Chương 5: Đoàn tụ
Shin Yun-bok
Bức tranh thứ chín - Ra đi
Cuộc hành trình vào đất liền diễn ra suôn sẻ trong vài tuần tới. Khi họ đến Pyeongando, Bình Nhưỡng, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi. Trời đã về chiều, khi mặt trời mùa đông tuyệt đẹp lặn xuống, họ đến biệt thự Liễu Xanh.
"Tỷ tỷ, Songya, chúng tôi đã trở về." Cheonsang hào hứng lao vào biệt thự.
"Thúc thúc về rồi. Songya rất nhớ thúc", cậu bé chạy ra ngoài và vui vẻ nhảy lên lưng Cheonsang.
"Lại đây. Cho con nè, mấy thứ này thúc mang về cho con. Một con dao găm nhỏ và một cây roi da nhỏ. Vui thật đấy, nhưng đừng tự làm đau mình." Cheonsang mang quà cho cháu trai của mình.
"Sư phụ, thầy đã trở lại. Con không có lười biếng. Con đã vẽ khá nhiều bức tranh mà sư phụ đã dạy con. Sau khi sư phụ nghỉ ngơi, xin hãy xem chúng," Min Yaksong cúi đầu khi thấy Yunbok bước vào .
"Tốt. Con vẽ khá nhiểu đấy. Đây là cây cọ vẽ màu tím chính hiệu mà thầy mua cho con. Nó sẽ phù hợp với con," Yunbok khá thích cậu học trò tài năng và lễ phép này của mình.
"Cảm ơn Sư phụ rất nhiều! Cảm ơn Sư phụ rất nhiều," Yaksong tràn ngập hạnh phúc sau khi nhận được món quà từ Sư phụ của mình.
"Mọi người đã trở lại, hành trình suôn sẻ chứ?" Phu nhân Min mặc một chiếc chima đỏ và jeogori trắng, trông cô ấy đã ăn mặc thật đặc biệt. Cô ấy chào đón họ từ sảnh chính. Cô ấy đặc biệt hài lòng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo và khuôn mặt điềm tĩnh của Yunbok, người đang mỉm cười chào đón cô ấy. Joongho hừng hực bước vào. Sau nhiều ngày xa cách, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng khi nhìn thấy phu quân mình. Cô nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo anh và nhìn lên.
"Sao chàng gầy thế?" cô nhẹ nhàng hỏi.
"Ha ha, nàng nghĩ như thế nào?" Joongho dịu dàng trả lời, anh nắm nhẹ tay cô như sưởi ấm lòng bàn tay cô. Họ nhìn vào mắt nhau như thể đang kể lại rằng họ đã nhớ nhau như thế nào. Cheonsang chơi đùa với cháu trai của mình. Yunbok nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lặn sau đỉnh núi, lá liễu héo rũ rải rác khắp mặt đất. Nhìn khung cảnh này, Yunbok cảm thấy cô đơn. Chàng không thể chịu được khi nhìn thấy nó. Không muốn nhìn thấy. Không thể tiếp tục nhìn thấy. Nếu được nhìn thấy lần nữa, nước mắt chàng sẽ lăn dài. Chàng quay người lặng lẽ bước về phòng. 'Đời này ai đợi ta, ta sẽ lo cho ai?'
Trong bữa tối, Cheonsang không ngừng nhét thức ăn vào miệng khi nhận xét. "Mùi thơm quá, Bánh hoa tỷ làm, dù ở Thanh Quốc có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng đệ vẫn nhớ đồ ăn tỷ làm."
"Đệ, chỉ biết nói ngọt thôi. Ăn chậm kẻo mắc nghẹn. Tục ngữ có câu 'Đại tỷ giống như mẫu thân'", Min phu nhân hết mực yêu thương em trai.
"Đi nào, Seo huynh. Huynh cũng nên ăn nhiều hơn, chắc huynh đã rất vất vả trong suốt quãng đường." Cheonsang huých Yunbok đang ăn tối.
"Đa tạ đại ca và Yoon đệ đã chăm sóc ta rất tốt. Mọi người đã làm việc chăm chỉ." Yunbok chợt cảm thấy gia đình này thật sự quá ấm áp và hạnh phúc. Tuy nhiên, chàng không thuộc về nơi này. Càng cảm nhận được hơi ấm từ gia đình, trái tim chàng càng thấy trống vắng. Có lẽ định mệnh của chàng là lang thang khắp nơi không nhà.
"Đại ca, đệ đã quyết định chuyển đến Songdo. Đệ có thể ở gần để chăm sóc nàng ấy, mộ của nàng ấy, nó đã bị bỏ hoang lâu như vậy rồi. Đệ thực sự lo lắng về điều đó. Ngày mai, đệ sẽ rời đi sau khi gặp các học trò. " Yunbok đã hạ quyết tâm sẽ đi, chàng hy vọng gia đình Min sẽ không ngăn cản chàng.
"Nếu đệ đã quyết định, ta sẽ không ngăn cản đệ. Đệ hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày, đệ không cần phải vội," Joongho hiểu cảm giác của Yunbok. Tất nhiên, nhìn một gia đình yêu thương như vậy mà lại mất đi người mình yêu khi lang thang khắp nơi, ai có đủ can đảm để ở lại đây?
"À, không, không cần, đệ..." Yunbok chưa kịp nói hết câu thì đã có người thông báo: "Chủ nhân, có một tiểu thư tự xưng là bạn của Seo tiên sinh. Cô nương ấy đặc biệt đến đây để thăm."
"Cái gì, bạn của ta? Tiểu thư?" Yunbok nói với vẻ hoang mang.
"Bạn của Seo huynh. Là muội đây," một giọng nói trong trẻo vang lên và một bóng người bước vào nhà. Yunbok nhắm mắt lại và cố nén tiếng rên thất vọng ngay khi nhận ra hình bóng đó.
"Min huynh, nhị ca Yoon, các huynh có khỏe không?" Còn có thể là ai khác ngoài cô nương, Kim Yun. Yunbok cảm thấy bị quấy rối. Chàng định phải làm gì đó để rũ bỏ cô nương này. Chàng không hiểu tại sao cô lại gắn bó với chàng như vậy. Phu nhân Min quan sát vẻ mặt của chàng với sự thích thú lớn.
"Kim Yun, sao muội lại tới?" Cheonsang đứng dậy và lao về phía cô. Anh nhìn cô thật kỹ. "Trông muội vẫn đẹp ngay cả khi đã thay bộ quần áo Triều Tiên phù hợp," anh khen cô, cười toe toét một cách ngây ngốc.
"Phải, xa nhau vài ngày. Ta rất nhớ Seo huynh nên đã đến tìm huynh ấy. Làm như vậy cũng được mà, phải không?" cô phớt lờ lời khen của Cheonsang và bước nhanh đến ngồi bên cạnh Yunbok, Cheonsang che giấu sự thất vọng và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Đây là Kim Yun. Cô nương thực sự là một cô gái trẻ xinh đẹp mặc dù đây là lần đầu tiên gặp muội. Ta đã nghe tên muội từ Cheonsang khá nhiều lần," Phu nhân Min nói trong khi mỉm cười với cô gái. Cô nhanh chóng nắm bắt tình hình ngay lập tức. Yunbok có vẻ như anh ấy muốn có thể ở bất cứ đâu hơn là ở đây và Cheonsang đang cư xử như một người mất hồn.
"Ồ, vâng. Chúc tỷ tỷ buổi tối tốt lành. Ta là Kim Yun. Tỷ có thể gọi ta là Yuna," Kim Yun vội vàng cúi đầu chào Min phu nhân.
"Xin thứ lỗi cho ta, hãy tiếp tục bữa tối của mọi người. Tôi nghĩ rằng tôi muốn trở về nhà để thu dọn đồ đạc của mình," Yunbok không muốn ở lại và đứng dậy.
"Hãy để những người hầu chuẩn bị chúng cho đệ vì đệ đã quyết định rời đi. Sau đó, chúng ta sẽ uống suốt đêm." Joongho nói.
"Tốt hơn là đệ nên làm điều đó. Đệ sẽ đóng gói xong và mang đồ của mình đến đây và chúng ta có thể uống nước," Yunbok nói, cúi đầu trước khi rời đi. Kim Yun thất thần nhìn chàng rời đi.
"Muội cũng muốn đi. Muội cũng muốn đi," cô không muốn rời xa Seo huynh của mình và cô đuổi theo chàng.
"À, ta nghĩ Yoon đệ có một cây cung muốn tặng cô," Yunbok dừng lại ở cửa, nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ để đánh lạc hướng cô gái. Cheonsang trông có vẻ ngạc nhiên một lúc trước khi bắt chuyện.
"Vâng, Yuna. Muội đã xin ta một cái cung, nhớ không? Ta có một cái cho muội nè."
"Ta có thể xem sau. Ta muốn đi cùng Seo huynh và giúp huynh ấy thu dọn đồ đạc," cô nói, không muốn bị chuyển hướng. Cô nắm lấy tay áo khoác của Yunbok và kéo chàng khỏi cửa trước khi chàng có thể nói bất cứ điều gì.
"Yuna... Yuna," Cheonsang tỏ ra khó chịu, lầm bầm trong hơi thở, "Seo huynh, Seo huynh đã có người tình của riêng mình rồi, trong tim huynh ấy không có chỗ cho muội." Phu nhân Min và Joongho nhìn nhau đầy thích thú.
"Muội muốn cùng huynh đi, huynh ở chỗ nào muội còn chưa có nhìn qua, có thể nhìn một chút không?" Kim Yun nũng nịu nói, vén áo choàng lên bước ra sân.
"Nếu cô nương muốn." Yunbok không thể nghĩ ra bất kỳ lời bào chữa nào và thở dài. Chàng khởi hành với tốc độ nhanh về nhà. Chàng phải rời đi càng nhanh thì càng tốt.
Căn phòng học đã bỏ trống một tháng trông vẫn sạch sẽ. Chắc phu nhân Min đang mang người hầu của mình đến để dọn dẹp. 'Mặc dù ở đây tốt,nhưng nó vẫn không phải là nhà của chàng.' Chàng nhìn quanh các phòng để tìm đồ của mình khi Kim Yun khám phá xung quanh. Cô mân mê những chiếc bút lông, hộp mực và hộp vẽ được cuộn lại ngay ngắn trên bàn.
"Huynh sẽ vẽ một bức tranh cho muội chứ, Seo huynh?"
Chàng không buồn dừng lại khi thu dọn quần áo. "Ta thực sự rất tệ trong việc vẽ chân dung," chàng nói, mong cô gái để chàng yên.
"Ồ, ý muội không phải là một bức chân dung..." cô bắt đầu giải thích khi chàng buộc đống quần áo và đi đến bàn để thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình.
"Có lẽ nếu cô nương nên thuê một họa sĩ lành nghề để vẽ những gì cô nương muốn?" Chàng ngắt lời cô khi cô tiếp tục. Chàng biết mình đang thô lỗ nhưng chàng cảm thấy chiều chuộng cô hơn nữa sẽ khuyến khích cô ảo tưởng. "Ta thực sự sẽ không có thời gian vì ta có một vấn đề cực kỳ quan trọng cần phải giải quyết." Cô thất vọng vì câu trả lời của chàng. Chàng nhìn quanh để xem mình đã bỏ lỡ điều gì và phát hiện ra chiếc chăn ga gối đệm.
"Chiếc giường này ngủ thật thoải mái. Mình sẽ mang theo cái này. Ồ đúng rồi, ngày mai mình sẽ chia tay ông Park và Bok nhỏ," Yunbok nghĩ. "Xong rồi Yuna. Về biệt thự thôi." Chàng kéo chăn ra sau lưng và đóng cửa nhà lại.
Jeong-hyang
Bức tranh thứ chín - Sự phản bội
"Tiểu muội muội, ca ca cần ngươi, chỉ một lần này thôi, ta cùng ổng chủ Ryu thương lượng một vài việc, muội tham gia với chúng ta một lát thôi, làm sao lừa gạt được muội?" Park Daehe ngồi bên cạnh em gái đang quay chỉ khi anh cố gắng thuyết phục cô ấy.
"Huynh à, ông chủ Ryu đó không phải là người có uy tín. Muội đã nghe phụ thân nói rằng ông ta là một người chỉ làm việc vì lợi nhuận và lợi ích của mình. Ông ta moi tiền của các xưởng nhỏ và bóc lột họ. Ông ta không phải người tốt, huynh không nên đi theo ông ta nữa."
"Tiều muội, muội không hiểu rồi sao, ông chủ Ryu trả giá rất cao. Chỉ là ông ấy luôn trả một nửa giá cho hàng hóa, nói rằng đó là để giúp chúng ta bán chúng với giá tốt hơn để kiếm được nhiều tiền hơn.
Lúc nào cũng vậy, những người chăn ngựa và người hầu có khá nhiều tiền tiết kiệm trong tay nhưng ông ta sẽ không trả lại cho họ. Mọi người không thể rời thương đoàn của ông ấy như thế," Park Daehe như thể anh ấy thực sự bất lực.
"Những mánh khóe mà các thương nhân đã sử dụng," Jeong-hyang thở dài.
"Ryeona, lần này hãy đi cùng ca ca của con đi. Đại ca của con thực sự không biết cách nói chuyện. Con chỉ cần ngồi bên cạnh. Sẽ tốt hơn nếu con có thể đưa ra cho huynh ấy ý tưởng, Daehe, đừng để ông chủ Ryu đó lên kế hoạch thay cho muội của con" Ông Park nói khi bế bé Bok đang ngủ sau khi chơi cả ngày.
"Được thôi," nàng cam chịu đồng ý, đặt công việc xuống. Nàng đứng dậy khoác áo choàng vào. Nàng đưa mắt nhìn bé Bok đang ngủ say rồi đi theo ca ca. Trời đã chạng vạng tối, nhiệt độ xung quanh giảm xuống quá nhanh, tạo nên một màn sương mù khiến màn đêm đang đến gần có một bầu không khí siêu thực. Nàng mặc áo choàng và cúi đầu đi theo ca ca mình. Nàng cảm thấy đặc biệt không thoải mái, một sự mệt mỏi dường như đè nặng lên nàng. Park Daehe dẫn nàng đi qua Biệt thự Liễu xanh trước khi rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến vùng đất thấp. Có một cái hồ nhỏ ở vùng đất thấp, con đường cắt qua nó rất hẹp. Nó giống như một cây cầu bắc qua hai bên mặt nước. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước nhanh về phía họ, họ lướt qua nhau khi đi ngang qua. Ngay lúc đó, Jeong-hyang tình cờ liếc nhìn người đàn ông và vô cùng kinh ngạc. Nàng quay lại và nhìn vào bóng lưng của người đàn ông.
"Trông rất giống, cái ấy, đôi mắt ấy. Giống như..." Mặc dù sương mù che khuất tầm nhìn, nhưng bóng người vượt qua lại rất quen thuộc. Nàng sững sờ đứng sững tại chỗ, Ca ca nàng quay sang nhìn và kéo cổ tay nàng nói: 'Sao vậy? Nhanh lên, một lát nữa sẽ muộn."
"Ừm, ồ," nàng giật mình tỉnh táo khi bị kéo và quay lại tiếp tục bước đi. Tim nàng đập thình thịch.
"Không phải, không phải chàng, nếu là chàng, Chàng sao có thể không nhận ra ta? Hơn nữa, người kia còn có một bộ ria mép. Hơn nữa, trước mặt hắn còn có một cô nương nhìn rất thân cận, làm sao có thể, làm sao có thể? Nhưng trừ đôi lông mày và đôi mắt đó. Chúng thực sự trông giống nhau. Nàng đang đắm chìm trong giấc mơ tưởng tượng nào vậy?"
"Hả? Cái này, cái giọng nói này?!" Yunbok, người đang cúi đầu suy nghĩ, đã sững sờ khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ mà chàng vừa đi qua. Chàng vội quay lại nhìn nhưng hai người đã cách khá xa.
"Phía sau của người đó. Giống như, thật sự giống như, là nàng sao? Sao có thể, mình đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy?" chàng lắc đầu, nhìn theo những bóng người đang rút lui.
"Seo huynh, huynh đang nhìn cái gì vậy?" Kim Yun quay lại và hỏi một cách tò mò khi thấy Yunbok đang nhìn chằm chằm vào lưng của một người đàn ông và một người phụ nữ.
"Ồ, không có gì, không có gì, đi thôi," Yunbok trấn tĩnh lại và cười khổ, thầm nghĩ, "Chắc ta nhớ nàng quá, làm họa sĩ cũng có thể mắc lỗi, haha."
Khi Jeong-hyang bước vào dinh thự cùng ca ca, mối lo lắng của nàng ngày càng lớn. Nàng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào tiệc tùng náo nhiệt. Một người hầu đưa họ đến cánh chính.
"Aigoo, khách hiếm, khách hiếm, hahahaha, đến, đến, đến, mời ngồi, mời ngồi ở đây," Ông chủ Ryu thực sự đang mở tiệc. Một vài vị khách của ông ta đã say khướt với quần áo xộc xệch khi họ ôm lấy các kỹ nữ bên cạnh, đùa giỡn và trêu chọc họ. Ông chủ Ryu vô cùng vui mừng và hài lòng khi thấy Park Dae-he dẫn theo cô em gái xinh đẹp của mình. Ông ta lớn tiếng gọi Jeong-hyang ngồi bên cạnh. Đứng ở cửa, nhìn cảnh ồn ào náo nhiệt, nàng vô cùng chán ghét. Nàng đã cảm thấy không được khỏe sau khi nhìn vào bóng dáng vừa rồi và nhìn những gì bày ra trước mắt chỉ khiến nàng càng khó chịu hơn. Nàng quay sang nói với ca ca: "Huynh, huynh không phải nói là bàn công việc sao? Sao lại như vậy? Muội về nhà đây."
Park Daehe đã vội vàng chặn đường muội muội mình khi nàng nói rằng nàng muốn rời đi. Anh van xin: "Muội,tiểu muội ngoan của ta, giúp ta một lần đi. Cùng ông chủ Ryu uống vài ly. Muội à, cả nhà ta đều nằm trong tay ông ấy. Muội cứ coi như làm việc thiện đi, giúp ta một lần này đi mà."
"Hahaha, Reongya, cô gái trẻ, cô nương là khách mời danh dự. Tại sao cô nương lại rời đi mà không ngồi? Hãy đến và uống một ly," ông chủ Ryu say rượu nói với nàng và kéo cánh tay của Jeong-hyang khi nàng chống cự.
"Aigoo, tiểu cô nương đây đúng là mỹ nữ. Haha, ông chủ Ryu, con mắt của ông không tệ đâu," mấy gã say rượu đang ngồi liếc nhìn mỹ nữ trước mặt, buông lời nhận xét tục tĩu.
"Buông tay, ngươi buông ta ra!" nàng hất tay ông chủ Ryu rồi quay người bỏ đi.
"Ha ha, ha ha, Ryu lão đại, xem ra tiểu cô nương không thích ngươi ,hay nàng ở chỗ này có ý gì với một trong chúng ta sao? Ha ha ha ha."
Những vị khách cười tục tĩu khi chứng kiến những gì đã xảy ra. Ông chủ Ryu vốn đã khá say lại càng bị đám tay chân của mình khiêu khích. Hắn ấy đưa tay ra và ôm Jeong-hyang từ phía sau và nói: "Làm sao những người ta mong muốn lại không biết vị trí của họ?" Nàng dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi tay lão Ryu và tát vào mặt hắn ta bằng tất cả sức lực có được. Nó khiến hắn loạng choạng nửa vòng tròn trước khi ngã phịch xuống đất. Trông hắn thật ngu ngốc. Thay vì giúp nàng, Park Daehe đã vội chạy đến đỡ hắn dậy.
"Ca ca, ngươi sao có thể lừa gạt ta?" Jeong-hyang rất tức giận trước sự phản bội của anh và nàng đã chạy ra ngoài sau cơn bộc phát đó. Những người đàn ông say xỉn bị cảnh tượng này làm cho sững sờ một lúc trước khi cùng nhau phá lên cười. Họ cảm thấy buồn cười khi Ryu lão đại, người luôn gây ra những cơn thịnh nộ lại bị thất sủng theo cách như vậy.
"Aigoo, trời ơi, ông chủ Ryu, ông, tôi hy vọng ông không sao chứ?" Park Daehe vội vàng hỏi.
"Ngươi, ngươi, Park Daehe, ta, ta chưa xong việc với ngươi," ông chủ Ryu lẩm bẩm sau khi trấn tĩnh lại. Hắn ấy đã rất tức giận sau khi xấu hổ trước rất nhiều người.
Lúc này, dù trời đã tối nhưng sương mù bao phủ xung quanh. Nó rất yên tĩnh. Ánh trăng chiếu vào bóng dáng cô đơn của một người phụ nữ. Nàng vừa đi vừa khóc, cảm thấy mình đã bị lợi dụng một cách khủng khiếp.
"Đừng nói tôi là phụ nữ, chúng tôi vô dụng như vậy. Chẳng lẽ chúng tôi chỉ là một món đồ để đùa giỡn thôi sao?" Một lần nữa, nàng đến cái hồ nhỏ và nằm bẹp trên mặt đất.
"Họa công người đã dùng tính mạng để bảo vệ ta, chàng ở đâu, chàng ở đâu?" nàng nức nở, khi nàng nhìn lên, nàng thấy ai đó đang lao về phía mình từ phía trước.
Shin Yun-bok
Bức tranh thứ chín - Đoàn tụ
"Seo đệ, đệ về rồi. Huynh đang chọn vài bức vẽ sưu tầm được để làm quà cho huynh," Joongho nói khi nhìn thấy Yunbok bước vào. Kim Yun đi theo sau với vẻ mặt khó chịu. Rõ ràng là cô ấy đã bị Yunbok phớt lờ nhưng không có vẻ như cô ấy sắp từ bỏ anh ấy. Phu nhân Min quyết định nói chuyện với cô gái sau.
"Đại ca, huynh thật tốt. Chúng ta là bằng hữu, vậy mà cả huynh và tỷ đều coi đệ như đệ ruột, chăm sóc đệ thật tốt. Đệ đã vô cùng biết ơn rồi," Yunbok nói một cách lơ đãng, vẫn đang suy nghĩ. của hình bóng mà chàng gặp phải vừa rồi. 'Thật sự rất giống, nhất định là nhìn lầm.' Chàng lên phòng thu dọn đồ đạc. Khi chàng trở lại, đám đông nhỏ đang xem và bình luận về các bức tranh.
"Hả? Cô nương này đẹp quá," Kim Yun nói khi nhìn bức tranh trên tay Joongho.
"Muọi cũng rất xinh đẹp, không thua nàng ấy chút nào," Cheonsang khen cô ấy mà không cần nhìn bức tranh mà cô ấy đang đề cập đến. Cố gắng giành được nhiều ưu ái hơn với cô ấy. Vợ chồng Min nhìn nhau cười, thầm nghĩ đệ đệ này đã chìm vào vực sâu của tình yêu rồi mà chính mình cũng không nhận ra.
"Bức tranh nào vậy? Ồ, đó là bức tranh của Hyewon Shin Yunbok. 'Nguyệt hạ tình nhân'," Cheonsang cầm lấy bức tranh và xem.
"Bức tranh đó không phải tác phẩm của Hyewon. Đó là đồ giả. Cô nương trong bức tranh có ngoại hình giống nhưng không có biểu cảm giống", Yunbok nói với nụ cười giễu cợt.
Min phu nhân im lặng gật đầu nói. "Ta hiểu rồi, nhưng, ồ, vâng, Seo tiên sinh, vài ngày trước khi đệ trở lại, ta đã mang theo một vài người hầu đến nhà đệ để dọn dẹp một chút vì thời tiết rất tốt. Một người phụ nữ đến thăm đệ, nói rằng cô ấy là một người bạn cũ của đệ. Ta chưa bao giờ nghe đệ nói rằng đệ có một người bạn cũ ở vùng lân cận khu vực này."
"Bạn cũ? Một cô nương?" Yunbok bối rối. Chàng không biết người phụ nữ nào trong vùng.
"Người phụ nữ đó có khí chất tao nhã, cô nương ấy có một vẻ đẹp thanh tao và dáng người của cô nương ấy chắc chắn rất quyến rũ. Ta luôn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy cô nương ấy trước đây và ta chỉ vừa nhận ra rằng cô nương ấy là cô nương trong bức tranh, đặc biệt là đôi mắt phượng ." Phu nhân Min chăm chú quan sát Yunbok. Mọi thứ dường như đóng băng đối với Yunbok khi nghe điều đó. Chàng trở nên nhợt nhạt và trông có vẻ sốc.
"C-... cái gì?! Tỷ, tỷ nói rằng cô nương đó trông giống như người trong bức tranh này, c-..., cô ấy ở đâu?!" chàng kích động hỏi, tim đập thình thịch như pít-tông.
"Cô nương ấy không nói. Chuyện đó cũng chưa bao giờ được đề cập. Cô nương ấy chỉ nói rằng cô nương ấy sẽ đến thăm vào một ngày khác và nhờ ta báo cho đệ biết," Phu nhân Min bị giật mình bởi vẻ mặt hoang dã của chàng. Chàng nhìn chằm chằm vào cô một cách vô hồn khi chàng bắt đầu ghép lại những gì chàng đã thấy và nghe.
"Là nàng ấy! Nhất định là nàng ấy, nàng ấy đến tìm ta. Nàng ấy làm sao biết ta ở đây? Nàng ấy, nàng ấy ở đâu? Vừa rồi mắt ta không nhìn nhầm. Không, nhất định là, nhất định là nàng ấy, " Yunbok đã bị thuyết phục hơn với mỗi giây trôi qua. Chàng bật dậy lao ra khỏi cửa.
"Seo ca ca, Seo ca ca, ngươi muốn đi đâu a? Ta muốn đi theo ngươi, ta cũng muốn đi," Kim Yun giống hệt cái đuôi.
"Ngươi, ngươi đừng đi theo ta!" Yunbok hét vào mặt Kim Yun khi chàng lao ra ngoài. Mọi người đều không nói nên lời vì họ chưa bao giờ thấy chàng hành động thô lỗ hay kỳ lạ như vậy trước đây. Cô gái hoàn toàn choáng váng sau khi bị hét vào mặt. Cô đóng băng ở ngưỡng cửa và bắt đầu khóc.
"Yuna, Yuna, lại đây, ta có chuyện muốn nói với cô," phu nhân Min thông cảm nói, kéo cổ tay cô gái và đưa cô vào nhà.
Trời khá tối, sương mù che khuất nửa vầng trăng. Một người đàn ông đang chạy nước rút trên đường. Bước chân chàng gấp gáp, những suy nghĩ quay cuồng trong đầu chàng. Hy vọng bùng lên mạnh mẽ nhưng chàng lại sợ hãi.
"Là nàng, nhất định là nàng, vừa rồi ta nhìn thấy nhất định là nàng, không thể sai, không thể nào có thể sai."
Càng cảm thấy chắc chắn về điều đó, chàng càng chạy nhanh hơn. Một lúc sau, chàng lại đến hồ nước nhỏ. Chàng dừng lại, những làn khói nhỏ bay ra khỏi mặt khi chàng cố gắng lấy lại hơi thở. Chàng lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ ở cuối con đường đối diện. Cứ như thể nàng ấy đã nằm xuống đất.
"Có phải nàng ấy, có phải, có thể nào?"
Yunbok gần như không dám lại gần. Chàng thực sự sợ rằng mình sẽ thất vọng. Chàng không dám bộc lộ cảm xúc của mình vào lúc đó. Chàng chậm rãi đi về phía cô và nói: "Cô nương, cô nương là ai?" khi Chàng cách xa vài bước chân.
Jeong-hyang cảm thấy nhói trong tim khi nghe thấy giọng nói đó. Nàng nhìn thấy bóng người đang chầm chậm tiến về phía mình từ trong màn sương. Càng đến gần, hình bóng đó càng rõ ràng. Tại sao, tại sao nó lại quen thuộc như vậy? Giọng run run, nàng hỏi: - Có phải anh họa công không? Trái tim của Yunbok gần như bị nghiền nát thành từng mảnh khi nghe thấy từ "họa công". Một cơn đau dâng lên từng đợt vào lúc đó, chàng cảm thấy do dự nhưng đồng thời cũng rất phấn khích. Đôi chân chàng nặng trĩu bất ngờ, từng bước tiến về phía người phụ nữ đang chìm trong bóng tối, khoảng cách rất ngắn mà tưởng như dài vô tận. Như thể vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết, và xa cách như kiếp trước và kiếp này.
"Ta... ta đến đây theo hương thơm, và chắc chắn có đóa hoa đang ở trước mắt ta," Yunbok nói với giọng run run trong khi cố nén nước mắt và từ từ tiến về phía trước để đến gần hơn.
"Làm sao có thể có bướm tùy ý hái hoa?" Khoảnh khắc Jeong-hyang nghe thấy điều này, nàng cảm thấy một nỗi buồn mãnh liệt trong lòng, nhớ lại cảnh cả hai gặp nhau ở cửa hàng quần áo. Mặc dù nàng muốn trả lời bằng một nụ cười, nhưng những giọt nước mắt của nàng, như thể được tích lũy trong nhiều năm, không ngừng lăn dài.
"Là nàng sao? Thật sự là nàng sao? Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Yunbok cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi. Không cho phép bản thân tin tưởng, cảm thấy sợ hãi, sợ thất vọng một lần nữa nếu bắt đầu tin tưởng.
"Những bông hoa đẹp sẽ thu hút những con bướm, một cách tự nhiên."
"Tuy nhiên, hoa không thể chỉ được hái bởi bất cứ ai."
"Có hoa nào không thích bướm?"
"Là nàng, thật sự là nàng."
"Không, không phải ta. Tại sao, tại sao bây giờ chàng mới đến đây để gặp ta?"
Mặc dù cả hai không thể nhìn rõ nhau trong bóng tối, nhưng họ vẫn thay phiên nhau nói chuyện như thể ngay lúc đó họ là hai người duy nhất còn lại trên thế giới. Cố gắng, mong từng bước được gần nhau hơn. Cuối cùng, cả hai cánh tay đang vươn ra chạm vào nhau, giữ chặt lấy nhau. Trong tích tắc họ chạm mặt, mọi nghi ngờ tan biến. Người này, là người mà lòng ta hằng mong đợi, là người mà ta lo đến phát ốm. Cuối cùng, khi nhìn vào mắt nhau trong khi nghẹn ngào với những tiếng nức nở và những giọt nước mắt tuôn trào, họ đã thực sự mỉm cười. Yunbok lúc này, thậm chí không quan tâm người trước mắt mình có phải là ma hay không, chàng chỉ muốn đến gần nàng, muốn giữ nàng ở lại, muốn ôm chặt lấy người đã mất và tìm thấy này.
"Đầy gai góc, nàng căn bản không phải hoa, mà là độc!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro