Chương 17: Phần kết
Phần kết
"Một lá thư cho Kim Yeombok." Yeombok nghe ai đó nói khi quay vào trong sân. Cậu ấy đã ra ngoài vào buổi sáng để mua thuốc giải rượu cho Hongdo, người đã uống say một cách ngớ ngẩn vào đêm qua. Sư phụ của cậu ta đã lầm bầm suốt về bức tranh và dường như rất dán mắt vào bức tranh mà ông ấy đã mua tối qua. Dì đã hoàn toàn tức giận khi ông ấy trở về nhà. Cậu không biết tại sao nhưng bức tranh đó có một cảm giác quen thuộc với nó. Cậu ấy không chắc đó có phải là tác phẩm của sư phụ cũ của mình hay không, có mối liên hệ với phong cách hội họa Thanh Quốc, nhưng cậu ấy nhận thấy rằng Danwon có xu hướng rất trân trọng và chiếm hữu khi nói đến tranh của sư phụ cũ của cậu ấy.
Một người đàn ông tóc hoa râm ngắn với khuôn mặt gầy và ria mép đang đứng trước cửa nói chuyện với dì của mình. "Một lá thư cho tôi?" Yeombok nói khi đi đến chỗ họ.
"Kim Yeombok? Tôi được lệnh chuyển bức thư này cho bạn." người đàn ông nói, bàn giao nó. Ông ta cúi đầu và rời đi.
Khi Yeombok nhìn vào bức thư, trái tim cậu nhảy lên khi nhìn thấy tên mình. Chữ viết đó, chính là... cậu vứt đống đồ mua được ra hiên rồi vội vàng rút tờ giấy bên trong ra. Dì của cậi bối rối nhìn cậu bắt đầu run rẩy.
"Chờ đã, con đi đâu? !" Bà gọi khi cậu chạy ra khỏi sân.
"Là họ! Chính là họ! Họ đã trở lại! Họ đã đến gặp con! Niềm vui và sự phấn khích gần như lấn át Yeombok khi cậu chạy qua khu chợ, tránh mọi người hết sức có thể.
Cậu chạy qua cầu, tim đập thình thịch. Ra khỏi thành, cậu đã thở không ra hơi, nhưng lại không muốn thở dốc, sợ, rất sợ người cậu yêu nhất trên đời không còn ở đó. Cậu mất một lúc để lấy lại tinh thần rồi lê bước lên đồi. Cậu không chú ý đến những bông hoa đầy màu sắc trải trên sườn dốc, những con bướm bay lượn giữa chúng. Đôi chân cậu run rẩy khi cuối cùng cũng lên đến con dốc phía trên. Ngôi nhà cổ lọt vào tầm mắt. Cậ lo lắng nhìn quanh khi loạng choạng bước vào sân trong. Trái tim cậu vui lên khi cậu để ý đến hàng hiên đã được dọn dẹp sạch sẽ. Có hai đôi giày trên bậc thềm.
Một cách chậm rãi, đôi tay run rẩy của cậu mở cửa. Cậu chớp mắt trong giây lát và rồi khi hai người ngồi bên trong tò mò nhìn lên khi nghe thấy tiếng cửa mở, cậu nhìn họ chằm chằm. Không thể tin rằng họ thực sự ở đó.
"Mẫu thân! Sư phụ!"...
Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro