Chương 11: Bức Thư Đầu Tiên (11)
Phải mất một thời gian dài cha của Emma mới bình tĩnh lại.
Vì Thánh nữ đi vắng, Leto và tôi kể cho ông nghe về hoàn cảnh khó khăn của con gái ông ấy. Với mỗi lời thốt ra, cha của Emma lại ngã quỵ bất lực.
Cảnh tượng một con người đang suy sụp, với vẻ mặt tan nát như thể ông sẽ không bao giờ có thể trở lại bình thường được nữa.
Nó còn khó chịu hơn tôi tưởng tượng. Cuối cùng, Leto và tôi phải tránh ánh mắt của ông với vẻ mặt bối rối.
Ông chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Ông thậm chí không thể vào phòng chăm sóc đặc biệt vì vấn đề vệ sinh.
Thường dân không thể giữ mình sạch sẽ như quý tộc. Vì việc rửa và lau cơ thể đòi hỏi tiền, nên không thể vào phòng chăm sóc đặc biệt khi cơ thể họ không sạch sẽ.
Vì vậy, ông thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của con gái mình. Tôi chỉ hy vọng ông được an ủi bởi thực tế là các tu sĩ cấp cao đã đối xử với cô bằng cả trái tim.
Ban đầu, thường dân thậm chí còn khó mà nhìn thấy mặt họ. Cha của Emma không thể từ bỏ hy vọng cuối cùng của mình khi ông coi họ là hiện thân của Thánh Thần Arus.
Tất cả những điều này đều có thể xảy ra là nhờ Emma đã vào học viện.
Trong vòng chưa đầy một ngày, dịch vụ bưu chính đã gửi tin rằng Emma đang trong tình trạng nguy kịch, và cha của Emma đã có thể di chuyển bằng cổng dịch chuyển đắt tiền đến học viện ngay lập tức.
Nhưng đó là sự cân nhắc duy nhất mà Học viện có thể đưa ra. Vấn đề sống chết chỉ có thể do Thánh Thần quyết định.
Cha của Emma, như thể đang than khóc, kể lại những kỷ niệm của mình với con gái. Đó là tất cả những gì ông có thể làm.
"Emma, con bé đã khác biệt từ khi còn nhỏ... Con bé không có vẻ gì là con gái của một gã ngốc như tôi."
Đó là lý do tại sao cô có thể vào học viện. Tôi và Leto không thể nói gì, chúng tôi chỉ rên rỉ yếu ớt.
Tôi cảm thấy mình như một tội đồ. Như Thánh nữ đã nói, có thể không phải lỗi của bất kỳ ai, nhưng cảm giác tội lỗi của những người liên quan lại là một vấn đề khác.
Ít nhất thì tôi cũng cảm thấy có trách nhiệm với chấn thương của Emma. Điều đó là không thể tránh khỏi.
Tôi là người duy nhất có thể ngăn cản cô ấy.
Ngoài nỗi đau khổ của tôi, cha của Emma vẫn tiếp tục than thở.
"Hồi nhỏ, mẹ con bé bị sói giết chết khi đang theo tôi đào thảo dược. Nhưng con bé rất thông minh, lễ phép, không giống như đứa trẻ không có mẹ lớn lên. Hơn nữa, con bé còn nhớ rất rõ đặc điểm của thảo dược... Tôi bảo con bé học cách viết chữ, con bé liền thuộc lòng ngay lập tức."
".......Cậu ấy là một người con gái tuyệt vời."
Có lẽ, nghĩ rằng sự im lặng nặng nề này không thể chịu đựng được nên Leto đã trả lời như vậy.
Đó là lời thông cảm mà bất kỳ ai cũng có thể nói ra, nhưng đôi mắt của người nông dân đỏ hoe. Ông gật đầu mạnh mẽ.
"Vâng, tất nhiên rồi. Con bé là một đứa con gái tuyệt vời. Từ đó, tôi không từ thủ đoạn nào để trả tiền mua sách cho con gái. Thật khó khăn, nhưng khi thấy con bé đọc những cuốn sách khó như vậy... Tôi không khỏi cảm thấy tự hào về con bé. Rồi một ngày, con bé đã đỗ kỳ thi tuyển sinh của học viện."
Cuối cùng, người nông dân nức nở và bật khóc. Dù ông là một người đàn ông đã trải qua cuộc sống đầy thăng trầm, nhưng ông chỉ có thể rơi nước mắt như một đứa trẻ trước người con gái yêu dấu của mình đang lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Một tiếng kêu không thể kìm nén vang lên từ bên trong như tiếng rên rỉ. Đầu tôi tự nhiên cúi xuống.
Tôi nghịch lọ thuốc trong tay. Di sản cuối cùng của Emma.
Nó hẳn được làm cho cha cô ấy. Tôi không thể không cảm nhận được sự chạm mạnh và dài đó trên lòng bàn tay mình.
"Tôi thà... Nếu biết trước sẽ như vậy, tôi thà nuôi con bé thành một thầy thuốc giỏi. Người cha này, người cha xấu xí này, thật là tham lam...."
"Cha."
Tôi khẽ gọi trước khi ông khóc.
Đôi mắt đẫm lệ của ông hướng về phía tôi. Không nói một lời, tôi lấy lọ thuốc ra khỏi tay và đặt vào lòng bàn tay thô ráp của ông ấy.
Tôi không muốn nói điều đó, nhưng vì nghĩ rằng đó là bổn phận của mình nên cuối cùng tôi cũng kể cho ông nghe những giây phút cuối cùng của con gái ông.
"Hôm qua Emma khoe với tôi. Cậu ấy đã phát triển một loại thuốc có khả năng che giấu dấu vết... Tôi không biết nguyên lý đằng sau nó, nhưng tạo ra một loại thuốc mới là một thành tựu lớn đối với một nhà giả kim."
Dược sư không nói một lời, nhìn xuống lọ thuốc. Như thể ông có thể thấy lọ thuốc nhỏ bé đó chính là sự kết tinh của sự tận tụy và nỗ lực của Emma trong nhiều năm.
Tôi đã chuyển lời cuối cùng của Emma cho ông ấy. Hy vọng đó không phải là món quà cuối cùng cô dành cho cha mình.
"Loại thuốc này sẽ giúp nhiều người làm thuốc và thợ săn không bị chết và bị thương... Xin cha hãy dùng nó."
Nước mắt lại trào ra trong mắt người nông dân. Nước mắt của người đàn ông nhỏ xuống. Nhưng lúc đó, ông lắc đầu.
Ông đẩy lọ thuốc ra. Thấy tôi hoảng sợ, cha Emma nói.
"Thưa ngài, xin hãy giữ lấy... Bây giờ tôi sống hay chết cũng không quan trọng nữa."
Làm sao ông có thể nói thế được! Tuy nhiên, ngay khi tôi định nói thế, ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó, tôi đã bị sốc.
Ông có ý với từng lời mình nói. Nỗi đau và sự tuyệt vọng ẩn chứa trong đôi mắt trũng sâu đó, khiến chúng trông giống như những mảnh thủy tinh vỡ.
"Xin ngài, xin hãy giữ lấy... Emma, xin hãy nhớ đến con gái tôi... vì gã khốn khổ này sẽ không bao giờ quên con gái mình. Hứcc..."
Tiếng khóc của người đàn ông lại vang lên một lần nữa và kéo dài rất lâu.
Cho đến khi ông ngất xỉu, ngã gục và sau đó được chuyển đến nơi ở của mình.
Tôi ngơ ngác bỏ lọ thuốc của Emma vào lại túi.
Tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi cảm thấy như có một cục u ở ngực.
Leto nói sau một hồi im lặng.
"......Ian, chúng ta quay về thôi."
Không có câu trả lời. Miệng tôi chỉ khép chặt.
Giọng nói của Leto phát ra từ miệng cậu ấy.
"Mày định cứ như thế này bao nhiêu giờ nữa? Nó sẽ chẳng giúp Emma tỉnh táo lại đâu... Tụi mình hãy quay lại ăn và nghỉ ngơi. Hai ta vẫn phải sống ngay cả khi không có cậu ấy. Và Celine cũng phải lo lắng."
Tuy nhiên, tôi không chú ý tới những gì cậu nói.
Tôi chỉ nghĩ về lá thư đó. Tôi đã vò nát lá thư và vứt đi.
Như thể bị sét đánh, một ý tưởng hiện ra trong đầu tôi.
Chỉ đến lúc đó, một giọng nói mơ hồ mới thoát ra khỏi miệng tôi.
"......Lá thư."
"Gì co?"
Leto hơi nhíu mày và nhìn tôi, chờ tôi nói gì đó. Tôi vẫn lẩm bẩm, chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà thậm chí không để ý đến cậu ấy.
"Mình nhận được một lá thư từ bảy năm sau."
Khuôn mặt Leto dần cứng lại. Cậu bắt đầu quan sát biểu cảm của tôi một cách cẩn thận. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngừng nói.
"Mình có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này, Emma đã bị ma vật tấn công và hôn mê... Nếu mình nói với Emma, à không, nếu mình hộ tống cậu ấy thì sao?"
"......Ian."
Giọng nói của Leto vang lên thật to. Một giọng nghiêm trang hiếm thấy, tượng trưng cho sự nghiêm túc của cậu ấy. Nhưng tôi bật dậy.
Khi nhớ lại những lời đó, tôi cảm thấy hối hận và tội lỗi.
Thật bực bội. Tôi lắc đầu như một chú chó ướt sũng vì mưa đang cố gắng giũ sạch nước mắt.
"Nếu như vậy, mình có thể cứu Emma. Không, có lẽ cậu ấy thậm chí sẽ không bị thương! Nếu như mình chú ý hơn, nếu như mình cẩn thận hơn một chút......!"
"Ian!"
Cuối cùng, Leto, người không thể chịu đựng được nữa, hét lên. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, bị đánh thức bởi tiếng hét.
Leto tiến lại gần tôi, đặt tay lên vai tôi và thở dài nói.
"Làm ơn, hãy nghỉ ngơi đi... Có vẻ như lúc này mày đang gặp khó khăn."
Vâng, có lẽ mọi người thấy tôi có vẻ điên.
Điều đó có thể hiểu được. Nhưng lời nhắn ở cuối lá thư vẫn vang vọng trong lòng tôi.
'Nếu chúng ta không bảo vệ tương lai, thế giới sẽ diệt vong.'
Nếu đúng như vậy thì sao?
Không, điều đó không quan trọng vì tôi thậm chí còn không thể hình dung được điều gì như ngày tận thế.
Nhưng nếu có nhiều nạn nhân như Emma thì sao?
Tôi đứng dậy như bị ma nhập và bắt đầu bước đi. Dáng đi loạng choạng đó, trước khi tôi kịp nhận ra, đã chuyển thành chạy. Tôi nghe thấy tiếng Leto hét lên từ phía sau, nhưng tôi lờ đi.
Tôi đang đi về phía ký túc xá. Từ xa, tôi có thể nhìn thấy Celine.
Cô vẫy tay vui vẻ, rồi nhìn tôi ngạc nhiên vì biểu cảm của tôi rất khác thường.
Tôi giữ chặt vai Celine. Má cô ửng hồng nhạt.
"Lần này nữa, lại nữa rồi, anh bị sao vậy......."
"Celine."
Celine mở to mắt khi nghe giọng nói khàn khàn của tôi, phát ra khi tôi đang thở hổn hển. Chẳng mấy chốc, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.
Tôi nghiêm túc hơn bao giờ hết. Celine cũng nhận ra điều đó.
"Từ tương lai à... Anh nhận được một lá thư từ tương lai. Cũng có một câu chuyện về việc Emma bị thương...."
"......Anh Ian."
Khi nghe tiếng gọi yếu ớt đó, ánh mắt của cả hai chúng tôi chạm nhau.
Ánh mắt Celine chứa đựng sự ngờ vực. Một vẻ mặt choáng váng, như thể những gì trước mắt cô là một điều bí ẩn khó hiểu.
"Anh có uống rượu không?"
Khi nghe vậy, tôi bật cười.
Những nghi ngờ của Celine là có cơ sở. Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng bản năng của tôi, những trải nghiệm kỳ lạ mà tôi có trước và sau giấc mơ đó đã chứng minh cho tôi.
Những gì đang xảy ra không phải là chuyện có thể coi như trò đùa.
Vậy nên tôi lại chạy trốn, bỏ lại phía sau hai người mà tôi tin tưởng nhất trong cuộc đời.
Tôi đến ký túc xá. Tôi lấy ra một chai rượu whisky mà tôi đã cất trong tủ và rót vào một chiếc ly. Mùi rượu mạnh xộc vào mũi và thấm vào não tôi.
Không sao cả. Tôi uống ngay rượu rót vào ly. Rượu chảy xuống cổ họng, khiến cổ họng và dạ dày tôi nóng rát.
Và sau khi loạng choạng bước đi, tôi đã lật ngược thùng rác lại.
Đã hai tuần trôi qua. Tuy nhiên, tôi không ở ký túc xá nhiều nên có lẽ thùng rác vẫn chưa được đổ.
Đủ loại giấy vụn được thải ra.
Nhưng khi tôi nhìn thấy một bức thư sang trọng bị vò nát.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bật cười. Tôi lập tức mở lá thư nhàu nát đó ra.
"Gửi Ian Percus yêu quý của em,"
Với dòng đầu tiên như vậy, vô số nội dung tuôn ra. Trong dòng thông tin đó, tôi đã tìm thấy cụm từ mà mình mong đợi.
Nghĩ lại thì lễ hội săn bắn năm đó có rất nhiều tai nạn. Mọi chuyện bắt đầu khi Emma của Khoa Giả Kim được phát hiện bất tỉnh sau khi bị huyền thú tấn công khi cậu ấy ra ngoài thu thập nguyên liệu.
Đấy rồi. Nó chính xác là những gì tôi thấy.
Lời tiên tri về việc Emma đi thu thập nguyên liệu và bị ma vật tấn công giờ đã trở thành sự thật.
Lảo đảo bước đi, mắt tôi lại lướt qua lá thư một lần nữa.
Như thể muốn khắc ghi từng chữ vào trong tâm trí, tôi dựa vào bàn, uống từng ngụm rượu trong khi đọc đi đọc lại.
Đó là một bức thư tình từ tương lai.
Tôi vẫn không biết tại sao nó lại được gửi cho tôi. Nhưng mục đích của tôi giờ đã rõ ràng.
Nếu tôi không bảo vệ tương lai thì thế giới sẽ diệt vong sao?
Thú thật thì, câu chuyện đó thậm chí còn không có vẻ gì là thật, nhưng giờ thì ổn rồi.
Từ giờ trở đi tôi sẽ tin vào điều đó.
Tôi vẫn không thể biết được liệu lá thư này thực sự đến từ tương lai hay chỉ là trò đùa của ai đó.
Tôi gấp lá thư lại và ôm vào lòng, thề sẽ giữ nó bên mình ngay cả khi ra ngoài.
Sau đó tôi nghĩ, tôi biết phần còn lại có nghĩa là gì, ngoại trừ một điều. Một cái tên không xác định được.
"Rồi đêm nay em cũng sẽ mơ về anh. Từ Sepia."
Sepia là ai thế?
Khi đêm xuống và tôi ở lại một mình với rượu, tôi đã tìm thấy mục đích sống mới.
Tìm thấy Sepia và liên lạc với cô ấy.
Đó là sự khởi đầu của một câu chuyện tình yêu cứu thế giới.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro