Chương 8: Bức Thư Đầu Tiên (8)

Những ngày tháng ở học viện cứ lặp đi lặp lại.

Ngoại trừ cuối tuần, lịch trình được quyết định bởi thời khóa biểu của bài học. Không có học viên nào không quan tâm đến điểm số của mình, vì vậy họ đã đến các bài giảng được tổ chức tại học viện, nơi mà chỉ cần trượt một lớp học cũng có nghĩa là bị đuổi học.

Tôi bị thương trong trận chiến với Seria tuần trước, nhưng tôi vẫn phải tham gia tất cả các lớp học ngoại trừ các lớp học của ngày hôm đó. Dù tôi có bị thương thế nào, việc nghỉ học sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến điểm số của tôi.

Vì vậy, hầu hết học viên học viện đều sắp xếp lịch trình trong ngày phù hợp với bài giảng của mình.

Ví dụ, nếu có những học viên học cùng một lớp học cụ thể, họ sẽ cùng nhau đi ăn sau khi kết thúc bài học. Hoặc, nếu còn thời gian cho đến bài giảng tiếp theo, họ có thể tự mình đi tập luyện tại một trung tâm đào tạo gần đó.

Tôi cũng không ngoại lệ. Một tuần sau cuộc chạm trán với Seria, cuộc sống thường ngày của tôi đã dần trở lại bình thường.

Cuộc sống hàng ngày của tôi rất đơn giản. Đến lớp học, đi chơi với Celine hoặc Leto, và cuối ngày tôi sẽ tập luyện vào buổi tối.

Đó là một lịch trình bình thường, nhưng tôi thích sự bình thường của nó. Thú thật thì, những sự kiện tôi trải qua tuần trước đã phá vỡ thói quen hàng ngày này.

Sau một tuần mất trí nhớ, những điều điên rồ tôi đã làm vẫn được nhắc đến. Vì "Sự kiện hành ra bả Yurdina" đã trở nên nổi tiếng nên nó đã bị chôn vùi, nhưng có vẻ như tôi đã thực hiện những hành động bất thường khác vào thời điểm đó.

Ví dụ, tôi đột nhiên đến chỗ Thánh nữ và nhìn cô ấy mà không nói một lời. Tôi cũng hỏi Celine rằng cô nàng có ý định sử dụng vũ khí nào khác ngoài kiếm không.

Sau đó tôi cảm thấy cần phải xin lỗi riêng với Thánh nữ. Thánh nữ hiền lành đó hoảng loạn đến mức hỏi tôi "Chuyện gì đã xảy ra?" nhiều lần.

Và tôi thậm chí còn không trả lời những câu hỏi đó mà chỉ quay lại và bước đi. Tôi không thể hiểu lý do tại sao dù có nghĩ về nó nhiều đến thế nào đi nữa.

Tại sao tôi lại thô lỗ và liều lĩnh như vậy khi mất trí nhớ?

Giờ đây, tôi thấy xấu hổ vì lời khuyên tôi dành cho Seria tuần trước, 'Hãy lịch sự với người khác' sau khi bảo cô ấy chào tôi khi chúng tôi gặp lại. Mỗi lần nghe những lời đồn đại đó, tôi không còn cách nào khác ngoài việc thở dài.

Hôm nay cũng vậy. Tôi đang đi dọc theo con đường, tự hỏi khi nào thì thích hợp để đến thăm Thánh nữ. Nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy có ai đó chọc vào xương sườn mình.

Đó là Celine. Cô cười toe toét trong khi ánh mắt nâu lộ rõ vẻ thích thú.

"Chao xìn, anh Ian!"

"......Ừm, chào em."

Nghe tiếng thở dài của tôi, Celine che miệng cười khúc khích. Như thể cô biết tôi đang lo lắng điều gì ngay khi nhìn thấy tôi.

Tình bạn của chúng tôi đã vượt qua mốc 10 năm. Đã tương tác từ năm 8 tuổi, cô hẳn đã hiểu được suy nghĩ của tôi chỉ bằng cách nhìn vào khuôn mặt tôi.

"Anh đang nghĩ về ký ức đã mất của mình à."

Đúng như tôi nghĩ, cô biết. Đây không phải lần đầu tiên cô đọc được suy nghĩ của tôi, nên tôi gật đầu mà không hề ngạc nhiên.

Đó là một trải nghiệm khá đáng tiếc đối với tôi, nhưng có vẻ không phải vậy đối với Celine. Thay vào đó, cô duỗi vai và đặt tay lên ngực tôi.

Âm thanh phát ra từ cái chạm nhẹ đó lọt vào tai tôi. Tôi ho và liếc nhìn.

"Sao anh không thấy thỏa mãn chứ? Anh quên rồi sao? Đám quý tộc kiêu ngạo kia, không phải là đã chế giễu chúng ta, rằng gọi chúng ta là "bọn thường dân" sao......."

"Không phải ai cũng vậy và việc phân biệt đối xử theo địa vị bị nghiêm cấm trong học viện."

"Đó chỉ là điều được ghi trong quy định của học viện thôi."

Khi tôi trả lời, Celine ngắt lời tôi bằng giọng điệu cứng rắn. Tôi nhìn quanh. Bởi vì sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra nếu những lời này lọt vào tai người khác.

May mắn thay, những người xung quanh chúng tôi dường như không chú ý nhiều đến Celine. Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng thì thầm khi tôi đi ngang qua.

Trận hòa tuần trước với Seria chính là yếu tố tạo nên danh tiếng mạnh mẽ hơn này.

Lần đầu tiên là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai là bằng chứng về năng lực. Hơn nữa, yếu tố kịch tính của tin đồn thứ hai cao hơn tin đồn thứ nhất.

Một kiếm sĩ ở cấp trung thấp không thể nào áp đảo được một người xếp hạng cao nhất ngay cả khi họ là đàn anh hơn một tuổi. Khoảng cách về tài năng không phải là thứ có thể coi nhẹ như vậy.

Ngược lại, thật là một câu chuyện mẫu mực và đẹp đẽ khi tiền bối đã chiến thắng hậu bối thủ khoa trong gang tấc.

Kẻ yếu có thể đánh bại kẻ mạnh miễn là họ có ý chí cần thiết. Đây là một câu chuyện đẹp truyền hy vọng cho những hậu bối và sự thận trọng cho những tiền bối.

Ngoài ra, trong quá trình này, dường như đã có sự thay đổi trong nhận thức của một số học viên trước đây đã phớt lờ tôi vì tôi là một quý tộc cấp thấp. Đó là điều Celine muốn nói.

"Anh biết có bao nhiêu kẻ khoe khoang địa vị của cha mẹ mình không? Có đứa còn nói với em rằng em nên vinh dự được làm thiếp của hắn."

'Gừ....'

"Nói cho anh biết tên thằng đó đi. Anh sẽ đi xử đẹp nó luôn."

Khi Celine rùng mình trước những ký ức đó, những lời lẽ cay nghiệt tuôn ra khỏi miệng tôi.

Từ lời nói đến nội dung, cái tên kia đều khiến tôi buồn nôn, không thể tránh khỏi xuất hiện ý muốn đánh hắn.

Tất nhiên, tôi không ngu ngốc đến mức đi đánh quý tộc cấp cao.

À không, tôi đã đánh con gái của Yurdina. Có lẽ tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ?

Celine bật cười khi tôi chìm vào suy nghĩ nghiêm túc. Cô nhìn tôi, có vẻ vui hơn một chút.

"Vâng, nhưng anh sẽ kiềm chế, vì có vẻ như em chỉ tức giận vì có người đã thô lỗ với em thôi nhỉ."

Có vẻ không tán thành. "Nhưng anh là đàn ông mà phải không?" Cái nhìn đó.

Tôi mỉm cười vô ích trong khi cô tỏ ra ngạc nhiên. Tôi không phải là người sẽ cho cô câu trả lời mà cô muốn.

"Anh ư? Anh chỉ sợ em sẽ là nguyên nhân khiến một trong những thần dân trung thành của Bệ hạ phải ngã gục... Aaaa!"

Câu trả lời của Celine cho lời mỉa mai của tôi đến ngay lập tức. Bàn chân cô giẫm lên đỉnh bàn chân tôi, buộc tôi phải nhảy dựng lên với một chân giơ lên trong khi hét lên vì đau.

Celine liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và khịt mũi, khoanh tay. Một dấu hiệu cho thấy cô không hài lòng.

Dù tôi có hiểu cô nhiều đến đâu sau hơn 10 năm bên nhau, tôi vẫn không thể hiểu được trái tim của thiếu nữ.

Khi tôi nhìn Celine với vẻ bực bội, cô tiếp tục bài phát biểu như thể cô cảm thấy đã đến lúc phải quay lại công việc.

"Dù sao thì, điều em muốn nói là... Nhờ có màn trình diễn của anh Ian, ngay cả những quý tộc cấp cao cũng không thể đối xử tệ với em nữa, sợ rằng anh sẽ phát điên và chĩa kiếm vào họ."

"Dù có muốn thế nào đi nữa, anh cũng không thể làm điều điên rồ đó lần thứ hai được......."

Cảm thấy cơn đau đầu lại quay trở lại, tôi trả lời một cách bực bội.

Phạm vi lan truyền của những tin đồn đó không thể quyết định được bằng ý chí của tôi. Giọng nói của tôi thậm chí còn chứa đựng một chút cam chịu với những gì tôi cảm thấy sâu sắc trong tuần qua.

Dù sao đi nữa, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, thế giới sẽ nhớ đến tôi như một kẻ ác đã đánh bại một thành viên của quý tộc được kính trọng ở miền Bắc Đế quốc.

Có lẽ tự hào về điều đó, Celine nắm lấy cánh tay tôi và mỉm cười ranh mãnh.

Tôi có thể cảm nhận được bộ ngực của cô nàng. Vào lúc đó, một nhận thức đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, Celine giờ đã là một quý cô.

"Có nên tung tin đồn em là người yêu của Ian không? Như vậy chắc chắn sẽ không có ai tìm đến em nữa."

"Vậy sau này em sẽ kết hôn thế nào?"

"Đến lúc đó, anh Ian chỉ cần chịu trách nhiệm thôi mà?"

Tôi quay sang Celine một lúc, bối rối vì hành vi ve vãn của cô nàng. Đôi mắt nâu của cô lấp lánh vẻ tinh nghịch, và một nụ cười kỳ lạ hiện trên đôi môi ấy.

Chắc là cô đang đùa thôi.

Tôi búng trán cô trong khi lè lưỡi. Celine loạng choạng lùi lại, vừa che trán vừa hét lên một tiếng dễ thương.

"Kya!"

"Nếu em sinh ra đã xinh đẹp, em nên tận hưởng những lợi ích của nó đi? Chắc hẳn có rất nhiều gia đình quý tộc danh giá muốn kết hôn với em dựa trên ngoại hình đấy."

Biểu cảm của Celine nhăn lại khi tôi nói vậy. Ngay sau đó cô kêu lên the thé.

"Anh nghĩ em sẽ kết hôn với ai đó chỉ vì địa vị của họ sao!"

"Mọi người đều nói thế khi họ còn trẻ, nhưng hôn nhân lại là một vấn đề hoàn toàn khác."

Khi tôi lè lưỡi, đôi mắt Celine tràn ngập cảm xúc buồn bã. Nhưng những gì tôi nói chắc chắn là sự thật.

Quý tộc gánh chịu số phận của Gia tộc mình ngay từ khi sinh ra. Ngay cả khi không phải là người thừa kế, họ vẫn phải hy sinh mạng sống của mình vì ảnh hưởng và uy tín của Gia tộc.

Điều tương tự cũng đúng với hôn nhân. Celine có thể muốn kết hôn với người cô yêu, giống như nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nhưng khi cô đủ trưởng thành để kết hôn, cô cũng sẽ phải cân nhắc đến tương lai của Gia tộc mình.

Vì vậy, tôi không thể trói buộc một thiếu nữ có tương lai tươi sáng như vậy. Thực tế cay đắng đã mang đến lời than phiền về sự bất công của cuộc sống trong tâm trí tôi.

Celine vẫn còn càu nhàu, không muốn thừa nhận điều đó.

"Ờ thì, chỉ cần người đó xuất thân từ quý tộc là được chứ gì. Chỉ cần là quý tộc......."

Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi quyết định không áp đặt một thực tế bi thảm như vậy lên Celine. Rốt cuộc, làm như vậy cũng vô ích.

Thay vào đó, khi tôi đang nghĩ lời an ủi Celine, tôi nhận ra có ai đó đang bước đến chỗ chúng tôi từ phía đối diện.

Hôm qua, cậu hẳn đã thức trắng đêm, mái tóc xoăn nâu bù xù và đôi mắt xanh lá không giấu được vẻ mệt mỏi còn vương vấn trong đó. Cậu là một trong tam trụ của 'Tam hạ quý tộc', cùng với Celine và tôi.

Leto Einstern đang lê bước về phía chúng tôi.

"Này!"

Tôi vẫy tay vui mừng, nhưng Celine trông còn khó chịu hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Leto và thậm chí còn hành động như thể cô sắp nôn ra vậy.

Celine đặc biệt lạnh lùng với Leto vì dù cô là em họ của cậu, họ vẫn lớn lên như anh em ruột thịt.

Leto, tất nhiên, cũng làm như vậy. Cậu vui vẻ chấp nhận lời chào của tôi, và ngay khi nhìn thấy Celine, cậu nhăn mặt lại.

"Đây là ai vậy? Không phải là 'Anh hùng hạng trung' đã đánh bại người hạng cao của Học viện gần đây! Và... nhỏ xấu xí."

"Ai nói nhỏ này xấu? Trông anh giống như một củ khoai tây luộc vậy."

"Gì hả, con nhỏ ngốc này......."

Leto, trông có vẻ mệt mỏi ngay cả khi không có lời phản bác của Celine, có vẻ như rất ngạc nhiên, nhưng Celine chỉ thè lưỡi và trốn sau lưng tôi.

Leto bước đi như thể cậu định túm tóc Celine, nhưng chuyển động của cậu nhanh chóng dừng lại vì cậu không còn sức lực nữa.

Đó là đặc điểm của học viên Khoa Ma Thuật. Làm việc nhiều giờ liền và nghiên cứu ma thuật khiến họ dễ bị kiệt sức như thế này. Chưa kể đến việc Leto Einstern thích uống rượu và đi hộp đêm.

Tôi nhìn cậu với đôi chút thương hại, rồi khi nghe thấy điều gì đó kỳ lạ trong lời nói của cậu ấy, tôi hỏi.

"Ý mày là gì khi nói đến 'Anh hùng hạng trung'?"

"Mày nghĩ sao? Đó là về mày đấy. Họ xem nó rất hời hợt, nhưng tao đoán là khi nhìn thấy mày, họ nghĩ rằng, 'Mình cũng có thể làm như cậu ta không?'"

Tôi cười khẩy, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên khuôn mặt. Thật là một mớ vô nghĩa.

"Tao cũng không biết mình bị làm sao nữa....."

"Nhưng từ khi mất đi trí nhớ, giác quan của mày trở nên nhạy bén hơn đúng không? Mày có được nhiều mana hơn, nhiều sức mạnh hơn. Ờ thì, tao muốn nghiên cứu nguyên nhân."

Leto có vẻ vẫn quan tâm đến tình trạng của tôi, nhưng cậu nhanh chóng mím môi và đổi chủ đề khi tôi bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Sau đó cậu nhếch mép cười như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay. Đó thực sự là một nụ cười đẹp. Đáng tiếc là nụ cười đó thường xuất hiện khi cậu yêu cầu điều gì đó vô lý.

Leto hỏi tôi bằng giọng đầy hứng thú. Có vẻ như đã lấy lại được một phần sức lực nhờ sức tò mò của mình.

"Nghĩ lại thì, điều đó có đúng không?"

"......Gì đấy?"

Để trả lời câu hỏi của tôi, Leto tiến lại gần tôi như thể tôi chỉ giả vờ không biết và vỗ vai tôi. Sau đó, cậu tiếp tục.

"Tao nghe nói Con hoang Yuridna đang theo dõi mày."

"......Gì cơ?"

Câu trả lời đến từ sau lưng tôi. Cái đầu nhỏ của Celine, vốn được giấu đi khi cô dùng tôi làm lá chắn, nhô ra.

Khuôn mặt cô lạnh lùng. Đôi mắt nâu vàng của cô sáng lên lạnh lẽo.

"Con phò đó ư? Tại sao cô ta phải làm thế?"

Và ánh mắt của hai anh em hướng về phía tôi. Ánh mắt của họ đang cầu xin một câu trả lời. Cuối cùng tôi thở dài và quay lưng lại.

Trong toàn bộ khuôn viên trường, những cây xanh trên phố được trồng để trang trí. Một trong số chúng là một cây rất lớn và ngay phía sau nó có thể nhìn thấy một chút tóc bạch ngân.

Seria Yurinda đã trở thành một trong những mối quan tâm của tôi những ngày này.

Leto nở một nụ cười tinh tế, thích thú với tất cả những điều này. Đôi mắt của Celine tràn đầy sự hung dữ.

"Tại sao cô ấy lại đi theo Ian? Cô ấy không nhớ lần cuối cùng anh đánh cô ấy gần chết sao? Cô ấy chắc chắn bị điên rồi......."

"Có thể có lý do nào đó không? Giống như thích Ian vậy."

Cổ họng Celine như bị nghẹn lại bởi sự ám chỉ tinh tế của Leto, thậm chí còn có dấu hiệu muốn đi đối đầu với Seria. Đó là lý do tại sao tay tôi nắm lấy cánh tay cô nàng.

"Ổn mà, anh không bận tâm nên không sao cả."

"Bởi vì nó làm em khó chịu! Em vẫn còn nghiến răng khi nghĩ đến những sự kiện của tuần trước......!"

Sự thù địch của Celine đối với Seria dường như bắt nguồn từ cuộc đấu tay đôi tuần trước. Tất nhiên, trước đó, tôi cũng đã tấn công Seria một cách tàn bạo. Tuy nhiên, bộ não con người thích diễn giải sự thật theo ý muốn.

Rất có thể là sự thật rằng tôi đã đánh Seria đến gần chết đã bị xóa khỏi tâm trí cô nàng. Chỉ còn lại những ký ức về sự bạo lực mà tôi phải chịu đựng từ Seria.

Với tốc độ này, cuộc đụng độ giữa Celine và Seria dường như là điều không thể tránh khỏi. Và, bất kể cô là tiểu thư quý tộc đến mức nào, có vẻ như quá rõ ràng ai sẽ thua trong một cuộc xung đột với quý tộc cấp cao mang họ là Yurdina.

Lần cuối cùng tôi chạm vào Yurdina, cô giả vờ không nhận ra tôi và hành động như một người phụ nữ nhu nhược. Tôi rất biết ơn vì điều đó.

Tôi liếc nhìn Celine đang gầm gừ, rồi lại quay sang nhìn mái tóc bạch ngân mà tôi có thể thấy sau cái cây ven đường.

Nghĩ lại thì, đây là vấn đề đã bị bỏ ngỏ quá lâu rồi. Đã một tuần trôi qua rồi, có lẽ chúng tôi nên nói chuyện.

Nghĩ vậy, tôi buông bàn tay đang giữ cánh tay Celine ra, rồi lập tức đặt lên vai Celine.

"Đợi chút, anh sẽ nói chuyện với cô ấy."

"...Anh Ian?"

Celine tỏ vẻ không hài lòng, nhưng tình hình dường như đã được giải quyết, có lẽ vì cô không còn gì để nói khi tôi, người trong cuộc, đang tiến về phía trước.

Leto tỏ vẻ thích thú trước viễn cảnh của một điều gì đó thú vị. Sau đó, cậu khuyên bảo.

"Mày không bao giờ biết được. Cô ấy có thể đang theo dõi mày vì cô ấy quá thích mày đấy. Nếu cô ấy tỏ tình, hãy chắc chắn chấp nhận. Ngoại hình đẹp, xuất thân tốt, năng lực khỏi chê. Thật may mắn cho mày nếu cưới... Aaarghhh"

Tất nhiên, lời khuyên đó đã bị trừng phạt trước khi nó kết thúc.

Tôi bình tĩnh lại nhịp tim đập thình thịch của mình, hít một hơi thật sâu và bước về phía trước.

Thú thật thì, tôi không thể tưởng tượng được tại sao Seria Yurdina lại đi theo mình.

Cô ấy đã yêu rồi sao? Sau khi bị đánh bằng thanh kiếm gỗ của tôi vào tuần trước, cô trông giống như một thiếu nữ đang run rẩy vì sợ hãi. Điều đó là không thể.

Sau đó, các khả năng mở rộng theo nhiều hướng. Một số trong số đó bao gồm cả những suy đoán đáng ngại.

Ví dụ như trả thù.

Với tôi, điều đó chắc chắn là nguồn gây căng thẳng. Seria cũng giật mình khi cảm nhận được hình bóng tôi đang đến gần, và tóc cô bắt đầu run rẩy, nhưng cô không né tránh.

Thay vào đó, cô thậm chí còn nhìn ra ngoài để kiểm tra xem tôi có đang đến gần cô không. Khi tôi đứng trước cây, Seria do dự và bước ra từ phía sau cây.

"Seria, cô có điều gì muốn nói với tôi không?"

Seria cúi đầu thay vì trả lời. Làn da mềm mại trắng sữa của cô ửng đỏ tươi.

Cô vẫn còn sợ tôi sao? Khi tôi đang suy ngẫm về những ký ức cay đắng của mình, Seria ngẩng đầu lên sau khi lấy đủ can đảm.

Và với đôi mắt đầy quyết tâm, cô mở miệng trong khi vẫn lắp bắp.

"Nó, nó, nó, nó......."

Cô nàng vẫn tiếp tục nói một cách khó khăn, nhắm chặt mắt và cúi đầu. Đó là một cử chỉ yêu cầu lịch sự.

"Ờm, em muốn... Ư ư... Nếu không phiền anh! Anh có thể hướng dẫn em được không ạ?!"

Cô lại cắn lưỡi lần nữa, nhưng với tôi thế là đủ rồi.

Cô không còn thái độ kiêu ngạo của quý tộc cấp cao, tính cách lạnh lùng của cô đã thay đổi so với lần trước, thái độ của cô nàng hậu bối khi xin chỉ bảo từ tiền bối thì rất tuyệt vời.

Nhìn thái độ của cô nàng, chỉ trong vòng một tuần đã được nâng lên từ "thái độ vô lễ của Yurdina" thành "đàn em", tôi gật đầu trong lòng hài lòng.

Và tôi nói,

"Không pé ơi."

"Vâng, xin hãy chỉ bảo... Cái gì cơ?"

Biểu cảm biết ơn của Seria, dường như đã được chuẩn bị từ trước, bỗng trở nên trống rỗng trong giây lát, như thể câu trả lời của tôi là điều bất ngờ.

Ánh mắt quyến rũ của cô hướng về phía tôi, tôi mỉm cười với cô và lặp lại.

"Không pé ơi."

Seria đứng im như tượng.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro