Chương 3: Mộ phần

Shin Yun-bok

Bức tranh thứ sáu – Mộ Phần

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Jeong-hyang dần hồi phục. Nàng cảm thấy khỏe hơn. Bé Bok dường như đã lớn lên một cách đột ngột. Cậu chạy quanh giúp mẹ lấy nước, chuẩn bị bữa ăn và làm đủ thứ việc nhà sau giờ học. Nàng rất vui khi thấy con trai mình rất chu đáo và quan tâm. Cậu bé dường như cũng đã tạo dựng được mối quan hệ gần gũi hơn với thầy của mình và luôn kể về những gì họ đã làm hàng ngày.

"Mẫu thân, thầy của con có tuyệt không? Thầy ấy vẽ tranh rất đẹp." Cậu nói

"Mẫu thân, thầy nói bản phác thảo dựa trên nét của cọ vẽ còn hình nền phong cảnh thể hiện tâm tư người vẽ, hai cái đó khác nhau" .

"Mẫu thân, nhờ có sư phụ , anh họ hiện tại không dám bắt nạt con ở trường nữa."

"Mẫu thân, chiều nay sư phụ chia cho con bánh kếp, ăn rất ngon."

"Mẫu thân, thầy dẫn chúng con lên sườn đồi vẽ tranh để cảm nhận thử mùa thu sắp tới. Mẫu thân cảm thấy mùa thu thế nào?" Cậu trông có vẻ bối rối.

"A, mẫu thân, thầy đưa cho con một cây cọ lông sói nhỏ, mẫu thân có biết dùng nó vẽ khi nào không?" Cậu tự hào cho nàng xem chiếc cọ trước khi cất nó đi cẩn thận. Trời còn sớm, Bok bé nhỏ ngồi xổm ở một bên bếp, vừa để củi dưới bếp vừa liên tục kể cho mẹ nghe về thầy giáo yêu quý của mình.

"Vâng, con trai, nhưng chẳng phải mẹ đã dạy con không được lấy đồ của người khác mà không trả lại sao?" Mẹ tất bật chuẩn bị bữa sáng và hộp cơm cho bé Bok mang đến trường. Dù biết con trai mình ngày càng thích sư phụ này từ khi bắt đầu đi học và lúc nào cũng nói về thầy, nhưng nàng cũng muốn cậu bé ghi nhớ cách dạy của mình.

"Con biết. Mỗi lần thầy đưa dụng cụ vẽ cho con, con đều nói với thầy rằng mẫu thân không cho con nhận quà nhưng thầy nói thầy là bạn của con. À, thầy còn nói con là người hiểu biết và vẽ rất đẹp. Những món quà là phần thưởng. À đúng rồi, thầy cũng thưởng cho Min Yaksong vì bạn ấy luôn hoàn thành bức tranh của mình một cách nhanh chóng, bạn ấy vẽ đẹp hơn con" Bok nhỏ lo lắng giải thích vì sợ mẹ hiểu lầm.

"Chà, thầy của con là một người tốt. Mẹ rất biết ơn vì thầy ấy đã giúp tìm đại phu và trả tiền thuốc." Nàng dừng công việc đang làm và nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

"Dạ mẫu thân, chúng ta phải cảm ơn thầy. Chẳng phải mẫu thân thường nói 'Một giọt ân tình phải trả bằng cả dòng suối ' hay sao, chúng ta phải cảm ơn thế nào đây? A, nhưng thầy đâu có thiếu thốn gì đâu. Phải trả lại gì cho thầy ấy đây? Mẫu thân có thể gói thêm cho con vài nắm cơm được không? Con muốn chia cho thầy ấy. Lúc trước thầy ấy nói chúng rất ngon", Bok bé nhỏ nhắc nhở mẹ.

"Được rồi." Nàng nhận thấy cách con trai mình nói một cách nghiêm túc, nàng không thể không mỉm cười. "Sư phụ con, hẳn phải có thê tử rồi phải không? Con từng gặp qua chưa?" Nàng vẫn đang suy nghĩ về cách trả ơn cho sư phụ này. Nàng cố gắng tìm ra thứ gì phù hợp nhất để làm quà tặng.

"Ôi, thầy sống một mình ở ngôi nhà trên sườn đồi cạnh biệt thự Liễu Xanh. Con chưa gặp gia đình thầy, con không nghĩ thầy có thê tử. Ôi, nếu thầy cuối cùng cũng có con. Con không không biết thầy có còn quan tâm đến con như trước không, chao ôi," khi bé Bok trả lời , cậu bất giác bắt đầu lo lắng về mối quan hệ tương lai của mình với thầy giáo.

Hiểu được sự lo lắng của cậu, nàng cười nói: "Con học giỏi thì làm sao thầy không quý cho được. Nên thôi, hôm nay con đi lấy số đo của thầy, mẹ sẽ may cho thầy bộ quần áo mới làm quà". để nói lời cảm ơn."

"Bokya có thể đo không chính xác và thật rắc rối. Tốt hơn hết là mời thầy của con đến nhà của chúng ta và chiêu đãi thầy ấy một bữa ăn ngon sau đó con có thể đo bao nhiêu tùy thích," Ông Park tình cờ nghe thấy nàng nói khi ông bước vào bếp.

"Cha à, con sợ hình như có chút không thích hợp. Cha biết con không thường xuyên ra ngoài gặp người lạ." Nàng phản đối.

"Có gì không hợp lý? Khi Seo tiên sinh mời đại phu và mua thuốc cho con, Thầy ấy thậm chí còn không bước vào nhà. Ta nghĩ thầy ấy là một quý ông đích thực, không giống như ông chủ Ryu đó." Ông Park biết nàng tình cờ gặp ông chủ Ryu tại nhà của đại ca nàng. Phải mất một thời gian dài và nỗ lực rất nhiều để thoát khỏi sự quấy rầy khó chịu của thương nhân đó. Biết con gái lo sợ điều gì, ông hy vọng có thể giải tỏa mối lo lắng của nàng.

"Sao vậy, mẫu thân, thầy của con là người tốt. Con xin phép được mời thầy ấy về nhà, mẹ cũng sẽ thích thầy ấy thôi!" Bok nhỏ háo hức nói.

"Không phải, cái gì mà thích với không thích?" Nàng nhẹ nhàng xoa đầu cậu. "Được rồi, được rồi, Bokya. Hôm nay mời thầy của con đến ăn tối. Mẫu thân sẽ lấy số đo của thầy và may cho thầy bộ quần áo mới để cảm ơn sự giúp đỡ của thầy." nàng nói sau khi dừng một tí để đưa ra quyết định.

"Tuyệt lắm mẫu thân, ta đi ngay!" Cậu bé Bok vô cùng hạnh phúc khi biết mẫu thân đã đồng ý và cậu vội vã chạy đến trường với hộp cơm của mình.

"Từ từ con trai." nàng nhìn con trai thoắt ẩn thoắt hiện lắc đầu thở dài "Bokya thích thầy quá. Không biết thầy là người như thế nào nhỉ?"


Một ngày trôi qua thật bình yên. Đột nhiên, có tiếng ai đó gọi từ xa.

"Không ổn rồi, ông Park! Cháu trai của ông bị ngã từ trên cây xuống. Cánh tay của nó bị gãy và mất rất nhiều máu", một cậu bé trong trường chạy vào sân để báo tin.

"Cái gì? Bokya?!," Jeong-hyang đang chuẩn bị bữa tối trong bếp thì nghe thấy tiếng hét. Nàng vội chạy ra hỏi cậu bé: "Con nói gì vậy? Bokya rơi từ trên cây xuống? Ở đâu?" nàng vội lấy áo choàng che đầu khi phụ thân nàng lo lắng tập tễnh bước ra sân.

"Ở sườn đồi phía sau trường," cậu bé nói, cúi xuống để lấy hơi. Trước khi cậu bé kết thúc lời nhắn của mình, nàng đã đi về phía trường học.

"Thầy giáo đã đưa nó đến đại phu thị trấn rồi," cậu bé thở hổn hển khi ngẩng đầu lên nhưng nàng đã biến mất từ lâu.

Do sơ suất nhất thời của mình khi đưa học trò ra ngoài trời vẽ phác thảo, Yunbok đã không để mắt kỹ hơn đến trò quậy phá của những học trò lém lính, chúng đã thách Bok nhỏ trèo cây. Một cú trượt chân ngã xuống khiến cậu bé bị thương. Yunbok cảm thấy tội lỗi về điều đó. Sau khi đưa những học trò khác về nhà, chàng nhanh chóng đưa bé Bok đến đại phu ở thị trấn. Chàng vỗ về cậu bé khi cậu khóc trong lúc đại phu cố định phần xương gãy. Bok nhỏ co rúm người lại vì sợ đau hơn khi đại phu cố gắng bôi thuốc lên vết thương.

"Aigoo, thầy cứ tưởng con là một thanh niên cứng rắn. Có vẻ như con không thể chịu đựng nổi chút đau đớn này. Đừng khóc nữa, nếu không thầy sẽ không dạy con vẽ." Yunbok cố đánh lạc hướng cậu bé. Những gì chàng nói có vẻ tác dụng, khuôn mặt cậu bé méo xệch nhưng cố kìm nước mắt, khẽ nấc lên. Yunbok gật đầu với đại phu rằng đó là thời điểm thích hợp. Đại phu nhanh chóng đắp thảo dược lên vết thương, sau đó dùng gạc băng lại cẩn thận.

"Ừm, xong rồi, lát nữa sẽ không đau, tiểu tử này thật là dũng cảm." Đại phu vừa nói vừa lau tay. Bé Bok định khóc thật to vì quá đau nhưng sau khi nghe lời khen ngợi của đại phu, cậu bé đã nuốt nước mắt vào trong. Cậu ấy trả lời như thể cậu ấy đang cố gắng cổ vũ chính mình. "Dạ, không đau chút nào."

Yunbok cười khúc khích rồi chậm rãi xoa đầu cậu bé đầy trìu mến "Được rồi, thầy luôn biết Yeombok là mạnh mẽ nhất và dũng cảm nhất."

"Tiên sinh là thầy của nó sao? Ta còn tưởng nó là con trai tiên sinh." Đại phu nói với một chút ngạc nhiên khi ông đang chuẩn bị thuốc sau quầy.

"Con? Không không." Yunbok lắc đầu. 'Nhưng sự thật, đối với một nam nhân ở độ tuổi của tôi, tôi phải có một đứa con trai lớn như thế này.' chàng nghĩ với một nụ cười buồn trên khuôn mặt. Rồi chàng thản nhiên đáp: "Thầy giáo nghèo như tôi làm gì có thê thiếp chứ đừng nói là đẻ con trai".

"Không nhất thiết là đúng. Ngươi không nghe nói rằng ông tơ bà nguyệt đã lên kế hoạch cho mọi người bằng những sợi chỉ đỏ hay sao. Nếu tình yêu được định sẵn là của ngươi thì ngươi không bao giờ có thể thoát khỏi nó. Ngươi không bao giờ biết, có thể có một cô nương đang chờ đợi ngươi ở đâu đó." Đại phu cười. Yunbok nghĩ rằng điều đó khá buồn cười theo quan điểm của riêng mình và lắc đầu. "Ngươi không tin ta?" đại phu nhấn mạnh. "Cứ đợi đã rồi xem." Nhưng tất nhiên, vị đại phu sẽ không hiểu tại sao chàng không thể có được một người vợ. Không muốn tiếp tục câu chuyện đó, chàng không trả lời mà chỉ hỏi, "Thuốc đã sẵn sàng chưa? Bao nhiêu ạ?"

"Đã chuẩn bị xong. Thảo dược cho ba ngày, mỗi ngày uống hai lần, sáng một lần, tối một lần, đun thành một bát. Yên tâm, vết thương không nặng,chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, sẽ sớm bình phục trong vòng một tháng. Ta đã viết tất cả các hướng dẫn và đặt nó vào bên trong. Hãy trả ta mười nyang." Yunbok nhận gói thuốc và trả tiền. Chàng quay sang bé Bok lúc này đang ngồi yên vì cơn đau đã dịu đi. "Bokya, đến ngay, để thầy đưa con về nhà." Với Bok bé nhỏ trên lưng, họ quay lại để cảm ơn đại phu trên đường ra về. Lúc đại phu đi ra sau quầy thu dọn đồ đạc, ông ta lẩm bẩm một mình: "Tiên sinh này thật là nhút nhát, nói đến nữ nhân thì mặt đỏ bừng, nhất định là thư sinh phong lưu, ha ha."

Yunbok đi chậm để không va vào cánh tay cậu bé, cẩn thận men theo đám đông ở chợ đường phố. Chàng tăng tốc khi họ rời xa đám đông nhộn nhịp, nghĩ rằng cậu bé cần được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt ở nhà.

"Sư phụ." bé Bok lẩm bẩm.

"Sao?"

"Con đau." một chút thổn thức. Bok nói nhỏ với Yunbok vì sợ sư phụ nổi giận. Yunbok quay đầu nhìn bé Bok, "Ngoan lắm, sẽ hết đau ngay thôi, đừng khóc, để thầy kể chuyện cho con nghe."

Bok nhỏ quên cả đau khi nghe điều đó. "Loại truyện gì ạ?" Yunbok bật cười và hướng ánh mắt trở lại con đường. "Khi thầy của con còn trẻ, thầy nghịch ngợm hơn cả con, thầy luôn gặp rắc rối."

"Thật sao? Sư phụ khi còn bé cũng giống con sao?" Cậu bé Bok bị cuốn hút vào câu chuyện, bị kích thích bởi ý nghĩ rằng sư phụ của mình cũng nghịch ngợm như mình.

"Đúng." Yunbok dừng lại một lúc. "Có một lần sư phụ phạm phải một chuyện cực kỳ sai lầm, khiến cho một người thân rất thân bị phạt nặng. Sư phụ rất buồn, quyết định nghỉ vẽ. Sư phụ còn làm một chuyện rất ngu ngốc."

"Cái gì? Ngốc thế nào?"

"Ha ha, sư phụ dùng đá đập nát tay phải của chính mình. Nhìn này." Yunbok đưa tay phải ra khỏi tay đang bế Bok bé nhỏ ra phía trước để cho cậu bé xem, đảm bảo rằng cậu bé được giữ chặt bằng tay trái của mình.

"Chà, đó là một vết sẹo lớn. Thật ra con đã thấy nó trước đây nhưng con không biết làm thế nào thầy có nó." Bok vuốt ve vết sẹo rất nhẹ, như thể sợ rằng chạm vào vết sẹo sẽ làm tổn thương sư phụ của mình.

"Sư phụ, còn đau không?"

"Ha ha, hiện tại đương nhiên không đau, nhưng lúc đó đau kinh khủng. Sau đó sư phụ thầy đưa thầy đi đại phu chữa trị tay, cũng mất khá lâu mới hồi phục."Yun Bok kéo tay phải lại và điều chỉnh bé Bok để bế cậu đúng cách.

"Thầy chắc đã khóc rất nhiều, phải không?" Bok bé nhỏ nói, cảm thấy một chút dễ chịu.

"Ha ha, đúng đúng, sư phụ khóc cả buổi chiều, cũng không phải bởi vì tay ta đau."

"Vậy tại sao?"

"Bởi vì Sư phụ cảm thấy mình đã phạm một lỗi lầm khủng khiếp nhưng thay vì bị trừng phạt, lại khiến người rất, rất thân thiết đó phải chịu hình phạt thay cho sư phụ. Nó không chỉ đau mà còn khiến người đó phải trả giá bằng tư cách họa sư. Sư phụ thực sự có tội." Yunbok nuốt nỗi đau vào tim mỗi khi nghĩ về Youngbok.

"Tội lỗi?"

"A, nghĩa là sư phụ có lỗi với người này."

'Mm, hình phạt là điều bắt buộc nếu bạn phạm sai lầm. Khi con hư ở nhà, mẫu thân cũng sẽ trừng phạt con. Phạt con viết, phạt con học bài, có khi mẫu thân còn đánh vào tay, vào chân con nữa", bé Bok nói.

"Tuy nhiên, sai lầm mà Sư phụ mắc phải rất nghiêm trọng, khiến người rất thân thiết đó phải rời bỏ nhà ra đi và phải làm công việc vô cùng vất vả mà không thể tiếp tục vẽ nữa. Sau này, sau này, vì Sư phụ..." Yunbok ấp úng.

"Về sau, về sau vì sư phụ, người thân của sư phụ xảy ra chuyện gì?" bé Bok thấy Yunbok ngập ngừng.

"Ôi, sau này lại vì sư phụ mà người chịu khổ cực. Tóm lại là do sư phụ khi còn trẻ cứng đầu phạm sai lầm, ta đã khiến người quan tâm che chở ta phải chịu khổ thay, hiểu chứ?" Yunbok dừng lại một lúc, nghĩ rằng mình không nên kể những câu chuyện bi thảm như vậy cho một đứa trẻ.

"Lần sau bé Bok sẽ không nghịch nữa, nếu không mẫu thân sẽ buồn." Bok nhỏ nghiêm nghị nói, sợ rằng mình cũng sẽ gây ra rắc rối tương tự cho mẫu thân mình. Yunbok mỉm cười khi nghe giọng nói nghiêm túc của cậu.

Trong khi đó, Jeong-hyang lo lắng đã đến ngọn đồi phía sau trường. 'Yeombokya, con không được gặp phải bất kỳ rủi ro nào. Nếu như con gặp chuyện không may, ta làm sao đối mặt với mẹ ruột của con? Làm thế nào ta có thể đối mặt với cô ấy, người đã thay thế vị trí của ta trong ngôi mộ?' Nàng nhìn thấy một vũng máu tươi dưới gốc cây liễu lớn. Xung quanh không một bóng người, thậm chí không một bóng trẻ con.

"Yeombok, Yeombok, con ở đâu?" Nàng vừa khóc vừa gọi tên con trai mình. "Thầy giáo, đúng rồi, thầy giáo, nhất định là mang con trai của ta đi gặp đại phu." Ý nghĩ chợt lóe lên này ập đến với nàng. Nàng nhanh chóng chạy về phía đường đến chợ cách đó vài dặm.

Về đến nhà, bé Bok làm nũng như một đứa trẻ hư trong vòng tay của ông ngoại: "Ông ơi, đau lắm, đau lắm". Cậu nhăn mặt chỉ về tay của mình. Ông của cậu lắc đầu và đưa cho câu món ăn vặt yêu thích của mình.

"Lão thật sự không biết nên nói cái gì với tiên sinh, nhiều lần như vậy làm phiền tiên sinh. Lão thật sự rất biết ơn tiên sinh." Ông Park nói với Yunbok.

"Ông không cần khách khí như vậy, cũng là lỗi của ta không chăm sóc tốt đứa bé này, nếu không sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Ta cũng rất xin lỗi." Yunbok đang ngồi trong nhà của bé Bok, vui vẻ trao đổi với ông Park. Mặc dù ngôi nhà đã rất cũ nhưng nó vẫn sạch sẽ. Không bị vấy bẩn dù chỉ một hạt bụi. Phu nhân hẳn là một người nội trợ siêng năng, Yunbok nghĩ. Trong khi uống trà, chàng nhìn đồ đạc xung quanh phòng. Chàng ngạc nhiên khi phát hiện ra một vật thể quen thuộc ở một góc.

"Hả? Thậm chí còn có một gayageum," Chàng ngạc nhiên nhận xét.

"Con gái lão từng thích nó. Trước đây nó có học một chút nhưng bây giờ nó không chơi nữa vì nó bận rộn với việc kiếm sống lo cho gia đình chúng tôi." Ông Park buồn bã trả lời. "Xin vui lòng chờ một chút, con bé chắc sẽ quay lại sớm. Khi nghe tin thằng nhỏ bị tai nạn, con bé đã rất lo lắng và vội vàng chạy ra ngoài tìm nó. Thật trùng hợp khi chúng tôi định mời tiên sinh ăn tối tại ngôi nhà khiêm tốn của chúng tôi tối nay. Thật là đúng lúc. Xin đợi một chút, nó sẽ về sớm thôi.' Ông Park nhiệt tình giải thích cho Yunbok.

"Không sao đâu." Yunbok không biết tại sao, nhưng chàng có cảm giác quen thuộc với tất cả những thứ ở đó. Có thể là do chàng đã lang thang một mình quá lâu. Đó là lý do tại sao chàng thích cảm giác như ở nhà này.

Jeong-hyang đến đại phu thị trấn gần như hết hơi. Trước câu hỏi đầy lo lắng của nàng, Đại phu nói: "Thực ra có một người đàn ông đưa một đứa trẻ đến đây. Vết thương của đứa trẻ không nặng, đã được băng bó và ta cũng đã cho nó uống thuốc rồi. Họ đã rời đi khá lâu rồi. "

"Ồ, được rồi, đa tạ," Jeong-hyang cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nàng quay lưng bước đi.

"Aigoo, đúng là một người nữ nhân xinh đẹp. Thảo nào tiên sinh đó lại thân thiện với đứa trẻ như vậy. Haha, ta nghĩ chắc chắn phải có động cơ thầm kín nào đó," Vị đại phu cười thầm trong khi thu dọn mặt tiền cửa hàng.

Ông Park đang chuẩn bị rót thêm trà cho Yunbok thì có tiếng vó ngựa dừng lại bên ngoài nơi ở của Ông Park. Một giọng nói gọi, "Thầy Seo có ở đây không?" Yunbok đứng dậy nhìn ra cửa.

"Min Dae, sao ông biết ta ở đây?" Chàng hỏi với vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy quản gia của Biệt thự Liễu xanh cưỡi ngựa bên ngoài. Ông ta đang dắt một con ngựa khác phía sau.

"Thầy Seo, tôi nghe chủ nhân nói rằng thầy có thể ở đây nên tôi đã nhanh chóng đi ngựa đến đây. Xin thầy theo tôi về, nhị gia Yoon từ Songdo về. Ông ấy nhờ tôi đón thầy và đi qua đó."

"Songdo. Có tin tức từ Songdo à?" Yunbok cảm thấy vui mừng vỡ òa và quay lại nhìn ông Park và nói: "Thưa ông, ta có một số việc khẩn cấp cần giải quyết. Ta phải rời đi nhanh chóng. Cảm ơn sự hiếu khách chân thành của lão, ta sẽ đến thăm vào một ngày khác." Yunbok mang giày và chuẩn bị rời đi.

"Ít nhất hãy ăn trước khi rời đi." Ông Park cố gắng thuyết phục Yunbok ở lại thêm một chút nữa.

"Vâng, thưa sư phụ! Mẫu thân con sẽ về sớm thôi. Xin hãy ở lại một chút," cậu bé Bok vội chạy ra để thuyết phục sư phụ của mình ở lại.

"Bokya là một cậu bé ngoan. Sư phụ thực sự có một công việc khẩn cấp phải giải quyết hôm nay. Thầy chắc chắn sẽ trở lại vào một ngày khác. Cho đến lúc đó, hãy nhớ nghỉ ngơi thật nhiều," nói xong, Yunbok lên con ngựa thứ hai mà Min Dae mang theo. và cả hai người họ cưỡi ngựa đi. Họ đi ngang qua một người phụ nữ đang đi trên đường.

"Đây là ai? Tại sao họ lại đi ngang trước nhà của chúng ta?" Jeong-hyang quay mặt đi để tránh bụi đất do hai con ngựa phi nước đại đó quét lên. Nàng quay người bước vào sân và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một bóng dáng nhỏ bé đang chạy đến bên mình.

"Mẫu thân! Người đã về rồi!" Thấy bóng dáng mẹ, bé Bok chạy ra đón mẹ mình.

"Yeombok! Mau để mẹ xem nào. Vết thương của con thế nào rồi?" Nàng ôm con trai dưới ánh đèn mờ dần của buổi tối.

"Con không sao. Con không sao, chỉ là cánh tay con bị trầy xước một chút. Mẫu thân, sao bây giờ mẹ mới về? Vừa nãy sư phụ còn chờ, cuối cùng có việc gấp phải đi rồi." Không, thầy ấy vừa rời đi.' Bok bé nhỏ vẫy tay về phía đoàn người đang đi xa, cậu không khỏi có chút trách móc mẫu thân mình, cậu đã rất muốn mẫu thân gặp sư phụ của mình.

"Đúng rồi, họ vừa đi rồi. Hôm nay thầy ấy lại đưa Bok nhỏ đi chữa trị khi nó bị thương. Lúc nào cũng làm phiền người khác," ông Park lắc đầu nói.

"Miễn là Bokya không sao thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Mẹ lo đến phát ốm", nàng không kìm được nước mắt khi ôm cậu bé.

"Mẹ ạ, Bokya sẽ không nghịch ngợm nữa. Con sẽ không để mẫu thân phải lo lắng đâu", thấy mẹ lo lắng như thế nào, cậu bé Bok vừa vỗ lưng vừa an ủi.

"Được rồi, được rồi, chúng ta vào đi. Hôm khác chúng ta sẽ mời Thầy Seo. Con chưa gặp thầy ấy. Thầy ấy thực sự là một quý ông lịch lãm," ông Park quay người đi vào khu vườn nhỏ. Nàng đứng thẳng dậy, quay lại và thốt lên một tiếng 'đa tạ' trong lòng khi nhìn chằm chằm vào đám bụi xoáy phía xa.

Tại biệt thự liễu xanh, Phu thê Min và Cheonsang đang ngồi ở sảnh chính, trông có vẻ căng thẳng.

"Ngươi xác định không có nhìn lầm, tên gọi có đúng hay không?" Min phu nhân lo lắng hỏi.

"Tôi không nghĩ vậy, cả thị trấn và tên đều đúng."

"Làm sao thầy Seo có thể chịu được điều này?" Joongho lắc đầu thở dài.

"Yoon đệ, đa tạ đệ nhiều! Đa tạ, đa tạ. Đệ đã tìm thấy nàng ấy chưa, nàng ấy có khỏe không? Ta chỉ muốn biết nàng ấy có ổn không. Nếu nàng ổn, ta chỉ muốn gặp nàng ấy một lần," Yunbok háo hức hỏi Cheonsang ngay khi chàng bước vào sảnh chính và nhìn thấy họ. Phu thê Min và Cheonsang nhanh chóng nhìn nhau một cách bối rối mà Yunbok không nhận thấy.

"Ờ.. Seo huynh, mời ngồi trước đi. Uống một tách trà và nghỉ ngơi một lát," Cheonsang vội vàng rót một tách trà cho Yunbok.

"Đa tạ. Tôi thực sự khát nước vì tôi đã đi về vội quá," Yunbok một hơi uống cạn cốc trà. Sau khi uống xong, chàng nhìn Cheonsang với đôi mắt sáng ngời.

"Việc này, ờ... Seo huynh, chúng ta hãy làm như thế này. Việc đầu tiên là sáng mai chúng ta sẽ lên đường. Đệ sẽ tự mình đưa huynh đến xem," Cheonsang nói, tránh ánh mắt của Yunbok và liếc nhìn Joongho một cách lo lắng.

"Chuyện gì xảy ra? Nàng không tốt sao?" Yunbok cuối cùng đã nhận thức được sự dè dặt của họ.

"Seo Huynh, huynh đừng hoảng, sau khi chúng ta đến Songdo huynh sẽ biết." Cheonsang chỉ có thể yếu ớt nói.

"Cheonsang, đệ phải chăm sóc Seo huynh trong suốt hành trình này. Không được để xảy ra bất kỳ tai nạn nào," Joongho chậm rãi nói, nhìn biểu đệ chăm chú.

"Đừng lo lắng, đệ sẽ chăm sóc Seo huynh thật tốt," Cheonsang hứa trong khi gật đầu với tỷ tỷ và biểu ca của mình. Yunbok rất bối rối trước vẻ mặt của ba người này. Tuy nhiên, niềm vui khi tìm thấy Jeong-hyang chồng lên những nghi ngờ và lo lắng của chàng. Sáng hôm sau, hai người đàn ông cưỡi ngựa rời khỏi biệt thự. Họ đi về phía Songdo, biến mất trong một làn khói bụi.

Shin Yun-bok

Bức tranh thứ bảy - Gặp lại người tình dưới ánh trăng

"Nàng đã hứa với ta, nàng là sẽ hạnh phúc. Sao nàng có thể từ bỏ lời hứa của nàng vậy? Tại sao giờ nàng lại nằm đây một mình lạnh lẽo? Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Nàng hận ta sao? Sao nàng có thể đối xử với mình như vậy? Sao nàng chết trước, làm sao nàng có thể chết? Rốt cuộc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nàng ra đây, ra đây giải thích rõ ràng cho ta. Nàng đã hứa với ta nàng sẽ hạnh phúc. Ta phải tìm đâu một người như nàng trên thế giới này? Nàng là duy nhất, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều như thế nào không? Nàng có biết ta nghĩ về nàng nhiều như thế nào không? Nàng có biết ta mong nàng hạnh phúc biết bao nhiêu không? Tại sao sau bao khó khăn vất vả, ta lại tìm thấy nàng trong tình trạng này? Ta không tin. Ta không muốn điều này, không phải nàng là người nằm bên trong đó. Nàng phải ra đây. Ta muốn thấy nàng, nàng phải đi ra. Nếu ta biết điều này sẽ xảy ra, tại sao ta lại để nàng ra đi? Nếu ta biết điều này sẽ xảy ra, làm sao ta có thể để nàng rời đi? Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, ta có chết cũng không để nàng rời đi. Ta đã nghĩ, ta nghĩ rằng nàng sẽ hạnh phúc khi rời xa ta, chẳng lẽ ta là người gây ra chuyện này sao? Chắc là ta gây ra chuyện này. Nó không phải do nàng, nó không thể là nàng. Ta muốn xem, ta muốn tận mắt chứng kiến. Nàng đã hứa với ta rằng nàng sẽ không bao giờ quên ta. Nàng phải ra đây gặp ta, ra đây gặp ta, ta muốn nghe nàng chơi Gayageum. Ta muốn vẽ cho nàng, ta không muốn nàng rơi vào tình trạng này, nàng phải ra gặp ta, gặp ta..."

Bên ngoài thị trấn nhỏ là một ngôi mộ cũ bị lãng quên. Trong khi tất cả khung cảnh hoang dã xung quanh đều yên tĩnh, điều duy nhất được nghe thấy là giọng nói của một người đàn ông đau buồn đang thổn thức. Như không nỡ nghe tiếp, lũ chim trên cây bay đi mất còn những chiếc lá mùa thu xoay vòng bị gió lạnh cuốn đi. Trong khi nức nở, người đàn ông liên tục đào bới cỏ dại và đá của ngôi mộ một cách điên cuồng. Cả hai tay chàng đều đẫm máu, bị dây gai đâm và đá chém. Một vài người đàn ông đang đứng bên cạnh chàng cúi đầu, bất lực trong sự đồng cảm với nỗi đau của chàng.

"Mọi thứ không thể tiếp tục như thế này, nhị thiếu gia Yoon. Hãy nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp," thuộc hạ của Cheonsang van nài khi chứng kiến cảnh tượng đau buồn này.

Không có gì ngoài một khoảng trống lớn trong tâm trí của Yunbok. Chàng đến đây với niềm vui được gặp người mà chàng đã mất liên lạc trong nhiều năm. Chàng thậm chí còn mua một món đồ trang trí hình con bướm, biết chắc là nàng ấy sẽ thích nó. Đó là một bí mật nhỏ giữa họ. Vậy mà, người đẹp bây giờ còn đâu? Những gì còn lại chỉ là một ngôi mộ. Trái tim chàng như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Gần như không biết mình đang ở đâu, hầu như không nhận ra Cheonsang trước mặt. Chàng ngồi sõng soài trước mộ, dùng hai tay mân mê cái tên trên tấm bia 'Songdo, Park, Jeong Hyang' như nhìn vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt khi tiễn biệt. Tất cả trông thật rõ ràng, đôi mắt chàng đã mất đi vẻ lấp lánh thường ngày. Chàng vô cảm.

"Ngươi không hiểu sao, ta luôn làm nàng ấy thất vọng, là ta có lỗi với nàng ấy. Nàng ấy, nàng ấy đã hứa với ta sẽ hạnh phúc, hạnh phúc, nàng ấy sẽ không, sẽ không quên ta, nàng ấy đã hứa, nàng ấy thực sự đã hứa..." chàng lầm bầm. Mặt trời lặn và đêm trở nên lạnh buốt nhưng Yunbok không để ý. Chàng cũng không biết khi những người đàn ông đốt lửa gần đó và quấn một chiếc chăn dày quanh người chàng.

"Làm sao bây giờ? Thầy Seo đã ngồi trước mộ ba ngày hai đêm. Tất cả đồ ăn được đưa đến đều còn nguyên vẹn. Thầy ấy thậm chí không uống giọt nước nào. Thời tiết lạnh giá, mọi thứ không thể tiếp tục như thế này được. Nhị gia Yoon."

Tại quán trọ, Cheonsang lắng nghe thuộc hạ của mình ngày càng kích động, nếp nhăn giữa hai mắt ngày càng sâu và mặt tối sầm lại. Một tên tùy tùng khác đi vào nói: "Vẫn là không ăn, không cười không khóc, cứ ngồi như vậy, nhìn hắn rất đáng sợ, Nhị gia làm sao bây giờ?"

"Được rồi! Đủ rồi!" Cheonsang quát. "Chuyện này không thể tiếp tục, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện không hay, đi thôi," Chàng đặt chén rượu trong tay xuống rồi bước ra ngoài. Chàng ấy biết phải làm gì. Yunbok vẫn ngồi bất động bên ngôi mộ, đúng như lời người hầu đã nói. Đôi vai chàng rũ xuống một cách chán nản, đầu cúi xuống trong thất bại.

"Seo huynh, lại đây, đứng dậy. Chúng ta quay về Bình Nhưỡng trước đi, đi thôi," Cheonsang kéo Yunbok lại.

"Ta không muốn đi đâu cả. Ta sẽ ở đây. Ta sẽ không đi đâu cả. Ta đã để nàng ấy thất vọng. Ta muốn ở đây để ở bên nàng ấy, ta muốn chờ đợi sự tha thứ của nàng ấy," Yunbok chưa ăn gì trong vài ngày qua, thậm chí không uống. Khuôn mặt chàng nhợt nhạt trong khi đôi mắt chàng không có gì ngoài hai hố sâu. Chàng dựa vào bia mộ, trông có vẻ mệt mỏi. Một người hoàn toàn khác so với ba ngày trước, ngay cả Cheonsang cũng bị sốc. Như thể Yunbok đang cận kề cái chết.

"Không được, trong tình trạng này sao huynh còn gọi mình là nam nhân? Khí phách hiên ngang của huynh ở đâu, đại trượng phu là có thể lấy được và cũng có thể buông. Nữ nhân của huynh nhìn huynh như vậy sẽ không vui đâu, đi thôi." đi, chúng ta sẽ nói về nó sau khi chúng ta trở lại Bình Nhưỡng." Cheonsang tức giận trước tình trạng của bạn mình.

"Nam nhân đích thực? Ta không phải nam nhân thì làm sao được tính là nam nhân đích thực. Nếu ta là nam nhân đích thực, ta sẽ không để nàng ấy rời xa mình, sẽ không, nhất định sẽ không có." , hôm nay nàng ấy cũng sẽ không nằm ở đây," Yunbok nói một cách uể oải.

"Làm sao huynh có thể từ bỏ chính mình. Không, hôm nay đệ sẽ phải đưa huynh trở lại bằng mọi giá," Cheonsang thường đặc biệt ghét những thư sinh có cách cư xử nhu nhược, giờ đây chàng ấy đã nổi giận khi thấy Yunbok mất hy vọng và từ bỏ bản thân. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ, 'Các ngươi, đem dây thừng lại đây, hôm nay ta phải đem tên không có xương sống này mang về, các ngươi chuẩn bị xe ngựa đi."

"Không, ta sẽ không rời đi. Ta muốn ở lại nơi này với nàng, chờ nàng tha thứ cho ta," Yunbok ôm chặt bia mộ, không muốn buông ra.

"Các ngươi, trói hắn lại, nhanh lên!" Cheonsang gầm lên với những thuộc hạ của mình, những người miễn cưỡng xử lý Yunbok. Chàng thực sự tức giận với người huynh đệ đã mất đi lý trí thường ngày của mình.

"Nhưng..." Thuộc hạ liếc nhìn Cheonsang, cảm thấy không thích hợp.

"Còn gì nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đòi mạng các ngươi. Mau làm đi!' Cheonsang gầm lên giận dữ Họ cúi xuống để thực hiện mệnh lệnh của hắn.

"Buông ta ra. Ta không đi, ta muốn ở lại đây để bầu bạn với nàng ấy. Buông ta ra," mặc dù Yunbok đã cố hết sức vùng vẫy nhưng chàng quá yếu nên không thể chống cự nhiều. Hai thuộc hạ nhanh chóng trói chàng lại nhưng không chặt quá sau đó đưa vào trong xe ngựa. Cheonsang lấy ra một chiếc khăn tay, cúi xuống múc hai nắm đất từ ​​ngôi mộ trước khi gói chúng lại. Chàng ném nó cho Yunbok đang nằm trong xe ngựa, "Cái này huynh có thể mang theo."

"Ta sẽ không rời đi. Ta sẽ không rời đi, ngươi phải buông ta ra. Ta muốn ở lại đây để bầu bạn với nàng ấy," Yunbok hét lên, vùng vẫy không ngừng mặc dù đã bị trói. Chàng đá vào cửa.

"Bịt miệng hắn đi. Ta chán nghe cái giọng vô dụng này rồi!" Cheonsang lại gầm lên, chàng không thích việc mình đang làm nhưng không còn lựa chọn nào khác. Thuộc hạ của hắn ta chưa bao giờ thấy Nhị gia Yoon tức giận như vậy trước đây. Một trong số họ vội vàng lấy một chiếc khăn và nhẹ nhàng nhét nó vào miệng Yunbok, nói với vẻ hối lỗi "Seo tiên sinh, tôi rất xin lỗi, chúng tôi làm điều này là vì lợi ích của ngài." Cheongsang quay lại đưa ra những chỉ dẫn cuối cùng cho những người đàn ông.

"Hãy tu bổ ngôi mộ này cho đàng hoàng. Vài ngày nữa ta sẽ đến xem. Nếu tu sửa không tốt, ta sẽ giết hết các ngươi", Cheonsang với đôi mắt đỏ hoe đầy kích động lên xe ngựa và hét vào mặt thuộc hạ của mình. vẫn còn đứng trên mặt đất bên dưới.

"Vâng, vâng, vâng," họ chỉ có thể hứa.

Yia!" Cheonsang gầm lên, đánh xe ngựa đi, chỉ để lại một đám bụi mù mịt.

"Seo huynh, hôm nay đệ đã đắc tội với huynh, nhưng đó là vì lợi ích của huynh. Đệ với tư cách là huynh đệ của ngươi, ta sẽ cầu xin huynh tha thứ vào một ngày khác." Hắn ta lẩm bẩm. Không có âm thanh nào trong xe ngựa. Vừa quất ngựa, vừa giục ngựa phi nhanh hơn, Cheonsang lau đi nước mắt trên mặt, trong lòng thở dài, 'Chữ 'tình' sao có thể gieo cho người ta nhiều đau khổ như vậy, khiến một người nam nhân chân chính lại biến thành như vậy? thật vô dụng." Trong xe ngựa, Yunbok nhìn chằm chằm vào đống đất đó không chớp mắt, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Trời đã chạng vạng khi xe ngựa dừng lại trong sân của Dinh thự Liễu xanh. Cheonsang hét gọi Phu nhân Min khi hắn xuống ngựa. Joongho và phu nhân Min vội chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng hét của hắn ta, cả hai đã chết lặng khi nhìn thấy Yunbok hoàn toàn bất tỉnh sau khi được cởi trói và khiêng vào biệt thự.

"Sao đệ có thể thô lỗ và bất cẩn như vậy?! Đệ sẽ làm gì nếu đệ làm tổn thương huynh ấy?" Phu nhân Min đã rất tức giận.

"Tỷ, đệ thực sự không còn lựa chọn nào khác. Tỷ không nhìn thấy tình trạng của huynh ấy lúc đó. Ai nhìn thấy sẽ không thể chịu đựng được. Phương pháp của đệ có thể thô bạo nhưng đó là lựa chọn duy nhất vì không còn cách nào khác. Nếu huynh ấy mà gặp chuyện không may, đệ biết giải thích thế nào với mọi người đây? Chờ huynh ấy khỏe lại rồi đệ sẽ xin lỗi huynh ấy, hình phạt nào đệ cũng chấp nhận." Cheonsang trông phờ phạc. Anh suýt rơi vào trạng thái hoảng loạn khi cởi trói cho một Yunbok dường như đã vô hồn. Anh lo lắng nhìn Phu nhân Min đưa Yunbok đến một trong những phòng dành cho khách.

"Được rồi, được rồi. Ta vừa bắt mạch cho hắn. Không có vấn đề gì nhiều. Chỉ là hắn đau buồn quá lâu và không ăn nên mới ngất đi. Xin hãy ra ngoài trước. Nếu ta không gọi cho đệ, đừng vào trước." Phu nhân đuổi Cheonsang ra khỏi phòng. Trong trạng thái chóng mặt, Yunbok dường như nghe thấy hai chị em nói chuyện, thị lực mờ dần của chàng bắt đầu rõ ràng.

"Ta, ta ở nơi nào?" chàng cảm thấy rất yếu.

"Đệ đã trở lại Bình Nhưỡng. Đây là biệt thự," Phu nhân Min nhìn Yunbok trước mặt. Chàng trông giống như một người hoàn toàn khác với người trước khi bắt đầu cuộc hành trình. Phu nhân lo lắng cho tình trạng tinh thần và thể chất của chàng. Và phu nhân đã xác nhận nghi ngờ của mình ngay bây giờ khi cô kiểm tra mạch đập của chàng.

"Ta muốn quay về. Ta muốn bảo vệ nàng ấy, chính ta là người đã để nàng ấy thất vọng, ta..." Yunbok cố gắng đứng dậy nhưng chàng thậm chí không còn một chút sức lực. Chàng chỉ có thể rơi được một vài giọt nước mắt trước khi chúng khô cạn.

"Đệ còn có thể làm gì trong tình trạng này? Đệ phải mở rộng tâm trí của mình đi. Nếu cô nương ấy nhìn thấy đệ như vậy, cô nương ấy cũng sẽ buồn," Min phu nhân nhẹ nhàng an ủi anh. " cô nương ấy là họ hàng, bạn bè của đệ sao? Hay là chị em?"

"Không, nàng ấy là người đầu tiên ta yêu. Là người quý giá nhất của tôi, người duy nhất, nữ nhân của ta," Yunbok chậm rãi thốt ra từng chữ, trong mắt có chút lấp lánh, như nhìn thấy điều gì đó.

"Người yêu? Nhưng đệ... quên đi," Min phu nhân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô cảm thấy Yunbok có nhiều khía cạnh bí ẩn rất hấp dẫn. Có những hố sâu thăm thẳm trong mắt hắn mỗi khi cô nhìn hắn, những điều chất chứa không thể nói thành lời. Quần áo cũ của hắn sờn rách đến nỗi cô nghi ngờ hắn đã từng định cư lâu dài ở một nơi nào đó. Cô tự hỏi hắn đã đi lang thang bao lâu và hắn đến từ đâu. Thật ngạc nhiên là chưa ai từng biết thêm bất cứ điều gì ngoài những gì hắn kể. Cô đã quan sát hắn mọi lúc mọi nơi và không thể tìm thấy khuyết điểm nào trong cách cư xử và lời nói của hắn. Điều đó có thể thấy trước đây hắn đã sống như vậy. Mọi thứ về hắn đều chỉ ra rằng người này được giáo dục trong giai cấp Yangban nhưng gia đình hắn ở đâu? Cô nghi ngờ nữ nhân hắn đang tìm kiếm có cùng địa vị. Cô nghĩ rằng cuối cùng cô sẽ tìm ra tất cả những gì về nó. Nhưng bây giờ, cô đã có một bệnh nhân để điều trị.

"Đệ đã lo lắng như vậy cho nàng ấy, đệ cũng nên chăm sóc tốt chính mình đi. Nếu không làm như vậy, ai sẽ giúp nàng sửa sang mộ phần? Đốt giấy cúng tế, thắp hương tưởng niệm nàng? Ngoài ngươi, ai sẽ nghĩ đến nàng ấy? Nếu một người chết đi, nhưng không có ai để nhớ đến nàng ấy, điều đó chẳng phải càng đáng thương hơn sao? Đệ cũng không muốn biết nàng ấy chết như thế nào sao? Nếu có thù hằn gì đó, ai có thể đấu tranh cho công lý ngoài đệ?" cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Ta không biết. Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết là ta đã để nàng ấy thất vọng, ta hối hận vì đã để nàng ấy rời xa ta. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ta đã không như vậy, không phải sao?" đã..." Yunbok nghẹn ngào, suy nghĩ rối bời, không thể nói tiếp. Có một con dao sắc bén xé nát trái tim chàng, đau đớn không thể chịu nổi.

"Có lẽ điều đau đớn nhất trên thế giới là khi nhân duyên kết thúc mà không có được tình yêu. Đệ nên tự chăm sóc tốt cho mình," phu nhân Min thở dài khi lau sạch những vết cắt và trầy xước trên tay chàng và băng chúng lại bằng băng nhẹ. Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng để chàng nghỉ ngơi rồi đóng cửa lại sau lưng. Cô nói với người hầu bên ngoài, "Đi nấu cháo đi, từ giờ trở đi ta sẽ chăm sóc tiên sinh ấy, nếu không có sự cho phép của ta, các ngươi không được vào." Joongho đang đợi bên ngoài, nóng lòng muốn nghe kết quả chẩn đoán của cô. Cô kéo anh ra sảnh chính.

"Phu quân, chàng thấy y thuật của thiếp thế nào?" Phu nhân Min trầm ngâm hỏi.

"Nàng có thể không phải là học trò được công nhận của phụ thân mình, nhưng nàng đã ở bên cạnh ông ấy từ khi còn nhỏ. Thêm vào đó thực tế là nàng cần cù và hiếu học, y thuật của nàng không thua kém gì phụ thân nàng. Tại sao, chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải về Seo tiên sinh không?" Joongho hỏi một cách lo lắng, chắc chắn rằng hắn đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng nào đó nên phu nhân mới hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy.

"Không. Đừng lo lắng, tình trạng của hắn không có vấn đề gì lớn. Chỉ là thiếp, ừm, quên đi. Không có gì nhiều, mấu chốt là sẽ không có vấn đề gì lớn. Chàng có thể nghỉ ngơi." Phu nhân Min vẫn còn một số nghi ngờ về việc liệu mình có mắc sai lầm khi khám phá Yunbok hay không và không thể không tìm kiếm sự công nhận về trình độ y thuật của mình từ người chồng rất sắc sảo. Do đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm với tuyên bố của anh. Điều quan trọng nhất bây giờ là để bệnh nhân đau buồn hồi phục nhanh hơn, cô tự nhắc mình. Một ngày nào đó, sẽ có câu trả lời về Yunbok bí ẩn.

Sau vài ngày, dưới sự chăm sóc của Phu nhân Min, Yunbok dần hồi phục. Biết rằng chàng sẽ không thèm ăn, cô ép buộc rồi dụ dỗ chàng ăn súp và các món ăn nhỏ đã được chuẩn bị. Sắc mặt của chàng được cải thiện hơn mặc dù trông vẫn nhợt nhạt.

"Biểu ca! Biểu ca, đệ tìm được một số thứ hay ho. Không biết Seo huynh có thích không. Nếu huynh ấy thấy vui thì coi như đệ xin lỗi. Huynh ấy cứ cau mày và có vẻ buồn bã, chằng làm gì cả ngày?" Cheonsang vui vẻ bước vào phòng làm việc của Joongho với một chồng tranh trên tay.

"Đệ thực sự đã mất khá nhiều công sức để có được những thứ này. Đệ hy vọng rằng Seo huynh sẽ thích chúng. Kể từ khi trở về vào ngày hôm đó, đệ thậm chí còn không dám đến gặp huynh ấy. Đệ nghe những người hầu nói rằng huynh ây chỉ ở trong phòng hoặc ôm nắm đất mà suy nghĩ. Huynh nghĩ làm thế nào mà một người đàn ông trưởng thành như vậy lại không thể coi mọi thứ nhẹ nhàng hơn? Nơi nào trên thế giới này mà không có mỹ nữ? Người chết không thể sống lại. Thở dài. Đệ thực sự không hiểu tâm trí của các học giả." Cheonsang thở dài với anh rể của mình.

"Đệ vẫn chưa gặp được người bạn tâm giao của mình. Chờ cho đến khi đệ gặp một người và đệ sẽ hiểu. Ta sẽ đợi đệ, một chàng trai trẻ si tình hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Haha, bây giờ, đệ vẫn còn là một đứa trẻ," Joongho trêu chọc em rể khi nhìn vào những bức tranh mà hắn mang đến.

"Ể? Đệ lấy bức vẽ này ở đâu vậy? Bức này do Hyewon vẽ. Đệ lấy mấy cái này ở đâu thế?" Joongho vô cùng ngạc nhiên khi tìm thấy một bức vẽ Hyewon Shin Yunbok giữa các bức tranh.

"Ồ, những thứ này là do các bằng hữu của đệ trong thương đoàn giúp đỡ. Bức vẽ này, ồ, đúng rồi, bức này là do một người bạn thua bạc trong sòng bạc lấy được. Ha ha, đệ đã giúp hắn thoát khỏi cảnh túng quẫn và hắn mang cho đệ những thứ của phụ thân hắn như một lời cảm ơn. Haha, nó thế nào? Nó có gì tốt không? Tên đó sẽ không cố lừa đệ chứ?' Cheonsang có chút đắc thắng, "Miễn là Seo huynh thích là tốt rồi. Huynh ấy vẫn có thể đang trách đệ. Thở dài. Biểu ca, huynh cầm cái này và nói chuyện với Seo huynh đi."

"Tất nhiên, tất nhiên. Bức tranh này phải được mang đến cho Seo huynh chiêm ngưỡng. Ta không biết nó có phải là đồ giả hay không. Một kẻ lang thang chỉ sử dụng giáo và kiếm sẽ không biết, đến đây," Joongho đặt sổ sách xuống bàn, lấy những bức tranh đó và đi với Cheonsang.

"Chuyện gì đã thực sự xảy ra? Có phải nàng ấy trách ta vì đã để nàng ra đi một mình hay không? Nàng thất vọng về ta hay đã xảy một tai nạn nào đó? Nếu ta biết mọi chuyện sẽ như thế này... chuyện này thực sự xảy ra như thế nào? " Trời mát và yên tĩnh. Yunbok ngồi bên cánh cửa mở, vừa ôm nắm đất vừa ngắm cảnh khu vườn mùa thu. Chàng cứ quẩn quanh những suy nghĩ giống nhau. Đã vài ngày kể từ khi trở về từ Songdo. Ngoài hai ngày ngủ, Yunbok không thể kéo mình ra khỏi hố sâu tự trách mình. Mặc dù tinh thần của chàng đã hồi phục một chút, nhưng chàng hầu như không cảm nhận mùi vị gì từ thức ăn. Chàng hầu như mất ngủ vào ban đêm. Chàng quay lại khi Joongho xin vào phòng.

"Seo đệ, đệ nhìn đi. Cheonsang mang đến cho đệ những bức vẽ này để xin lỗi và để đệ thưởng thức. Có một số bức thực sự không tệ. Ta không thể phân biệt được tính xác thực của nó, đành phải mượn con mắt tinh tường của đệ để xác định. Phu nhân, nàng cũng nên đến xem đi, haha," Joongho vẫy mấy bức vẽ trong tay về phía Yunbok.

"Những bức tranh gì? Không phải tất cả các huynh đệ đều thích những bức tranh phong tục đó sao?" Phu nhân Min nghe tiếng chồng và cũng bước vào phòng.

"Ồ, thật đấy. Làm sao ta có thể trách Yoon đệ được. Nếu không có đệ ấy, ta sợ rằng ta thậm chí sẽ không ở đây để nói chuyện với mọi người," Yunbok cười cay đắng nói.

"Nhìn đi, nhìn đi, những bức vẽ phong cảnh này tuy không phải của họa sĩ danh tiếng nhưng màu vẽ vẫn tươi tắn tươi tắn, ta thấy loại màu này giống như màu từ lá cây, ba màu xanh lục này dùng rất tốt, trên mặt không có cặn bẩn gì cả. được vẽ từng lớp một. Nhìn màu này chắc là hàng nhập từ Thanh Quốc. Lần sau đến thăm trang trại thuốc nhuộm của Jung In-joon, ta cũng sẽ mua một ít màu Thanh Quốc, haha." Joongho đã chỉ ra những đặc điểm thú vị mà anh ấy phát hiện ra cho Yunbok khi họ xem các bức tranh.

"Đại ca, huynh không chỉ có sở trường trong việc đánh giá các bức vẽ mà huynh còn là một chuyên gia về màu vẽ," Yunbok mỉm cười nhẹ khi nhìn vào những bức tranh. Mấy ngày nay, thật khó để mọi người có thể nhìn thấy Yunbok tươi vui.

"Dù sao ta cũng là thương nhân. Khả năng kiểm định hàng hóa là phải có chứ. À đúng rồi, còn có bức tranh về một cuộc gặp gỡ nữa nè. Seo đệ xem giúp ta đi, không biết có phải hàng giả không." Cùng lúc đó, Joongho đã tung ra một bức tranh cho Yunbok, người mà anh ấy thấy đã phải nhíu mày khi nhìn thấy nó. Nó mang lại những ký ức đau đớn.

"Không, nàng ấy không phải như vậy. Đó không phải là nụ cười trên khuôn mặt. Đó là.. đó là giọt nước mắt. Haha, đây không phải là nàng ấy. Đây thực sự không phải là nàng ấy," Yunbok lầm bầm với một nụ cười cay đắng khi chàng cầm bức tranh với đôi tay run rẩy. Những giọt nước mắt lăn dài khi chàng lắc đầu. "Nỗi đau của hai người, chỉ hai người biết, nỗi đau của hai người, chỉ hai người biết," khi chàng đọc thuộc lòng câu nói đó, Yunbok lại một lần nữa chìm trong cơn đau dâng trào.

Khi thấy điều này, Cheonsang vội vàng cất bức tranh đi. Anh xem đi xem lại, khẽ hỏi anh rể: "Biểu ca, bức vẽ này không phải chỉ là một bức vẽ thông thường sao? Một đôi nam nữ đang gặp gỡ riêng tư giữa đêm vắng người qua lại. đệ cứ tưởng đàn ông thích mấy thứ này cơ mà, sao Seo huynh nhìn vào lại khó chịu thế?"

Joongho cũng bối rối. Một ý nghĩ nảy ra trong anh khi anh nhìn Yunbok đắm chìm trong nỗi buồn, anh nói với Cheonsang, "Việc giải thích các bức vẽ của mọi người là thông qua trái tim. Ta cho rằng những người khác nhau sẽ có những cảm xúc khác nhau. Đối với những người bình thường, thoạt nhìn, đều nghĩ bức tranh nói về một cuộc gặp gỡ riêng tư giữa một cặp đôi. Ngôi nhà bỏ hoang, khung cảnh yên tĩnh với vầng trăng đẹp, sương mù bao phủ cành cây và những bức tường xung quanh. Những điều này mang lại sự riêng tư cần thiết. Từ hành động của nam nhân đang cầm đèn lồng, hắn ta nhìn như thể đang thúc giục nữ nhân đi về phía trước nhưng nữ nhân này lại cúi đầu như thể chưa quyết định, mặc dù trông cô ấy có vẻ hơi vui mừng, nhưng đôi chân của cô ấy đã hướng về phía trước, là một cuộc hội ngộ dẫn đến một loạt trí tưởng tượng."

"Tuy nhiên, ta không thấy như vậy," anh dừng lại một chút, liếc nhìn Yunbok đang cúi đầu và tiếp tục, "Đôi mắt của nam nhân này tràn ngập tình yêu sâu sắc. Khi hắn nhìn nữ nhân này, nét mặt hắn có sự dịu dàng và bất lực trong đó. Nữ nhân này lại cúi đầu, đang nắm lấy mép áo, muốn rời đi nhưng lại miễn cưỡng, giống như đang đấu tranh để hạ quyết tâm. Đối với cô ấy, đi về phía trước là được hay mất? Rõ ràng là cả hai đều có tình cảm dành cho nhau. Đây chắc chắn là lý do tại sao hai người yêu nhau không thể ở bên nhau. Nếu không phải là 'không có cơ hội gặp nhau trước khi thành thân', thì đó phải là trường hợp có sự khác biệt về xuất thân thuộc tầng lớp xã hội khác nhau, nên không được ở bên nhau, cũng không đành lòng quên nhau nhưng vẫn tranh thủ nửa đêm lén lút gặp nhau để nói lên nỗi lòng của mình, vẫn tuân theo lễ giáo, phong tục dù không có ai xung quanh. Tất cả những điều này, đều là về chữ 'yêu' phải không, Seo tiên sinh?"

"Nỗi đau của hai người chỉ có hai người biết. Nỗi đau của hai người chỉ có hai người biết," Yunbok lẩm bẩm. Bức tranh còn nhưng người chàng vẽ đã ra đi. Nỗi đau buồn trong lòng chàng không thể nói thành lời, chàng chỉ có thể thở dài, lắc đầu.

"Nỗi đau của hai người chỉ có hai người biết," Min phu nhân cầm lấy bức tranh và nhìn nó cẩn thận, ngước lên và thấy Yunbok đang rơi nước mắt một cách bất lực còn miệng nở nụ cười cay đắng. Như thể cô ấy đã hiểu ra điều gì đó.

"Aigoo, xin lỗi xin lỗi. Lúc đầu đệ cứ nghĩ rằng Seo huynh thích vẽ tranh nên đệ kiếm một vài bức để huynh bớt buồn. Không ngờ nó lại khiến huynh nhớ đến nỗi buồn của huynh, đệ thực sự không biết và thực sự xin lỗi, " Cheonsang xin lỗi rối rít, hối hận về quyết định của mình.

"Làm sao trách đệ được? Làm sao ta không biết ý tốt của mọi người? Chỉ là ta không thể gạt nàng ấy sang một bên. Nhìn cái kết mà nàng ấy nhận được khiến ta vừa hối hận lại vừa tự trách mình. Bây giờ nhìn thấy bức tranh này, nó gợi lại nỗi buồn trong ta, làm ơn, đừng bận tâm đến ta." Yunbok trả lời, nhìn ra ngoài cửa.

"Đệ à, khi tình cảm hướng đến người ta thì phải yêu được và buông được. Người này đi rồi, có rút ra được bài học gì thì cũng nên trân trọng mối quan hệ tiếp theo. Hãy làm những gì mình có thể khi có cơ hội. Đừng đợi đến khi cơ hội vuột khỏi tay, đệ phải nhớ điều đó," Joongho hy vọng Yunbok sẽ lắng nghe lời khuyên của mình. "Ta không thể và đặc biệt sẽ không có tình cảm với những cô nương khác. Bây giờ hay thậm chí là trong tương lai", Yunbok cười. Chàng biết Joongho có ý tốt, những gì anh ấy gợi ý là thiết thực với bất kỳ ai khác nhưng lại không thể khi nó đến với chàng. Chàng lắc đầu nhè nhẹ. Min phu nhân không nói gì chỉ chăm chú lắng nghe.

"Đại ca, đệ muốn chuyển đến Songdo. Tiếp tục bầu bạn với nàng ấy trong tương lai. Đệ sợ rằng nàng ấy sẽ cô đơn khi nằm đó. Đệ không thể để cỏ dại mọc trên mộ của nàng ấy, hoặc để bất kỳ con thú nào bước qua nó." Yunbok lơ đãng nói.

"Seo đệ, làm vậy có đáng hay không? Cứ như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ đi Thanh Quốc, ngươi cùng ta đi, đi ngắm cảnh mới, môi trường mới, có lẽ ngươi sẽ có một cái nhìn mới sau một chuyến đi". Ngươi thậm chí có thể nhân cơ hội này để xem sách từ Thanh Quốc, tranh vẽ và màu vẽ. Với tình trạng hiện tại của ngươi, làm sao chúng tôi có thể không lo lắng? Nếu sau đó ngươi vẫn cảm thấy như vậy, ta sẽ không cản ngươi. Đệ nghĩ sao?" Joongho gợi ý. Anh thông cảm và ngưỡng mộ sự chung thủy của Yunbok nhưng mong bạn mình có thể buông tay.

"Ta..." Yunbok do dự. Chàng đã muốn rời đi ngay khi bình phục nhưng chàng ấy biết gia đình Min sẽ không để chàng ra đi như hiện tại. Có lẽ chuyến đi này sẽ trấn an họ.

"Đệ nên đi đi, chuyển sự chú ý của đệ sang một môi trường khác có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của đệ đấy," phu nhân Min khuyên.

"Nếu vậy thì được thôi," Yunbok đồng ý vì chàng không thể từ chối được nữa.

"Được, ta lập tức chuẩn bị, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi." Cheonsang nhiệt tình nói. Anh đứng dậy và lao ra ngoài để sắp xếp. Phu nhân Min cáo lỗi và đi theo anh. Cô đuổi kịp anh ở sảnh chính.

"Khoan đã, trong suốt chuyến đi, hãy làm theo mong muốn của Seo tiên sinh về tất cả những thứ cần thiết mà anh ấy cần. Hãy ghi nhớ điều đó, hiểu không?" Phu nhân Min kiên quyết dặn dò em trai mình.

"Đệ biết, đệ biết, tỷ đừng lo lắng, đệ sẽ xử lý thỏa đáng, lần này đệ thật xin lỗi." Cheonsang hứa hẹn rồi rời đi chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro