Chương 24: Bức Thư Đầu Tiên (24)

Sáng sớm, mắt tôi tự mở ra. Đó là vì cơ thể tôi nhớ giờ tôi vẫn thường thức dậy.

Giả sử rằng tôi không uống quá nhiều vào đêm hôm trước, tôi chỉ rửa mặt và chuẩn bị ra ngoài. Đối với hầu hết các học viên theo học tại Khoa Hiệp Sĩ, lịch trình buổi sáng của họ chủ yếu dành cho việc luyện tập và học ở lớp.

Cơ thể con người giống như một cỗ máy chính xác. Nếu không được bôi trơn đúng cách vào mỗi buổi sáng, nó sẽ không phản ứng kịp thời khi cần thiết.

Đây là lẽ thường. Vì vậy, chỉ có một số ít học viên siêng năng vung kiếm từ lúc rạng sáng, trong khi phần lớn học viên khác sẽ chọn cách làm ấm người bằng cách vung kiếm một lúc trước bữa sáng.

Đây là thói quen hàng ngày không chỉ của học viên mà còn của hầu hết kiếm sĩ.

Nhưng thật không may, tôi đã bỏ buổi tập buổi sáng trong vài ngày.

Không phải cố ý. Thay vào đó, tôi muốn luyện tập. Tôi phải nghỉ ngơi một hoặc hai ngày. Tuy nhiên, nếu không vận động cơ thể trong vài ngày, cảm giác uể oải sẽ tăng lên.

Cơ thể tôi vốn nhẹ bẫng bỗng trở nên nặng nề. Giống như bất kỳ ai khác, đây là cảm giác cực kỳ khó chịu, đặc biệt là đối với một kiếm sĩ.

Thân thể của kiếm sĩ phải là một thanh kiếm trong chính nó. Không nên có sự bất hợp lý, dù là về thể xác hay tinh thần. Nhưng bây giờ thân thể tôi không ở trong trạng thái tốt nhất.

Mong muốn đứng dậy ngay bây giờ và trở lại cuộc sống thường ngày vang lên như tiếng chuông. Nhưng tôi không thể làm điều đó vì những miếng băng quấn quanh người tôi lúc này.

Mỗi lần nhìn vào miếng gạc sạch mềm mại đó, tôi nhận ra mình vẫn còn bị thương. Bây giờ nó đã trắng, nhưng miếng băng mà tôi nhìn thấy khi mới mở mắt ra thì hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Nó phủ đầy máu đông và mủ. Cảnh tượng kinh hoàng khiến tôi sốc hơn cả cơn đau nhói.

Khi các tu sĩ truyền Thánh lực, tốc độ phục hồi vết thương của tôi tăng lên. Việc ngừng chảy máu cũng là bình thường. Tuy nhiên, thực tế là vẫn còn máu và mủ trên băng ngay cả khi tôi tỉnh dậy, điều đó có nghĩa là mức độ vết thương của tôi rất nghiêm trọng.

Tôi hẳn đã xém chết, và khi nhận ra điều đó, động lực để tôi ra ngoài và quay lại với thói quen thường ngày đã tan biến.

Bây giờ là lúc để lặng lẽ tập trung vào việc hồi phục. Dù tôi có muốn quay lại với thói quen hàng ngày nhanh đến đâu thì cũng vô nghĩa nếu cơ thể tôi không lành lại đúng cách. Tôi là người sẽ phải chịu tổn thất nếu tôi vội vã hồi phục.

Vì vậy, mỗi sáng khi thức dậy, tôi thường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hoặc dành thời gian đọc một số cuốn sách mà Leto đã cho tôi mượn.

Ngay cả khi chỉ nhìn vào tiêu đề, những cuốn sách này có vẻ không thú vị. 'Lịch sử Đế quốc' hay 'Giới thiệu về Lý thuyết Xã hội', ai sẽ đọc những cuốn sách này chứ? Đó cũng là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình mỗi khi nhìn vào những cuốn sách được sắp xếp trong thư viện.

Đúng như mong đợi từ một người như Leto. Cậu biết tôi ghét sách lý thuyết, nhưng vẫn chỉ cho mượn những loại sách đó. Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa thì đó vẫn là hành động ác ý.

Tôi đã thử đọc 'Lịch sử Đế quốc' vì tôi thấy chán. Sau khi đọc mười trang sách, tôi không thể chịu đựng được nữa và đóng sách lại. Có vẻ như tôi sẽ ngủ và nghỉ ngơi nhiều hơn.

Vào khoảng thời gian đó, một vết nứt mới xuất hiện trong thói quen hàng ngày hiện tại của tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy có sự hiện diện bên ngoài cánh cửa và cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt.

Có phải Leto và Celine không? Nếu không, có thể là Giáo sư Andrey của Khoa Thần Học phụ trách việc điều trị của tôi. Tuy nhiên, danh tính của vị khách xuất hiện không phải là bất kỳ ai trong số những người trên.

Mái tóc bạch ngân tỏa ra vẻ sáng bóng quý phái. Đôi mắt xanh thẳm tỏa ra ánh sáng sâu thẳm như thể chúng được chế tác cẩn thận từ những vì sao tô điểm cho bầu trời đêm.

Khuôn mặt cô cứng đờ. Một số người có thể nhầm lẫn đó là biểu cảm bực bội, nhưng tôi biết. Biểu cảm trên khuôn mặt cô là biểu cảm thể hiện mỗi khi cô lo lắng.

Bằng chứng là sau khi cô vào phòng bệnh, cô cứ đứng đó hồi lâu, không biết phải làm gì. Cô vẫn như mọi khi.

Nhìn lại, có lẽ đó là lần đầu tiên cô đến thăm một người bạn, nên tôi chào cô bằng một nụ cười tinh tế.

"Seria, em có thể vào trong."

"Vâ-Vâng. Dạo này anh thế nào... A-Anh ổn chứ?"

Seria, như thường lệ, cắn lưỡi. Khuôn mặt cô hơi đỏ, và tôi bật cười trước vẻ ngoài dễ thương của cô nàng.

Tôi chớp mắt và ra hiệu cho cô ngồi cạnh giường tôi. Seria cẩn thận ngồi xuống ghế. Giọng tôi có vẻ vui mừng.

"Anh mừng vì em đã đến, Seria. Nếu không, anh sẽ buồn chán lắm."

Sau đó tôi cầm lấy quyển sách vừa mới đóng lại và lắc nhẹ. Tôi đưa cho cô xem bìa sách.

"Anh bảo thằng đó mang cho mình thứ gì đó để đọc, và nó để lại những cuốn sách này, chó ghê."

"Vậy à......."

Giọng phàn nàn của tôi khá bình tĩnh, nhưng lời nói của Seria thì căng thẳng, như thể cô quên mất cách nói chuyện. Đôi mắt cô bồn chồn.

Điều đó có nghĩa là tình hình hiện tại rất khó chịu và căng thẳng. Phản ứng của Seria nằm trong phạm vi mong đợi, vì vậy tôi quyết định dẫn dắt cuộc trò chuyện.

"Dạo này em thế nào? Anh nghe được một số tin tức, nhưng thậm chí anh còn không nhìn thấy mặt m nữa."

Giọng tôi có vẻ trêu chọc khi tôi hỏi câu hỏi đó, nhưng phản ứng của Seria lại khá kịch tính. Cô lập tức bắt đầu vung tay một cách lo lắng.

"Chuyện đó, chuyện đó, chuyện đó không phải... E-Em chỉ tự hỏi liệu mình có làm tiền bối Ian giận sau khi phạm phải sai lầm lớn như vậy không thôi......."

Càng nói, thân hình của Seria càng xẹp xuống, dường như lỗi lầm lần trước đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô nàng.

Cảm giác tội lỗi hẳn đã giày vò Seria. Những vết thương trong tim luôn phai nhạt trong sự cô đơn. Seria, người không có ai để tham vấn, không có can đảm để đối mặt với tôi. Kết quả là, cô cứ vật lộn cả ngày trước ngôi đền.

Không biết cô có nên đến thăm tôi không, hay tôi sẽ nổi giận.

Tôi là người bạn đầu tiên của cô nàng. Chắc hẳn cô đã rất sợ hãi. Ngay cả bây giờ, cô vẫn đang chăm chú theo dõi tôi.

Nhìn vẻ mặt vụng về đó, tôi lại cười khúc khích và bật cười. Nhìn Seria nheo mắt và ngọ nguậy trước mặt tôi mọi lúc, cô cảm thấy như một chú cún con bị bỏ lại một mình dưới mưa.

Nếu cô chú ý một chút, cô sẽ phát hiện ra rằng tôi không tức giận. Tuy nhiên, vì Seria mà tôi biết không giỏi giao tiếp. Vì vậy, tôi không nghĩ cô nhận ra điều đó.

Vì vậy, tôi nói thẳng để trấn an cô nàng.

"Anh không giận đâu, Seria."

Nghe những lời này, sắc mặt của Seria lập tức tươi lên. Cô lo lắng hỏi.

"Th-thật ạ... ...! Aaa... Anh nghiêm túc đấy à?!"

Trong lúc đó, cô lại cắn lưỡi, nhưng giờ tôi đã quen rồi nên tôi thậm chí không thèm chỉ ra. Seria vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô cúi đầu với khuôn mặt ửng hồng.

"Sao anh lại tức giận chứ? Ngay từ đầu anh là người bảo em đi mà. Hơn nữa, ở lại chiến đấu cũng là lựa chọn của anh. Em không có lỗi khi nghe lời anh đâu."

"Ờ thì, nếu ngay từ đầu em nghe theo lời khuyên của tiền bối Ian thì..."

"Bất cứ ai cũng có thể mắc lỗi."

Miệng Seria khép chặt khi nghe giọng điệu thản nhiên của tôi. Tôi tiếp tục nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Mọi người trong cuộc sống đều mắc một hoặc hai lỗi lầm ngu ngốc. Vào những lúc như vậy, ta cần một người bạn. Nếu một trong số họ làm điều gì đó thái quá, cả hai sẽ chửi nhau và cãi vã, nhưng cuối cùng họ sẽ làm lành."

Vì vậy, cần một vài người bạn mà mình có thể tin tưởng, bởi vì có những lúc trong cuộc sống không thể tự mình giải quyết mọi việc.

Ví dụ, tôi có những người bạn như Leto và Celine. Tôi luôn biết ơn họ vì đã ở bên tôi. Có một người mà bạn có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn sẽ làm cuộc sống thêm phong phú.

Tôi ước Seria có một người bạn như vậy. Sẽ thật tuyệt ngay cả khi không phải là tôi. Tôi chỉ ước có ít nhất một người sẽ ủng hộ cô khi gặp khó khăn.

Bởi vì cô trông không ổn định lúc này. Là một đàn anh, đó là một mong muốn hiển nhiên đối với một đàn em mà mình quan tâm.

"Lần trước, chỉ là em vô tình phạm sai lầm, lần sau có thể là anh mà. Cho nên đừng lo lắng, cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thỏa thôi?"

Và thành thật mà nói, tôi không có lý do thực sự nào để không hài lòng. Đó là vì tôi đã có được một vụ thu hoạch khá tốt sau khi đối phó với lũ quái vật ngày hôm đó.

Nhìn lại thì ngay cả số tiền thưởng khổng lồ 70 xu Vàng cũng chỉ là một khoản thu nhập phụ.

Ngày tôi chiến đấu một trận chiến sống còn với lũ ma vật, tôi đã có thể tiến thêm một bước nữa với tư cách là một kiếm sĩ.

Điều đó bao gồm việc sử dụng hào quang, sự nhạy bén của các giác quan và thậm chí cả chuyển động của cơ thể.

Giống như một trực giác vậy. Tôi tin rằng mình trước ngày hôm đó và mình sau sự việc đó là hai con người hoàn toàn khác nhau với tư cách là kiếm sĩ.

Tôi sẽ phải cầm thanh kiếm lần nữa để tìm hiểu chi tiết, nhưng ngay cả khi không làm được điều đó, lượng mana chảy qua từng mạch máu của tôi cũng đã chứng minh sự trưởng thành của tôi.

Trong số những thành tựu mà kiếm sĩ có thể đạt được, không có thu nhập nào lớn hơn thế này.

Tất nhiên, nó vẫn ở mức thấp hơn Seria. Tuy nhiên, rõ ràng là trận đấu ngày hôm đó là một cơ hội quý giá đối với tôi.

Thay vào đó, tôi nên cảm ơn Seria, tôi nên biết ơn và không có lý do gì để tức giận. Đó là lý do tại sao thái độ của tôi đối với Seria lại dễ dãi như vậy.

Tuy nhiên, Seria, không biết về những tình huống như vậy, dường như khá ấn tượng với thái độ của tôi.

Cô nhìn tôi với đôi mắt vô hồn một lúc, rồi lắc đầu và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Và như thể đã quyết định, cô rút một chiếc túi ra khỏi túi và đưa cho tôi. Đó là một chiếc túi đựng xu Vàng.

"Ờm, tiền bối Ian... ... ."

"Liệu đó có phải là 'bồi thường' nữa không?"

Trước khi cô kịp nói hết lời, tôi đã hỏi Seria bằng ánh mắt dò xét.

Có lẽ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, Seria lắc đầu và kiên quyết phủ nhận.

"Ồ không! Đây là phần thưởng em nhận được trước sau khi nói với Giáo sư Derek. Đổi lại việc thảo phạt con ma vật đó... Em nghe nói rằng tốt hơn là nên lấy được số tiền mà mình xứng đáng càng sớm càng tốt."

Nếu vậy thì. Không nói một lời, tôi cầm lấy chiếc túi và đếm số lượng xu Vàng ước chừng.

Chiếc túi rất nặng. Thoạt nhìn, trông giống như có hơn 70 xu Vàng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi trả lại túi.

"Seria, em đã cho quá nhiều xu Vàng rồi."

Seria mở to mắt trước lời nói của tôi. Tôi đoán cô không ngờ tôi để ý đến điều đó.

Cô không hiểu tại sao. Phần thưởng thảo phạt có thể chỉ như tiền lẻ đối với Seria, nhưng lại là một khoản tiền lớn đối với đứa con trai thứ hai của Tử tước nông thôn như tôi. Không đời nào tôi không để ý.

"Tiền thưởng là 70 xu Vàng đúng không?"

"Ha, nhưng mà......."

Seria cúi đầu trước giọng nói nghiêm khắc của tôi và bắt đầu lắp bắp. Tôi kiên nhẫn chờ cô nói.

"......Anh đã cứu mạng em."

Hừmmm, tôi nuốt một tiếng thở dài và nhìn Seria một cách nhẹ nhàng. Nghe như một lời thì thầm, nhưng tôi nghe rõ. Một giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút.

Giọng nói đó thật không thể tin được phát ra từ Seria thẳng thắn đó, và đó là một giọng điệu buồn bã.

"Đó là lý do tại sao em muốn đền bù dù chỉ một chút. Bởi vì em không nghĩ mạng sống của mình lại rẻ mạt."

"Dù vậy, anh cũng không muốn thêm một xu nào nữa."

Tôi thở dài và tuyên bố như vậy. Và trước khi Seria kịp phản bác, tôi đã mạnh tay đặt chiếc túi vào tay cô lần nữa.

Khi tay cô và tay tôi chạm vào nhau, cơ thể Seria run rẩy và giật mình. Ánh mắt cô lại tối sầm lại.

Có vẻ như hôm nay tôi mất trí nhiều quá, liệu tôi có ổn không? Nhưng tôi quyết định không để ý nhiều đến điều đó.

Tôi đặt túi vào tay cô và quấn túi mình cầm quanh tay cô nàng. Đó là vì tôi sợ cô có thể làm rơi nó.

Bàn tay của Seria mềm mại và ấm áp. Thật khó tin rằng cô là người đã cầm kiếm cả đời.

"Mạng sống của em không hề rẻ, hiểu chứ?"

"...... Vâ-Vâng."

Seria gật đầu, như thể bị lời tôi nói làm cho mê mẩn. Đó là một phản ứng ngoan ngoãn lạ thường. Khuôn mặt cô từ từ chuyển sang màu đỏ.

Cô có vẻ xấu hổ khi tôi nắm tay mình. Tuy nhiên, nếu tôi buông tay, cô có thể đưa cho tôi chiếc túi và ngay lập tức rời đi, vì vậy tôi quyết định ở lại trạng thái này một lúc.

"Vì vậy, em không thể định giá được. Mạng sống không phải là thứ có thể cân đo... Em quý giá hơn mình nghĩ đó, vì vậy hãy trân trọng bản thân mình."

"Qu-Quý giá......."

Seria lặp lại lời tôi như vậy với khuôn mặt đỏ bừng. Cô có thực sự lắng nghe tôi không? Tôi hơi nghi ngờ, nhưng không có dấu hiệu phản kháng nào ở Seria, vì vậy tôi buông tay cô ra.

Lúc này, Seria thốt lên "Aaa" với giọng điệu hối hận, ngay khi lấy lại tinh thần, cô liền cúi đầu.

Cô bối rối, mặt đỏ tới tận mang tai, càng dễ nhận thấy hơn vì làn da trắng nõn ấy.

Cô im lặng, tránh ánh mắt của tôi một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy.

"Được rồi, em sẽ......."

"Em định đi rồi à?"

Chúng tôi chỉ nói chuyện một lúc nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc hỏi vì tôi buồn khi cô đã rời đi.

Bởi vì nếu cô đi, tôi sẽ phải dành thời gian một mình trong sự buồn chán. Tuy nhiên, thái độ của Seria khá kiên quyết.

"Vâ-Vâng... Ờ thì, buổi tập buổi sáng vẫn chưa kết thúc mà......"

Tôi mím môi và bày tỏ sự hối tiếc, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận rằng Seria có lý. Cô cũng có lịch trình riêng của mình.

Đúng lúc tôi sắp nói lời tạm biệt với cô nàng.

"Anh Ian! Chào buổi sáng... Aaa."

Với giọng nói vui vẻ, mái tóc đen đột nhiên xuất hiện từ cửa. Đó là Celine, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt nâu.

Cô ấy cố chào tôi với nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt cô ấy trở nên cứng đờ ngay khi nhìn thấy Seria.

Seria cũng sửng sốt, kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Celine, cơ thể cô cứng đờ.

Sự im lặng kéo dài một lúc. Celine im lặng nhìn Seria trong khi Seria do dự và tránh ánh mắt của Celine. Đây là một tình huống khó xử đối với Seria.

Khoảnh khắc tôi nghĩ mình nên hành động.

Seria cố liếm môi như thể cô đã đủ can đảm.

"Vậ-Vậy thì ch-chăm s—"

Nhưng trước khi cô kịp nói xong.

Với một tiếng động lớn, vai của Celine trượt qua người Seria.

Tôi mở to mắt khi thấy thái độ thậm chí không hề để ý đến sự tồn tại của Seria, và hành động thô lỗ ngoài sức tưởng tượng ấy.

Vai của Seria ngay lập tức chùng xuống. Người khác có thể không biết, nhưng tôi thì biết. Sự thật là Seria giờ đây đã tan nát cõi lòng.

Nhưng Celine thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy. Thay vào đó, cô mỉm cười và chào tôi như thường lệ.

"Xin chào, anh Ian. Đêm qua tuyệt vời chứ ha?"

Tôi hơi nhíu mày. Đương nhiên, phản ứng của tôi với lời chào đó không tốt. Ngay cả khi đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, tôi cũng không thể cảm thấy thoải mái khi cô công khai phớt lờ người quen của tôi.

Tất nhiên là tôi đã đối mặt với Celine.

"Celine, tại sao em lại......!"

"Cả hai tự nhiên nhé."

Nhưng tôi không thể đi xa hơn được nữa. Bởi vì Seria đã chào tạm biệt tôi, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt tôi hướng về Seria. Đó là một cái nhìn không thể tin nổi. Seria đang bị phớt lờ như thế này. Làm sao em ấy có thể chấp nhận được điều đó?

Trong mắt tôi, Seria, như thể đã quen với hành vi như vậy, mỉm cười nhẹ và rời đi. Tôi cảm thấy tệ hơn, như thể tôi vừa bị giày vừa bước vào bùn giẫm đạp.

Celine liếc nhìn Seria bằng ánh mắt lạnh lùng mà không nói lời nào, sau đó khịt mũi và nói một cách mỉa mai khi cô ấy rời đi.

"Đồ khốn vô liêm sỉ, con hoang thô lỗ...."

Giọng nói rít qua kẽ răng của cô chứa đầy sự thù địch và oán giận sắc bén. Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc cau mày nhiều hơn.

"Celine, thật đấy nhé..."

"Tiếp tục nào! Bỏ qua con hoang rẻ tiền đó đi, thế hôm qua a-anh thế nào? Có phải anh không ngủ được vào ban đêm vì cứ nghĩ đến Celine này hông nè, anh Ian yêu quý của em ơi?"

Nhưng Celine mỉm cười duyên dáng, như thể không có chuyện gì xảy ra, và chỉ chọc tôi bằng ngón tay.

Áp lực thầm lặng để không tò mò thêm nữa.

Cuối cùng, tôi thở dài và chấp nhận trò nghịch ngợm của cô nàng, nhưng từ đó trở đi tôi dường như đã nhận ra.

Có một xung đột tinh tế giữa Celine và Seria, hoặc thậm chí có thể nghiêm trọng hơn thế.

Tôi nhớ lại lời khuyên mà Leto đã đưa ra cách đây một thời gian.

'Thế giới của phụ nữ đen tối hơn mày nghĩ nhiều.'

Thật kỳ lạ, những lời đó lại khiến tôi chú ý.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro