Chương 14: Bức Thư Đầu Tiên (14)

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu luyện tập với Seria.

Tất nhiên, cho đến giờ vẫn chưa thành công lắm. Dù sao thì Seria vẫn là một kiếm sĩ có kỹ năng vượt trội hơn tôi, nên theo một cách nào đó, kết quả là tôi là người tiến bộ hơn khi xem Seria.

Việc tập luyện với cô cũng làm thay đổi rất nhiều lịch trình hàng ngày của tôi.

Đầu tiên, thời gian luyện tập tăng lên đáng kể. Tôi thường dành hơn ba giờ mỗi ngày để tự luyện tập, nhưng chẳng là gì so với thời gian luyện tập của Seria.

Tôi vung kiếm cùng cô vào mỗi buổi bình minh. Tôi vung kiếm ngay cả trong giờ nghỉ, và tôi vung kiếm ngay cả lúc hoàng hôn.

Tôi không thể ở bên cô suốt cả ngày luyện tập, nhưng vì tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ giúp nên tôi có nghĩa vụ phải cố gắng hết sức.

Quý tộc phải luôn giữ lời hứa của mình. Lời nói của thường dân và lời nói của quý tộc có trọng lượng khác nhau. Đó là lý do tại sao chúng tôi hưởng thụ sự giàu có và vinh quang bằng thuế của tầng lớp thấp hơn.

Tất nhiên, với tư cách là con trai thứ hai của Tử tước vùng nông thôn, tôi thấy khá buồn cười khi phải nói về nhiệm vụ của quý tộc.

Tuy nhiên, sau khi ở bên nhau vài ngày, không phải là không có kết quả. Trước hết, tôi có thể hiểu Seria hơn trước.

Những điều mới tôi học được về Seria như sau:

Đầu tiên, Seria thiếu bất kỳ sự hiểu biết thông thường nào về các mối quan hệ giữa con người. Cho đến nay, điều này chỉ nằm trong phạm vi suy đoán, nhưng ngày qua ngày, tôi ngày càng tin tưởng hơn vào giả thuyết của mình.

Ví dụ, phản ứng của cô trước nỗ lực tán tỉnh gần đây nhất của tôi.

Nghĩ lại thì, tôi thậm chí còn không chắc Seria có phải là 'Sepia' không, nên tôi nghĩ có lẽ thật kỳ lạ khi tôi đột nhiên khen ngợi ngoại hình của cô nàng. Vì vậy, ngày hôm sau, tôi đã chân thành xin lỗi.

Tuy nhiên, Seria chỉ nghiêng đầu như thể cô chẳng hề để tâm đến bất kỳ lời nào của tôi.

"......? Không sao đâu ạ. Dù sao thì đó cũng là sự thật mà."

"Là vậy sao?"

Tôi vô tình hỏi câu hỏi đó để đáp lại một phản ứng ngoài sức tưởng tượng của tôi. Sau đó Seria trả lời như thể cô đang nói điều gì đó tự nhiên.

"Vâng, đó là điều em đã nghe rất nhiều từ khi còn nhỏ. Vì vậy, nói một cách khách quan, em nghĩ mình đẹp.....Đúng mà nhỉ?"

Vào phút cuối, cô liếc nhìn vào mắt tôi, dường như đã mất đi sự tự tin. Tôi biết cô không có ác ý.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là cô thực sự coi mình là 'xinh đẹp' như một sự thật khách quan. Cô không hề nói mỉa mai.

Nhưng lời nói luôn có ẩn ý và ý định phức tạp ẩn sau chúng. Thông thường, khi khen ngợi ngoại hình của ai đó, cũng có ý định tiềm ẩn là khiến người kia cảm thấy tốt hơn.

Seria thậm chí còn không biết những điều cơ bản của cuộc trò chuyện. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra tại sao cô lại có thể có biệt danh khác, 'Cô độc Yurdina.'

Không phải cô xa cách; cô chỉ là chậm hiểu. Kết quả là, mối quan hệ của cô hẳn luôn là một chuỗi thất bại, và từ một thời điểm nào đó trở đi, cô không thể tránh khỏi việc bắt đầu xây dựng một bức tường ngăn cách với người khác.

Ngay khi tôi định nói về vấn đề đó, tôi thở dài, như thể bản thân đã bỏ cuộc.

Dù sao thì đó cũng không phải là thói quen có thể sửa được trong một hoặc hai ngày. Vì vậy, tôi chỉ phản ứng theo cách cô hy vọng.

"Vâng, em rất đẹp, bất kỳ ai nhìn thấy em đều sẽ nói em rất đẹp hết."

"Vâng, đúng vậy."

Tốt lắm, Seria thở phào nhẹ nhõm nói thêm.

Thay vì sợ rằng mình không xinh đẹp, cô có vẻ nhẹ nhõm khi xác định được tính xác thực của thông tin mình đã biết.

Có vẻ như không thể chinh phục được trái tim của Seria chỉ bằng những điều cơ bản mà Leto đưa cho tôi. Dù sao thì, tôi thậm chí còn không chắc cô có phải là 'Sepia' hay không, nên tôi thậm chí không cần phải tiếp cận hơn mức cần thiết.

Và thứ hai, Seria thiếu khái niệm "nghỉ ngơi".

Ngày đầu tiên tôi bắt đầu luyện tập với Seria, tôi phải theo cô cả ngày để cố gắng theo kịp quá trình luyện tập của cô nàng. Sau đó tôi đã đi đến một kết luận.

Seria dành phần lớn thời gian để luyện tập, ngoại trừ thời gian ăn uống hoặc nghe giảng. Cô là hình mẫu lý tưởng của một 'thiên tài chăm chỉ', nhưng việc cải thiện kỹ năng không phải là điều có thể đạt được chỉ bằng cách đầu tư thời gian vào đó.

Ngay cả trong thời gian luyện tập khắc nghiệt nhất của thời thơ ấu, có thể nói là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, tôi vẫn được nghỉ ngơi đầy đủ và bổ sung dinh dưỡng. Nếu không, cơ bắp của tôi có thể đã bị tổn thương.

Không đời nào một cô gái từ Gia tộc Yurdina, một trong những quý tộc được kính trọng nhất của Đế quốc, lại không biết điều này. Không thể kiềm chế sự tò mò, tôi hỏi cô nàng.

"Seria?"

"Em nghe đây, tiền bối Ian."

Seria, người đang bù nước bằng cách uống nước từ chai, đáp lại rồi nhìn tôi.

Mái tóc bạch ngân ấy ướt đẫm mồ hôi. Tiếng thở đều đều, dù cô vung kiếm rất nhiều, kết hợp với đôi mắt màu ngọc bích quyến rũ, tỏa ra một luồng khí thế khác thường.

Khu rừng lúc bình minh chìm trong sự tĩnh lặng, và mặt trời chiếu sáng xuống Seria như thể đang nhẹ nhàng hé lộ một trong những viên ngọc mà thế giới đã ẩn giấu.

Cô thực sự rất đẹp. Ngay khi tôi lại ấp ủ những cảm xúc như vậy, tôi hỏi Seria.

"Em từ hôm qua đến giờ chỉ vung kiếm cả ngày, em lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi? Như vậy, cơ bắp sẽ không có đủ thời gian để tái tạo, hiệu quả cũng sẽ giảm đi."

Sau đó, đầu Seria lại nghiêng một lần nữa. Đó là một cử chỉ mà tôi đã thấy nhiều lần kể từ khi tôi bắt đầu dành thời gian cho cô nàng; đó là biểu cảm cô thể hiện khi bản thân không thể hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi.

Seria gõ nhẹ ngón trỏ vào môi và nói với giọng bối rối.

"Uống một lọ thuốc hồi phục chưa đủ sao ạ?"

Tôi không thể nhịn được cười khi nghe điều đó.

Vâng, 'Nếu họ không đủ tiền mua bánh mì, hãy để họ ăn bánh ngọt.' 'Thuốc hồi phục' có tác dụng chữa lành vết thương ngay lập tức, là thứ có thể được coi là 'Sinh mệnh bổ sung'.

Vì đây là lọ thuốc có tác dụng như vậy, chắc chắn sẽ không rẻ đâu? Đây là một mặt hàng quý giá ngay cả với giới quý tộc, chưa nói đến thường dân, đến mức họ sẽ mang theo một lọ thuốc phòng trường hợp khẩn cấp.

Nhưng Seria vẫn uống nó mỗi ngày. Hơn nữa, để tập luyện nhiều hơn.

Trên thực tế, tôi đã nghe một tin đồn như vậy. Trong số những người thừa kế của các quý tộc cấp cao, những người có ý chí mạnh mẽ thường thực hành trong khi uống thuốc hồi phục.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tin đồn này là thật, dù sao cũng rất khó tin, uống bao nhiêu thuốc hồi phục cũng không thể giải tỏa được mệt mỏi tinh thần.

Con người không phải là máy móc. Không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí cũng cần được nghỉ ngơi. Nếu luyện tập cường độ cao mỗi ngày, thì sẽ mệt mỏi không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.

Chính vì lý do này mà văn hóa câu lạc bộ của học viện được kích hoạt. Bởi vì sở thích giúp phục hồi cơ thể và tinh thần mệt mỏi sau quá trình học tập và rèn luyện.

Do đó, việc luyện tập trong khi uống thuốc hồi phục không chỉ đơn thuần là vấn đề bản thân có đủ khả năng chi trả chi phí này hay không. Mà còn là vấn đề có thể chịu đựng được lượng luyện tập khổng lồ như vậy hay không.

Cô là một cô gái có thể nói là điên rồ. Tôi thè lưỡi ra.

"Em không bao giờ thấy chán khi vung kiếm sao?"

Seria lại nghiêng đầu và hỏi tôi.

"Làm sao có thể chán được ạ?"

"Ví dụ, có rất nhiều việc em có thể làm ngoài việc tập luyện. Đi nhậu với bạn bè, tham gia hoạt động câu lạc bộ và đọc sách chỉ là một vài trong số đó......."

Khi tôi tiếp tục nói, Seria gãi má như thể xấu hổ. Sau đó, cô thận trọng hỏi.

"Ờ thì, từ khi còn nhỏ, em chẳng biết gì ngoài kiếm cả......."

Tôi chậc lưỡi. Chi tiết về quá trình trưởng thành của Seria vẫn chưa được biết, nhưng ít nhất có vẻ rõ ràng là cô hẳn không đi theo con đường tương tự như những người khác.

Nhìn lại, Seria chỉ là một cô gái trẻ. Cô sinh ra từ mối tình một đêm, nên có thể hiểu được cách cô phải được Gia tộc Yurdina cấp cao đối xử.

Vậy thì cô lớn lên chỉ biết đến kiếm thôi sao?

Cô đã đến cái tuổi nên nếm trải cả vị ngọt lẫn vị đắng của cuộc sống. Không phải cô vừa tròn tuổi hai mươi sao? Cuộc sống vẫn còn một chặng đường dài phải đi, và điều duy nhất cô đang làm là luyện kiếm.

Tất nhiên, có những người cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống như vậy. Tình yêu của Seria dành cho thanh kiếm chắc chắn là có thật.

Tuy nhiên, cuộc sống có nhiều lựa chọn khác nhau rõ ràng khác với cuộc sống không có lựa chọn nào khác. Tôi chỉ cảm thấy cay đắng về điều đó.

Tôi thương hại Seria. Suy cho cùng, mỗi con người đều sống với những vấn đề riêng của mình.

Có lẽ Seria cũng có loại cảm giác này khi nhìn thấy tôi. Đối với thiên tài, một con người không có tài năng chỉ có thể là đối tượng của sự thương hại hoặc khinh miệt.

Tuy nhiên, với tư cách là đàn anh, tôi phải đưa ra một số lời khuyên cho các đàn em của mình.

"Lần tới tụi mình hãy vào trung tâm thành phố nhé."

"Hai ta đi thảo phạt ma vật à?"

Nghe những lời của Seria, tôi không còn cách nào khác ngoài việc cắn lưỡi.

Học viện có hàng chục nghìn người cư trú, hơn một nửa số học viên là quý tộc, còn có rất nhiều học viên xuất thân từ thường dân có cha mẹ là thương gia giàu có.

Đương nhiên, trong khuôn viên học viện, nhu cầu vật phẩm khổng lồ không thể đáp ứng được. Cho nên, ở ngoại ô học viện, có một khu mua sắm tên là 'Trung tâm thành phố'.

Nó khá lớn, vì học viện rất hào phóng với thuế của họ, các thương gia từ khắp nơi trên thế giới đổ xô đến đó. Thêm vào đó, Học viện nằm ở trung tâm của lục địa, và cũng có một cổng dịch chuyển, vì vậy không có vấn đề gì về giao thông.

Nói cách khác, thật tốt khi nói rằng một thành phố được xây dựng xung quanh học viện. Và khi nói đến những người trẻ tuổi ở độ tuổi 20 ra thành phố, thường chỉ có một mục tiêu.

Họ sẽ tụ tập, đó là ý tưởng chung. Tuy nhiên, Seria dường như đã diễn giải câu này thành 'Thảo phạt Ma vật'.

Trong thành phố không chỉ có khu mua sắm mà còn có một cổng dịch chuyển tức thời.

Thỉnh thoảng, một số học viên của học viện muốn có thêm kinh nghiệm thực tế sẽ dành thời gian để thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt ma vật.

Khi tôi trở nên câm lặng vì sự vô lý này, Seria dường như đã coi đây là ngầm đồng ý. Cô gật đầu tùy ý và đôi mắt cô sáng lên một tia sáng hiểu biết.

"Gần đây em cũng bắt đầu nghĩ rằng sự phát triển mà quá trình luyện tập mang lại cho mình đã bị đình trệ. Trước khi vào học viện, em thường đi thảo phạt ma vật, nhưng năm học thấp bị cấm làm như vậy... Nhưng nếu em ở cùng với tiền bối Ian, em có thể xin được phép."

Khi Seria tự thuyết phục mình và suy ra mọi thứ theo ý muốn, tôi chạm vào trán mình vì không biết phải làm gì.

Cuối cùng, những lời thốt ra từ miệng tôi lại là những lời đơn giản nhất.

"...... Không phải là chuyện thảo phạt ma vật, nhưng dù sao thì, chúng ta hãy đi vào thành phố."

Có lẽ cô không biết rõ khu vực này vì không có bạn đi cùng, nên tôi nghĩ mình nên đưa cô đi tham quan thành phố.

Và cuối cùng, Seria bất ngờ có vẻ không an toàn.

Quá trình huấn luyện nghiêm ngặt của cô dường như cũng bắt nguồn từ những nỗi lo lắng như vậy. Cô có một nỗi sợ hãi giống như một sự ám ảnh cưỡng chế rằng nếu cô không vung kiếm ngay lập tức, cô có thể bị tụt lại phía sau.

Bất kể có dùng bao nhiêu thuốc hồi phục, luyện tập cường độ cao cũng sẽ dẫn đến nguy cơ chấn thương cao hơn. Việc Seria bị bong gân mắt cá chân một ngày nào đó là điều bình thường.

"Aaa, oái!"

Tôi đang vung kiếm bên cạnh Seria, thì ngay lập tức quay đầu lại khi nghe thấy tiếng kêu nhẹ của cô nàng.

Seria ngồi đó, ôm chặt mắt cá chân. Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu ra tình hình.

Bởi vì không có kiếm sĩ nào không quen bị thương. Tôi vội vã chạy đến chỗ đó.

"Em ổn chứ?"

"Vâng, mắt cá chân của em chỉ... Aaa......."

Có vẻ như bị bong gân rất nặng. Mắt cá chân của Seria dường như đang bị bỏng với cảm giác nóng rát. Nó vẫn chưa sưng lên, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ sớm sưng lên.

Vì đó là bong gân nên tôi lấy hộp sơ cứu ra khỏi túi.

"Không sao đâu, không sao đâu. Nếu uống thuốc hồi phục, nó sẽ lành... Kya?!"

Không cần phải nghe cô nói nữa. Khi thuốc mỡ được bôi vào mắt cá chân, Seria hét lên một tiếng dễ thương vì sự chạm vào lạnh lẽo.

Nghe tiếng kêu như vậy từ miệng cô nàng, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, một khoái cảm kỳ lạ trào dâng trong tôi. Tôi cố tình xoa bóp mắt cá chân của cô như thể đang mát xa vùng đó.

"Ư ư, uu... Ti-ền-bố-i......."

Giữa những tiếng kêu đau đớn và khoái cảm hòa lẫn vào nhau, cuối cùng tôi cũng buông Seria ra. Nước mắt trào ra trong mắt cô nàng.

Cho dù có quen với chấn thương đến đâu, một khi bị thương, nước mắt vẫn trào ra ở khóe mắt. Tôi xoa vùng bị thương bằng cách ấn vào đó trong khi vẫn cẩn thận để không bị đau.

Trong mắt Seria ẩn chứa một chút oán hận. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là đàn anh mà.

Sau đó tôi nói với cô với một nụ cười nhẹ.

"Vô lý, em nói uống thuốc hồi phục là sao? Thuốc hồi phục có hiệu quả thế nào cũng không phải là toàn năng."

Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Seria hơi buồn, nhưng cô không thể phản ứng lại vì những gì tôi nói hoàn toàn đúng.

Giọng nói của tôi ban đầu rất nhẹ nhàng, dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Em biết rõ mà, cho dù có uống bao nhiêu thuốc hồi phục, cũng không thể giải trừ được sự mệt mỏi tích tụ trong khớp xương. Cho nên em phải điều chỉnh cường độ luyện tập. Sao em phải vội vã như vậy?"

Sau đó, tôi lấy ra miếng vải cotton sạch mà tôi đã mang theo trong tay. Tôi mang theo nó mỗi khi tập luyện để phòng hờ, để nó có thể hữu ích trong những trường hợp như thế này.

Tôi nhặt một cành cây nằm trên mặt đất và dùng nó làm nẹp. Nghe vậy, Seria, người chỉ rên rỉ vài lần, nhanh chóng tránh ánh mắt của tôi.

"...... Em có một đối thủ muốn đánh bại."

"Cô ấy học năm tư à?"

Lễ hội săn bắn của năm, Cơ hội cuối cùng.

Chúng là những manh mối nhỏ, nhưng chúng vẫn có thể giúp tôi suy luận ra điều gì đó. Trước câu hỏi thẳng thắn của tôi, Seria lặng lẽ gật đầu.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi. Có vẻ như đây là một vấn đề rắc rối.

"Seria, cả cuộc đời của em không phải chỉ ở học viện. Có một thế giới bên ngoài học viện. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, vẫn còn rất nhiều cơ hội để cạnh tranh, vậy tại sao bây giờ em lại vội vã như vậy?"

"Chị ấy sẽ tiến xa hơn nữa."

Bây giờ đến lượt tôi im lặng. Khi tôi đang giữ chặt thanh nẹp ở mắt cá chân quay sang nhìn cô nàng.

Seria nhìn xuống đất một cách nghiêng ngả, không nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng trong mắt cô ẩn chứa một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.

Cô cắn môi với niềm tin mạnh mẽ.

"Theo thời gian trôi qua, chị ấy sẽ tiến xa hơn. Anh thậm chí không thể so sánh chị ấy với em được."

"...... Sao em chắc chắn thế?"

"Bởi vì chị ấy sắp trở thành Yurdina rồi."

Tôi lại chọn cách im lặng. Biểu cảm của Seria trông phức tạp. Nhìn vào khuôn mặt buồn bã, chán nản đó.

Chắc hẳn đó là khuôn mặt mà chưa ai từng thấy. Ai cũng có ít nhất một khuôn mặt như vậy. Vì vậy, tôi cúi đầu lần nữa và quấn băng quanh mắt cá chân của cô nàng.

Dù có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng, nhưng Seria không hề rên rỉ một tiếng nào. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được đầu cô đang cúi thấp.

"Học viện là nơi duy nhất em có thể được đánh giá mà không có sự phân biệt đối xử. Tiền bối Ian à."

Thế giới bên ngoài học viện.

Tôi suy ngẫm về những lời mình vô tình nói với Seria.

Và băng bó chặt hơn. Bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.

Với Seria, thế giới này thật là tàn khốc.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro