Chương 15: Kim Yeom-bok
Chương 15
Kim Yeom-bok
Bức Tranh Thứ Hai Mươi - Quá Khứ
Danwon Kim Hongdo, đang tổ chức tiệc tối tại nhà riêng của mình. Khách ra vào không ngớt, tiếng nói cười inh ỏi. Nhiều năm trước, mọi người đều biết rằng Danwon đã mang về một đứa trẻ tám tuổi từ Bình Nhưỡng, nói rằng nó là một đệ tử mới. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Hong-do không thể không có một người phụ nữ nào trong nhiều năm trước khi ông rời Mt Myoyang. Có lẽ đứa trẻ đó chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nhưng họ không nói điều đó trực tiếp với Hongdo. Nhưng Danwon dường như không chút quan tâm, thậm chí ông còn đổi tên đứa trẻ thành Kim Yeombok.
"Yeombok, con đã vào được Đồ họa thư, tại sao con không vui? Con có vấn đề gì không? Con không thể nói với dì sao?" Yeo-woon bước vào phòng tranh của ngôi nhà. Trong mười năm, kể từ ngày đầu tiên Danwon mang đứa trẻ này về, Yeo-woon đã nhận trách nhiệm chăm sóc nó. Hôm đó là ngày công bố kết quả kỳ thi họa viên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này có tài năng lại luôn siêng năng vì thế nó luôn là người giỏi nhất trong số các họa viên trẻ tuổi trong cung điện. Tuy nhiên, lúc này, chàng trai trẻ chỉ có một mình trong nhà, không buồn tiếp đãi đám đông náo nhiệt trong sân. Trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn không có bất kỳ một tia vui vẻ nào, vẫn có một chút buồn bã thoáng qua.
"Dì, cảm tạ dì đã chăm sóc con suốt thời gian qua," chàng trai trẻ cúi đầu trước Yeo-woon.
"Aigoo, tiểu tử này, làm gì đột nhiên nói như vậy?" Yeo-woon vui vẻ mỉm cười và vỗ vai cậu. 'Biết chăm cháu vất vả như vậy thì đừng ngồi một chỗ với nét mặt khắc khổ buồn bã, chỉ làm dì lo thêm thôi. Hãy vui lên, cháu hiểu không?" Cô nhìn chàng trai trẻ cường tráng và nghĩ: 'Mẫu thân của đứa trẻ này chắc chắn sẽ rất vui nếu được gặp hắn bây giờ.'
"Chính xác thì bức thư mà sư phụ cháu đã gửi cho cháu là gì? Tại sao cháu lại không vui như vậy? Haizz," suốt ngần ấy năm, Yeo-woon đã đối xử với đứa trẻ này như thể nó là con ruột của mình và từ Danwon, cô đã biết một chút về xuất thân phức tạp và đáng thương của đứa trẻ này và điều đó khiến cô càng muốn đối xử tốt với nó hơn.
"Dì, cháu... cháu rất nhớ mẫu thân và sư phụ của cháu." Người thanh niên nghẹn ngào nói.
"Dì biết, mẫu thân và sư phụ của cháu nhất định cũng rất nhớ cháu." Cô ôm lấy hắn an ủi.
"Dì, cháu muốn về nhà một chút." Chàng thanh niên ngẩng đầu khẩn cầu nói.
"Được rồi, ngươi lớn rồi, muốn về nhà một chút cũng được. Bất quá, ngươi đừng để cho dì cùng sư phụ lo lắng cho ngươi."
"Cháu sẽ ổn thôi," chàng trai trẻ gật đầu và hứa. Sau đó, sau khi tiễn những vị khách cuối cùng, Yeo-woon ngồi trong phòng và phàn nàn với Hongdo.
"Ông cho hắn đọc cái gì thư? Ông xem hắn buồn bực như thế nào sao? Thi đỗ họa viên mà chẳng vui vẻ gì, ông, thật là..."
"Ta không biết những gì được viết trong bức thư. Đó là bởi vì hắn đã vượt qua kỳ thi, đó là lý do tại sao ta có thể đưa bức thư đó cho nó.
Đó là tâm nguyện của mẫu thân nó," Hongdo đặt bức tranh trên tay xuống và tháo kính ra khi nói.
"Thằng nhóc này ngay từ đầu đã có vấn đề rồi, sao ông không đọc qua thư đi, lỡ nó có gì đó không thể tiếp nhận thì sao? Tôi thực sự lo lắng," Yeo-woon đập tay xuống bàn, vẫn còn cảm thấy hơi tức giận.
"Có gì mà lo? Thằng nhỏ tuy rằng có vấn đề, nhưng nó là đứa thông minh biết cách xử lý, sẽ không có vấn đề gì. Ta cho rằng lá thư đó là tất cả về nguồn gốc quá khứ của nó. Nó là một người đàn ông, nó sẽ có thể nhìn nhận việc đó với một tâm hồn cởi mở, đừng lo lắng," Hongdo nói sau một hồi suy nghĩ.
"Tôi không quan tâm, nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với nó, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu," Yeo-woon nói và bước ra khỏi phòng.
"Bà đi đâu?" Hongdo không nói nên lời sau khi bị mắng và vội vàng hỏi khi thê tử ông bước nhanh ra ngoài.
"Tôi đi chuẩn bị cho nó mấy bộ quần áo, thằng nhỏ không ngừng nói muốn trở về nhà một chút. Tất cả là tại ông, hmm, tôi không quan tâm đâu," Yeo-woon quay lại và phun ra vài câu trước khi rời đi.
"Aigoo, bà này, khụ," Hongdo chỉ biết cười khổ lắc đầu, ông nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, hai người họ thế nào rồi nhỉ? 'Yuna, ta không thấy bức tranh của nàng trong lễ hội thuyền rồng năm ngoái, nàng đã ở đâu vậy? Nàng vẫn khỏe chứ? Ta sẽ có nhận được tin tức từ nàng trong năm nay không?'
"Yeombok ca, huynh đi đâu vậy?" Tiểu đệ gục đầu vào cạnh bàn, không hiểu tại sao người thanh niên lại thu dọn đồ đạc.
"Ta muốn đi tìm mẫu thân cùng sư phụ." Chàng trai vỗ vỗ lên vai tiểu đệ.
"Mẫu thân huynh? Nhưng phụ thân đã nói đã nhiều năm không gặp mẫu thân huynh, huynh muốn tìm bà ấy ở đâu? Hơn nữa, phụ thân không phải là sư phụ của huynh sao? Huynh tìm cái gì?" " cậu bé không thể hiểu những gì chàng trai trẻ đã nói.
"Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về, yên tâm." Người thanh niên ngừng thu dọn hành lý và bế tiểu đệ mình trên tay để an ủi.
"Huynh đi sớm trở về nha, đệ nhớ huynh." Đứa nhỏ kéo kéo tay áo thanh niên nói.
"Được rồi, ta hứa với đệ, ta sẽ trở lại rất nhanh, nhìn xem," người thanh niên dùng tay tạo thành mấy cái bóng trên tường.
"Wah wah, bươm bướm, chú chim nhỏ,,," cậu bé vui vẻ vỗ tay.
"Haha, sư phụ, con nhớ bất cứ điều gì người đã dạy con trong suốt những năm trước đây. Cả hai người đang ở đâu vậy? Yeombok có thể gặp lại cả hai người không?" Trái tim của chàng trai trẻ tràn ngập những suy nghĩ và hy vọng. Tối hôm đó, bên ngoài nhà riêng của họa sư Kim Hongdo, một cặp vợ chồng đứng cùng cậu con trai để đưa tiễn một chàng trai trẻ.
"Yeombok, hãy cẩn thận trong suốt cuộc hành trình. Hãy quay lại sớm," Yeo-woon không khỏi lo lắng, bà giữ chặt dây cương, không muốn buông ra.
"Dì, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ngày nghỉ chỉ có ba ngày, con sẽ kịp về." Yeombok trấn an người dì đã chăm sóc hắn suốt ngần ấy năm như thể hắn là con ruột của bà.
"Yeom-bok ,đi rồi nhớ về nhà," Hongdo không có gì nhiều để nói. Câu nói "nhớ về nhà" cũng đủ sưởi ấm trái tim chàng trai.
'Vâng, Sư phụ, con đi đây, Chia!' chàng thanh niên gật đầu và phóng đi. Vào buổi sáng, bên ngoài Songdo, nơi có một bia mộ cổ, một thanh niên đang dọn dẹp cỏ dại và đá xung quanh ngôi mộ. Hắn lau sạch lớp bụi dày phủ trên bia mộ và sau khi làm xong tất cả, hắn chỉ mặc lại bộ quần áo và chiếc mũ mà hắn đã để sẵn bên cạnh. Sau đó, hắn vô cùng cung kính quỳ xuống trước mộ mà nói: "Mẫu thân ơi, hài tử của mẫu thân đã bất hiếu, đến bây giờ con mới biết lai lịch của mình, cho nên bây giờ con mới đến đây để gặp mẫu thân. Xin mẫu thân thứ lỗi cho con". Tựa vào bia mộ, hắn nhìn bầu trời xanh và nói: "Mẫu thân ơi, con không biết mẫu thân trông như thế nào, con chỉ nhớ mẫu thân Jeong-hyang của con trông như thế nào. Mẫu thân sẽ không giận con chứ? Cảm ơn mẫu thân đã sinh ra con. Ah, mẫu thân và sư phụ của con giờ ở đâu? Con sẽ gặp lại họ chứ? Con thực sự, thực sự rất nhớ hai người họ..."
"Cá không! Ai trèo nhanh hơn!"
"Lần trước mày chậm quá! Nhanh lên!..."
Một đám nhóc chân trần chừng mười tuổi, tay cầm kiếm gỗ, chạy tới bên người thanh niên đang dắt ngựa, chậm rãi đi về phía ngoại ô thị trấn.
"Ha ha, vẫn như lúc còn bé, thị trấn này vẫn như vậy, chỉ là, ta đã lớn rồi."
"Huynh ấy là ai? Huynh ấy trông rất tuyệt."
"Đúng đúng đúng, quần áo của huynh ấy thật sáng sủa đẹp đẽ, chậc chậc, thật đẹp, còn có cả giày để đi nữa, thật tốt quá." Hai cậu bé có vẻ là thủ lĩnh của lũ trẻ dừng lại và nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên đầy ghen tị.
Trong sân nhỏ cũ nát, cánh cửa đã bắt đầu mục nát thậm chí còn không khóa. Có vẻ như không có ai sống ở đó trong nhiều năm. Người thanh niên dừng lại một lúc trước cửa. Thở ra một hơi, lúc này hắn mới đẩy ra cánh cổng , đi vào trong.
"Vẫn quen thuộc như vậy. A, đây là cây chổi mà ông ngoại đã dùng trước đây, ha ha," người thanh niên đi vòng quanh sân để hồi tưởng lại những chuyện cũ.
"Đây chẳng phải là bàn may mẹ hay ngồi sao? Ôi, bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu lần hiền về trong giấc mơ. Mỗi lần con mơ về đây, đều mong thấy mẹ vẫn ngồi dưới mái nhà thêu những con bướm xinh chờ con chơi đùa". Cậu đi về phía bục cạnh cửa sổ, những gì cậu nhớ lại hiện ra rõ ràng trước mắt cậu như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua. Cậu nhớ lại giọng nói dịu dàng và mềm mại của mẫu thân cậu.
'Hãy cẩn thận và coi chừng ngã, nhìn này, con đổ mồ hôi rất nhiều', Jeong-hyang lấy khăn tay của mình ra và giúp con trai lau mồ hôi.
'Mẫu thân, mẫu thân có biết không? Con có thể đi học! Bây giờ con có thể đi học và thậm chí có thể học vẽ. Sau này không cần lén lút nghe lén nữa.'
"Ha ha, ta còn tưởng rằng lão sư kêu con còn quá nhỏ chứ? Làm thế nào ta có thể đồng ý cho con tham gia lớp học?'
'Không phải là thầy đó nữa, không phải là thầy đó, hôm nay, hôm nay, là ai đó, à không, là...'
"Mẫu thân, Yeombok đã nghe lời mẫu thân và trở thành một họa viên, nhưng mẫu thân đang ở đâu? Mẫu thân đang ở đâu?" Đôi mắt chàng trai rưng rưng nhưng cậu cố gắng kìm nén không để những giọt nước mắt lăn dài.
"Xin lỗi, có gia đình nào họ Park từng ở đây trước đây không?" chàng thanh niên ăn mặc bảnh bao đứng trong sân gõ cửa nhà bên. Người đàn ông trả lời không biết anh ta là ai và trả lời sau một lúc do dự.
"À, có lẽ là vậy, tôi mới chuyển đến đây không lâu. Trước đây, chủ nhân của ngôi nhà này họ Hàn, nhưng họ đã chuyển đi rồi và họ không phải tên là Park. Họ có thể đã mua nhà này từ người khác. Tuy nhiên, tôi có thể hỏi có chuyện gì xảy ra không?"
"Ồ, Ah, cảm tạ thúc. Không có gì đâu, tôi đi đây." chàng thanh niên có vẻ hơi thất vọng và rẽ sang một hướng khác và bỏ đi.
"À, ta có thể đi đâu khác để xem?" Người thanh niên đu lên lưng ngựa và suy nghĩ một lúc. "Được rồi, xem nào, Chia!"
"À, cây cổ thụ còn ở sườn đồi, ha ha," Người thanh niên sờ sờ cánh tay. Ở đó có một vết sẹo mỏng, dấu hiệu cho thấy hồi còn trẻ cậu ta nghịch ngợm như thế nào, cậu ta đi không ngừng. Trên sườn núi có một căn nhà nhỏ, hình như vẫn thường xuyên được bảo dưỡng, nhưng cửa cổng lại khóa chặt, hình như cũng không có người ở.
"Tôi rất muốn vào trong xem thử," chàng thanh niên buộc ngựa vào một cái cây và nhảy qua hàng rào ngắn. Đẩy cửa vào, trong nhà không có một chút thay đổi. Chàng trai trẻ cảm thấy như thể sư phụ của mình đang ngồi ở phí trước chiếc bàn và vừa mĩm cười vừa vẫy tay với cậu, "Yeombokya, mau vào đi, ta đã mua cho con một bộ cọ và mực mới ngoài phố chợ."
"Sư phụ, sư phụ, người có thể giúp con được không?" Người thanh niên nhẹ giọng nói, giống như trở lại rất nhiều năm trước đêm đó, cậu vô cùng bất lực cùng sợ hãi. Vị sư phụ này là người duy nhất cậu có thể tin tưởng và nương tựa, người đã bảo vệ mẹ con cậu. Người đã ở đâu? "Ha ha, thì ra lúc đó mẫu thân và sư phụ còn không biết gì về nhau." Cậu mỉm cười khi nhớ lại.
Người thanh niên bước ra khỏi nhà, ngồi dưới mái nhà hồi tưởng, nhìn cây cỏ hoa lá trong sân: "Có lẽ, ở một nơi nào đó, một thời điểm nào đó, chính con đã giúp họ gặp lại nhau. Đây là việc con làm để đền đáp tội ác của phụ thân con sao?" Chàng trai cười nhẹ, nhớ lại bức thư mẫu thân để lại. Câu chuyện dài bên trong thật cảm động.
"Huynh là ai? Huynh đang làm gì ở đây?" Ngoài hàng rào, giọng nói trong trẻo của một tiểu nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ.
Cậu nhìn cô bé chỉ khoảng mười tuổi nhưng giọng điệu bắt chước người lớn. Cô không giống như những cô bé khác luôn nhút nhát và có xu hướng tránh xa người lạ. Cô bé có khí chất đĩnh đạc như một người đàn ông; đôi mắt cô ấy ánh lên sự chính trực, trang phục của cô ấy sắc sảo. Cô bé mặc một chiếc áo khoác ngắn và đi một đôi bốt da, thậm chí cô ấy còn có một sợi dây buộc nhỏ ở cạp quần, nhưng cô ấy đang cầm một con diều cũ và sờn. Tuy nhiên, nó không đi đối nghịch với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, mà thậm chí còn tăng thêm vẻ mạnh mẽ cho các đường nét của cô ấy. Cậu không nhịn được trêu lại cô: ''Anh, haha, vậy muội là ai? Muội đang làm gì ở đây?"
"A, là ta hỏi huynh, làm sao bây giờ lại hỏi ngược lại ta? Ta ra ngoài chơi thả con diều nhưng sợi dây bị gió mạnh đứt mất. Ta không thể bỏ nó, vì vậy ta đã đuổi theo nó cho đến tận đây. Nhưng nó rơi xuống đất và bị rách mất," cô bé đó có tính cách rất bộc trực. Nàng lắc lắc con diều trong tay nói: "Con bướm này bị gãy cánh, không biết có đau không, thật là đáng thương."
"Ồ, thật sao? Có vẻ như nó sẽ rất khó sửa chữa. Tại sao không làm một cái mới cho muội?" Chàng trai thấy điều cô bé vừa nói thật buồn cười, cậu bước tới giật con diều khỏi tay cô nhanh như lời đề nghị.
"Ồ, huynh cũng biết làm diều à? Vậy huynh có biết vẽ con bướm không?" Cô bé vô cùng vui sướng và thậm chí còn không bận tâm đến việc chàng trai trẻ vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của mình. Cô ấy chỉ có chú tâm về con diều.
"Haha, con bướm, ta đã từng vẽ rất nhiều con bướm trước đây," chàng trai trẻ mở chiếc túi đeo trên vai, trong đó có giấy và dụng cụ của cậu. Cậu vuốt giấy tranh trước hiên nhà, cầm cọ vẽ và nói với cô bé: "Đừng đứng đó nữa, ra đây lấy mực và màu cho ta".
"Ồ, được rồi. Để chúng cho ta." Cô bé đồng ý mà không cần suy nghĩ và xắn tay áo giúp đỡ. Điều duy nhất mà chàng trai trẻ này không biết là nếu cha mẹ của cô gái này nhìn thấy những gì cô ấy đang làm bây giờ, họ có thể nhầm cậu ta là một vị thần. Đối với cô gái này rất khó xử lý, nhờ cô ấy giúp đỡ bất cứ điều gì là điều không thể, huống chi là yêu cầu cô ấy làm theo hướng dẫn. Nhưng cô ấy có một khuôn mặt rất dễ thương và xinh đẹp, ngoài ra dường như với giọng nói ngọt ngào của cô, không ai có tâm trí để mắng mỏ cô ấy.
"Ôi, bức vẽ của huynh đẹp quá, còn đẹp hơn cả biểu ca muội," cô bé vừa mài mực vừa quan sát con bướm vẽ trên giấy vừa nói. Cô thậm chí không còn cảm thấy cả hai là người xa lạ nữa. "Ồ vâng, chính xác thì tại sao huynh lại ở đây?"
"A, ta tới đây, là muốn tìm hai người." Chàng trai dừng một chút.
"Hai người, bọn họ là ai? Huynh tìm bọn họ làm gì?" cô bé đầy tò mò.
"Được rồi, để ta kể cho muội nghe một câu chuyện," chàng trai trẻ không biết tại sao mình lại đối xử tốt với tiểu nữ này, nhưng cậu chỉ muốn giải thích với cô. Cậu cười và bắt đầu kể một câu chuyện dài trong khi vẽ con diều.
'Từ giờ trở đi, điều tôi muốn nói đến là chuyện của hai người,
Hai người này, họ không phải phụ mẫu tôi, họ là kẻ thù không đội trời chung của phụ thân tôi, nhưng họ đã chăm sóc và nuôi nấng tôi nên người.
Hai người này tuy không phải là phu thê của nhau, nhưng lại yêu nhau sâu sắc, có đối mặt với cái chết cũng không rời.
Hai người này, một người dạy tôi làm người tử tế, người kia dạy tôi vẽ, một người là mẫu thân tôi, một người là sư phụ của tôi,
Hai người này, họ là những người thân thiết nhất mà tôi có, những người tôi tôn trọng nhất, những người tôi yêu nhất...'
Chàng trai cúi đầu vẽ, sau đó bắt đầu dán bức vẽ con bướm mới lên xương sống của con diều ban đầu. Câu chuyện mà cậu đang truyền tải không dừng lại lấy một giây. Bây giờ con diều đã hoàn thành, chỉ có cậu nhìn lên. Cậu khá sốc và hoang mang khi thấy khuôn mặt cô bé lấm tấm nước mắt.
Cậu cẩn thận nói: "Xong rồi, cho muội."
Cô gái nhỏ không nói gì chỉ cắn chặt đôi môi run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Muội sao vậy? Được rồi, được rồi, muội vất vả rồi, ta đang làm một con diều hình bướm mới cho muội, aigoo, và ta chỉ nhờ muội giúp đổ mực và tô màu, sao muội lại khóc?" Chàng trai khá luống cuống và không biết phải làm gì với cô bé đang khóc.
"Wah!" Lúc trước còn không sao, nhưng sau khi nam thanh niên cố gắng an ủi cô bé, cô bé càng khóc to hơn mà không có chút kiềm chế nào.
"Rắc rối quá, sao muội lại khóc? Con diều mới không đẹp sao?" chàng trai trẻ lúng túng, cậu chưa bao giờ gặp phải vấn đề như thế này trước đây và cậu không biết tại sao cô bé xinh đẹp ăn mặc như con trai này lại khóc nhiều như vậy. Cậu ta cứ lật đi lật lại con diều để xem xét, như thể đang cố kiểm tra xem con diều có vấn đề gì.
"Không, không phải, không phải con diều, huynh, huynh thật đáng thương," cô bé vừa khóc vừa lao về phía thanh niên, ôm lấy cổ tay cậu, dùng ống tay áo lau nước mắt và nước mũi.
"Aigoo, lại đây, dùng khăn tay này lau đi," thanh niên sau khi nghe cô giải thích xong có chút hoang mang, liền lấy ra một chiếc khăn tay vuông vức đưa cho cô gái nhỏ. "Aigoo, sao muội lại thích khóc thế này? Đây là chiếc khăn mẫu thân huynh để lại cho huynh, huynh vẫn luôn giữ nó bên mình mà không nỡ dùng."
"Huynh, huynh nhiều năm như vậy không gặp mẫu thân, cùng sư phụ những người yêu huynh như vậy. Huynh, huynh thật là đáng thương, thật là đáng thương." cô bé nức nở.
"Cho nên muội vì chuyện này mà khóc, ha ha, ta cũng không cảm thấy mình đáng thương, hiện tại ta đã là họa viên hoàng gia, hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, ta rất vui vẻ, hơn nữa, Ta chắc chắn rằng ta có thể tìm thấy họ. Ta chắc chắn rằng chúng ta sẽ có cơ hội đoàn tụ." Chàng trai trẻ cảm thấy ấm áp sau khi nghe những gì cô gái nhỏ nói và vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi cô.
"Mẫu thân huynh, mẫu thân huynh tốt với huynh quá," chắc là khóc lâu quá mệt, cô bé nín khóc nhưng hai mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng trên hai gò má. "Còn nữa, sư phụ của huynh thật là tốt, nhưng mà, bọn họ còn sống sao?" cô bé lo lắng hỏi.
"Bọn họ còn sống, nhất định còn sống, chỉ là ta không tìm được họ, nếu có thể tìm được, nhất định phải đối tốt với bọn họ, nhất định phải báo đáp ân tình của họ." chàng trai trẻ gật đầu với sự quyết tâm.
"Họ nhất định còn sống, đại ca, nhất định có thể tìm được mẫu thân cùng sư phụ." Cô gái nhỏ nắm lấy tay của nam tử, tựa hồ muốn ủng hộ.
"Haha đa tạ muội."
"Muội muội, muội ở đâu?" hét lên một giọng khá xa.
"Ồ, là tiếng của biểu ca, huynh ấy tới tìm muội. Huynh, muội phải về rồi," cô bé bám lấy tay áo chàng trai; cô thực sự miễn cưỡng chia tay cậu.
"Ha ha, mau về đi. Trời tối rồi, muội nhất định phải hiếu thuận với phụ mẫu, có thể ở bên cạnh họ là điều may mắn rồi," chàng trai mỉm cười đưa con diều cho cô bé .
"Ồ đúng rồi, ta được gọi là tiểu cô nương, huynh tên là gì?" Cô gái nhỏ vừa tiến lên vài bước đột nhiên quay đầu lại nói.
"Tiểu cô nương? Cô có một cái tên kỳ lạ."
"Có gì lạ đâu. Phu mẫu gọi muội là tiểu cô nương nên muội được gọi là tiểu cô nương", cô bé khẳng định.
"Ha ha, Yeombok, Kim Yeombok."
Cô bé gật đầu nhẹ nhõm chạy xuống con dốc, cô không quên quay lại và khi xuống được nửa con dốc,
"Đại ca, nhà của muội ở biệt thự liễu xanh, huynh lần sau nhớ tới tìm muội a!"
"Ha ha, được, ta nhất định sẽ tới tìm muội, nhất định, " chàng trai không chút do dự đáp ứng.
"Đa tạ rất nhiều vì con diều của huynh. Nó thực sự rất đẹp. Hẹn gặp lại!" cô bé hài lòng ôm con diều của mình và chạy xuống dốc.
"Biệt thự liễu xanh, cái tên này nghe thật quen tai." Người thanh niên thầm nghĩ, tựa hồ ẩn sâu trong ký ức, nhưng lại mơ hồ, không xác định chính xác.
Một cơn gió thoảng qua, lá cây xào xạc, chàng trai trẻ đang chìm trong suy nghĩ chợt nhận ra xung quanh thật yên tĩnh. Với sự quấy rầy nhỏ của cô gái nhỏ, dường như nỗi buồn của cậu đã tan biến và thay vào đó là sự dũng cảm.
Trời đã xế chiều, mặt trời lặn, chàng trai trẻ ngồi trước hiên nhà. Cậu nhìn chiếc khăn tay hình vuông, Cậu lấy ra một mặt dây chuyền con bướm bằng ngọc lục bảo và nghịch ngợm nó trong lòng bàn tay khi cậu miên man suy nghĩ, "Mẫu thân, Yeombok chưa một lần quên lời mẫu thân dặn dò, con đã học hội họa một cách nghiêm túc, trở thành một người tử tế, ngay cả với sư phụ hiện tại, con luôn giữ bí mật đó đặc biệt cho ba chúng ta. Nhưng, lễ hội thuyền rồng năm ngoái, con đã không được xem được bức tranh của Sư phụ, hai người có thực sự khỏe không? Hai người đang ở chỗ nào? Tại sao hai người vẫn chưa đến đây để gặp Yeombok ? Yeombok thực sự, thực sự nhớ cả hai người." Chàng trai ngồi lặng lẽ ở đó khi cậu nhớ lại tất cả những sự kiện đã xảy ra trong suốt thời thơ ấu của mình. Cậu nhớ mẫu thân mình, người đã không bận tâm đến xuất thân của cậu khi đối xử với cậu bằng tất cả tình yêu và sự quan tâm. Cậu nhớ sư phụ cũ đã che chở, bảo vệ và yêu thương cậu nhưng hiện tại điều duy nhất bên cạnh chỉ là tiếng lá xào xạc, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro