Chương 1:

Huyền Thư như mọi ngày, vẫn tất bật giúp đỡ các cô giáo và những cô chú làm việc trong trường. Cô nhặt từng tờ giấy rơi, sắp xếp sấp tài liệu gọn gàng, ánh mắt luôn lấp lánh niềm vui vì được làm điều gì đó có ích. Sự thân thiện và tốt bụng của cô khiến nhiều người trong trường quý mến, thỉnh thoảng chỉ một nụ cười hay lời hỏi thăm nhẹ nhàng cũng đủ làm mọi người thấy ấm lòng.

Hôm nay, khi đang bưng sấp tài liệu qua phòng giáo vụ, Huyền Thư không may va phải Tùng Lâm – bạn cùng lớp, cũng là người bạn thuở nhỏ. Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn; suốt ba năm từ hồi lớp 8, cô vẫn thầm thương cậu, nhưng chưa bao giờ dám nói ra.

Sấp tài liệu rơi lăn xuống đất, các tờ giấy bay tứ tung. Huyền Thư vội vàng nhặt lên, lòng bối rối đến mức không thốt ra lời.

– “Ôi, để mình giúp đi,” Tùng Lâm nhẹ nhàng nói, cúi xuống nhặt giúp cô từng tờ giấy.

Huyền Thư bối rối, ấp úng:
– “À… ừ… cảm ơn… cậu…”

Cậu cười tươi, ánh mắt dịu dàng:
– “Không sao mà. Nhìn sấp tài liệu rơi ra thế này cũng sợ cậu bị mệt.”

Huyền Thư đứng đơ ra, ngẩn ngơ nhìn cậu, tim bỗng nhói lên một cách lạ lùng. Khi Tùng Lâm quay đầu lên, cô vội vàng cúi mặt, đỏ bừng má, không dám nhìn cậu nữa. Chỉ kịp ôm sấp tài liệu chạy đi, lòng rộn ràng nhưng cũng lúng túng.

Cậu gọi theo từ phía sau:
– “Ê, Huyền Thư! Trưa nay đi ăn cùng tớ nhé!”

Huyền Thư vừa chạy vừa lắc đầu, lẩm bẩm trong lòng:
– “Đừng nhìn cậu nữa… đừng nhìn cậu nữa…”

Tùng Lâm đứng đó, hơi khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười:
– “Thôi được, lần sau vậy…”

Cả buổi sáng trôi qua trong ánh nắng hạ dịu nhẹ, sáp tài liệu trong tay Huyền Thư như nặng hơn, nhưng trong lòng lại đầy những cảm xúc mới mẻ. Một lần gặp gỡ tưởng chừng bình thường, lại để lại trong cô những rung động khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: