bây giờ tôi không phát hiện bản thân có giá trị như vậy đấy! Anh vì lưu lại tôi mà không tiếc nói xấu bạn học!"

Khóe miệng Kim SuHo co giật rời đi.

Mỗi ngày Park ChanYeol vẫn dẫn theo Son SeungWan đi ngăn cản rượu như cũ, đi đi, cản cản, Son SeungWan đã nhận ra một chút biến hóa.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Son SeungWan phát hiện người chuốc rượu mình nhiều nhất lại biến thành Park ChanYeol, mà những người khác, đã bắt đầu dần dần không đến gần cô được nữa. Trước kia có người tới mời rượu, Park ChanYeol để mặc cô uống, tùy ý cô muốn dùng bất kỳ phương thức uống rượu nào khiến người khác uống đến nôn ra.

HIện tại không giống như vậy, có người đến mời rượu, Park ChanYeol đều có thể bốn lạng đẩy ngàn cân chuyển mũi nhọn của mấy người mời rượu đi, không dấu vết có thể biến người mời rượu cụng rượu với những người khác.

Có lần có một người bạn thô lỗ bưng chén rượu cứ phải uống một chén với Son SeungWan, Park ChanYeol bốn lạng đẩy ngàn cân thế nào cũng không đẩy anh ta đi được, cuối cùng Park ChanYeol dứt khoát xé rách mặt, nhìn chằm chằm người bạn kia, cuối cùng anh ta thực sự bị trừng mắt mà rời đi.

Có lúc mọi người ồn ào nói Park ChanYeol che chở Son SeungWan, Park ChanYeol liền cười như không cười thật thật giả giả nói một câu: "Người tôi dẫn tới, tôi bảo vệ, thì sao?" Mỗi lần Son SeungWan nghe anh nói như vậy, liền cảm thấy vành tai mình sắp bỏng đến biến mất rồi.

Có lúc trong bữa tiệc, Son SeungWan còn gặp phải Kim SuHo, Kim SuHo tức giận đến muốn san bằng đất gọi cô là: "Phản đồ."

Park ChanYeol liền ở bên cạnh giả mù sa mưa nói: "Sao lại nói người ta là phản đồ rồi? Người ta nguyện ý đi theo người nào thì đi theo người đó, chẳng lẽ không phải được quyết định bởi mị lực của chính tôi và cậu sao?"

Kim SuHo không phục, uy hiếp Park ChanYeol nói ra lý do, nội tình thực sự. Park ChanYeol nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: "Nếu cậu dám, có tin tôi nói tình sử lúc đi học của cậu cho vợ cậu biết không?" Kết quả Kim SuHo liền trở nên đàng hoàng.

Son SeungWan phát hiện, không riêng chỉ với Kim SuHo, Park ChanYeol có lực uy hiếp nói một không hai, mà với những người khác cũng vậy. Sau đó cô lại ở một bữa tiệc khác hỏi một người anh em của Park ChanYeol: "Tại sao các anh ai cũng nghe lời Park ChanYeol vậy?"

Người anh em đó hỏi lại cô: "Cô cảm thấy tình bạn giữa mọi người cùng Park ChanYeol dựa vào cái gì để duy trì?"

Son SeungWan nói: "Trái tim."

Người anh em đó dùng sức vỗ đùi: "Đừng nói linh tinh! Tim cái gì mà tim! Đều dựa vào âm hiểm sắc bén của cậu ta đấy! Nói thật ra, thằng nhóc kia quá âm hiểm, ai dám không theo cậu ta thì ở đấy chờ gặp xui xẻo lớn đi! Cái gì gọi là miệng nam mô bụng một bồ dao găm? Chính là đang nói cậu ta!"

Người anh em đó cuối cùng vẫn không quên thành khẩn dặn dò cô: "Cô gái như cô còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, đối với con hổ cười này ngàn vạn lần phải chú ý một chút!"

Son SeungWan nghe xong, cô cảm thấy có người bạn có thể dùng tính mạng nôn ọe như vậy mới đúng là bạn.

Người anh em đó nói xong lại nhiệt tình nôn ọe, cô lại cười đến vui vẻ, giọng nói của Park ChanYeol từ bên cạnh âm thầm vang lên: "Bạn tốt, bởi vì cậu nói lung tung, cho nên tất cả ghi chép nói chuyện phiếm của cậu cùng tất cả mọi người nói trên SNS, tôi sẽ lấy không thiếu một chữ chia sẻ cho vợ cậu, tin tưởng dựa vào đôi mắt tinh tường của cô ấy, suy cho cùng nhất định có thể lựa ra được một số câu có giá trị xách theo bàn giặt quần áo tới tìm cậu nói chút chuyện nhân sinh."

Người anh em đó nghe xong không chút do dự bịch một cái, ném mặt mũi xuống dưới gầm ghế, ôm đùi Park ChanYeol không rời gào to: "ChanChan, tớ sai rồi! Tớ không bao giờ nói hươu nói vượn nữa! ChanChan của chúng ta mới không âm hiểm, mọi người chúng ta đều yêu ChanChan phát ra từ nội tâm!"

Nhìn bọn họ đùa giỡn, Son SeungWan ở bên cạnh cười đến vỡ bụng.

Buổi tối trước khi đi ngủ Son SeungWan nhớ tới một vấn đề. Có thể thấy một người đàn ông cùng anh em của anh ấy dùng phương thức giày xéo lẫn nhau sống chung, điều này có phải đang nói rõ ràng, đối với Park ChanYeol mà nói, cô đã bắt đầu không còn là người ngoài nữa không?

Tại bữa tiệc lần gần đây nhất của Park ChanYeol, Kim SuHo cùng các bạn cùng học, Son SeungWan nghe được một tin, một bạn học nữ của bọn họ sắp từ Mỹ trở về tổ quốc rồi. Sau khi Son SeungWan sắp xếp từng tin tức nhỏ nhỏ mà mọi người người nọ nói, người kia nói, lấy được một tin tức trọng đại: Bạn học nữ kia đã từng là nữ thần trong lòng nam sinh cả lớp. Gần như mỗi một nam sinh đều đã từng có suy nghĩ theo đuổi vị nữ thần này, bao gồm cả Park ChanYeol, bao gồm cả Kim SuHo, bao gồm cả mấy vị anh em đang ngồi đây. Cuối cùng chỉ có Park ChanYeol nhận được quan tâm của nữ thần.

Tình tiết câu chuyện trên đây, Son SeungWan cảm thấy đơn giản là tiếp tục phát triển theo phim <Phẩm chất quý ông> (4).

(5) Dành cho những ai chưa xem: Nội dung phim nay xoay quanh 4 người đàn ông là bạn thân từ cấp 3. Mối tình đầu của 4 người là một cô gái. 4 người cùng theo đuổi nhưng nam chính lại là người được cô gái đó để ý. Về sau nam chính yêu nữ chính, nhưng cô mối tình đầu lại có với anh một đứa con. (Phim này rất hay, buồn cười nữa, nếu bạn nào chưa xem thì có thể cân nhắc xem)

Có điều bắt đầu từ chỗ này, tình tiết phát triển không quá giống nữa. Park ChanYeol cùng nữ thần tốt một thời gian, nhưng rất nhanh bởi vì vấn đề cá tính cùng hoạch định tương lai có khác biệt mà chia tay. Có điều chia tay cũng là chia tay trong hòa bình, sau khi kết thúc mọi người vẫn là bạn tốt.

Cho nên lần này nữ thần trở lại, tất cả mọi người đều nói muốn làm một bữa tiệc tẩy trần.

Son SeungWan lặng lẽ liếc trộm Park ChanYeol hết lần này tới lần khác. Anh vẫn không nói gì, không biết là nội tâm kích tình mênh mông, hay là đã xem chuyện cũ như mây mờ khói mỏng, Son SeungWan hy vọng là khả năng phía sau. Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Park ChanYeol chợt quay đầu lại. Tầm mắt của anh chiếu thẳng vào mắt cô, khiến cô vốn không kịp che giấu vẻ ấm ức cùng ước mơ tràn đầy trên mặt mình. Anh đột nhiên cử động đôi môi, dáng vẻ cười như không cười, giống như đang nói: Tại sao lại để cho tôi đúng lúc bắt gặp chứ.

Ngày tụ hội hôm sau, lúc Kim SuHo tán gẫu với Son SeungWan nói: "Bữa tiệc tẩy trần này, đã xác định xong, do Park ChanYeol làm chủ." Anh ta nói xong liền liếc Son SeungWan một cái, sau đó liền bồi thêm một câu: "Có điều, Park ChanYeol nói với tôi rằng, nguyên nhân cậu ta làm chủ không có gì khác, đơn thuần là vì cậu ta có nhiều tiền nhất, về phần chuyện trước kia của cậu ta với Hwang HyeNa, đã sớm không còn!"

Hwang HyeNa, tên nữ thần.

Son SeungWan thả nhiên 'ồ' rồi nói: "Nhưng mà Tổng giám đốc Kim, những lời này anh nói với tôi làm gì?"

Kim SuHo cũng 'ồ' một tiếng: "Miệng tôi tiện (*), không nói khó chịu có được không!"

(*)kiểu ý là anh này lắm chuyện, chứ không phải là tiện miệng nói ra nhé.

Một lát sau, Son SeungWan trộm nghe được sau khi Kim SuHo trở lại phòng làm việc gọi điện thoại gầm thét, hiệu quả cách âm của công ty không đến nỗi tệ, cô chỉ có thể nghe được Kim SuHo đang gào thét, chứ không nghe rõ nội dung gào thét là gì. Từ đầu tới cuối cô chỉ nghe được một câu duy nhất coi như là rõ ràng, Kim SuHo nói: "Hừ, giải thích cái rắm, ở đây rảnh rỗi làm điều thừa."

Son SeungWan nghĩ thầm, sau này Park ChanYeol cùng bạn bè ăn cơm, cô mới không thèm đi cản rượu cho anh nữa. Cô nghĩ tốt lắm, lúc Park ChanYeol tới tìm cô, cô liền từ chối anh.

Kết quả ngày Hwang HyeNa trở lại, bữa tiệc tẩy trần, Park ChanYeol vốn không gọi cho cô.

Trong lòng Park ChanYeol run rẩy mơ hồ có chút đau. Chẳng lẽ người đàn ông càng tinh anh lại càng có vấn đề với mối tình đầu sao?

Ngày sau ngày có tiệc tẩy trần, cô hoảng hốt đã hơn nửa ngày. Tới lúc nghỉ trưa, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến cô rất để tâm: Hwang HyeNa tới công ty, muốn tìm Kim SuHo nói chuyện hạng mục hợp tác.

Cuối cùng Son SeungWan cũng biết dáng vẻ nữ thần trong truyền thuyết như thế nào.

Quả thật xinh đẹp, khí chất cao lãnh, khí tràng cường thế. Son SeungWan dùng sức an ủi bản thân: Không sao, mình cẩn thận chỉnh sửa một chút, áo khoác không mặc mà khoác lên vai, đi bộ không nhịn người chỉ ngẩng đầu, mình cũng có thể làm vậy!

Cô cho rằng mình ở trước mặt Hwang HyeNa chỉ là vô danh tiểu tốt, không ngờ tới Hwang HyeNa trước lúc vào phòng làm việc của Kim SuHo, lại cố ý vòng qua chỗ làm việc của cô chào hỏi trước.

Cô ta nói: "Xin chào, cô tên là Son SeungWan đúng không? Hôm qua tôi nghe nói tới cô, bọn họ đều nói tửu lượng của cô vô cùng tốt!"

Son SeungWan cười: "Làm gì có, tương đối dễ khát mà thôi!"

Ánh mắt Hwang HyeNa nhìn cô thâm thúy thêm vài phần. Đợi lúc cô ta cùng Kim SuHo nói chuyện xong, từ phòng làm việc ra ngoài, dọc đường đi còn nói một câu: "Cùng nhau ăn cơm đi, à, đúng rồi, dẫn cả thư ký nhỏ của cậu đi!"

Kim SuHo lảo đảo một chút: "Hwang HyeNa, nói thật, tôi không có thư ký, lời này để vợ tôi nghe thấy, không phải sẽ giết chết tôi sao!"

Hwang HyeNa cười cười, chỉ vào Son SeungWan: "Tôi nói cô ấy!"

Kim SuHo có chút chần chừ: "Nhất định phải đi sao?"

Hwang HyeNa cười thản nhiên nhưng ngữ điệu lại kiên trì: "Dẫn theo đi."

Vì vậy lúc anh ta ở cửa, dưới tình huống không thèm trưng cầu xem Son SeungWan có nguyện ý hay không, trực tiếp dẫn Son SeungWan tới quán ManManDu.

Cơm vừa mới bắt đầu, Kim SuHo liền bị điện thoại gọi đi, nói là không biết tại sao máy chủ của công ty lại có vấn đề, vì vậy trong phòng bao chỉ còn hai người, Son SeungWan cùng Hwang HyeNa.

Hwang HyeNa cười, ý vị thâm trường nói: "Đúng lúc thật, cậu ta đi, hai chúng ta có thể tâm sự một chút rồi."

Son SeungWan cũng cười cười: "Là cô khiến máy chủ công ty chúng tôi xảy ra vấn đề sao?"

Hwang HyeNa nhếch đuôi lông mày: "Vậy mới nói cô mới không ngây ngây ngốc ngốc như bọn họ nói, Park ChanYeol chướng mắt phụ nữ ngu ngốc."

Son SeungWan cũng nhếch nhếch đuôi lông mày: "Không dám nhận, Park ChanYeol coi trọng tửu lượng của tôi."

Đuôi lông mày của Hwang HyeNa lại nâng cao hơn nữa: "A?"

Son SeungWan buông tha việc bắt chước, cô sợ lông mày của mình sẽ chạm vào mép tóc mất.

"Cô không nghe anh ấy nói sao? Tửu lượng của anh ấy kém, tìm tôi vì giúp anh ấy cản rượu."

"Tửu lượng kém?" Hwang HyeNa như có điều suy nghĩ nhìn cô. Im lặng một lúc, Hwang HyeNa lại mở miệng: "Son SeungWan, tôi không có thói quen che che giấu giấu chơi trốn tìm, tôi vẫn nên đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi với Park ChanYeol trước kia chia tay thật ra là vì giận dỗi nhau, anh ấy kiên trì ở lại trong nước gây dựng sự nghiệp, còn tôi lại muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, ý kiến hai người không đạt được nhất trí, vì vậy chia tay. Có thể coi là chia tay, tình cảm không có tổn thương, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy anh ấy vẫn là của tôi, tôi cũng cho rằng anh ấy cũng sẽ giống như tôi, cho rằng tôi vẫn là của anh ấy. Có điều lần này tôi trở về, phát hiện tình huống dường như có chút không quá giống như tôi nghĩ, bên cạnh anh ấy đột nhiên hoành không xuất thế (6) xuất hiện nhiều thêm một người. Tôi muốn hỏi cô một chút, có phải cô cũng thích anh ấy hay không?"

(6) Thành ngữ: hình dung người hoặc vật cao lớn, ngang trên không trung, nổi lên nhân thế, hoặc ví dụ hơn người. Trong trường hợp này là ý đầu tiên.

Son SeungWan cảm thấy Hwang HyeNa đã kiêu ngạo đến trình độ nhất định rồi, đã chán quanh co lòng vòng với cô, dù cho chuyện đang nói là chuyện tình cảm, là chuyện nên hàm súc căng thẳng nhất. Vì vậy cô cũng trực tiếp thản nhiên trả lời: "Thích chứ! Không thích anh ấy, tại sao tôi phải tung tăng vì anh ấy chắn nhiều rượu như thế làm gì?"

Sắc mặt Hwang HyeNa ngưng trọng, như kiểu không ngờ có người có thể tiếp được khí tràng bén nhọn của cô ta trực tiếp như thế: "Tôi tin tưởng Park ChanYeol bởi vì buồn chán mới tìm cô, tôi tự tin có thể thắng anh ấy trở về. Như vậy kế tiếp, chúng ta công bằng cạnh tranh là được rồi."

Son SeungWan cười lên: "Thật xin lỗi, thứ cho tôi không thể đáp ứng khiêu chiến của cô. Tôi thích anh ấy là chuyện của tôi, cô thích anh ấy là chuyện của cô. Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau, tôi không muốn dùng anh ấy làm chiến lợi phẩm, cho nên không cần nói tới thắng hay không thắng cái gì."

Hwang HyeNa cũng cười cười: "Mặc dù cô không ngốc, nhưng cũng rất đơn thuần. Có điều biện pháp đơn thuần này của cô thật không quá thích hợp với Park ChanYeol. Có biết không, ngay từ lúc bắt đầu, Park ChanYeol đã lợi dụng cô rồi."

Son SeungWan sợ run lên.

Nụ cười của Hwang HyeNa mở rộng hơn một chút: "Có một số việc cô có thể cái gì cũng không biết, còn đối với cô tôi đã từ chỗ bọn Kim SuHo hiểu rõ nhất thanh sở nhị (7). Trong máy tính phó tổng giám đốc công ty của Park ChanYeol có bằng chứng xác thực bán công ty, nhưng tường lửa của phó tổng giám đốc, Park ChanYeol vốn không phá được. Anh ấy cố tình tìm Kim SuHo, để cậu ta phái một tay mơ tới bảo mật mạng công ty, cô cho rằng là cô phá hỏng máy tính Phó tổng giám đốc? Dĩ nhiên không phải vậy, cô còn không có năng lực này, usb hệ thống cô mang đến là do Kim SuHo đưa cho cô đi? Thật ra là Park ChanYeol đưa cho Kim SuHo, đã sớm viết trước miêu tả những trình tự khác vào. Chờ cô cắm usb vào máy tính phó tổng giám đốc, máy tính của anh ta sẽ hỏng, Park ChanYeol sẽ đưa cho cô usb hệ thống có thể phục hồi tất cả văn kiện trong máy tính của phó tổng giám đốc, lúc cô giúp phó tổng phục hồi hệ thống, đồng thời văn kiện trong máy tính của Phó tổng giám đốc cũng tự động chuyển vào usb. À, đúng rồi, cô còn nhớ rõ lần trước cô thiếu chút nữa bị xe đụng không? Chính là con trai phó tổng giám đốc làm. Chuyện này là lý do Park ChanYeol ngày ngày dẫn cô đi khắp nơi dự tiệc, là sợ vạn nhất ngày nào đó cô sẽ bị người trong nhà Phó tổng trả thù. Cô cho rằng anh ấy vì thích cô mới dẫn cô theo sao?"

(7) vô cùng rõ ràng.

Son SeungWan nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch. Có điều cô cũng rất nhanh tỉnh táo lại, trả lời Hwang HyeNa, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ: "Đổng nữ sĩ này, nếu cô thật sự cảm thấy Park ChanYeol không thích tôi, thì cần gì phải hao tâm tổn sức hẹn tôi ra ngoài, cố ý nói mấy chuyện này cho tôi như vậy?" Lúc này đến phiên mặt Hwang HyeNa biến trắng rồi.

Không khí ngưng trệ, có người nâng rèm bước vào ngồi xuống. Son SeungWan quay đầu, thấy Park ChanYeol tiêu sái mỉm cười. Sắc mặt Hwang HyeNa có chút khó coi, nhưng Son SeungWan lại rất bình tĩnh.

Hwang HyeNa hỏi Park ChanYeol: "Sao anh lại tới đây?"

Khóe miệng Park ChanYeol nâng lên, cười như không cười: "Sau khi cậu đề nghị dẫn Son SeungWan cùng đi ăn, SuHo liền gọi điện thoại cho tôi. Tôi nói với SuHo "Máy tính của cậu sắp xui xẻo rồi", vậy mà cậu ta còn không tin, quả nhiên, để cho tôi đoán được."

Son SeungWan nhìn Park ChanYeol một chút, lại nhìn Hwang HyeNa một chút, nội tâm có chút đấu tranh: "Những người này đều là yêu tinh gì đó luyện thành sao? Còn có thể âm hiểm nhiều hơn chút nữa không! Tâm cơ có thể sâu hơn nữa không! Có điều cuối cùng vẫn là nữ tâm cơ bại bởi nam tâm cơ, mà tâm cơ của nam tâm cơ thật là quá tàn khốc."

Cuối cùng Park ChanYeol nói với Hwang HyeNa: "Hwang HyeNa cậu đừng nói những cái khác, mặc dù cậu thông minh, nhưng đã đoán sai một chuyện. Mới đầu tôi thật sự bởi vì sợ cô ấy gặp chuyện không may cho nên mới đi đâu cũng dẫn theo cô ấy, có điều cái này cũng không biểu đạt rằng bây giờ tôi không thích cô ấy." Nói đến đây anh híp mắt nhìn Son SeungWan: "Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy, không thích cô ấy còn khắp nơi dẫn theo cô ấy đi ăn ăn uống uống."

Sắc mặt Hwang HyeNa hoàn toàn biến thành xanh mét, có điều vẫn kiêu ngạo nặn ra nụ cười: "Xem ra lần này em tự đánh mặt mình quá vang rồi."

Từ ngày đó, sau khi ngay trước mặt Hwang HyeNa lật bài, Park ChanYeol vẫn chưa từng thẳng mặt nói mấy với linh tinh như "Anh thích em" với Son SeungWan, chỉ là bất kể đi đâu, vẫn mang theo cô như cũ, bảo vệ cô nghiêm nghiêm thật thật, người nào cũng không thể tới chuốc cho cô một giọt rượu, chỉ mình anh có thể.

Mà ba chữ kia, anh không nói, Son SeungWan cũng không hỏi, Son SeungWan cảm thấy không cần thiết. Chính cô lại không ngốc, mặc dù giác quan thứ sáu không tính là mạnh, nhưng nửa giác quan thứ năm vẫn phải có, cô có thể cảm giác được Park ChanYeol rất để ý tới cô.

Chủ nhật, Park ChanYeol lại mở một bữa tiệc tụ hội chúng bạn, lần này Hwang HyeNa nói không tới.

Lúc mọi người uống rượu say đến đầu óc mơ hồ thì Kim SuHo hỏi Park ChanYeol một câu: "Chủ đề bữa cơm này là để ăn mừng hai người ở cùng một chỗ phải không?"

Park ChanYeol cười híp mắt, thoải mái nói: "Đúng" khiến Son SeungWan ở bên cạnh đỏ mặt cười haha.

Không khí đang rất tốt thì đột nhiên Kim SuHo lại biến đổi sắc mặt, rống giận lên: "Đại gia Park ChanYeol nhà cậu! Người cũng đã tới tay, cậu còn ở đây biển diễn tửu lượng kém cái gì? Cái người ngàn chén không say như cậu cuối cùng muốn giả bộ tới khi nào? Rốt cuộc cậu muốn chúng tôi trái lương tâm diễn trò với cậu tới khi nào?"

Mặt Son SeungWan ngạc nhiên nhìn về phía Park ChanYeol: Ngàn chén không say?

Park ChanYeol cười híp mắt, thong thả rót rượu cho mình, đựng rượu không phải là chén rượu mà là bát lớn dùng để ăn cơm: "Được rồi, vậy tôi liền tự phạt ba chén."

Anh mỉm cười nhìn Son SeungWan một cái, ánh mắt thâm thúy bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.

Son SeungWan nhìn hầu kết của anh di chuyển phát ra tiếng ừng ực ừng ực, trái tim tràn ngập thanh thản vui sướng.

Thật ra thì, Park ChanYeol không cần nói cho cô biết anh thích cô.

Bởi vì toàn bộ, cũng đã ở trong chén rượu kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro