Chương 23: Bức Thư Đầu Tiên (23)
Celine trở về vào ban đêm.
Sau khi ngủ trong ký túc xá cả ngày, cô dường như đã ngay lập tức chạy đến chỗ tôi khi nghe tin tôi đã tỉnh lại. Quần áo của cô rất lộn xộn.
Tự nhiên, chiếc gáy trắng nõn nà thu hút ánh mắt tôi, nhưng tôi ho mãi không thôi và quay đi chỗ khác.
Cô giống như một người bạn của tôi. Tôi không được có ý định xấu, nếu không Leto và Celine sẽ thất vọng về tôi.
Tuy nhiên, dù cô có biết tình cảm của tôi hay không, Celine đã bắt đầu khóc khi thấy tôi tỉnh dậy. Nước mắt chảy dài trên má cô nàng.
Cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy tôi như thể đang lao vào vòng tay tôi. Tôi vô tình ôm lấy cơ thể mảnh mai của Celine.
Tôi định hét lên nhưng đã cố nhịn được.
Khả năng thể chất của Celine vượt quá sức tôi. Điều đó là bình thường vì cô có nhiều mana hơn. Khi cô chạy hết sức và ôm tôi, tôi cảm thấy cơ thể vốn liên tục đau đớn, đang kêu cót két hơn nữa.
Nhưng khi tôi thấy Celine nức nở và vùi mặt vào ngực tôi, tôi không muốn trách cô nữa.
Tôi chỉ vuốt ve sau đầu và an ủi cho đến khi cô ngừng khóc.
"Hức, hức, anh Ian. Hức... ... ."
"Vâng vâng. Chắc em sốc lắm... Anh ổn mà."
Celine cũng phản ứng thái quá. Trong học viện, tôi không phải lo lắng về hầu hết các chấn thương. Một thượng tu sĩ được Giáo hội phái đến luôn túc trực trong ngồi đền, và Thánh nữ đang theo học tại học viện với tư cách là học viên năm ba.
Bất kỳ thương tích nghiêm trọng nào cũng sẽ không để lại di chứng chỉ cần kịp thời điều trị. Ngay cả tôi, người được đưa vào viện với đủ loại thương tích, cuối cùng, không phải tôi đã tỉnh lại mà không có di chứng gì sao?
Nhưng không phải là tôi không hiểu tình cảm của Celine.
Nếu trí nhớ cuối cùng của tôi là đúng thì cô là người đầu tiên tìm thấy tôi.
Nếu cô đã theo dấu vết của tôi ngay từ đầu, cô hẳn đã đi qua bãi đất trống đầy xác sói. Trên thực tế, từ cảnh tượng đẫm máu, rõ ràng là đã có một trận chiến dữ dội ở đó.
Và cuối cùng, những gì cô chứng kiến là cơ thể tôi bị thương tổn hoàn toàn.
Cuộc đấu với Seria thậm chí còn không đến mức này. Trận chiến cuối cùng của tôi là một trận chiến đẫm máu, nơi tôi đặt cược mạng sống của mình. Không có sự nhượng bộ, không có luật lệ.
Máu bắn tung tóe, xương vỡ vụn. Đây là một trận chiến không thể dừng lại, ngay cả khi cơ bắp của tôi bị xé nát. Chưa kể, hơi thở của tôi cũng rất khó khăn, dường như tôi có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
Có thể thấy rõ khuôn mặt của tôi sẽ như thế nào sau khi trải qua một trận chiến như vậy.
Celine đã chứng kiến một cảnh tượng ảm đạm như thế. Nghĩ đến mối quan hệ của tôi với cô kéo dài bao lâu, sẽ thật lạ nếu Celine không bị sốc.
Tuy nhiên, so với Leto, tôi nghĩ phản ứng của cô hơi thái quá, nhưng tôi quyết định không nghĩ nhiều về điều đó nữa.
Dù cô có vẻ hoạt bát, nhưng tính cách của cô cũng rất ôn hòa. Có lẽ cú sốc này quá lớn.
Phải mất một lúc lâu tiếng nức nở của cô mới lắng xuống. Cô chỉ từ từ ngẩng đầu lên sau khi ngực tôi đã đẫm nước mắt.
Đôi mắt nâu đẫm lệ, làn da nhợt nhạt và mềm mại đến nỗi khó có thể tin rằng cô là người đã đi trên con đường kiếm sĩ cả cuộc đời. Khi đôi môi quyến rũ đó lấp lánh, một mùi hương mà tôi chưa từng để ý trước đây thoảng qua chóp mũi tôi.
Tôi nhớ ra đó là mùi hương mà tôi đã từng khen trước đây. Dù cô đến đây rất nhanh, nhưng mùi hương vẫn còn đó.
Kỳ lạ thay, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Dù sao thì, Celine cũng là mỹ nhân xinh đẹp mà. Vậy nên rõ ràng là tôi thấy cô hấp dẫn, nhưng tôi vẫn cố gắng rũ bỏ cảm giác ham muốn đang trỗi dậy trong tim.
Celine lẩm bẩm trong cơn giận dữ.
"Anh Ian... Anh làm em lo lắng nhiều quá."
Giọng cô có chút oán giận. Cũng không tệ khi có một người bạn thuở nhỏ xinh đẹp lo lắng cho mình.
Tôi lau nước mắt trên mắt cô mà không nói một lời. Và tôi cười một cách tự mãn.
"Em sẽ làm gì nếu anh chết?"
"Em sẽ chết cùng anh luôn."
Lúc đó, không có gì để nói ngay, tôi ngậm miệng lại. Mắt Celine nheo lại.
"Sao anh lại chọn làm chuyện nguy hiểm như vậy? Con hoang đó có chết hay không cũng kệ, chỉ cần anh sống sót là được!"
"Tại sao ư? Bởi vì chúng ta đều là thần dân trung thành của Hoàng đế Bệ hạ."
"Đừng lừa em bằng câu đó!"
Tôi không biết phải trả lời cô thế nào nên chỉ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng có vẻ như điều đó khiến cô càng khó chịu hơn.
Cô nheo mắt lại và trừng mắt nhìn tôi. Rồi bĩu môi.
Dù vẫn còn dấu vết của nước mắt, cô trông thật dễ thương. Tôi có thể cảm nhận được Celine trân trọng tôi đến mức nào.
"...... Với em, anh Ian là quan trọng nhất."
Celine càu nhàu và thú nhận điều đó. Má cô hơi đỏ lên, như thể cô đang cố gắng kìm nén sự xấu hổ của mình.
Tim tôi hẫng một nhịp và bắt đầu đập nhanh. Tôi không biết tại sao hôm nay Celine lại trông xinh đẹp đến vậy. Mọi thứ không phải như thế này.
Nhưng dù có biết suy nghĩ mất phương hướng của tôi hay không, Celine vẫn thận trọng nhìn tôi. Đôi mắt trong veo, gợi nhớ đến độ sâu trong suốt của biển cả.
"Ngoài ra, không còn gì quan trọng cả. Từ khi còn nhỏ, em đã như vậy rồi."
Ánh mắt chân thành, hai tay cô nắm lấy bàn tay tôi đang lau nước mắt, giọng nói càng thêm đáng thương.
"Vì vậy, em hy vọng anh Ian cũng sẽ trân trọng bản thân mình."
Trước giọng nói run rẩy và cảm xúc tuyệt vọng ấy, tôi không thể nghĩ ra câu trả lời, nên tôi chỉ nhìn cô nàng.
Trên giường bệnh chỉ có hai chúng tôi. Phòng điều trị là nơi cấm người ngoài vào. Nói cách khác, trong căn phòng này lúc này, chỉ có tôi và Celine ở bên nhau.
Hai người lớn, một nam một nữ, bị bỏ lại một mình trong một không gian khép kín. Lúc đó là ban đêm, thời điểm lý trí rời đi và cảm xúc lên ngôi.
Tôi cảm thấy như tim mình sắp vỡ tung. Có lẽ Celine cũng cảm thấy như vậy, đã gọi tôi theo cách khiêu gợi kỳ lạ.
"Anh Ian......."
Hơi thở ngọt ngào của cô dần dần tiến lại gần. Chậm đến nỗi tôi thậm chí còn không nhận ra.
Điều này không tốt, tôi nghĩ vậy, không biết chuyện quái quỷ gì sẽ xảy ra. Nhưng cơ thể, trung thực với mong muốn của nó, không nhúc nhích.
Khoảnh khắc cô và tôi gần nhau đến nỗi hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau.
"... ... Hai đứa đang làm gì thế?"
"Hử, hả?!"
Nghe giọng điệu của chàng trai ấy, giống như vừa nhìn thấy điều gì đó vô lý, Celine giật mình nhảy dựng lên, phát ra tiếng động lạ rồi thoát khỏi vòng tay tôi, mắt vội vã nhìn xung quanh.
Nguồn gốc của giọng nói đó đang nghiêng người ở cửa phòng bệnh, nhìn Celine đang làm gì. Đôi mắt cậu đặc biệt tối.
Leto Einstern giống như một người anh trai của Celine và là một trong những người bạn thân nhất của tôi.
"A-An-Anh đang làm gì thế!"
"Đang làm gì à? Em gái và bạn thân mình sắp lao vào nhau cưới hỏi. Thằng này chỉ nghĩ rằng nên thông báo với cả hai rằng là đang quan sát."
"K-Không có......."
Khi Leto liên tục chất vấn Celine như thể cậu đã tìm ra lý do chính đáng để trêu chọc, đôi mắt Celine sáng lên. Hai bàn tay cô quờ quạng trong không khí, cố gắng tìm cách phủ nhận những lời tuyên bố đó.
Khuôn mặt cô đã đỏ từ lâu rồi. Tôi đã rơi vào tình huống ngượng ngùng không đáng có, vì vậy tôi ho và tránh ánh mắt của họ.
Tôi chỉ bị cuốn theo cảm xúc trong một khoảnh khắc. Celine và tôi thậm chí còn không như vậy, và chúng tôi gần như xém đi lố.
Leto hít một hơi thật sâu rồi dùng cuốn sách đang cầm trên tay đánh vào đầu Celine.
"Ối!"
"Làm thế sau khi chính thức tỏ tình nhé? Anh đã nói rồi, một mối quan hệ không có tiến triển ổn định thì không bền lâu đâu."
"......Nh-Nhưng."
Celine do dự trước lời bình luận của Leto và cúi đầu. Cô dường như cảm thấy bị đối xử tệ bạc theo cách của riêng mình, nhưng khi Leto nhìn cô bằng ánh mắt phán xét, cô phải ngậm miệng lại.
Sau Celine, đến lượt tôi. Leto lè lưỡi và nói.
"Mày cũng vậy... Tao có nên nói rằng bầu không khí đang nóng lên không? Mày có chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với Celine không? Hay Celine chỉ là một đêm tình một đêm với mày lúc này?"
"Không phải. Cả Celine và tao đều không có ý định làm vậy. Chỉ là rất vui khi được gặp lại nhau sau một thời gian dài......."
Ngay cả với lý do đó, cuối cùng tôi vẫn nhẹ nhàng cúi mắt xuống.
Leto là anh trai của Celine. Nói cách khác, nếu tôi làm gì đó với Celine, cậu là người tôi nên sợ nhất. Tôi không có gì để nói.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy đầu óc mình đang trở nên rối bời.
Ờ thì, tôi đã từng ở riêng với Celine nhiều lần trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Đó là vì ngay từ đầu tôi đã cố tình tránh tạo ra tình huống như thế. Nhưng trước đó, tôi cảm thấy tình huống như vậy là bình thường.
Từ lần cuối cùng tôi mất trí nhớ, cuộc sống của tôi đã đầy rẫy những điều bí ẩn. Tôi thậm chí không thể hiểu nổi tại sao mình lại thay đổi như thế này.
Nhưng trong tương lai, tôi quyết định sẽ chú ý hơn một chút.
Celine là thiếu nữ có thể kết hôn với một gia đình quý tộc danh giá chỉ nhờ vào ngoại hình của cô nàng. Tôi không thể ngăn cản con đường hôn nhân của cô với tư cách là bạn thuở nhỏ được.
Sau đó, Leto cũng nghĩ rằng đã đến lúc ngừng la mắng tôi.
"Ian nè. Sau khi mày lành lặn, tao nghĩ mày nên khao tao một ly."
"...... Tại sao?"
"Lần cuối cùng mày giết ma vật, mày đã nhận được 70 xu Vàng tiền thưởng."
Mắt tôi mở to khi nghe những lời đó.
70 xu Vàng, số tiền mà một gia đình thường dân 4 người có thể sống được hơn năm năm. Rõ ràng đó là một số tiền khổng lồ. Điều đó có nghĩa là ma vật mà tôi đánh bại có giá trị cao.
Nhưng trước khi tôi kịp kinh ngạc, có người đã chen vào giữa Leto và tôi. Không cần phải nói, đó chính là Celine.
"B-Bảy mươi xu Vàng?!"
Ánh mắt cô lấp lánh. Dù cô cũng là quý tộc, nhưng giống như tất cả những quý tộc nông thôn khác, cô không có cuộc sống giàu có. Sau khi trả học phí đắt đỏ của học viện, thứ duy nhất cô có thể chi trả được là chi phí duy trì 'vẻ đẹp' của mình.
Dù mức sống trung bình của chúng tôi cao hơn mức sống của dân thường. Nhưng đối với tôi, Leto và Celine, rõ ràng là 70 xu Vàng là một số tiền lớn bất thường.
Như thể đã quên mất vụ tai nạn vừa xảy ra, Celine đã trở nên phấn khích và bắt đầu lập kế hoạch với ngón trỏ giơ lên.
"Tụi mình đi đến quán ăn ma vật ở khu nhà hàng trung tâm thành phố nhé! Nghe nói thịt Drake ở đó rất ngon......."
"Nè, sao lại chọn nơi có hương vị tệ như vậy chứ... Không được, chúng ta đi bar đi. Có một quán mới mở của ông Van, nghe nói hương vị rượu này đáng chết để thử."
"Không nhá, tại sao chứ! Thịt thú ngon hơn mà!"
Tôi thực sự không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng Leto và Celine đã tranh luận về việc nên mang 70 xu Vàng của tôi đi đâu. Đó thực sự là một cảnh tượng sảng khoái.
Tôi nói và mỉm cười.
"Đó là tiền thằng này kiếm được bằng cách mạo hiểm mạng sống của mình đấy. Hai đứa bây đang nghĩ gì vậy?"
"Sai rồi nhé. Tiền kiếm được bằng cách vô tình cố gắng 'vứt bỏ' mạng sống mới đúng."
Khi Leto lè lưỡi, tôi đã bật khóc thầm.
Vứt bỏ mạng sống? Có được phép hạ thấp trận chiến khó quên của ngày hôm đó như thế không?
Tôi chửi thề, như thường lệ, khi ba chúng tôi ở cùng nhau.
"Nè, là vì lúc đó mày không biết tình hình... đâu nhé? Mày đang bảo tao nên để nó trôi qua như vậy sao? Con chó đó ngậm một mảnh vải rách trong miệng rồi nhổ ra. Mảnh vải đó là một phần quần áo của Emma. Làm sao tao có thể kiên nhẫn trong tình huống như thế này?"
"Ồ, vậy ư?"
"Vâng, anh hẳn là phải chịu đựng nhiều lắm ~ "
Tuy nhiên, phản ứng mà tôi nhận được sau bài phát biểu nồng nhiệt của mình lại rất thẳng thừng.
Lũ vô ơn này, dù tôi nghĩ vậy, nhưng trước khi kịp nhận ra, một nụ cười đã hiện trên môi tôi.
Đó là thói quen hàng ngày của chúng tôi. Cho đến khi những lời của Leto tiếp tục.
"Nhưng mà, con thú lớn nhất, có thể nói là mày may mắn khi nó không lớn thêm nữa. Nếu như nó có thêm chút thời gian, nó đã trở thành lớp có tên... Nếu mày giết nó ở lễ hội săn bắn! Thì hẳn là đã có thể nhận được giải thưởng chiến thắng."
"Không đâu, dù sao thì bây giờ trong rừng sẽ không còn con thú nào to như thế nữa... Em thích anh Ian an toàn hơn."
Với một nụ cười cay đắng, những bánh răng trong đầu tôi đang quay cuồng sau khi nghe những lời đó, dừng lại một lúc.
Vâng, trong khu rừng này không nên có thêm bất kỳ ma vật nào có cấp độ như vậy nữa.
Khoảng cách giữa mỗi lần Lễ hội săn bắn chỉ khoảng một năm, trong thời gian đó, không có cách nào xuất hiện ma vật mạnh hơn thế, nếu có, rất nhiều học viên sẽ bị giết hoặc bị thương trong lễ hội săn bắn năm nay.
Nếu như có một con thú mạnh hơn thế thì có thể nói rằng nó xứng đáng được xếp vào lớp có tên.
Những ma vật được gọi là 'có tên', thậm chí không thể so sánh với những con thú khác về mặt sức mạnh hoặc trí tuệ. Những con ma vật này thực sự là 'Kẻ thù của nhân loại'.
Đương nhiên, số lượng những con thú như vậy rất ít. Vì chúng hiếm khi xuất hiện, nên giả định rằng một con được sinh ra trong rừng trong vòng một năm là vô lý.
Nhưng điều đang diễn ra trong đầu tôi lúc này là một trong những câu trong lá thư.
'Đến bây giờ, em vẫn còn hoài nghi, làm sao anh biết điểm yếu của con ma vật đó là sừng vậy?'
Nụ cười trên môi tôi dần dần tắt hẳn.
"...... Sừng."
Khi tôi lẩm bẩm một cách vô hồn, ánh mắt tò mò của Leto và Celine hướng về phía tôi.
"Sừng? Có mảnh sừng nào rơi ra từ xác con sói đó không?"
"Anh nói nhảm cái gì vậy? Anh ngay cả con ma vật mà mình đánh cũng không nhớ sao? Ngay từ đầu nó còn không có sừng, huống hồ là mảnh sừng... Nè, anh có khỏe không? Sắc mặt tái nhợt rồi kìa."
Leto và Celine nói vậy với vẻ lo lắng. Nhưng lúc này, tôi cảm thấy xa lạ, như thể tôi đang trôi nổi một mình trong không gian.
Chỉ nhờ may mắn mà tôi có thể làm nó bị thương. Tôi đã tái hiện lại trận chiến khốc liệt đó trong tâm trí mình. Nó là một đối thủ mạnh mẽ như vậy. Một con ma vật mạnh hơn thế đang ẩn núp trong rừng?
Mắt tôi nhìn ra ngoài bức tường của ngôi đền. Về phía nam của học viện, hướng về khu rừng yên tĩnh.
Con thú đang rình rập tại chốn đấy.
Vào lễ hội thường niên, nơi những bông hoa đỏ thắm đẹp nhất nở rộ.
Tôi vẫn còn việc phải làm.
✦✧✦✧
Và ngày hôm sau, Seria đã đến thăm tôi.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro