Chương 2: Tiến vào Hoàng Vương Phủ
Tôi lúc này khoác lên mình một vẻ ngoài khá Glotic, đầy cá tính nhưng không kém phần tinh tế. Áo sơ mi đen được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần giả váy cùng tông màu, nổi bật với hai dây dài thắt thành nơ, vừa mềm mại lại như một chiếc thắt lưng độc đáo. Chiếc áo khoác gió màu trắng bạc lớn dài qua đầu gối tôi cùng đôi giày cao cổ đen góp phần hoàn thiện hơn cho trang phục, tạo cảm giác mạnh mẽ, bí ẩn. Tôi đặc biệt yêu thích hai gam màu đen và trắng, chúng luôn toát lên sự thanh lịch và tối giản. Mái tóc buộc đuôi ngựa, phần tóc gáy buông lơi nhẹ nhàng, ôm lấy chiếc cổ trắng nõn, càng làm nổi bật nét thanh tú của tôi.
Tôi bước xuống cầu thang từ tầng hai, nơi căn phòng trọ của mình nằm. Vừa chạm chân tới tầng trệt, tôi bắt gặp chú Lâm, người thuê trọ ở tầng dưới, đang đứng trước cửa phòng.
"Ồ, cậu Phương! Khuya thế này mà cậu còn ra ngoài à? Hiếm lắm mới thấy cậu ra đường giờ này đấy!" Chú cười, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
"Cháu chào chú Lâm. Cháu có chút việc gấp nên phải ra ngoài ngay bây giờ. Còn chú, sao giờ này vẫn chưa ngủ ạ? Đã gần nửa đêm rồi."
Chú Lâm xua tay, cười khà khà: "Chú già rồi, khó ngủ lắm. Định ra ngoài hóng mát một chút cho dễ chợp mắt. Mà cậu đi đâu khuya vậy? Giờ khuya lắm rồi, đi đường nhớ cẩn thận chút nhé."
Tôi gật đầu chào chú rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, lòng vẫn rối bời với những suy nghĩ về chiếc thiệp kỳ lạ.
Tôi hỏi vậy chỉ để có lấy lệ, chứ thật ra chẳng buồn chờ câu trả lời của chú Lâm, đôi chân đã bước nhanh theo chỉ dẫn ghi trên tấm thiệp mời. Rời khỏi khu trọ, tôi đi thẳng khoảng 40 mét, rẽ trái theo con hẻm nhỏ cạnh quán cắt tóc, rồi tiếp tục đi thêm 15 mét trước khi rẽ phải tại hiệu thuốc số 3. Đường đi khá ngoằn ngoèo, nhưng tôi cứ bám sát từng chỉ dẫn trên thiệp mà bước. Cuối cùng, tôi dừng chân trước một lối vào đường hầm tối đen như mực.
Lối vào đường hầm gợi lên cảm giác rờn rợn, ánh sáng hoàn toàn biến mất khi tôi tiến thêm vài bước. Không gian trở nên ngột ngạt, tăm tối, tựa như một cái miệng khổng lồ đang nuốt chửng lấy tôi. Dù có chút lo lắng, tôi không dừng lại mà bước nhanh hơn, hy vọng thoát khỏi cảm giác khó chịu này. Âm thanh vang vọng trong đường hầm khiến tôi lạnh sống lưng – tiếng bước chân của chính mình dội lại, hòa lẫn với tiếng sói hú từ xa vọng về, xen kẽ là tiếng dơi kêu âm ỉ trên cao. Những âm thanh này cứ như muốn thử thách sự kiên nhẫn và lòng can đảm của tôi.
Mỗi bước đi trong bóng tối càng làm tăng thêm sự hồi hộp. Tôi vừa lo sợ, vừa háo hức. Có điều gì đó thôi thúc tôi tiến lên, khám phá những điều kỳ bí mà con đường hầm này che giấu. Cảm giác này kỳ lạ lắm – nửa như sợ hãi, nửa như trông chờ.
Khi sự căng thẳng gần như lên đến cực điểm, một ánh sáng mờ nhạt bất ngờ xuất hiện ở phía trước. Một điểm sáng nhỏ nhưng đủ để tôi nhận ra mình sắp thoát khỏi bóng tối bao trùm. Tôi tăng tốc, bước chân trở nên vội vã hơn. Điểm sáng đó càng lúc càng lớn, dẫn tôi đến lối ra. Và rồi, khi tôi vừa bước qua ngưỡng cửa của đường hầm, ánh sáng rực rỡ bất ngờ bùng lên. Nó chói lòa đến mức tôi buộc phải đưa hai tay lên che mắt.
Tim tôi đập mạnh, chẳng rõ vì vừa thoát khỏi bóng tối hay vì những điều kỳ bí đang chờ đợi phía trước. Bước qua đường hầm này, tôi biết mình đã đặt chân vào một thế giới khác, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.
Sau một lúc, ánh sáng dần dịu đi, tôi chậm rãi hạ tay xuống và đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh trước mắt khiến tôi sửng sốt, mọi thứ bị nhấn chìm trong một màn đêm vô tận, đến mức khó mà tin rằng vài giây trước đây còn có thứ ánh sáng chói lòa kia. Thế nhưng, bóng tối ấy không hoàn toàn trống rỗng. Giữa không gian đen kịt, một vầng sáng nhu hòa tỏa ra, như bàn tay dịu dàng của người mẹ đang chở che những đám mây nhỏ bé, khiến bầu trời trở nên hư ảo nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, vừa rung động vừa mê hoặc.
Tôi nhìn về phía vầng sáng và chợt nhận ra một hình dáng mờ ảo hiện lên phía trong. Đó là bóng dáng của một tòa cung điện nguy nga, hư ảo mà lại vô cùng chân thực. Càng đến gần, tôi càng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp choáng ngợp của nó. Tòa cung điện to lớn hiện ra với mái ngói lưu ly sắc vàng lấp lánh dưới ánh trăng, như thể cả bầu trời đêm đang tỏa ra một hào quang kỳ bí để làm nổi bật công trình vĩ đại này. Từng chi tiết của cung điện đều được dát vàng, từ cửa lớn cho đến các góc nhỏ của mái ngói, tất cả đều phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tạo nên một vẻ đẹp vừa huyền bí vừa trang trọng.
Cánh cửa lớn sơn màu vàng cổ kính đứng sừng sững, tỏa ra một cảm giác uy nghiêm khiến người ta không khỏi e dè khi nhìn vào. Dường như mọi thứ ở đây đều được thiết kế để nhấn mạnh sự trang trọng và quyền lực tuyệt đối của nơi này. Bảng hiệu trên cổng chính ghi ba chữ lớn "Hoàng Vương Phủ", nét chữ uốn lượn đầy khí phách, như muốn nhấn mạnh sự cao quý và bí ẩn của nơi này.
Tôi bước vài bước về phía trước, cố gắng nhìn rõ hơn toàn bộ quần thể kiến trúc. Điều khiến tôi ngỡ ngàng nhất là diện tích rộng lớn của khu vực này. Từ xa nhìn lại, bốn phía đều trông giống nhau, các tòa nhà nối tiếp nhau trải dài bất tận. Từng chi tiết, từng ngóc ngách đều toát lên một vẻ hài hòa, thống nhất, như thể cả khu vực này được xây dựng chỉ với một mục tiêu duy nhất: thể hiện quyền uy tuyệt đối của người chủ nhân nơi đây.
Cổng chính của Hoàng Vương Phủ cao đến năm trượng, sừng sững như một bức tường thành không thể vượt qua. Tôi ngước nhìn lên, cảm giác nhỏ bé bất ngờ tràn ngập trong lòng. Từ không gian rộng lớn xung quanh cho đến sự tỉ mỉ trong từng chi tiết của tòa cung điện, mọi thứ đều như muốn nhấn mạnh rằng tôi vừa bước chân vào một thế giới khác, một nơi tách biệt hoàn toàn với thực tại tôi từng biết.
Hít một hơi thật sâu, tôi đứng lặng trước cổng lớn, không biết mình nên tiếp tục bước vào hay dừng lại. Liếc nhìn lên đồng hồ đang đeo trên tay, lại dạo bước về phía tòa cung điện nguy nga kia. Đã 23h59, tôi đến trước cửa lớn của tòa cung điện đó.
Nhìn gần mới thấy nó nguy nga, đồ sộ như thế nào, cửa lớn có chiều cao khoảng 8m đến 10m. Toàn thân nó tỏa ra mùi hương của kim loại, theo ánh sáng đèn flash từ điện thoại, tôi để ý nó được đúc lên từ vàng ròng nguyên chất bởi âm thanh khi gõ vào nó.
Tôi đứng trước cửa lớn, không biết làm sao để vào, bèn dùng tay trần gõ mạnh vài cái vào cánh cửa to lớn, âm thanh trầm đục phát ra. Ngay sau đó một giọng nói già nua nhưng thần bí vang lên trong đầu tôi. Phải nó phát ra ngay trong đầu, không phải từ phía nào hết.
Giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng: "Ngươi đến rồi? Hãy lấy tấm thiệp mời đưa vào rãnh nằm ngang trên cánh cửa trước mặt. Để ta kiểm tra xem nào."
Nghe vậy, tôi thoáng ngơ ngác nhưng rồi cũng làm theo. Lục túi xách lấy ra tấm thiệp mời, tôi đưa nó một cách cẩn thận qua rãnh nhỏ trên cánh cửa. Tấm thiệp trượt qua, chầm chậm rơi xuống phía bên kia với âm thanh "bịch" nhẹ nhàng. Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân ai đó "cộp cộp" vang vọng từ phía trong, có ai đó đang tiến lại gần.
Qua khe hở hẹp trên cánh cửa, tôi nhìn thấy một cái bóng đen mờ mờ, dáng cao lớn. Bóng người đó dừng lại, cúi xuống nhặt tấm thiệp. Tôi không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có cảm giác nặng nề từ sự im lặng kéo dài như thể người kia đang suy xét điều gì đó. Không gian xung quanh tối tăm và tĩnh lặng khiến tôi cảm thấy hồi hộp không yên, tim đập nhanh hơn bình thường.
Đột nhiên, giọng nói lại vang lên. Lần này, nó không còn chỉ vang trong đầu tôi mà vọng ra từ phía sau cánh cửa. "Đúng rồi, đây là thư mời từ Boss. Ngươi có thể vào trong."
Dứt lời cánh cửa bằng vàng nguyên chất từ từ mở ra. Cánh cửa kêu "két" một tiếng khẽ, mở ra chầm chậm. Tôi đứng sững, nửa muốn quay đi nhưng lại bị sự tò mò thôi thúc bước tiếp. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng khi tôi tiến lên, qua cánh cửa dẫn vào không gian tối mịt phía trước. Từ đây, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Ngay khi cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mặt tôi là một người đàn ông ở độ tuổi trung tuần với dáng vẻ vô cùng nghiêm trang. Mái tóc hoa râm của ông được chải chuốt cẩn thận, bóng mượt, làm nổi bật khuôn mặt sắc sảo và phong thái trầm ổn. Ông khoác lên mình bộ trang phục quản gia chỉnh tề với chiếc com lê màu nâu sẫm, sạch sẽ không chút tì vết.
Tay phải của ông đặt ngay ngắn ngang cúc áo thứ hai, trong khi tay trái buông thẳng theo thân người. Từng cử chỉ, động tác đều thể hiện sự điềm đạm và chuẩn mực. Người đàn ông khẽ cúi người chào tôi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm vang lên:
"Chào mừng cậu đến với Hoàng Vương Phủ. Tôi là Đại quản gia Ác La. Nếu cậu cần bất cứ sự trợ giúp nào, xin cứ nói. Tôi sẽ làm mọi cách trong khả năng của mình để đáp ứng."
Ánh mắt của ông nhìn tôi, không quá sắc bén nhưng lại toát lên vẻ thấu hiểu đầy tinh tế. Sự lịch lãm và chuyên nghiệp từ phong thái của người đàn ông này khiến tôi không khỏi ấn tượng, đồng thời cảm giác tò mò trong tôi càng lúc càng dâng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro