Chương 11: Chia ly

Chương 11

Shin Yun-bok

Bức tranh thứ mười bốn - Một người bạn cũ từ Dahwaseo

Tại dinh thự của Thượng quan Yim, nằm trên Phố Hòa bình ở Pyeongando, Hongdo sốt ruột đi đi lại lại quanh sảnh chính khi chờ Thượng quan Yim.Ông quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân.

"Thượng quan Yim, ngài khỏe không? Đã nhiều năm rồi, ngài vẫn khỏe mạnh như vậy." Danwon lịch sự chào hỏi.

"Ahhh, Danwon, đã nhiều năm rồi. Ông cũng già đi. Sao tóc ông cũng bạc trắng? Anh chưa già mà sao tóc bạc nhanh thế?

"Ông có điều gì đặc biệt muốn nói chuyện với ta sao"Thượng quan Yim khá sửng sốt khi nhìn thấy Danwon. Ông ấy biết rõ ràng rằng Danwon không dễ dàng đi ngao du và lại còn đến thăm ông.

Ông tò mò không biết tại sao Danwon lại lặn lội từ Hanyang đến Bình Nhưỡng chỉ để thăm ông.

"Tôi đã nghe một số tin đồn, đó là lý do tại sao tôi ở đây để xác minh xem đó có phải là sự thật hay không," Danwon cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình. Thượng quan Yim ngay lập tức biết ông ta đang nói về điều gì.

"Chắc hẳn ông ở đây vì sự cố bức tranh cuối cùng của Hyewon? Thật đáng tiếc cho chàng trai trẻ đó," Thượng quan Yim biết rằng Shin Yunbok là người đệ tử yêu thích của Danwon.

"Vì có vẻ như ngài cũng đã ở đó vào ngày hôm đó.Ngài có thể kể cho tôi chi tiết về sự kiện hội họa hôm đó không," Danwon hỏi một cách chân thành.

"Thật đáng tiếc mỗi khi ta nghĩ về nó, ngày hôm đó, ta đã nhận được lời mời của Min Joongho..." Thượng quan Yim giải thích những gì đã xảy ra vì Danwon trông rất lo lắng.

"Vậy tóm lại, Hyewon là, đã chết thật sao?" Danwon chán nản nhìn chằm chằm vào bàn sau khi nghe những gì đã xảy ra.

"Mặc dù ta không tận mắt chứng kiến hắn chết nhưng vết thương rất nghiêm trọng. Hắn tự đâm vào ngực mình! Làm như vậy chẳng ích gì. Gia đình Min cũng đã đưa ra cáo phó. Tất cả những người có mặt đều nói rằng hắn đã chết trên đường trở về. Mặc dù hắn là người đệ tử tốt nhất của ông, nhưng ông không nên quá buồn. Mặc dù kỹ năng vẽ tranh của chàng trai trẻ đó rất tốt, nhưng hắn luôn có vấn đề với những người phụ nữ xung quanh mình. Và bây giờ, hắn thậm chí vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tính mạng của mình, nhưng bức tranh hắn vẽ ngày ấy " Lộ trọng tương phùng" thực sự không tồi. Có tin đồn nói rằng bức tranh thực sự là một câu chuyện của chính hắn. Hắn đã gặp lại người yêu của mình một lần nữa nhưng người phụ nữ đã bị người khác mua đi. Hắn đã nhờ người thương nhân giúp đỡ, Min Joongho tổ chức một sự kiện hội họa, ở đó hắn sẽ bán bức tranh để lấy lại người phụ nữ của mình nhưng những thương nhân đó đã yêu cầu Hyewon để lại bàn tay mà hắn đã sử dụng vẽ cho bức tranh đó để làm bằng chứng rằng đó là tác phẩm cuối cùng của hắn. Ta cho rằng Min Joongho cũng muốn kiếm phần của mình nên đã để Hyewon bị những thương nhân đó uy hiếp. Thở dài. Đó thực sự là một điều đáng tiếc," Thượng quan Yim không chú ý đến đôi mắt không có gì khác ngoài hai hố sâu của Danwon khi ông lắng nghe.

"Đa tạ ngài, tôi đi đây," Hongdo cảm thấy trống rỗng khi bước ra ngoài, trong trạng thái bàng hoàng. Yuna đã chết, ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu ông. Ông không thể nghĩ về điều gì khác. Pyeongando bây giờ nhộn nhịp hơn nhiều so với lúc ông rời khỏi nơi này. Danwon bơ vơ bước đi giữa đám đông. Cách ăn mặc của ông khiến ông nổi bật vì rõ ràng là ông không phù hợp với đám đông náo nhiệt. Ông không thể nghe thấy tiếng nói của những người bán hàng rong. Ông không thể nhìn thấy nụ cười nở trên những khuôn mặt khác. Ông không biết mình đang hướng đến đâu. Ông không biết mình nên dừng lại ở đâu.

"Yuna, nàng thực sự đã chết sao? Có phải vì Jeong-hyang không? Chính xác thì nàng đã gặp phải chuyện gì và tại sao nàng lại phải từ bỏ mạng sống của mình? Nàng bỏ đi, ta biết đối mặt với phụ thân nàng như thế nào đây? Khi ta chết, ta sẽ giải thích mọi chuyện với bạn ta như thế nào đây? Nàng thà chết chứ không đi tìm ta cầu cứu, nàng sợ ta rước lấy phiền toái sao? Nếu ta ở bên cạnh và bảo vệ nàng, liệu ta có để nàng chết như vậy không?" Hongdo gục xuống trước một cửa hàng nhỏ trong khi tự trách mình vì thất bại của mình. Ông nhìn lên khi nghe thấy cái tên 'Min'.

"Aigoo, đây chẳng phải là quản gia của đoàn thương gia họ Min sao, Min Dae. Ông ở đây rồi, tôi có thể giúp gì được gì không?" chủ cửa hàng chào đón Min Dae niềm nở.

"Ông chủ Lee, xin lỗi đã làm gián đoạn, tôi muốn biết liệu ông có biết ông chủ Ryu của đoàn thương gia Ryu ở đâu không. Nếu tôi không nhầm thì ông có quan hệ làm ăn khá tốt với ông ấy."

"Aigoo, đừng nhắc đến ông chủ Ryu đó! Hắn ta cung cấp cho chúng tôi toàn hàng kém chất lượng, khiến tôi mất một khoản tiền lớn. Nếu hắn ta dám bước chân vào đây một lần nữa, tôi sẽ đánh anh ta một trận. Nhưng, tại sao ông cũng tìm kiếm hắn?" Người chủ cửa hàng nói với giọng pha chút cay nghiệt dành cho ông chủ Ryu.

"A, chủ nhân ta đang tìm hắn, phái ta đi hỏi thăm, ngươi nếu không biết, ta đi trước đi."

Ồ vâng, nếu ông có bất kỳ tin tức nào liên quan đến hắn, ông phải cho tôi biết càng sớm càng tốt."

Min Dae nói với chủ quán rồi vội vã đi mất, không để ý rằng người đàn ông trung niên ngồi ở cửa đang lặng lẽ đi theo mình suốt quãng đường đến quán trọ Red Inn.

"Chủ nhân, tôi đã hỏi thăm xung quanh, những cửa hàng có giao dịch làm ăn với ông chủ Ryu. Họ cũng không có tin tức gì về ông ấy, bước tiếp theo là gì?" Min Dae đã báo cáo kết quả của mình cho Joongho, người đang đợi ở quán trọ.

"Hãy đi tìm những người hầu và tay sai đã làm việc cho hắn ta. Gọi vài người có thể cưỡi ngựa nhanh đến Hanyang và tìm kiếm hắn ta. Tên khốn đó, xem hắn ta có thể chạy bao xa? Tôi sẽ nói Kim Yun nhờ cha cô điều tra giúp. Nếu hắn ta ở gần biên giới Thanh Quốc, bắt và đưa hắn ta về đây sẽ không thành vấn đề," Joongho nói, trầm tư khi anh cố gắng tìm ra vị trí hợp lý của Ryu trong khi uống rượu.

"Vậy ngươi là Min Joongho?" một người đàn ông trung niên bước về phía Joongho với khuôn mặt vô cảm. Giọng nói đanh đá của ông thật thô lỗ.

"Vâng, tôi là Min Joongho. Có chuyện gì sao?" Joongho tò mò nhìn người lạ. Anh ta dường như đang cố gắng kiểm soát tính khí của mình. Chưa từng gặp người đàn ông trước đây, Joongho khó có thể nghĩ rằng sự tức giận đó lại nhắm vào mình.

"Cho ta hỏi ngươi. Ngươi là người mà Hyewon đã nhờ giúp đỡ để tiến hành sự kiện hội họa lần trước phải không?" người đàn ông trông như sắp phun trào.

"Vâng, tôi đã làm. Thực ra, tôi đã tập hợp tất cả mọi người ở đó, nhưng Hyewon đó thậm chí không giúp tôi kiếm được một nyang nào và tôi thậm chí còn phải chịu lỗ,"

Joongho nói mà không quan tâm nhiều đến con người thô lỗ này vì anh ấy đang có rất nhiều suy nghĩ trong đầu và đang chuẩn bị rời đi.

"Rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì?" người đàn ông hỏi gay gắt.

"Chết!" Joongho sốt ruột gắt lên.

"Hắn chết như thế nào? Mộ ở nơi nào?"

"Hắn tự tử tại sự kiện hội họa. Tôi đã gửi hắn cho người phụ nữ của hắn và không biết hắn được chôn cất ở đâu. Làm ơn tránh đường, tôi phải đi đây," Joongho cảm thấy mình không cần phải giải thích với người lạ trước mặt và làm như muốn rời đi.

"Nữ nhân của hắn đâu?" người đàn ông chặn đường anh vẫn bướng bỉnh hỏi.

"Ta làm sao biết? Hắn đã chết, chẳng lẽ ta cũng phải chăm sóc nữ nhân của hắn sao? Tránh ra!" Joongho hùng hổ nói.

"Ngươi ! Đồ con buôn tham lam vô lương tâm!' Danwon bùng nổ, không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa và tung một cú đấm vào Joongho, anh không ngờ rằng anh ta sẽ bị tấn công khi anh quay lại, mũi và miệng bắt đầu chảy máu đầm đìa. Ngay cả một chiếc răng cũng bị gãy, đó là lực tấn công của Danwon, tất cả sự tức giận và đau buồn của ông dồn vào cú đánh. Tất cả các cuộc trò chuyện im bặt khi khách hàng nhìn sững sờ. Khi Danwon rút tay lại để chuẩn bị cho một cú đánh khác, mọi người bắt đầu hành động. Họ kéo Danwon ra khỏi Joongho.

"Tên này từ đâu tới? Hắn dám thô bạo với Min Jongho. Đừng để hắn đi như vậy."

"Đồ khốn! Ta muốn công lý được thực thi thay cho Hyewon! Hắn là một thương nhân thấp kém, chỉ lợi nhuận, hắn ta đã gây ra cái chết của Hyewon! Đồ gian thương xảo quyệt, Ta sẽ không để ngươi đi dễ dàng như vậy đâu," Danwon hét lên, vùng vẫy chống lại đôi tay đang giữ ông lại khỏi Joongho.

"Ngươi là ai mà dám đòi công lý thay cho Heywon?" Joongho lấy ra một chiếc khăn tay và tra hỏi Danwon trong khi kiểm tra vết thương của anh ấy.

"Ta chẳng là ai cả. Dù ta là ai, ta cũng có quyền mắng các người chỉ là những con buôn gian manh vô dụng!"

"Im lặng đi, đồ thô lỗ." mọi người có mặt đều cảm thấy rằng ông quá đáng.

"Không sao. Cứ để hắn đi. Min Dae, đi thôi." Joongho quan tâm nhiều hơn đến việc làm thế nào để bắt được lão Ryu đã bỏ trốn. Anh thậm chí còn không suy nghĩ chi tiết và cho rằng người đàn ông này chỉ là một người thực sự yêu tranh. Có lẽ ông ấy chỉ cảm thấy rằng Hyewon đang bị đối xử bất công. Joongho không muốn bị anh trói buộc nên vội vàng rời đi. Danwon tức giận giơ một cú đấm về phía anh ta.

"Min Joongho, tên thương gia lừa đảo! Ngươi nhớ đấy! Ta sẽ không để ngươi đi như vậy đâu, tốt hơn hết ngươi nên ghi nhớ điều đó!"

Yunbok mệt mỏi dụi mắt nhìn bức tranh mà Bok đã vẽ, tầm nhìn của chàng vẫn chưa được rõ ràng và chàng sợ mình sẽ bị mù hoàn toàn trước khi chết.

"Đã hai ngày rồi tỷ tỷ vẫn chưa về, họa công, vết thương của chàng rất đau phải không? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?" Jeong-hyang ân cần hỏi khi nàng lau mặt cho chàng. Nàng lo lắng đếm thời gian mà Min phu nhân đã hứa với họ, tự an ủi mình rằng vẫn còn thời gian và nàng sẽ không bỏ cuộc dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất. Bằng thỏa thuận ngầm, cuộc tranh luận mà họ vào hai đêm trước đã không tiếp diễn. Nhưng cả hai đều biết rằng họ sẽ sớm phải đối mặt với nó. Chàng nhìn ra cánh cửa đã mở.

"Ánh nắng hôm nay đẹp quá, Hyangya, nàng đỡ ta ra sân nhìn một chút được không?" Sau khi uống hết thuốc do Min phu nhân để lại, Yunbok cảm thấy mình đang dần hồi phục. Dù cảm thấy khá yếu, nhưng chàng không muốn để Jeong-hyang nghĩ rằng mình đang đau đớn. Đó là lý do tại sao chàng phải mạnh mẽ để nàng không phải lo lắng. Nàng khoác thêm một chiếc áo sơ mi khác cho chàng trước khi khoác chiếc áo choàng lên vai chàng và giúp chàng bước đến mái hiên của chái ngoài. Tuyết đã bao phủ mặt đất.

"Nhìn kìa, có rất nhiều cây liễu. Khi mùa xuân đến, chúng sẽ xanh tốt và hoa súng cũng sẽ nở trong ao. Nó sẽ trông rất thanh tao. Haha, nó sẽ giống như tên của nàng, Mo-ryeon. Thật là một cái tên hay." Yunbok đã mô tả khung cảnh đẹp đẽ lần đầu tiên chàng bắt gặp khi bước vào Biệt thự Liễu xanh. Nhưng Jeong-hyang chỉ cảm thấy buồn khi nghe điều đó vì nàng ấy sợ rằng chàng sẽ không có cơ hội nhìn thấy tất cả những điều đó một lần nữa. Ngay lúc đó, họ nghe thấy một người hầu nói: "Chủ nhân, tôi sẽ lấy một ít thuốc cho người dùng."

Joongho sải bước vào sân, chiếc khăn tay đẫm máu che nửa khuôn mặt. "Không cần. Những người được phân công đến Hanyang đã có tin tức gì về chưa? Hôm nay phu nhân chắc đã về rồi phải không?" Anh dừng lại khi nhìn thấy Yunbok và Jeong-hyang. "Tiểu đệ, ngươi không nằm xuống nghỉ ngơi đi, nơi này gió lớn, mau trở về đi." anh lo lắng nói.

"Min huynh, ngươi xảy ra chuyện gì?" Yunbok ngạc nhiên hỏi khi thấy mặt Joongho rất sưng và mũi cũng bị gãy. Joongho luôn là một quý ông lịch lãm và sẽ không dễ gì gây sự với bất kỳ ai. Bất quá, anh biết chút võ công, làm sao lại bị thương như vậy? Joongho thở dài và đến ngồi cạnh Yunbok, theo sau là Min Dae.

"Thật là một ngày không may mắn. Chủ nhân đang lo chuyện riêng và thảo luận một số việc thì một người đàn ông từ đâu xuất hiện và hỏi liệu chủ nhân có phải là Min Joongho không. Vì người đàn ông đó có vẻ khá bình thường nên chủ nhân trả lời là có. Hắn cực kỳ thô lỗ và cứ hỏi mọi thứ về ngài, Seo huynh, ồ, không, ý tôi là Hyewon đang ở đâu. Vì vậy, chủ nhân đã đưa ra lời giải thích như kế hoạch từ trước. Và gã thô lỗ đó đã đấm vào mặt chủ nhân, gọi ngài là một thương gia xảo quyệt và vô dụng và hét lên rằng hắn ta muốn thực thi công lý cho Hyewon, rằng hắn ta sẽ không để chủ nhân ra đi như vậy. Nhưng may mắn thay, đám đông đã giữ hắn ta lại. Người đàn ông đó có vẻ không còn trẻ. Sao hắn ta có thể hành động điên rồ như vậy chứ," Min Dae giải thích những gì đã xảy ra vào buổi chiều.

"Có phải có vết sẹo bỏng trên tay phải của người đó không?" Yunbok và Jeong-hyang đồng thời hỏi.

"Ơ, làm sao ngươi biết? Ngươi biết người này?" Joongho khá bất ngờ. Yunbok và Jeong-hyang nhìn nhau, cả hai đều biết rõ người đó là ai. Yunbok nhìn Joongho đầy hối lỗi.

"Huynh, tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ thay mặt ngài ấy xin lỗi. Ngài ấy thực sự là sư phụ của tôi, Danwon Kim Hongdo," chàng cười khổ. Như vậy, sư phụ của chàng cuối cùng đã xuất hiện như chàng mong đợi.

"Ồ, thì ra là thế. Thảo nào anh ấy lại tỏ ra oán giận ta như vậy. Chắc hẳn anh ấy nghĩ rằng tôi đã gây ra cái chết cho đệ tử yêu quý của anh ấy. Thảo nào. Chà, đệ có cần ta giúp gì cho việc này không?" Joongho nhận ra rằng ít nhất Yunbok cũng muốn gặp sư phụ của mình. Anh ấy đã sẵn sàng để giúp sắp xếp một cuộc gặp. Yunbok do dự, nghiền ngẫm nó.

"Xin hãy để tôi suy nghĩ về điều đó," chàng nói trong khi chậm rãi đứng dậy dựa vào tường và bước vào nhà. Jeong-hyang nhanh chóng cúi đầu chào Joongho và đi đến để giúp Yunbok trở lại phòng.

"Họa công, chàng không muốn gặp ngài ấy ít nhất một lần nữa sao?" nàng vừa nói vừa đỡ chàng nằm xuống.

"Ta...," Yunbok quay lưng lại với Jeong-hyang, không biết phải trả lời nàng như thế nào.

"Với tình trạng hiện tại của ta, ta cho rằng ngài ấy sẽ còn buồn hơn nếu nhìn thấy ta." Nghĩ đến nỗi đau mà Sư phụ của mình phải trải qua, chàng cảm thấy chán nản và lo lắng. Hầu như không có bất kỳ lựa chọn nào chàng có thể nghĩ ra. 'Bây giờ, làm sao có thể không để sư phụ bị tổn thương? Sư phụ đã nghĩ rằng ta đã chết. Làm sao ta có thể nói với ngài ấy rằng ta đang sống và cũng sẽ sống tốt trong tương lai? Ta phải làm gì bây giờ?' Jeong-hyang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Yunbok và biết rằng chàng đang lo lắng cho sư phụ của mình, nhưng nàng không biết làm thế nào để giúp chàng.

"Mẫu thân, sư phụ xảy ra chuyện gì? Người không vui sao?" Bok nhỏ đang chơi với Min Yaksong chạy vào và nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của mẫu thân cậu và sư phụ của cậu đang quay mặt vào tường. Cấu ấy nghĩ rằng giữa hai người họ đang có gì đó bất ổn.

"Tất nhiên là không, làm sao sư phụ có thể không vui khi ta gặp Bokya chứ?" Yunbok quay lại và nở một nụ cười với cậu bé. Hài lòng vì mọi việc đều ổn, cậu bé đến ngồi cạnh Yunbok, nhìn bức tường phía xa.

"Ehm, những cái bóng đang in lên tường. Có vẻ như sư phụ đã nhìn vào những cái bòng đó. Cái này là của mẫu thân, cái này là của Yeombok." Cái đang nằm này là của sư phụ, haha khi Yeombok lớn lên, bóng của con cũng giống như của sư phụ phải không?" Bok nhỏ tinh nghịch nói khi nhìn bóng đổ trên tường do mặt trời lặn.

"Ừ, giống nhau, giống nhau..." Yunbok trả lời một cách lơ đãng. Một ý nghĩ vụt qua đầu chàng khi chàng nhìn Jeong-hyang. Nàng cũng có ý nghĩ tương tự khi nhìn vào ba cái bóng của họ trên tường và nàng quay sang Yunbok.

"Mọi chuyện sẽ được thực hiện như vậy, xin hãy giúp ta," Yunbok biết rằng nàng hiểu rõ những gì chàng đang cố gắng nói.

"Được thôi. Ta sẽ làm bất cứ điều gì chàng muốn." nàng gật đầu đồng ý.

Seo Yun (Shin Yun-bok)

Bức tranh thứ mười lăm – Chia ly

Phố chợ Pyeongando vắng tanh. Các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu và mọi người đã lui về nhà của họ. Nhưng tại một quán rượu, có một người đàn ông dường như quá say không thể trở về nhà.

"Quý khách, cửa hàng của chúng tôi đang đóng cửa, xin hãy rời đi." người phục vụ nói với người đàn ông đã uống rượu cả đêm.

"Cái-, cái gì? Các ngươi, tất cả các ngươi là thương nhân, các ngươi sẽ bằng mọi cách kiếm tiền ngay khi có thể chứ? Hừm," Hongdo nói khi gục đầu xuống bàn. Sẽ không tốt nếu anh ta có thể hoàn toàn say rượu và mất ý thức? Nếu say rượu có thể khiến mọi thứ trở nên tốt hơn, anh thà không tỉnh dậy mãi mãi. Anh đã không nghe thấy tiếng vó ngựa dừng lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tiếng nói thì thầm khe khẽ và tiếng ngựa bỏ đi.

"Khách quan, khách quan, xem này, có một thứ mà một người nhờ tôi đưa cho ngài," người phục vụ đưa một lá thư cho Hongdo đang say khướt.

"Thư, thư gì? Ai, ai đưa cho ngươi?" Hongdo hơi ngạc nhiên khi mở bức thư và lôi ra một mảnh giấy vẽ được gấp lại. Không có một từ nào trên đó. Chỉ có một cái lồng chim trống rỗng. Cảm thấy không thích thú, anh ném nó xuống sàn và tiếp tục nằm dài trên bàn. Một lúc sau, anh ngồi thẳng dậy như bị điện giật, vội vàng cầm tờ giấy lên xem cho rõ. Anh lắc đầu, cố gắng xua đi hơi rượu và hỏi: "Xin lỗi. Bức thư này.. bức thư này, ai, ai đưa cho ngươi? Người đâu?"

"Ồ, vừa rồi một người thanh niên đưa cho ta."

"Thanh niên, thanh niên trông như thế nào?" Hy vọng bùng lên trong tim Hongdo.

"Ồ, chàng trai đó trông khá đẹp trai. Anh ấy không cao. Hehe, nếu anh ấy là phụ nữ, anh ấy cũng sẽ rất đẹp", người phục vụ nói trong khi cười tinh nghịch.

"Hắn đưa cho ngươi khi nào? Người kia bây giờ ở nơi nào?" Hongdo vội vàng đứng dậy và lắc vai người phục vụ, cố gắng có được câu trả lời nhanh hơn.

"Ồ, hắn vừa mới đi không lâu, hướng bên kia cưỡi ngựa đi.

Nếu ông đuổi theo ngay bây giờ, tôi chắc chắn ông có thể đuổi kịp anh ta," người phục vụ nhỏ nói, vui mừng khi thoát khỏi vị khách say rượu này để anh ta có thể đóng cửa cửa hàng.

"Tốt, đa tạ, đa tạ!" Hongdo vừa nói vừa ném vài đồng xu cho người phục vụ. Anh nhét bức thư vào trong quần áo, lao ra khỏi quán, cởi ngựa phi nước đại theo hướng mà người bán rượu đã chỉ trước đó.

"Có phải nàng không, Yuna? Nàng không chết! Nàng không chết! Nàng không chết!

Giống như con chim lẽ ra phải tự do bay lượn trên bầu trời, bây giờ thoát khỏi lồng giam, ngươi hoàn toàn có được tự do đúng không?" Hongdo thúc ngựa về phía trước trong khi quất roi khi anh nhìn quanh để tìm người mà anh đang tìm kiếm. Đúng như anh nghĩ, đằng xa có một bóng người cưỡi trên lưng ngựa. Hongdo đuổi theo. Dưới ánh trăng, hai con ngựa phi nhanh trên con đường dẫn ra khỏi thị trấn. Mặc dù khoảng cách giữa họ khá xa, nhưng Hongdo không chắc liệu người phía trước có nhận ra mình đang bị theo dõi hay không. Anh giục ngựa đi nhanh nhất có thể.

"Yuna, nàng định đi đâu vậy? Nàng định đến một nơi mà nàng cảm thấy an toàn? Hay nàng miễn cưỡng gặp ta?"

Người đi rẽ vào một ngôi nhà nhỏ ở lưng chừng dốc đồi. Xung quanh tối đen như mực và ánh sáng duy nhất sưởi ấm nơi này phát ra từ ngôi nhà. Hongdo phi ngựa vào sân nhanh nhất có thể. Anh xuống ngựa đi bộ lên nhà. Anh thấy ngôi nhà được thắp sáng bằng ngọn đèn dầu. Một người đàn ông đang ngồi sau cánh cửa, nói chuyện với ai đó đang nằm. Bóng của họ in trên cửa. Hai người đều nhẹ nhàng nói chuyện, thanh âm tràn đầy ôn nhu. Hongdo cố gắng nhìn rõ đường nét của người đàn ông, dáng người có vẻ khá gầy. Đó có thực sự là Yunbok không? Đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đó.

"Họa công, chàng có thấy sư phụ chàng không?" giọng nói đó nghe rất quen thuộc với Hongdo. Trái tim anh nhảy lên trước giọng nói kia.

"Phải, ta đã nhìn thấy ngài ấy. Ngài ấy đang uống rượu trong quán rượu. Haizz. Ta chỉ có thể nhờ người phục vụ đưa lá thư cho ngài ấy. Chỉ mong ngài ấy hiểu và đừng trách Min huynh nữa," đó không ai khác chính là giọng nói của Yunbok, người mà anh đã nhớ nhung và khao khát suốt bao năm qua.

"Hyangya, sau khi uống thuốc, nàng thấy đỡ hơn chưa?" hyangya? Jeong Hyang? Đúng như Danwon nghi ngờ, người phụ nữ được cho là nguyên nhân cái chết của Hyewon không ai khác chính là kỹ nữ mà Yunbok đã gặp ở Hanyang tám năm trước. Anh không biết nên khóc hay nên cười trước sự nghiệt ngã của số phận.

"Ta đỡ nhiều rồi. Nằm như vậy nghỉ ngơi ta cũng khôi phục không ít. Chàng có chắc là không muốn nhìn thấy ngài ấy dù chỉ một lúc chứ?"

"Ta..." Giọng Yunbok nhỏ dần.

"Yuna, là, là nàng sao?" Hongdo không thể chịu đựng được nữa và lao về phía trước, cố gắng kéo cánh cửa ngăn cách anh với họ nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.

"A, sư phụ, không, sư phụ, đệ ... đệ tử xin lỗi. Đệ ... đệ tử không thể gặp người," người đàn ông bên trong cúi đầu, quay lưng về phía cửa.

"T-, tại sao?" Hongdo cảm thấy trong lòng nhói đau, không biết phải làm sao, người mà anh nhớ nhung bấy lâu nay lại ở ngay bên kia bức tường mỏng manh kia. Nỗi nhớ nhung và cảm giác lạc lõng mà anh tích tụ bao nhiêu năm ùa về, anh thực sự muốn phá bỏ cánh cửa này và ôm chặt lấy người ấy vào lòng và không bao giờ buông ra nữa. Tuy nhiên, khi nghe những gì Yunbok nói, anh không đủ sức để phá bỏ rào cản giữa cả hai. Anh chỉ có thể ngu ngốc nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.

"Xin lỗi, đệ tử xin lỗi sư phụ. Shin Yunbok đã chết và tan biến theo gió. Đệ tử không bao giờ có thể gặp.. gặp những người mà đệ tử biết trước đây. Đệ tử xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Xin đừng ép buộc đệ tử.

Sư phụ hãy tha thứ cho ta. Nếu người nhất quyết muốn gặp đệ tử, đệ.. tử sẽ rời đi ngay bây giờ," nghe giọng nói đó, Yunbok, người đang nằm và khóc.

Nàng không biết rằng nói dối anh lại đau đớn đến vậy nhưng nghĩ đến việc nếu Danwon biết được sự thật thì anh còn đau lòng hơn. Nàng ấy đã khiến Jeong-hyang mất hết can đảm để sống. Làm sao nàng có thể để sư phụ của mình phải chịu đựng như vậy? Nàng phải giữ những gì đã được lên kế hoạch và không gặp anh.

"Không, được rồi. Ta. . . Ta sẽ không ép buộc nàng. Vậy, vậy nàng có sao không? Nếu không, ta làm sao đối mặt với cha nàng vì không bảo vệ tốt cho nàng?" Làm sao ta có đủ can đảm để gặp người bạn rất thân thiết và chân chính này của ta?" Hongdo chớp mắt để kìm nước mắt. Anh ấy rất sợ rằng nếu anh ấy khăng khăng muốn gặp Yunbok, nàng ấy sẽ bỏ chạy một lần nữa. Bây giờ, dù không thể nhìn thấy nàng, nhưng ít nhất anh có thể nghe thấy giọng nói của nàng và nhìn vào bóng nàng. Anh ấy đã cảm thấy rất nhẹ nhõm và hài lòng. Nàng ấy còn sống!

Nàng không bao giờ nghĩ rằng những bộ quần áo nàng may cho Yunbok sẽ là của chính mình, Jeong-hyang, người đang quay lưng ra cửa, đã rơi nước mắt khi nhìn thấy nỗi đau của Yunbok. Làm sao nàng có thể không hiểu cả hai người họ? Người này không đành lòng làm tổn thương người kia, cho nên nàng mới hạ quyết tâm giúp đỡ, mà người kia lại không dám cưỡng ép đoàn tụ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Sự quan tâm dành cho nhau thấm đẫm trong từng câu chữ khi trò chuyện.

"Đệ tử xin lỗi. Tôi lại khiến người lo lắng cho tôi một lần nữa. Tôi.. tôi thực sự ổn. Suốt những năm qua.. sư phụ, người có khỏe không?' Yunbok gần như không thể nói được nữa, làm sao nàng có thể không muốn nhìn người mà nàng đã chôn giấu trong sâu thẳm trái tim mình, người mà nàng sẽ không bao giờ quên trong suốt phần đời còn lại của mình?

Người mà nàng mang ơn. Người có thể vứt bỏ mọi thứ vì nàng. Bây giờ, nghe thấy giọng nói của anh, vẫn tràn đầy sự quan tâm chân thành, làm sao nàng không cảm thấy đau lòng?

"A, ta, ta sao có thể không khỏe? Không có nàng ở bên cạnh, ta có thể vẽ cái gì, ta có thể làm gì bây giờ?

Chỉ là, chỉ là ta đơn thuần còn sống mà thôi, ' Hongdo nhìn bóng dáng kia không ngừng run rẩy, trong lòng cảm thấy nhói đau. "Tại sao nàng lại ở Bình Nhưỡng? Ta đã tìm kiếm nàng suốt ngần ấy thời gian kể từ khi nàng rời Songdo. Ta không có tin tức gì về nàng. Nàng đã phải chịu đựng rất nhiều trong suốt những năm qua phải không?

Không thể chăm sóc cho nàng, ta vô cùng xin lỗi." Hongdo nói khi anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bóng với tình yêu và sự khao khát.

"Vậy là sư phụ đã biết đệ tự đến Songdo."

"Ta nghĩ rằng nàng có thể đã đến Songdo, đó là lý do tại sao ta nhờ huynh đệ Gong cử người của ông ấy bí mật hỏi thăm nàng. Nhờ đó ta biết nàng đã đi đâu. Và giờ nàng đã an toàn, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm. Thái hậu Jeong-soon luôn để mắt đến ta. Có vài lần ta định chạy trốn nhưng đều bị bắt lại và nhờ có sự che chở của hoàng thượng mà ta còn sống đến ngày hôm nay. Nhưng ta cũng không thể, cũng không thể đi tìm nàng. Nếu nàng bị bắt sau khi ta tìm thấy nàng, cuộc sống của nàng sẽ bị đe dọa. Chỉ cần biết ngươi bình an vô sự, ta mới không lo lắng. Ta chỉ mất dấu nàng khi nàng rời Songdo mà thôi," Hongdo vừa nói vừa cười cay đắng. Vì vậy, có vẻ như Hongdo không thể gặp Yunbok dù biết nàng ở đâu nhưng anh ấy chỉ có thể nhờ người bạn cũ của mình bảo vệ nàng một cách kín đáo. Và anh chỉ có thể nghĩ về nàng ấy từ xa. Thảo nào mà trông ông già thế. Jeong-hyang lúc đó mới hiểu tại sao Yun bok đến Bình Nhưỡng, tại sao chàng không ở bên cạnh sư phụ của mình. Nàng cảm thông với những đau đớn và khổ sở mà Yunbok đã trải qua.

"Bình Nhưỡng, à, đây là nơi Sư phụ đã sống mười năm. Đệ tử đã nghĩ đến núi Myoyang ở đây. Hãy nhìn con hổ mà Sư phụ bắt được trong tranh, đi trên con đường mà Sư phụ đã đi trước đây. Hay nghe một số từ Bình Nhưỡng mà sư phụ luôn sử dụng. Hay nhìn vào khung cảnh mà sư phụ đã thấy trước đây. Haha, mỗi khi đệ tử nghĩ rằng đây là nơi mà sư phụ đã từng sống, đệ tử sẽ cảm thấy ấm áp ", Yunbok cười cay đắng .

"Yuna, Yuna, nàng..." Hongdo không thể kiềm chế được nữa và anh bật khóc.

"Đệ tử xin lỗi. Sư phụ, xin đừng buồn vì đệ tử nữa. Đệ tử đã rất may mắn và hạnh phúc trong cuộc đời này. Là một họa sư có sư phụ là quan chức hội họa cao nhất và nổi tiếng của Joseon. Là một họa sư, đệ tử may mắn được vẽ ngự chân của hoàng thượng. Với tư cách là Hyewon, tranh của đệ tự đã có mặt khắp Triều Tiên.Không biết từ bao giờ lại có nhiều họa sư xác nhận và công nhận đệ tử như vậy? Đệ tử tin rằng phụ thân đệ tử cũng sẽ tự hào về đệ tử. Mặc dù đệ tử đã chứng kiến cái chết tàn khốc của cả phụ mẫu khi còn nhỏ, ngay cả khi đệ tử bị mất trí nhớ và được dưỡng phụ nhận về nuôi dưỡng khi còn là một đứa trẻ, nhưng đệ tử đã có ca ca Youngbok bầu bạn từ khi còn nhỏ. Huynh ấy đã luôn bảo vệ đệ tử thật tốt, không để đệ tử phải chịu bất cứ hoàn cảnh khắc nghiệt nào. Ngay cả khi đệ tử liều lĩnh và gặp rắc rối lớn, huynh ấy đã thay gánh chịu hậu quả thay đệ tử. Và huynh ấy thậm chí đã chết vì đệ tử. Huynh ấy đối xử với đệ tử rất tốt, rất tốt. Sau đó thì đệ tử đã được sự phụ bảo vệ khi bên cạnh sư phụ. Người đã dạy đệ tử vẽ tranh, dạy đệ tử giữa điều đúng và điều sai. Giúp đệ tử lấy lại tự tin, giúp đệ tử báo thù cho phụ mẫu quan tâm đệ tử, sẵn sàng bỏ lại tất cả để dõi theo đệ tử. Đệ tử thực sự may mắn, thực sự may mắn! Bây giờ đệ tử đã có Jeong-hyang bên cạnh chăm sóc, đồng hành cùng đệ tử, sẵn sàng ở bên đệ tử, sẵn sàng chết cùng đệ tử, nàng ấy khóc cho nỗi buồn của đệ tử, giúp đệ tử vượt qua khó khăn và chúng tôi cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn. Đệ tử còn điều gì chưa hài lòng? Sư phụ, xin người phải tin tưởng đệ tử. Kể từ bây giờ, đệ tử thực sự tự do, đệ tử có thể sống một cuộc sống vô ưu từ bây giờ, có thể vẽ bất cứ thứ gì mình muốn. Đệ tử đã rất may mắn trong cuộc sống này này rồi. Đệ tử không có gì khác để hối tiếc. Làm ơn, xin người đừng, đừng buồn vì đệ tử nữa, được không? Làm ơn người phải hứa với đệ tử điều đó. Từ hôm nay trở đi, mặc dù người sẽ không thể nhìn thấy Yuna nữa, nhưng người có thể hứa với đệ tử rằng người vẫn có thể, vẫn có thể xem những bức tranh của đệ tử. Hãy để những bức tranh của đệ tử đồng hành cùng người. Miễn là những bức tranh của đệ tử còn hiện diện, thì đệ tử vẫn còn hiện diện, vì vậy, hãy để đệ tử thông báo cho người về sức khỏe của mình thông qua những bức tranh của đệ tử. Được không sư phụ?"

Yunbok đau buồn, lắng nghe tiếng nức nở của Hongdo. Nàng muốn nắm lấy bàn tay có vết sẹo bỏng ấy, muốn cảm nhận hơi ấm một lần nữa nhưng không thể. Có lẽ nó thậm chí không thể trong cuộc sống này nữa. Nàng chỉ biết để nước mắt lặng lẽ lăn dài khi ngước nhìn Jeong-hyang.Bên cạnh nỗi buồn, đôi mắt của nàng còn ngập tràn sự hối lỗi. Có sự bồn chồn, đau đớn mênh mông không thể diễn tả bằng lời. Khi Jeong-hyang nhìn Yunbok, đôi mắt ấy như muốn nói: 'Nếu ta không hiểu chàng, làm sao ta có tư cách ở trong trái tim chàng? Chỉ là hôm nay ta mới hiểu hết câu chuyện của chàng, Ta thực sự, thực sự buồn cho chàng, thực sự đau lòng cho chàng...' Jeong-hyang đứng dậy và đi về phía Yunbok và nắm chặt lấy tay chàng, muốn cho chàng một sự hỗ trợ, để an ủi và thêm một chút sức mạnh.

Nhưng nàng không thể không cúi đầu vì không thể nhìn vào đôi mắt đau khổ của Yunbok. Khi nàng lắng nghe những gì Yunbok nói với Hongdo, nàng cảm thấy rằng Yunbok đã thay đổi. Yunbok khác rất nhiều so với cô gái trẻ bốc đồng của tám năm trước, vui vẻ không biết hậu quả của mọi hành động. Nàng khẽ ngước lên, nhìn vào hai cái bóng hình thành trên cửa. Yunbok trông như thể nàng ấy đang ngồi bên cạnh Jeong-hyang. Cả hai nắm tay nhau trong khi nhìn nhau. Ngay lúc đó, Hongdo cảm thấy trống vắng.

"Được rồi. Ta hứa với nàng. Ta, Ta sẽ không buồn. Ta sẽ không, sẽ không buồn vì nàng nữa," Hongdo hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Aah, vâng, ta cho rằng nàng đã gặp lại Jeong-hyang rồi phải không? Bức tranh "Lộ trọng tương phùng" đó. Nàng không định kể cho ta nghe câu chuyện về việc gặp lại nhau này sao?

Người đàn ông trong bức tranh không thể hiện diện mạo thật của mình, đó có thể là ai ngoài Shin Yunbok?" Hongdo nhớ lại bức tranh và lắc đầu với một nụ cười cay đắng.

"Chỉ là ta không biết nàng có gặp rắc rối gì không khi thực hiện kế hoạch này. Chỉ có, chỉ có nàng không sợ thiệt hại gì mới nghĩ ra... không phải, như vậy không phải đúng không?. " Anh dừng lại, nàng đã không còn như lần đầu tiên anh gặp nàng tám năm trước. Thời gian và sự từng trãi đã thay đổi một người.

"Nàng sẽ cân nhắc tất cả những ưu và nhược điểm. Rắc rối đã được giải quyết chưa? Nàng có cần ta làm bất cứ điều gì cho nàng không?"

"Sư phụ," nghe những lời chân thành của Hongdo, Yunbok nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trước đó và có ý muốn lao ra khỏi cửa và nhìn vào người đàn ông mà nàng ngưỡng mộ và phụ thuộc vào. Tuy nhiên, nàng không thể đưa ra bất cứ điều gì khác ngoài việc gọi anh ta. Yunbok dừng lại một lúc và lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Nàng cười nói: "Xem ra sư phụ, ngươi am hiểu tranh vẽ của ta. Không hổ là quan viên họa sư cao cấp nhất của Triều Tiên. Ha ha, ta đồ đệ, sợ là không vượt qua được ngươi."

"À, nàng vẫn nhớ những gì ta đã nói với nàng?" Hongdo nghĩ về cuộc trò chuyện của cả hai vào đêm trước cuộc thi nhiều năm trước.

"Đệ tử làm sao có thể quên lời người nói? Người nói, sư phụ tốt mới có thể sinh ra đồ đệ tốt. Đồ đệ tốt là người có thể hiểu được sư phụ của mình. Đồ đệ càng tốt chính là người có thể vượt qua sư phụ của mình. Nếu đệ tử không thể đánh bại người trong cuộc thi, người sẽ không nhận tôi là đồ đệ của người. Haha, đó là lý do tại sao tôi không thể vượt qua người," Yunbok lặp lại những gì Hongdo đã nói với nàng ấy.

"Nàng thật sự không nguyện ý làm đồ đệ của ta sao?" Hongdo vừa nói vừa cười khúc khích khi lắc đầu.

"Phải, bởi vì, nếu có thể. Đệ tử không sẵn sàng làm đồ đệ của người," Yunbok lầm bầm.

"Thật sự. Nàng thật sự miễn cưỡng sao?"

"Vâng, thực sự, thực sự, đệ tử rất miễn cưỡng," Yunbok nhẹ nhàng lắc đầu khi nàng nghĩ về những gì nàng và sư phụ của mình đã cùng nhau trải qua. Mỗi khoảnh khắc đều ghi dấu ấn trong trái tim nàng.

"Yuna," Hongdo khẽ gọi tên Yunbok. Làm sao anh có thể không hiểu ý nghĩa ẩn giấu của hai từ 'miễn cưỡng'? Chỉ có thể như vậy, anh còn có thể làm gì khác? Vua Jeongjo và Thái hậu Jeong-soon vẫn đang chiến đấu với nhau. Tình hình không ổn định. Anh không chắc mình đứng ở đâu trong triều đình. Nếu anh nhất quyết rời khỏi Đồ họa thư và ở bên cạnh Yuna để bảo vệ nàng, thì kế hoạch dàn dựng cái chết cho Hyewon của nàng sẽ vô ích. Nàng sẽ phải chạy trốn. Chạy trốn vì cuộc sống của nàng. Nếu có một ngày mất đi sự che chở của Hoàng thượng, liệu họ có thể sống sót như vậy không? Ngay từ đầu, lẽ ra nàng ấy phải là một con chim bay tự do trên bầu trời. Nàng ấy nên sống một cuộc sống vô tư, không có giới hạn khi vẽ những gì nàng ấy muốn. Thật sự khó khăn, thật sự đau đớn nhưng anh chấp nhận.

"Biết được nàng không sao. Ta yên tâm. Nàng có một trái tim thuần khiết và không nên bị gò bó. Dường như không có điều gì trên thế giới mà nàng không dám làm. Không có bức tranh nào mà nàng không có can đảm để vẽ. Trong tương lai, nàng sẽ thực sự tự do. Nàng thực sự, thực sự giống như phụ thân của nàng. Ông ấy là một người tự do phóng khoáng. Không ai có thể chế ngự được bản tính kiêu hãnh và hoang dã của ông. Nàng, thực sự giống như ông ấy, người bạn tốt nhất của ta. Nhưng, ta, sẽ không ở bên cạnh nàng. Nàng phải ghi nhớ để chăm sóc bản thân. Ta sẽ cố gắng hết sức để ở lại đồ họa thư. Ta sẽ không đi đâu cả. Ta sẽ ở đó, không có tin tức gì về nàng sẽ là tin tốt nhất với ta. Ta sẽ khắc ghi nó trong tâm trí? Và ngoài ra, nếu nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, hãy nhớ rằng nếu nàng phải đến, hãy đến tìm ta." Nghe thấy câu nói 'miễn cưỡng' của Yuna, Hongdo cũng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh không hề hối hận.

Sau khi nghe những gì Hongdo nói, Yunbok cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nàng biết rằng Hongdo tin vào những gì Jeong-hyang và nàng đã lên kế hoạch tối nay. Anh ấy tin rằng Yunbok sẽ có một cuộc sống vô tư và hạnh phúc. Điều đó thực sự tốt đấy. Nhưng rồi nàng nghĩ đến cảm giác của Jeong-hyang, nàng cảm thấy tội lỗi và ngước nhìn Jeong-hyang. Đôi mắt của Yunbok kêu lên sự tha thứ, như thể đang cầu xin Jeong-hyang, nói: 'Xin lỗi, nàng có thể tha thứ cho ta rằng ta có một người khác trong một phần trái tim mình không?'

Jeong-hyang luôn lắng nghe những gì cả hai người nói. Yunbok thà đau khổ còn hơn để Hongdo biết sự thật. Làm sao đây có thể là một mối quan hệ giữa một sư phụ và đồ đệ của mình? Nếu nàng nói rằng nàng ấy không thể ở bên Yunbok vì cả hai đều là phụ nữ, còn hai người này cũng không thể ở bên nhau do thân phận đàn ông đã được thiết lập của Yunbok và mối quan hệ sư đồ của họ cùng với mọi mâu thuẫn trong triều đình. Đây là cái mà người ta gọi là số phận đùa giỡn với con người. Nhưng, tất cả những điều này đều đặt lên vai Yunbok. Làm sao có thể để Yunbok buông bỏ nó được? Và cũng bởi hiện tại, có lẽ chàng không còn ở trên đời này bao lâu nữa, chỉ có Jeong-hyang mới có thể cùng chàng chia sẻ gánh nặng và nỗi buồn. Jeong-hyang mỉm cười trong khi nhẹ nhàng lắc đầu và đưa tay ra để lau nước mắt cho Yunbok. Jeong-hyang vẫn dịu dàng và yêu thương như mọi khi, mọi thứ đều được thể hiện mà không cần thốt ra một lời nào.

Nhìn vào ánh mắt trìu mến của Jeong-hyang, những lo lắng của Yunbok tan biến. Người phụ nữ này quá hiểu nàng. Tình cảm của Jeong-hyang dành cho Yunbok quá sâu đậm và chân thành, như thể tình yêu của nàng có thể chấp nhận bất cứ điều gì liên quan đến Yunbok. Yunbok cảm thấy mình rất có phúc khi có được hai người có tình cảm sâu đậm với mình như vậy. Ngay cả khi Yunbok chết ngay lập tức, nàng sẽ không hối tiếc chút nào. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má Jeong-hyang, Yunbok mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cả hai. Hongdo quay đi nhìn trăng và mỉm cười. Anh đã không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy trong suốt những năm vừa qua. Thật không dễ dàng nhưng anh biết mình phải buông tay. Đột nhiên, anh cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhìn lại những bóng đen trên cửa, anh nghĩ có lẽ tất cả những điều này là định mệnh, ông trời sắp đặt.

"Yuna, cả hai người phải tự chăm sóc nhau, ta nên đi." Anh đứng dậy và bắt đầu tiến về phía con ngựa của mình.

"Sư phụ," Yunbok không biết nói gì hơn nhưng nàng đã hy vọng rằng sư phụ của mình có thể ở lại đây lâu hơn. Sau cuộc chia tay này, có thể là lời tạm biệt vĩnh viễn.

"Ngài Danwon, ông có thể vui lòng ở lại thêm một lúc nữa được không?" Jeong-hyang nhẹ nhàng nói sau một hồi cân nhắc.

"Hyangya?" Yunbok không hiểu Jeong-hyang đang nghĩ gì và lo lắng. Nàng nhìn Jeong-hyang đầy thắc mắc. Jeong-hyang mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay Yun-bok.

"Có chuyện gì nữa sao?" Hongdo dừng lại, nhưng không quay lại.

"Tiểu nữ, có chuyện muốn hỏi người, có thể hay không?" Jeong-hyang nói.

"Chuyện gì vậy? Hãy nói đi. Nếu có thể, ta nhất định sẽ giúp," Danwon không thực sự hiểu hay biết gì về Jeong-hyang. Anh chỉ biết rằng người phụ nữ này cũng có tình cảm rất sâu sắc với Yunbok. Anh nhớ lại sự việc cả hai người họ ở trong kỹ viện Gisaeng và bị người khác hiểu lầm rằng họ đang làm tình. Bây giờ, cô ấy hẳn đã biết mọi thứ về lai lịch của Yunbok nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng bầu bạn và ở bên cạnh nàng ấy. Cô ấy chắc hẳn không phải là một người phụ nữ bình thường. Cùng với đó, Danwon giờ đây đã nhìn Jeong-hyang theo một cách khác.

"Trước tiên, tiểu nữ xin cảm ơn ngài đã cùng với họa công trợ giúp, tiểu nữ đã có thể thoát khỏi bàn tay của Kim Jonyeon. Tiểu nữ sẽ luôn ghi nhớ sự giúp đỡ mà ngài đã dành cho tiểu nữ. Hôm nay, cuối cùng tiểu nữ cũng có cơ hội để cảm ơn ngài, nhưng hiện tại tiểu nữ đang ốm nên phải nhờ họa công thay mặt tiểu nữ cảm ơn ngài," nàng khẽ gật đầu với Yunbok và cúi chào Hongdo theo nghi thức.

"Cô nương không cần phải cảm ơn ta. Còn về việc ta đã cứu cô nương. Có lẽ đúng như những gì Yuna đã nói. Số phận giữa con người với nhau không phải là thứ bất biến hay cố định. Đối với tương lai của cả hai người, xin hãy chú ý cảnh giác và thể hiện bản thân một cách đàng hoàng", Hongdo nhìn về phía trước khi trả lời.

"Tiểu nữ biết thân phận của mình, tiểu nữ chỉ là một người có địa vị thấp kém và không nên làm phiền ngài, nhưng... có một điều mà tiểu nữ chỉ có thể nhờ ngài giúp đỡ vào lúc này. Ngài có thể vui lòng hứa với tiểu nữ được không?" đối với Jeong-hyang, Danwon không chỉ là một nghệ sĩ tài năng mà còn là một người đàn ông có trái tim nhân hậu.

"Ồ, Chuyện gì vậy?" Danwon tò mò không biết tại sao Jeong-hyang lại giao cho anh ta một nhiệm vụ.

"Có một đứa trẻ có hoàn cảnh rất buồn và khốn khổ. Nó có mối quan hệ rất sâu sắc và phức tạp với họa công và tiểu nữ. Tiểu nữ đang tự hỏi liệu có thể giao nó cho ngài và nó có thể vinh dự được làm đệ tử của ngài không." Jeong-hyang nói một cách trân trọng.

"Hyangya, nàng..." Yun-bok giật mình trước yêu cầu đó. Những lời mà Jeong-hyang đã nói với Yeombok đã trở lại. Người duy nhất mà Jeong-hyang không thể buông bỏ vào lúc này là Bok nhỏ. Min phu nhân đã rời khỏi biệt thự gần ba ngày rồi, vẫn không có tin tức gì của tỷ tỷ. Có vẻ như không có nhiều hy vọng. Mặc dù Yunbok và Jeong-hyang tránh chủ đề đó, nhưng cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần. Nếu sư phụ của phu nhân Min không thể cứu Yunbok, thì ... Jeong-hyang dường như đã lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất cho chính mình và cả cho tương lai của Bok bé nhỏ. Có vẻ như Jeong-hyang đang nói với Jun-bok rằng "Mặc dù chàng cũng có người khác trong trái tim mình, nhưng ta không bận tâm và không quan tâm. Ta vẫn muốn ở bên chàng dù sống hay chết." Junbok lắc đầu kịch liệt, không, chàng không thể để Jeong-hyang đi theo mình đến cùng.

"Không! nàng không thể..." Yunbok bắt đầu một cách tức giận, chàng nắm lấy bàn tay mà Jeong-hyang đang bịt miệng để khiến chàng im lặng. Chàng lặng người khi nghe thấy tiếng Hongdo lùi ra cửa.

"Tại sao cô nương lại giao nó cho ta?" Hongdo bối rối.

"Bởi vì ngài là một người đàn ông tử tế mà tiểu nữ ngưỡng mộ và kính trọng. Và ngài cũng là người mà tiểu nữ và Họa công tin tưởng nhất. Ngài là người duy nhất mà tiểu nữ có thể nhờ vả điều này. Tiểu nữ thực sự hy vọng rằng đứa trẻ này có thể ở bên một người đàn ông tốt và tử tế. Để học những gì cần học trong cuộc sống này và lớn lên thành một người ngay thẳng. Hơn nữa, đứa trẻ này thích vẽ tranh nhất. Nếu nó có thể nhận được sự dạy dỗ của vị họa sư cấp cao nhất của Triều Tiên, là ngài Danwon, thì đó sẽ là điều tốt nhất mà tôi, với tư cách là mẹ nuôi của nó có thể làm cho nó." Jeong-hyang nói..

Jeong-hyang nhìn Yun-bok với đôi mắt ngấn lệ và hỏi, "Họa công, chàng có nghĩ rằng đây thực sự là một kế hoạch tốt không? Bây giờ ta ốm nặng, chàng phải đưa tôi đi xa xứ tìm phương thuốc đúng không? Làm thế nào mà cả hai chúng ta có thể chăm sóc một đứa trẻ? Thậm chí có thể để nó trở thành gánh nặng? Ngoài cả hai chúng ta ra, người duy nhất mà chúng ta có thể giao phó đứa trẻ cho không ai khác chính là ngài Danwon phải không?"

Yunbok gục ngã trong thất bại. Trừ khi chàng muốn gây ồn ào ở đó, chàng chỉ có thể làm theo sự dẫn dắt của Jeong-hyang. Chàng đẩy bàn tay đang bịt miệng ra. "Đương nhiên. Hai chúng ta đều muốn đi.., à, một nơi nào ở ngoại quốc, xa như vậy, làm sao có thể mang theo hài tử?"

"Được rồi, nếu đúng như vậy thì Yuna, đứa trẻ mà hai người đã nhắc đến, cứ giao nó cho ta," nghe cuộc trò chuyện của cả hai và nhìn thấy bóng đen đang nằm trên giường, Danwon không mảy may nghi ngờ.

"Ngài Danwon, tiểu nữ sẽ ghi nhớ lòng tốt của ông mãi mãi," Jeong-hyang cảm thấy nhẹ nhõm ngay khi Danwon đồng ý.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Jeong-hyang. Yunbok cảm động trước tình cảm kiên định của nàng ấy. Nếu Yunbok và Jeong-hyang thực sự rời khỏi Yeombok mãi mãi, cậu bé sẽ không còn ai để nương tựa. Nó sẽ giống như Yunbok mất cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ. Bây giờ Yunbok đã không còn nhiều thời gian trên thế giới này, điều đau lòng nhất có thể thấy là trong khi Jeong-hyang không thể chịu đựng được việc phải chia tay người yêu của mình, nàng cũng không nỡ xa đứa con thơ dại của mình, làm sao nàng có thể lựa chọn?

"Đó là sự lựa chọn duy nhất sao?" Chàng muốn lắc Jeong-hyang. Đối với Yunbok, còn có có một lựa chọn hợp lý khác có thể thực hiện.

"Họa công, chẳng phải chàng luôn nói rằng được làm đồ đệ của ngài Danwon là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời chàng sao? Có thể giao phó Yeombok cho ngài Danwon, một người đàn ông ngay thẳng và đàng hoàng và thậm chí còn có thể học vẽ từ ngài ấy, đó chẳng phải là điều may mắn của đứa trẻ đó sao, Họa công?" Jeong-hyang nở một nụ cười nhẹ trong khi nàng vuốt ve Yunbok, cố gắng an ủi và xoa dịu sự lo lắng của Junbok.

"Ta vẫn nghĩ..."

"Phải, họa công, chẳng phải chàng đã hứa với ta rằng sẽ không bao giờ rời xa ta nữa sao?" Jeong-hyang cắt ngang Yunbok, sợ rằng chàng có thể nói ra sự thật. "Chàng đã nói là sẽ đưa ta đến một nơi nào đó xa xôi để có được phương thuốc tốt nhất mà phải không? Cho dù tìm không được, chàng cũng sẽ không bỏ rơi ta, đừng nói chàng đã quên rồi sao? Đừng nói với ta là chàng muốn mang theo Yeombok đi lang thang nhé?"

"Yuna?" Nghe họ nói chuyện, Danwon lo lắng không biết cả hai đang gặp rắc rối gì.

"Ngài Danwon, tiểu nữ sẽ giao đứa trẻ đó cho ngài. Ngày mai, sẽ có người đưa nó đến gặp ngài. Tiểu nữ đa tạ ngàn lần sự giúp đỡ của ngài," Jeong-hyang đưa tay ra và nhẹ nhàng bịt miệng Yunbok khi chàng định nói lại. Nàng đang mỉm cười bình tĩnh nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

"Yuna, cả hai người có gặp rắc rối gì không?" Danwon bắt đầu lo lắng.

"K..không, sư phụ, chúng tôi thực sự ổn. Chỉ là bây giờ, không thể chăm sóc đứa trẻ đáng thương đó.

Làm ơn, số phận của đứa trẻ đã được gắn bó sâu sắc với cả hai chúng tôi. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai," chàng gỡ tay Jeong-hyang ra khỏi miệng.Thấy được vẻ mặt kiên quyết của nàng, chàng không thể làm gì khác ngoài việc theo ý của nàng ấy. Chàng đã cố gắng thay đổi Jeong-hyang khỏi hướng đi mà nàng đã đặt ra và nỗ lực thứ ba lại thất bại.

"Được rồi, ta hứa với hai người. Ngày mai, ta sẽ đợi ở nhà trọ. Hai người hãy bảo trọng nhé." Danwon trả lời và nhìn lại cả hai người cuối trước khi quay người lên ngựa phóng đi. Lắng nghe những âm thanh phi nước đại nhỏ dần, Jeong-hyang yếu ớt gỡ chiếc khăn trùm đầu, thổi tắt ngọn đèn dầu và nhẹ nhàng ghé xuống bên cạnh Yunbok, và kéo chăn đắp cho cả hai.

"Đó không phải là điều ta nghĩ trong đầu," nàng lẩm bẩm. "Nàng làm rồi, nàng thực sự làm được rồi," chàng thở dài đau khổ, nhìn chằm chằm vào bóng tối. "Có phải nàng..." chàng dừng lại khi nhận ra Jeong-hyang đang run rẩy không kiểm soát trong nỗi đau buồn của mình. Lặng lẽ, chàng ôm nàng vào lòng.

Giữa đêm đông se lạnh, một người đàn ông đang phi ngựa trên con đường từ Bình Nhưỡng. Trái tim anh tràn ngập sự ấm áp, bởi vì hôm nay, anh có cơ hội nhìn thấy người mà anh đã bỏ lỡ bấy lâu và nghe thấy giọng nói của nàng ấy. Bây giờ anh biết rằng đối với nàng anh cũng có vị trị sâu đậm trong trái tim nàng, anh biết rằng nàng sẽ sống cuộc sống tự do của mình từ bây giờ. Vẽ bất cứ thứ gì nàng ấy muốn. Xung quanh im lặng một cách kỳ lạ và người bạn duy nhất của anh ấy là mặt trăng nhưng anh ấy rất vui. Anh ta cười to trên bầu trời và hét lên, 'Bạn hữu của tôi, huynh có thấy con gái của huynh không? Nàng ấy thực sự giống với huynh, nàng ấy sẽ là họa sư phong tục giỏi nhất. Bạn hữu của tôi, nhìn kìa! Nàng ấy cũng tự do như huynh vậy. Chẳng có điều gì hay ai khác có thể bó buộc nàng ấy? Ha ha!' Anh hét lên sung sướng trong khi nước mắt lăn dài, đây không phải là nước mắt bi thương hay đau đớn, có lẽ có một chút ghen tị, nhưng đối với người đàn ông mạnh mẽ và từng trải này, chút đau đớn này chẳng là gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro