CHƯƠNG 1 - TIỂU YÊU KHÓ NUÔI
An Vân, con gái nhà họ An, từng bị gọi là "tiểu yêu khó nuôi".
Không phải kiểu nghịch ngợm cạy cửa, bẻ hoa, phá phách vặt.
Mà là cái kiểu khiến các bà đồng thầy cúng phải thở dốc, các ông đạo sĩ thì lắc đầu, còn bà ngoại thì... run giọng gọi thầy năng lượng.
An Vân - đứa bé mà khi vừa cất tiếng khóc đầu tiên, cả phòng sản nín thở. Không phải vì vẻ ngoài. Mà là vì... đột nhiên điện chập, đèn tắt, đồng hồ đảo ngược ba vòng, lửa hương lập lòe đỏ như máu
Lý do bắt đầu từ lúc khai sinh, khi người ta xem lá số tử vi của cô suýt rớt cả bát nhang:
"Đứa nhỏ này... Âm nặng quá!" - Một bà thầy rút quẻ thốt lên như vậy.
Bởi lẽ:
•Cô sinh đúng giờ Sửu (1h sáng - giờ âm vượng),
•Vào ngày 29 âm lịch, tháng Chạp (ngày cuối cùng của chu kỳ âm),
•Lại trùng với tiết Đại Hàn - lạnh nhất trong năm,
•Và năm ấy là Quý Mùi - mệnh Thủy, một năm lạnh lẽo âm khí chồng âm khí.
Tổng hợp lại: giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh - tất cả đều rơi vào cực âm.
Một "âm nữ tuyệt đối" - như cách các thầy gọi.
"Không được gần người yếu bóng vía, không nên sống nơi náo nhiệt. Nếu để linh khí tự phát tán sẽ chiêu vong, gọi âm, phá điện, lệch phong thủy!"
Bà ngoại An Vân ngày ấy khóc ròng, bồng cô bé đi khắp nơi xin bùa trấn trạch, mang cô bé đi xem từ phủ mẫu đến sư thầy, rồi cuối cùng, một người quen bí mật giới thiệu đến "Thầy Tư" - một thầy năng lượng sống ẩn trong căn nhà gỗ cuối con hẻm nhỏ, chỗ chẳng ai dám bén mảng.
Thầy Tư không phải người dễ gặp.
Ông nổi tiếng là:
- Nửa phong thủy, nửa pháp sư, ba phần lập dị, bốn phần kỳ tài.
Lúc gặp An Vân, ông chỉ nhìn cô một lúc rồi trầm giọng:
- Đứa nhỏ này... đúng là nghịch thiên sinh. Nhưng... ta nhận.
Và thế là từ năm bốn tuổi, An Vân được "gửi gắm" cho Thầy Tư - sống trong ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm cuối một con dốc, bốn phía treo đầy pháp khí, linh phù, cờ trận gió và bùa giấy các loại. Vài năm sau, đó trở thành "nhà" của cô bé - tuy không bình thường, nhưng lại rất... An Vân.
Một chiều mưa vào năm 10 tuổi, sấm chớp đùng đoàng. Thầy Tư đang kiểm tra trận pháp thì nghe tiếng loảng xoảng trong phòng kho. Ông lao ra thì thấy... An Vân đang trèo lên giá lấy thanh kiếm gỗ trấn trạch.
- Con làm gì ở đó? - Giọng ông gầm như sấm.
- Con thử lấy kiếm chơi đánh quái! Có gì đâu mà la...
- Thanh kiếm đó có khắc chú Trấn Môn, động vào sẽ bị phạt khí đó biết không?
- Biết... Nhưng mà... co thấy con quái trong game còn mạnh hơn con quái trong cái phòng thờ nhà mình á!
- Trời ơi! Trời đất ơi!! - Thầy Tư ôm trán, "Ông nội cô còn sống chắc cũng muốn chui ra chửi cô rồi!"
- Sư phụ à~ đừng có nổi cáu nữa mà. Con có làm gì đâu, chỉ mượn chút khí trấn để... đuổi muỗi!
- Muỗi nào mà cô dùng kiếm trấn trạch đuổi? Muỗi âm hồn hả?
Ông gầm lên, nhưng... cũng chỉ biết thở dài ngồi xuống, rót ly trà nguội.
Một lát sau, ông khẽ nói:
- Ta dạy con trấn tà, con dùng để chọc lũ mèo. Dạy con dẫn khí, con lại thổi bong bóng năng lượng. Vậy rồi mai sau người ta hỏi con học được gì từ ta, con tính trả lời sao?
- Trả lời là... con học cách làm ông già khó tính thành người già đáng yêu đó! - An Vân lè lưỡi.
- Tới số rồi...- Ông thở dài. Nhưng khoé mắt lại thoáng ý cười.
Thầy Tư tuy thường xuyên quạu, mắng, đe phạt bằng cách... bắt chép bùa chú cả buổi, nhưng cũng chỉ có ông mới biết cách kiềm khí âm cực mạnh trong người An Vân.
Mỗi dịp sinh thần, ông lại tự tay làm lễ, xông thảo mộc, chấn linh khí, rút quẻ năm mới cho cô bé.
Tựa như từng bước một, giải phong ấn cho một con tiểu yêu nghịch ngợm, chuẩn bị cho cô sống hòa hợp với thế giới.
An Vân từng nghĩ, thầy Tư không phải cha, không phải ông, không phải bạn. Nhưng vào những đêm mưa, khi cô co người trong chăn và nghe tiếng chuông gió lắc nhè nhẹ, cô vẫn thấy yên lòng. Như thể, nơi ấy là... nơi duy nhất trong thế giới này không sợ cô.
Mỗi sáng thức dậy, cô không nghe tiếng chim hót, mà là tiếng chuông trừ tà leng keng, xen lẫn tiếng máy phát năng lượng dương quay ù ù như động cơ phản lực.
Sáng sớm nào cũng vậy, nhưng hôm nay rất đặc biệt. Trong căn nhà gỗ tỏa ra mùi nhang trầm thoang thoảng, gian bếp đã vang lên tiếng xoong nồi va chạm loảng xoảng.
Thầy Tư đang lật từng trang sách cổ, tay kia khuấy đều nồi nước gì đó bốc khói tím nhè nhẹ - có vẻ là nguyên liệu chuẩn bị cho lễ kiểm tra năng lượng thường niên của An Vân.
Rầm!
Từ phía sau, một bóng nhỏ lao vào như cơn gió lốc.
An Vân (hớt hải):
- Thầy ơi thầy ơi! Con lỡ... làm mất cái bùa xua tà hôm qua rồi!
Thầy Tư (quay phắt lại, giọng trầm):
- Cái gì? Bùa xua tà đâu phải kẹo mút mà con làm mất là mất! Mới hôm qua dán ngay đầu giường, sao giờ lại mất?
An Vân (chớp mắt vô tội):
- Tại con thấy nó... xấu quá nên con vẽ thêm con thỏ cho dễ thương... Ai ngờ... hình như nó chạy luôn rồi...
Thầy Tư (thở dài, lầm bầm):
- Chạy? Bùa nào biết chạy?!
rồi nghiêm giọng:
- Vân, ta nói bao nhiêu lần rồi, bùa không phải đồ chơi! Cái đó là để giữ cho con không mơ thấy ma giữa đêm, không bị cảm âm nhập xác đó!
An Vân (nhỏ giọng):
- Nhưng mấy con ma trong mơ của con cũng hiền mà... có con còn tặng bánh trung thu cho con nữa đó thầy.
Thầy Tư:
- ... Đó không phải bánh, con gái à. Đó là mồi dụ dương hồn! Mai mốt ăn nữa là hồn vía con theo luôn á!
An Vân (nghiêng đầu, lẩm bẩm):
- Ủa vậy con có cần xin lỗi không ta...?
Thầy Tư (ngửa mặt lên trời, cắn răng):
- Ta đã độ cho không biết bao nhiêu loại âm linh, chưa ai khiến ta muốn tự độ cho mình như con!
Tiếng mõ gõ "cốc" một cái bên bàn thờ nhỏ.
An Vân:
- Ủa thầy... cái mõ đó tự kêu hả? Hay là... "bạn" bánh trung thu về chào thầy rồi?
Thầy Tư (rùng mình):
- Không nói nữa! Lên sàn, ngồi xếp bằng, nhắm mắt. Ta kiểm tra năng lượng trước khi linh khí nhà này bốc khói!
An Vân ngoan ngoãn ngồi xuống chiếu, vẫn lén giấu một miếng bánh nếp trong tay áo. Thầy Tư xếp các pháp khí thành vòng tròn, mở máy đo năng lượng dương - thiết bị ông tự chế bằng... pin tiểu học và một cọng dây đồng hồ cũ.
Thầy Tư:
- Con nhớ hôm nay là gì không?
An Vân:
- Sinh nhật con nè! Mười hai tuổi rồi đó, giờ con được ăn hai cái bánh chứ không phải một đúng không?
Thầy Tư (cộc):
- Không. Sinh nhật con, là ngày năng lượng âm trỗi dậy mạnh nhất. Là ngày ta mệt nhất. Là ngày ta phải gồng mình cứu vãn số mệnh con!
rồi thở dài, nhỏ giọng hơn:
- ...Cũng là ngày ta không cho phép mình quên.
Ông chạm nhẹ lên trán cô bé, mắt khẽ nhắm lại. Một vòng sáng mờ hiện lên giữa hai ngón tay ông.
Thầy Tư:
- Khí âm đã ổn. Dương vận đủ giữ thân. Năm nay... con có thể về sống với gia đình.
An Vân (tròn mắt, rồi nhảy dựng lên):
- Thật không?! Con được về nhà thiệt hả thầy?!
Thầy Tư (gật đầu chậm rãi):
- Nhưng nhớ kỹ lời ta dặn. Mỗi năm, đúng ngày này, phải quay lại đây. Dù ở đâu, đang làm gì, cũng phải trở về.
An Vân (hơi ngập ngừng):
- Vậy... thầy có nhớ con không?
Thầy Tư (giả vờ quay mặt đi):
- Không rảnh. Không có con, nhà cửa mới yên được.
An Vân (nhăn mũi cười):
- Thầy xạo. Con mà đi, chắc thầy nhớ banh cả phong thủy nhà mình cho coi!
Vậy là An Vân được về lại nhà họ An.
Người nhà vừa mừng vừa... lo. Dù gì, cô bé cũng từng là "cơn ác mộng điện từ" mỗi lần đến gần đồ điện tử.
Cô từng khiến điện thoại phát nổ chỉ vì chạm tay vào đúng ngày sinh.
Camera an ninh trong nhà họ An chỉ nhiễu đúng lúc cô bước qua.
Ở trường mẫu giáo, có lần mất điện giữa giờ ngủ trưa, lũ trẻ khóc thét. Riêng An Vân thì ngồi bệt giữa phòng, chỉ tay vào gương:
- Có con bé trong đó kìa. Nó không chịu ngủ, còn cười nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro