Chương 21: "Hai người họ là cùng một loài."

Điền Chính Quốc mua rất nhiều đồ ăn cho chó, gần như mua toàn bộ sản phẩm nhân viên cửa hàng đề xuất là phù hợp cho cho Becgie. Lúc Chu Nguyên tới trung tâm thương mại đón sếp, y còn được lãnh thêm nhiệm vụ vận chuyển đồ ăn cho chó nữa.

Sau khi ba người chào nhau ở trung tâm thương mại, Kim Thái Hanh ngồi xe MPV của Hoàng Dương về nhà trước, sau đó mới lái xe của mình tới nhà Lưu Dục.

Dư Văn Gia đang ngồi trên sô pha xem phim tài liệu về động vật hoang dã, thấy chuông cửa reo liền ra ngoài mở cửa. Lão Bạch đang làm tổ ngủ trên thảm bỗng cảnh giác ngẩng lên.

Ba Dư Văn Gia là quân nhân, quanh năm ở ngoài chẳng mấy khi về. Sinh nhật Dư Văn Gia chỉ có hai người là Lưu Dục và Kim Thái Hanh cùng nhóc trải qua. Dư Văn Gia không biết hôm nay Kim Thái Hanh cũng tới, nó tưởng Kim Thái Hanh đi cắm trại chưa về.

"Sao anh về nhanh vậy!" Tuy bình thường Dư Văn Gia ngầu lắm nhưng dù sao vẫn còn là con nít, không giấu được tâm trạng vui sướng.

"Không nhanh sao được, anh nhớ mèo của anh rồi."

Có đôi khi Kim Thái Hanh hơi gợi đòn. Anh thích trêu Dư Văn Gia, cũng như anh thích chọc Điền Chính Quốc. Hai người họ là cùng một loài. Dư Văn Gia rất giống phiên bản thu nhỏ của Điền Chính Quốc, không thích nói chuyện, không giỏi biểu đạt cảm xúc, vừa kiêu vừa lạnh.

Kim Thái Hanh vừa vào cửa, Lão Bạch đã lon ton chạy tới, ra sức cọ tới cọ lui bên chân anh.

Dư Văn Gia bĩu môi, không vui chút nào: "Anh mang nó đi đi, ở nhà em ăn chùa uống chùa, em chê nha."

"Hẹp hòi quá nhỉ." Kim Thái Hanh nhéo mặt nhóc, "Sinh nhật vui vẻ nhé nhóc hẹp hòi."

Dư Văn Gia liếc Lego trong tay Kim Thái Hanh, hai mắt phát sáng.

Kim Thái Hanh xách Lego vào nhà, bảo Dư Văn Gia: "Từ từ mà lắp, lúc nào anh tới kiểm tra tiến độ."

Lưu Dục đi từ bếp ra: "Sao cháu lại mua cho nó cái này, lần này hay rồi, có cái để lắp khéo tối nó bỏ cả ngủ."

Dư Văn Gia đã làm chuyện gì thì rất dễ cắm đầu vào. Bé tí đã là một ông vua chăm chỉ, yêu cầu với bản thân rất cao, cái gì cũng phải làm tốt nhất. Khi Kim Thái Hanh mua cho nhóc hộp Lego này và nếu Lưu Dục không giao hẹn trước với nó thì có lẽ nó có thể không ăn không uống mấy ngày trời chỉ để lắp cho xong.

"Dư Văn Gia, mẹ nói trước với con đấy nhé, mỗi ngày chỉ được lắp một giờ thôi, quá giờ là không cho lắp đâu đấy."

"Cuối tuần thì sao ạ?"

"Cuối tuần thì kệ con, nhưng tối sau mười giờ phải đi nghỉ, biết chưa?"

"Dạaa." Dư Văn Gia nhận Lego trong tay Kim Thái Hanh, lặng lẽ quay về phòng mình.

"Sắp ăn cơm rồi con về phòng làm gì?" Lưu Dục gọi.

Giọng Dư Văn Gia nhỏ xíu xiu: "Con xem một tí."

Lưu Dục giận đến bật cười, nhìn Kim Thái Hanh: "Cháu xem cháu mua gì cho nó kìa."

Lão Bạch dưới chân đã "méo meo" từ nãy, Kim Thái Hanh cúi đầu xoa đầu nó.

"Đi cắm trại thế nào?" Lưu Dục hỏi.

"Cũng ổn."

Kim Thái Hanh chưa thay quần áo, đi cắm trại ngủ cùng Điền Chính Quốc cả một đêm nên quần áo còn vương mùi của cậu ấy.

Kim Thái Hanh chưa bao giờ xịt nước hoa, Lưu Dục mũi thính, nhanh chóng ngửi được trên người anh có mùi khác không giống ngày trước.

"Dùng nước hoa từ bao giờ thế?" Lưu Dục hơi khó hiểu nhưng sau lại nở một nụ cười sâu xa, "Có phải yêu đương rồi không hả?"

"Nghĩ gì thế?" Kim Thái Hanh cười cười, "Cháu không xịt nước hoa."

"Bị dính từ người khác."

"Là của người khác, người ngủ chung lều ấy."

Lưu Dục kinh ngạc: "Trai hay gái?"

Kim Thái Hanh bật cười: "Cô đoán xem?"

Lưu Dục thất vọng liền: "Cô còn tưởng cháu có bạn gái rồi, thấy mùi này không giống nước hoa của con gái lắm."

Điện thoại Lưu Dục bỗng reo vang, cô cầm lên xem, là ba Dư Văn Gia gọi video về.

"Dư Văn Gia." Lưu Dục hướng phòng ngủ gọi một câu, "Ra nghe điện thoại của ba con này."

Điền Chính Quốc về công ty trước để xử lý vài việc. Tối anh còn phải xã giao nên sau khi xong việc thì đang trong phòng nghỉ tại văn phòng để thay đồ.

Chu Nguyên gõ cửa, hỏi: "Chủ tịch Điền , chuẩn bị xuất phát chưa?"

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, lúc đứng dậy có liếc qua ngày tháng trên lịch.

Mặt trời xuống núi, sắc trời trở tối, Điền Chính Quốc ngồi ghế sau ô tô, nhận điện thoại.

"Chào chủ tịch Điền ." Giọng nữ quen thuộc truyền tới qua điện thoại, "Người trên tầng hai trung tâm thương mại hôm nay là anh à?"

"Ừ, là tôi."

"Tôi còn tưởng nhìn nhầm cơ đấy." Tôn Thư Dẫn ngồi trong xe bảo mẫu, cởi giày cao gót đưa cho trợ lý, đổi sang đôi dép lê, "Gặp anh ở đấy là lạ lắm đấy nhé. Tôi nhớ cạnh anh hình như có anh nào đẹp trai lắm, lai lịch thế nào đó?"

"Sao phải nói cho cô biết?"

"Cái anh này, nghe chán ghê chưa. Kể ra nếu anh có tinh thần chút thì bây giờ chúng ta đã thành đôi rồi đấy."

Điền Chính Quốc độc miệng, nói móc: "Muốn làm vợ gay lắm rồi đấy à?"

"Dù sao sau này cũng bị ông tôi bắt lấy chồng, thà kiếm một người không cần phải chịu trách nhiệm còn hơn. Tôi cũng không muốn sinh con."

Nhà họ Tôn và nhà họ Điền đã quen biết nhiều năm. Trước đây, Điền Yển dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ông và ông của Tôn Thư Dẫn cùng nhau hùn vốn làm ăn, sau này hai người mỗi người một ngả, lựa chọn phát triển sự nghiệp ở các lĩnh vực khác nhau. Điền Chính Quốc và Tôn Thư Dẫn bằng tuổi, bị đính ước với nhau từ khi còn bé. Hai người lớn lên cùng nhau, đáng tiếc lại không có chút tình cảm nào, hơn nữa Điền Chính Quốc không thích con gái nên năm hai người hai mươi ba tuổi đã thống nhất quan điểm, huỷ bỏ hôn ước.

Mẹ Tôn Thư Dẫn là nghệ sĩ múa, là người trong giới nghệ thuật. Cô chịu ảnh hưởng của mẹ ngay từ khi còn bé nên rất có hứng thú với nghệ thuật, cộng thêm hình tượng của cô cũng tốt nên năm tám tuổi cô tham gia quay một quảng cáo và chính thức đặt bước chân đầu tiên vào nghề diễn xuất. Khi còn bé, Tôn Thư Dẫn đã tham gia kha khá phim truyền hình, sau bởi đi nước ngoài du học nên nhiều năm không còn xuất hiện lại trên màn ảnh nhỏ nữa. Sau khi tốt nghiệp, cô lại một lần nữa quay về dưới cái nhìn của công chúng.

Hôm nay, cô tham gia một hoạt động quảng bá thương hiệu nên mới xuất hiện tại trung tâm thương mại.

Trước kia, khi hai người thống nhất đưa ra quyết định huỷ bỏ hôn ước, người lớn hai bên đều không rõ ràng nguyên nhân cụ thể bên trong. Nhưng dù sao hôn ước được định ra khi hai người còn nhỏ mà hiện giờ cũng không còn như thời phong kiến, hai đứa trẻ không có tình cảm với nhau thì cũng chẳng thể ép chúng lấy nhau được nên cứ tuỳ ý hai người, vậy thôi.

Việc Điền Chính Quốc thích con trai là do chính miệng anh nói cho Tôn Thư Dẫn. Khi đề nghị huỷ bỏ hôn ước, anh liệt kê ra mấy lý do, trong đó có một cái là xu hướng tính dục của anh.

Tất nhiên, người đưa ra đề nghị huỷ hôn là Điền Chính Quốc. Đại khái là Điền Chính Quốc không muốn nhiều lời nên vừa bắt đầu đã tung luôn đòn quyết định, may mà Tôn Thư Dẫn cũng không hài lòng với hôn ước này lắm nên hai người một lời đã xong chuyện.

"Lâu rồi không gặp, không uống với nhau mấy ly à." Tôn Thư Dẫn bảo.

Quản lý hỏi nhỏ một câu: "Ai vậy?"

Tôn Thư Dẫn cười đáp: "Cựu hôn phu."

Quản lý vội "suỵt" một tiếng: "Mấy câu thế này đừng nói lung tung!"

Tôn Thư Dẫn không quan tâm lắm, bảo: "Được rồi, cựu hôn phu này, tôi cúp đây, nào có cơ hội lại nói chuyện anh đẹp trai hôm nay nhé."

Cùng Dư Văn Gia tổ chức sinh nhật xong, Kim Thái Hanh mang Lão Bạch về nhà. Điện thoại trong túi rung lên bần bật, Hoàng Dương gửi một loạt ảnh vào nhóm, đều chụp khi đi cắm trại.

Kim Thái Hanh mở ra xem, có mấy tấm chụp Điền Chính Quốc rất được. Bởi vì phần lớn ảnh là chụp trộm nên không chụp từ sau lưng thì cũng là sườn mặt, có một ảnh hút thuốc ngược sáng, nom cực kỳ nghệ.

Chung Ngôn hỏi trong nhóm: Chụp khi nào mà lắm vậy?

Hoàng Dương: [Cười xấu xa]

Kim Thái Hanh chọn ảnh chụp Điền Chính Quốc rồi gửi cho anh.

Mấy phút sau, Điền Chính Quốc trả lời: Chỉ có mấy ảnh này thôi à?"

Kim Thái Hanh trả lời: Sao vậy?

Điền Chính Quốc: Sao chỉ có ảnh tôi.

Kim Thái Hanh: Cậu muốn xem ảnh ai nữa à?

Điền Chính Quốc: Anh đoán là ảnh ai?

Cái giọng ngạo mạn này... Nếu là một cô gái khéo đã bị dọa chạy rồi.

Kim Thái Hanh cười cười, gửi luôn toàn bộ ảnh cho Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh đẹp trai, dáng cũng đẹp, đứng bừa chỗ nào trông cũng như chụp ảnh cho tạp chí.

"Chủ tịch Điền ?"

Chủ tịch Điền ngẩng đầu, sếp lớn bên công ty xây dựng đang nâng ly rượu đợi anh.

Đối phương cười hỏi: "Thấy chủ tịch Điền nói chuyện nhập tâm thế này chắc là cô Điền tương lai rồi phải không?"

Điền Chính Quốc cười: "Chắc là vậy."

"Nào, tôi mời cậu." Đối phương nâng ly rượu lên.

Điền Chính Quốc cũng nâng ly chạm vào bàn xoay kính, nhấp một ngụm.

Hết ngày cuối tuần, Kim Thái Hanh nhanh chóng quay lại cuộc sống thường ngày. Hôm nay, anh có một ca mổ lớn, phải tăng ca ở viện đến tận mười giờ. Lúc mổ xong quay về văn phòng, anh thấy có người ngồi xổm ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh.

Kim Thái Hanh tới gần, có vẻ đối phương nghe thấy tiếng bước chân của anh, từ từ ngẩng đầu lên.

Là Triệu Hiểu Dương.

Kim Thái Hanh tới trước mặt cậu: "Sao thế?"

Triệu Hiểu Dương sụt sịt một cái, nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu mới lại ngẩng lên: "Em có thể không mổ được không?"

Trước đó không lâu, mẹ Triệu Hiểu Dương đã gom đủ tiền, thời gian mổ của Triệu Hiểu Dương cũng đã quyết định xong.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, hỏi: "Tại sao?"

"Nhỡ thất bại sẽ mất trắng rồi còn để lại cho mẹ em một đống nợ." Triệu Hiểu Dương ngoảnh đầu sang bên cạnh, "Cho dù có chữa cũng không có nghĩa lý gì. Đằng nào sau này em chẳng vào đấy. Thà không chữa còn hơn, chết đi là hết."

"Nghĩ tới mẹ em chưa?" Kim Thái Hanh hỏi, "Còn em gái em nữa."

Triệu Hiểu Dương quay sang nhìn anh, mắt đỏ hoe,

"Mẹ em chạy ngược chạy xuôi vay mượn khắp nơi để làm gì? Một câu nhẹ bẫng này của em có thể đẩy họ xuống vực sâu đấy."

"Nhưng cứ thế này có nghĩa lý gì sao?" Triệu Hiểu Dương nghẹn ngào nói.

"Họ cảm thấy có ý nghĩa, tức là có."

Kim Thái Hanh tiếp nhận Triệu Hiểu Dương là người được bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh nên hiểu được tình hình của cậu. Năm nay cậu nhóc mười chín tuổi. Năm mười bảy tuổi, cậu đánh bị thương gã hàng xóm lạm dụng tình dục em gái mình, làm hắn tàn tật một chân nên bị kết án đi tù.

Năm nay bé Triệu Hiểu Tinh đã mười tuổi mà vẫn chẳng thể nói được một câu hoàn chỉnh. Những lời cô bé nói ra chỉ là những từ đơn lẻ. Bé sợ đàn ông, thấy đàn ông sẽ trốn, bị đàn ông đụng tới sẽ hét ầm lên.

Tính cách Triệu Hiểu Dương không tốt lắm. Cậu không thích mẹ và em cậu tới thăm bệnh, có đôi khi cậu cũng sẽ nóng nảy với mẹ. Cậu không muốn mổ nhưng cậu sợ thấy vẻ thất vọng trên gương mặt mẹ mình.

"Bác sĩ Kim, mắt em không nhìn rõ."

Kim Thái Hanh vỗ đầu cậu, "Sẽ tốt lên thôi."

Thời gian mổ của Dư Phỉ Phỉ cũng đã được quyết định. Bệnh của cô khá phức tạp nên bác sĩ mổ chính là một vị chuyên gia có thâm niên nhiều năm trong khoa.

"Bác sĩ Kim, không phải là anh mổ cho tôi hả?" Dư Phỉ Phỉ nằm trên giường bệnh hỏi.

"Khoa quyết định đổi cho cô một vị thần tiên rồi."

Dư Phỉ Phỉ cười hề hề bảo: "Tôi không cần thần tiên đâu, tôi cần anh đẹp trai cơ."

Triệu Hiểu Dương bên cạnh cắt ngang một tiếng. Dư Phỉ Phỉ quay sang nhìn cậu: "Kêu cái gì mà kêu? Cún con thối này, đừng tưởng chị không biết đêm qua cậu lén trốn ngoài cửa khóc một mình nhé. Lớn đầu rồi còn khóc nhè, tôi thấy cậu rất láo nháo với mẹ mình nhé, thế nào cũng lục đục nội bộ gia đình."

Triệu Hiểu Dương bị nói đến không nói nên lời, lỗ tai đỏ bừng.

Dư Phỉ Phỉ cười ha hả: "Ôi dồi ôi, ra là da mặt cũng mỏng phết đấy nhỉ."

"Đừng chọc thằng bé nữa." Kim Thái Hanh cố ý trêu, "Nói nữa lát lại ra ngoài khóc nhè bây giờ."

Triệu Hiểu Dương roạt một cái trùm kín chăn.

Khi Kim Thái Hanh quay lại văn phòng, anh nhận được lì xì ba anh gửi. Anh đang khó hiểu thì nhận được tin nhắn của ba "Con trai sinh nhật vui vẻ". Ở Châu Phi xa xôi, cha già chỉ có thể gửi lì xì để bày tỏ tấm lòng.

Kim Thái Hanh nhận lì xì, trả lời lại "Cảm ơn sếp".

Sinh nhật Kim Thái Hanh và Dư Văn Gia rất gần nhau. Dạo này anh bận quá, quên mất hôm nay là sinh nhật mình.

Buổi trưa, Chung Ngôn bỗng nhắn hỏi một câu trong nhóm: Nay sinh nhật cậu nhỉ @Kim Thái Hanh

Hoàng Dương: Suýt thì quên! Tối nay tụ tập, tới nhà ông ăn luôn @Kim Thái Hanh

Kim Thái Hanh: Mấy ông tụ tập rồi còn đòi tới nhà tôi ăn làm gì?

Hoàng Dương: Nực cười, sinh nhật ai?

Chung Ngôn: Mua đồ ngoài hay tự làm?

Hoàng Dương: Tôi bếp trưởng

Chung Ngôn: [Ôm quyền] Nhờ cả vào ông

Kim Thái Hanh vừa gõ chữ vừa vào văn phòng, bỗng nghe tiếng bác sĩ Hoàng to mồm gọi: "Thái Hanh à!"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, thấy đồng nghiệp trong phòng đều nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, ánh mắt kia, là ánh mắt hóng drama. Tầm mắt anh lia qua, thấy trên bàn mình là một bó hoa hồng màu hồng nude rất to.

Kim Thái Hanh ngẩn ra.

"Đâu ra vậy?" Kim Thái Hanh đi tới. Bây giờ thì anh hiểu lý do tại sao bác sĩ Hoàng gọi mình bằng giọng như gà trống gáy gọi mặt trời dậy rồi.

"Gái xinh tặng đấy." Trương Tử Dực bảo.

Gái xinh?

Kim Thái Hanh nhìn tấm thiệp kẹp trong bó hoa, trên đó viết chúc mừng sinh nhật, kí tên chỉ một chữ "Điền " duy nhất. Chữ này chắc là tự tay Điền Chính Quốc viết. Chữ anh rất đẹp, nét chữ mạnh mẽ. Nếu chữ như người thì chữ cũng giống bản thân cậu ấy, dứt khoát và phóng khoáng.

Bên cạnh bó hồng là một hộp quà màu đen tinh xảo.

Bác sĩ Hoàng cầm một cái cốc thong thả bước qua, quan tâm hỏi: "Thái Hanh, rốt cuộc cũng có người thu phục được cậu rồi à?"

Kim Thái Hanh cười cười: "Nói cứ như tôi là yêu quái ấy."

Trương Tử Dực mò sang, "Cappuccino à, ái chà, mỹ nữ này có mắt nhìn ghê."

Bác sĩ Hoàng không bắt kịp trào lưu của giới trẻ: "Cappuccino gì? Không phải cà phê à?"

Trương Tử Dực chỉ bó hồng, bảo: "Hoa này là hồng Cappuccino*."

Hoa hồng Cappuccino

Nói thật thì đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh nhận được hoa hồng, còn là do trai tặng. Màu hồng nhạt nhìn vừa trang nhã lại vừa kín đáo, không giống hoa Điền Chính Quốc sẽ tặng.

"Để em sợt Baidu xem ngôn ngữ hoa là gì." Trương Tử Dực lấy điện thoại ra.

Y tá xúm vào xem chuyện vui, cười hỏi: "Là gì đấy?"

Trương Tử Dực ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, cười như bà mẹ già, bảo: "Không hẹn mà gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vui#về