Món quà.

Tôi nhìn theo bóng lưng của Hanni khi chúng tôi đi bộ trong một con phố nhỏ để tìm nơi ăn tối. Trước đó hai đứa đã ăn xong bữa trưa mà mẹ đã chuẩn bị cho, nhưng phần ăn của một người không thể lấp đầy hai cái bụng đói, nên chỉ đi dạo một lúc trong khu nghĩa trang thì chúng tôi lại bắt đầu cảm thấy đói.

"Ôi lạnh quá!"

Hanni nhảy cẫng lên khi chân chị trượt vào một đụn tuyết. Ở đây không giống thành phố, nên tuyết cũng lâu tan hơn. Chị đá hết chân này rồi chân kia lên trời để vũ đi hết lớp tuyết dính vào mắt cá chân. Dáng vẻ của chị lúc này chẳng khác gì trong tưởng tượng của tôi, nên tôi đã không thể nhịn được mà bật cười.

"Em cười gì thế? Có gì buồn cười sao?"

Hanni quay qua nhìn tôi. Tôi lắc đầu nhưng không thể giấu nỗi nụ cười trên môi mình. Tôi ôm lấy khuỷu tay của Hanni để giữ chị không bị trượt chân mà ngã.

"Không có gì đâu ạ."

"Ơ, nói không có gì mà sao em vẫn cười mãi thế?"

Hanni đánh nhẹ lên vai tôi.

"Thôi nào, đừng cười nữa. Đi nhanh lên nào, chị đói bụng rồi!"

"Dạ!"

Đã tuyên bố như vậy rồi mà khi bắt gặp ánh nắng đang chiếu lên một bụi hoa trà gần đó, không chút do dự, Hanni liền nắm lấy bàn tay của tôi mà kéo đi. Chị ấy còn quay qua nhìn tôi, vừa tươi cười vừa nói.

"Ta đi thôi Haerin à, đi về nơi có hoa nở nào!"

Làm sao tôi có thể từ chối được đây?

Nhưng ngắm hoa được một lúc thì trời cũng dần tối. Chúng tôi lại phải rảo bước mà đi tiếp. Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm được một hàng thịt nướng ở gần nhà cũ của ông bà ngoại. Ăn uống no nê xong hết rồi thì chúng tôi lại kéo nhau ra cửa hàng tiện lợi để mua vài món ăn vặt.

Chúng tôi vừa về nhà ông bà ngoại thì trời cũng vừa sầm tối. Ông bà ngoại tôi hồi đó sống cùng gia đình dì út. Khi ông mất thì bà chuyển đến ở với gia đình tôi, bây giờ chỉ có gia đình dì sống ở đây. Nhưng ngày hôm nay gia đình dì đã về nhà chồng thăm họ hàng hết rồi, nên bây giờ chỉ có mỗi tôi và chị ở nhà.

Tra chìa khoá dự phòng mẹ đưa cho lúc sáng. Căn nhà chào đón chúng tôi bằng bóng tối và sự tỉnh lặng. Nhưng mọi lo sợ về những điều đang được giấu bên dưới lớp màng bóng tối đó liền tan biến đi hết khi Hanni chợt kéo tôi vào một cái ôm. Bàn tay chị siết lấy cả cơ thể của tôi, còn tôi thì dụa mặt mình lên vai chị.

"Chị nhớ em rất nhiều, Haerin à."

Hanni thì thầm bên tai tôi, đôi vai chị run lên nhè nhẹ.

"Em cũng vậy."

Tôi nắm lấy lưng áo của chị và đôi vai tôi cũng run lên theo đôi vai của chị.

Chị buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh sáng hắt vào từ ngoài sân vào làm làn da trên gương mặt chị trắng muốt. Đôi má chị hồng hồng không biết vì lạnh hay vì chị đang khóc. Chị mỉm cười để làm tôi vui lên và áp hai tay lên má của tôi âu yếm.

"Xem em kìa, lại bù lu bù loa nữa rồi."

Tôi vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay lạnh cóng nhưng mềm mại của chị, không muốn chị nhìn thấy những lúc tôi đáng xấu hổ như thế này.

"Chị mới là người bù lu bù loa trước mà."

Chị cười khúc khích vì sự hờn dỗi của tôi.

"Haerin à," Chị ôm lấy khuôn mặt tôi, kéo tôi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của chị. "Em có biết bây giờ chị muốn làm gì nhất không?"

Tôi lắc đầu. 

Nhưng mắt nhìn của Hanni cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi khiến tôi không khỏi nghi ngại. Chị nhìn tôi rất lâu mà không nói gì, rồi chị từ từ tiến sát lại gần hơn.

"Chị muốn hôn em thật sâu, Haerin à."

Chỉ một lời thì thầm như vậy thôi, nhưng nó như một mũi kim chích vào giữa lòng ngực của tôi. Trái tim tôi nhức nhối vì không thể kiểm soát được những nhịp đập điên loạn. Tiếng đập của nó to đến mức tôi sợ rằng Hanni có thể nghe thấy.

Tôi bắt đầu hít thở khó khăn hơn. Điều này là quá nhiều so với một nụ hôn mà tôi đang mong đợi.

"Em không muốn sao?"

Tôi liền lắc đầu.

"Không phải, chỉ là..." Tôi nắm chặt lấy vai áo của chị. "Đây là lần đầu tiên chị nói điều này với em."

"Em không thích chị như vậy sao?"

Hanni lùi người về sau.

"Không phải đâu, em có hơi bất ngờ một chút thôi ạ."

Tôi giữ chị lại để chị không buông tôi ra. Hai bàn tay tôi không hiểu sao vẫn cứ run run, nên tôi phải nắm thật chặt lấy vai áo của chị. Hanni có vẻ đã để ý thấy điều này, nên chị đã vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của tôi.

"Thôi, em đi tắm đi. Tay của em lạnh quá rồi!"

"Ơ..."

Tôi có hơi ngỡ ngàng, còn chưa kịp nói gì thì chị đã kéo tôi bước lên thềm nhà. Chị tìm bật công tắc đèn, rồi giục tôi đi tắm trước bởi vì chị biết tôi không thể chịu được lạnh. Nhưng tôi lại thấy bàn tay chị cũng lạnh không kém gì tôi, nên tôi bảo chị hãy đi tắm trước tiên. Chỉ mỗi bàn tay tôi bị lạnh thôi, nên tôi không sao cả. Hanni không muốn, lại lấy lý do tôi nhỏ hơn nên nhường cho tôi.

Chúng tôi nhường cho nhau một hồi thì tôi mới nhớ ra nhà ngoại có đến hai phòng tắm.

Tôi chạy lên phòng cũ của mình, tìm thấy hai bộ quần áo sạch cho cả chị và tôi. Thế là chúng tôi chia nhau ra, một người lên trên lầu, một người thì ở dưới. Khi tôi đi xuống thì đã thấy Hanni đang ngồi lau khô tóc mình trên sofa phòng khách. Chị liền xoay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi sau lưng.

"A, Haerin à! Lại đây chị lau tóc cho."

Nụ cười chị tươi tắn, không chút gì là ngần ngại. Có vẻ như chị đang vờ như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra. Tôi ngoan ngoãn nghe theo mà ngồi xuống bên cạnh chị.

"Chị thấy có lạnh không?"

"Không," Hanni dịu dàng lau đuôi tóc cho tôi. "Em lạnh sao, có muốn lấy quần dài của chị mặc không?"

"Em ổn ạ, em chỉ sợ chị mặc áo ngắn tay bị lạnh thôi. Nếu chị thấy lạnh thì em đổi áo sweater của em cho chị."

"Thôi, chị ổn thật mà!" Hanni bắt đầu lau lên phần tóc ở sau gáy, tôi liêm diêm mắt vì dễ chịu. "Còn em kìa, da thịt trên chân lộ ra hết cả rồi. Thật sự là không còn cái quần nào khác dài hơn nữa sao?"

Tôi gật đầu và cố gắng kéo quần đùi của mình xuống thấp hơn, nhưng rồi cũng bất lực nhìn làn da đùi trắng nõn của mình. Thì cũng phải thôi, đây là mấy bộ quần áo tôi mặc từ hồi sơ trung, đến bây giờ thì cái gì cũng bị nhỏ đi là phải.

Chị chỉ còn biết chậc lưỡi và tiếp tục lau tóc cho tôi.

"Hanni à," Tôi bắt đầu mở lời khi không nghe thấy chị nói gì thêm. "Chuyện lúc nãy ở cửa..." Tôi nuốt khang, cố gắng sắp xếp lại câu chữ của mình. "Chị không định nói gì với em sao?"

Hanni liền khựng lại.

"Haerin à, tạm thời chúng ta đừng nhắc về chuyện vừa nãy nhé, có được không?"

Tôi không cảm nhận được cái chạm dễ chịu của chị trên tóc mình nữa.

"Tại sao vậy ạ?"

"Chị..." Hanni ngập ngừng. "Chị nghĩ chúng ta nên chậm lại, từ từ một chút thôi. Chị không muốn làm em sợ rồi vô ý gây tổn thương cho em. Chị xin lỗi vì hồi nãy chị đã quá hấp tấp đến như vậy."

"Nhưng," Tôi quay lại để đối mặt với chị. "Chị làm như vậy vì chị nhớ em rất nhiều, có phải không?"

"Ừm."

Hanni xị mặt xuống. Tôi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của chị lên.

"Như vậy là được rồi, em cũng nhớ chị rất nhiều."

Thế rồi tôi chủ động hôn chị ấy trước. Chỉ lại một nụ hôn nhẹ trên môi thoáng qua thôi, vậy mà tôi cảm thấy như trong lòng ngực mình đang có pháo hoa. Cũng phải thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi hôn một ai đó, một người mà tôi luôn rất yêu.

Khi tôi buông chị ấy ra, đôi mắt chị vẫn nhắm nghiền. Hanni giữ như thế trong một lúc rồi mới từ từ hé mắt mình lên. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, đôi mắt Hanni đã long lanh ngấn nước từ bao giờ.

"Này, em biết không," Một giọt nước mắt của Hanni lăn xuống, vỡ tan trên ngón trỏ của tôi. "Chị đã từng nghĩ thế giới trong mơ thật tuyệt, không có đau đớn và không có sợ hãi, đến nỗi chị chỉ muốn được sống mãi mãi trong nó. Thế mà ngày hôm nay, bỗng dưng chị lại thấy biết ơn vì được tồn tại trong thế giới này, rất rất nhiều."

Hanni với tay tới trước để vuốt ve đôi má của tôi.

"Chị đã từng ước mơ rất nhiều, rằng ngày hôm sẽ thành hiện thực. Bây giờ thì chị lại tham lam muốn ước thêm một điều nữa, rằng hai chúng mình có thể sống thật lâu, để được mãi ở bên cạnh nhau, trong cái thế giới tàn nhẫn này."

"Em cũng vậy," Tôi nói khi những giọt nước nóng hổi lăn dài trên má. "Em chẳng mong gì hơn việc chị đừng bao giờ biến mất trước mắt em cả."

Chúng tôi cụng trán vào nhau, hai đôi tay bên dưới đã đan vào nhau từ khi nào.

"Em chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này, rằng một ngày nào đó em có thể hạnh phúc đến thế này."

"Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, chị sẽ khiến em hạnh phúc như thế này mỗi ngày."

Hanni cười thật rạng rỡ với tôi, và tôi cũng bất giác cười theo chị. Hai chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn một lần nữa. Và giống như có một kết nối nào đó vừa được hình thành, hai chúng tôi cùng đồng loạt nói lời yêu dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro