Chương 7 : Khi con trở về

Tại tầng 28 của trụ sở Tập đoàn An Thị, ông An Ninh – Chủ tịch hội đồng quản trị – đang ngồi đối diện bàn đàm phán với thư ký trưởng Lâm Minh, chuẩn bị ký kết hợp đồng nghìn tỷ quan trọng. Bầu không khí trong phòng họp căng thẳng, sắc bén như mũi dao.

Bất ngờ, điện thoại cá nhân ông rung lên. Là An Bảo Vy, con gái út. Ông chau mày thoáng ngạc nhiên, vì Bảo Vy rất ít gọi vào giờ làm.

Ông nhấc máy.

– “Ba ơi… ba ơi… chị An Vân về rồi! Chị về rồi thật đó!” – tiếng gọi hốt hoảng nhưng đầy vui mừng vang lên từ đầu dây bên kia.

Tay ông khựng lại giữa không trung. Đôi mắt vốn dứt khoát nơi thương trường phút chốc dại đi.

– “Gọi tài xế. Chuẩn bị xe ngay!” – ông nói gấp với thư ký rồi đứng dậy, gạt lại toàn bộ giấy tờ trước mặt.

Chiếc siêu xe đen bóng phóng nhanh qua dòng xe tấp nập. Nhưng giữa đường, ông bất ngờ lên tiếng:

– “Dừng lại một chút.”

Tài xế hoang mang chưa kịp hỏi thì ông đã xuống xe, rẽ vào một quầy bánh ven đường. Ít phút sau, ông trở ra, tay ôm túi bánh rán nhân đậu đỏ nóng hổi, rồi cẩn thận nhét vào trong áo khoác để giữ hơi ấm.

Ông khẽ mỉm cười: “Con bé lúc nhỏ thích nhất món này….."
---

Cùng thời khắc ấy, tại căn phòng trắng tinh khôi thuộc khu xưởng thiết kế trang sức cao cấp ở công ty, bà Nguyễn Lan Tâm – Phó chủ tịch An Thị, vợ ông An Ninh – đang tỉ mỉ gắn những viên đá cuối cùng lên bộ trang sức bà tự tay làm cho con gái lớn An Vân Dao.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên. Là An Bảo Khang, con trai út.

Bà vừa áp máy vào tai, đã nghe giọng thằng bé vang lên gấp gáp:

– “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chị Vân về rồi! Chị về thật rồi mẹ ơi!”

Bà giật mình, cả bàn tay run lên, viên đá nhỏ rơi xuống vải lụa. Trong khoảnh khắc, mọi thứ như đứng lại. Không nói một lời, bà ôm hộp trang sức vào lòng rồi chạy vội ra ngoài, gọi tài xế:

– “Lập tức đưa tôi về biệt thự!”
---

Hai cuộc gọi khác nhau. Hai giọng trẻ con – một nam, một nữ – vang lên hoảng loạn mà vui sướng. Hai bậc cha mẹ – một đang giữa hội trường thương trường khốc liệt, một đang miệt mài bên bàn nữ trang tinh xảo – nhưng đều ngay lập tức buông bỏ tất cả để trở về.

Vì An Vân đã trở về.
---

Khi hai chiếc siêu xe trờ tới cổng biệt thự An Gia, gần như cùng lúc, hai cánh cửa xe mở ra.

Bà Nguyễn Lan Tâm vừa bước xuống, còn chưa kịp nói lời nào thì đã nhìn thấy ông An Ninh lật nhẹ vạt áo khoác. Một mùi thơm ấm nồng lan tỏa.

– “Ông… ông cất gì trong áo vậy?” – bà hỏi, nửa tò mò, nửa bật cười.

Ông chậm rãi rút ra túi bánh:

– “Bánh rán nhân đậu đỏ. Món con bé  thích nhất hồi còn nhỏ.”

Bà nhìn ông – người chồng lạnh lùng, nghiêm khắc của mình – nay lại dịu dàng và tỉ mỉ như thế. Nụ cười nở ra thật tự nhiên, trong mắt ánh lên giọt xúc động:

– “Ông vẫn nhớ…”

Hai người họ – hai trái tim làm cha làm mẹ – giờ đây cùng chung một nỗi mong chờ: ôm lấy đứa con gái mà họ đã nhớ thương suốt bao năm trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro