Chương 34 Nhiều hơn nữa cũng không bằng một mình anh."

Kim Thái Hanh bước tới bảo: “Cậu ấy vừa khâu xong, không nên ăn cháo hải sản, miệng vết thương khó lành.”

Tôn Thư Dẫn lập tức đặt cháo hải sản bổ dưỡng trong tay xuống.

Kim Thái Hanh nhìn mặt đối phương ở khoảng cách gần, lại là một cô nàng có giá trị nhan sắc xuất chúng.

Bên cạnh một chủ tịch tập đoàn như Điền Chính Quốc có nhiều trai xinh gái đẹp vây quanh là chuyện rất bình thường. Kim Thái Hanh không ngốc đến nỗi thấy ai có nhan sắc xuất hiện bên cạnh Điền Chính Quốc cũng hiểu lầm rằng đối phương và Điền Chính Quốc có quan hệ đặc biệt.

Chỉ là tại ý thức bảo vệ lãnh thổ từ trong xương tác quái. Từ khi còn bé tới nay, anh đều không thích người ngoài tự ý bước vào không gian riêng tư của mình, cũng không thích người khác tự ý động vào đồ đạc cá nhân của mình.

Điền Chính Quốc không phải đồ đạc cá nhân của anh nhưng tình yêu có tính chất biệt lập.

Mà tính chất biệt lập của tình yêu đối với Kim Thái Hanh mà nói dường như rất mạnh.

Đến tận lúc này anh mới nhận ra.

Suốt ba chục năm cuộc đời anh chưa từng động lòng như bây giờ, cũng không ngờ bản thân vậy mà lại âm thầm khó chịu chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này.

Tôn Thư Dẫn đeo kính râm lên. Cô mạo hiểm bị người qua đường phát hiện mà tới bệnh viện thăm Điền Chính Quốc nên không có ý định ở lại lâu, huống gì cô cũng không đến nỗi không có mắt nhìn như thế, thấy vậy rồi còn ở lại chướng mắt người ta.

“Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Tôn Thư Dẫn khách sáo, “Chủ tịch Điền giữ gìn sức khoẻ.”

Tôn Thư Dẫn đeo khẩu trang, che mặt kín mít, bí bách đi qua hai anh vệ sĩ.

Điền Chính Quốc bảo điều dưỡng: “Mang mâm đi đi.”

“Cậu không ăn sao ạ?”

“Không ăn.”

“… Vâng.”

“Chiều đã nghỉ ngơi chưa?” Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh, “Sao sắc mặt vẫn kém thế này.”

“Nghỉ rồi, ban ngày ngủ không vào.”

Điền Chính Quốc nhìn hộp cơm trong tay Kim Thái Hanh, hỏi: “Mang cho tôi à?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, đặt hộp cơm lên bàn gấp, “Mấy món vừa rồi đều quá bổ, bên trong còn có thức ăn dễ gây kích ứng. Vừa khâu xong không nên ăn đồ bổ như vậy, dễ kích ứng vết thương, ăn đồ nhẹ một chút là được rồi.”

Kim Thái Hanh mở hộp giữ nhiệt. Cơm canh bên trong vẫn còn nóng hổi toả khói trắng. Anh nhấc từng tầng trong hộp cơm ra đặt lên bàn. Bên trong có cháo kê, canh trứng gà, dưới cùng là canh bồ câu đông trùng hạ thảo.

“Anh làm à?” Điền Chính Quốc hỏi anh.

“Ừ.”

“Đối tốt với tôi vậy.”

Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn anh, bảo: “Ừ, dù sao chủ tịch Điền cũng bảo chúng ta “bác sĩ bệnh nhân quan hệ tốt” mà, tôi cũng nên làm chút gì đó để chứng minh lời chủ tịch Điền nói chứ.”

Điền Chính Quốc ngơ ra, tiếp đó quay đầu đi bật cười.

Lời nói ban sáng mà nhớ tới tận bây giờ.

Điền Chính Quốc cố ý khiêu khích anh: “Vậy nên bác sĩ Kim quan tâm tôi chỉ là do tận chức tận trách một bác sĩ thôi phải không?”

Kim Thái Hanh đáp lời: “Chức trách của bác sĩ bao gồm làm cơm cho bệnh nhân sao?”

“Sao tôi biết được, chuyện này phải hỏi anh chứ.”

Kim Thái Hanh không tiếp lời, Điền Chính Quốc bỗng bảo: “Lúc nào lại nói chuyện giữa hai chúng ta?”

Kim Thái Hanh im lặng giây lát, bảo: “Đợi vết thương của cậu lành rồi lại nói.”

Điền Chính Quốc cũng không muốn nói thêm, dù gì đi nữa, nếu không để Kim Thái Hanh cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này thì bọn anh sẽ mãi mãi không thể có kết quả. Anh đơn phương từng bước ép sát cũng không thể kiểm soát được suy nghĩ của Kim Thái Hanh.

Nếu Kim Thái Hanh dễ dàng từ bỏ nguyên tắc của mình thì đã không phải là Kim Thái Hanh.

Bàn ăn gấp trên giường bệnh được đẩy tới trước mặt Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc ngồi dậy. Kim Thái Hanh đặt hai cái gối sau lưng anh để anh dựa vào, cùng lúc đã ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh khi cúi người tới gần.

Kim Thái Hanh nhíu mày: “Cậu hút thuốc à?”

Điền Chính Quốc ngước mắt đối mặt với anh, biểu cảm rất thản nhiên: “Hút.”

Giọng Kim Thái Hanh trầm xuống: “Đã nằm viện rồi mà cậu còn hút thuốc?”

“Chỗ tôi là phòng bệnh đơn, không ảnh hưởng tới người khác.”

“Tôi đang nói cậu đấy, cậu nhắc đến người khác làm gì.” Phong cách bình thường của Kim Thái Hanh là lúc nào cũng điềm đạm nên khi anh đột nhiên trở nên nghiêm túc thì trông anh hơi dữ, “Thuốc lá đâu, đưa cho tôi.”

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn ngăn kéo, bảo: “Trong ngăn kéo.”

Kim Thái Hanh mở ngăn kéo, lấy thuốc lá ra, “Tạm thời tịch thu, đợi cậu dưỡng thương xong thì trả lại.”

Điền Chính Quốc mỉm cười trong lòng.

Nếu anh muốn hút thì muốn bỏ bao nhiêu bao thuốc vào ngăn kéo mà chả được. Cũng chỉ có Kim Thái Hanh dạy dỗ anh mới đồng ý nghe, đổi lại là người khác thì có ai đủ can đảm khua tay múa chân trước mặt anh như vậy.

Dường như Kim Thái Hanh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, chợt bảo: “Đừng hòng hút trộm sau lưng tôi, ngày nào tôi cũng sẽ tới kiểm tra xem trên người cậu có mùi thuốc không đấy.”

Câu này nghe có vẻ mập mờ, Điền Chính Quốc cắt câu lấy chữ: “Kiểm tra thế nào?”

Kim Thái Hanh nhìn anh, không đáp.

“Anh làm mẫu một lần cho tôi xem nào.” Điền Chính Quốc từng bước dẫn dắt.

Kim Thái Hanh khi nào lại để bị chỉ đạo. Anh có thể bị Điền Chính Quốc nắm mũi dắt đi nhưng nhất định phải nắm quyền chủ đạo trong tay.

Kim Thái Hanh đứng lên, chậm rãi tới gần bên tai Điền Chính Quốc. Áo ngủ Điền Chính Quốc vẫn thoảng hương nước hoa Cologne quen thuộc, trong mùi hương nhàn nhạt còn xen lẫn mùi cồn và thuốc bôi.

Chóp mũi Kim Thái Hanh tới gần tóc Điền Chính Quốc chừng hai cm thì dừng lại, sau đó khẽ ngửi một cái.

“Kiểm tra như vậy.” Kim Thái Hanh dán vào tai anh thì thầm.

Hơi nóng ập đến cùng tông giọng trầm trầm của Kim Thái Hanh rót vào tai khiến một bên tai Điền Chính Quốc tê rần.

Kim Thái Hanh lại ngồi xuống, đưa thìa cho Điền Chính Quốc, bảo: “Ăn cháo trước đi.”

Điền Chính Quốc thật lâu không lên tiếng.

Ngày nào cũng kiểm tra thế này một lần cũng không tệ lắm.

Tai Điền Chính Quốc đỏ lên. Anh giơ tay xoa xoa vành tai, bảo: “Đến lúc đó đừng nuốt lời.”

“Hở?” Kim Thái Hanh nhìn anh, không phản ứng kịp.

“Kiểm tra.” Môi mỏng của Điền Chính Quốc khẽ mở, tiếp đó lại phun ra hai chữ, “Mỗi ngày.”

Kim Thái Hanh bật cười: “Tôi khi nào rảnh mà tới mỗi ngày.”

“Vậy anh còn vẽ ra làm gì.”

“Đùa cậu đấy.” Kim Thái Hanh cong mắt tươi cười như thể chuyện chọc ghẹo Điền Chính Quốc là một chuyện khiến anh vô cùng thích thú, “Khi nào hút thuốc chẳng được, lúc bị bệnh thì thôi không hút nữa.”

Kim Thái Hanh đưa thìa cho Điền Chính Quốc, “Ăn cháo đi, sắp nguội cả rồi.”

Điền Chính Quốc vẫn không nhúc nhích, bày ra dáng vẻ cậu chủ, khăng khăng đợi Kim Thái Hanh đút cho, “Mỏi tay.”

Kim Thái Hanh cười trêu: “Cậu nâng tạ à mà mỏi tay.”

“Tôi là bệnh nhân.”

Đương nhiên Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc muốn anh làm gì nhưng vẫn cố tình dông dài với cậu ấy: “Bệnh nhân vừa mới nâng tạ à?”

Điền Chính Quốc mất kiên nhẫn, hệt chú mèo bị dẫm phải đuôi, bất chấp tất cả bảo: “Rốt cuộc là anh có cho ăn không?”

Giả yếu đuối không thành liền bắt đầu lộ bản tính bá vương.

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, múc một thìa cháo, đưa đến miệng Điền Chính Quốc, bảo: “Cậu nhờ người khác kiểu đó đấy à.”

Điền Chính Quốc há miệng ăn cháo, thản nhiên bảo: “Tôi không nhờ anh.”

“Vậy bây giờ ai đang cho cậu ăn đấy?”

“Đó là anh tự nguyện phục vụ.”

Bên ngoài Điền Chính Quốc không đạt được mục đích không bỏ qua, bên trong dạ dày ấm hẳn lên do được Kim Thái Hanh đút cho từng thìa cháo.

“Tôi thế này mà bảo là tự nguyện ư. Đây gọi là bị người ép buộc, hành động bất đắc dĩ.” Kim Thái Hanh bảo.

“Bác sĩ Kim, anh đổi trắng thay đen, thêu dệt sự thật.”

Hai người cứ anh một câu tôi một câu trò chuyện không ngừng. Điền Chính Quốc thích khoảng thời gian ở chung với Kim Thái Hanh. Mỗi khi ở chung với người khác, trạng thái của anh luôn là kiệm lời nhưng khi ở cùng Kim Thái Hanh thì dường như không hết chuyện để nói.

Nói chuyện một hồi, trọng tâm câu chuyện lại quay về điểm xuất phát ban đầu.

“Chủ tịch Điền, bên cạnh cậu nhiều trai xinh gái đẹp thật.”

Mỗi lần Kim Thái Hanh gọi “chủ tịch Điền” là y rằng chẳng có lời hay ý đẹp nào. Đây là quy luật Điền Chính Quốc kết luận được.

Điền Chính Quốc liếm nước canh bị đọng lại khóe môi. Bờ môi anh bị canh bồ câu nóng hầm hập làm đỏ lên. Kim Thái Hanh rút giấy ăn, tay vô thức giơ lên định lau miệng giúp Điền Chính Quốc nhưng động tác hơi dừng lại một chút, tay khựng giữa không trung. Ngược lại Điền Chính Quốc thì rất tự nhiên ngửa cằm ra.

Kim Thái Hanh tiện tay lau miệng cho cậu ấy, chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà loại vô thức này của anh đã như khắc vào tận trong xương.

Điền Chính Quốc hơi ngẩng lên nhìn anh, nói ra lời ngon tiếng ngọt mà anh rất thích nghe: “Nhiều hơn nữa cũng không bằng một mình anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay viết không vào nên hơi ít.

Phần bình luận chương trước có một vài tranh cãi. Trước tiên phải nói là mỗi lần ghen đều do người qua đường giúp sức, Điền Chính Quốc chưa bao giờ “bức người ghen”. Cậu ấy không phải dụ thụ mà thuộc loại tuyển thủ ít kinh nghiệm thích đánh trực diện, nếu cần loại thủ đoạn này thì đã sớm dùng từ lâu, không nhất thiết phải chờ tới bây giờ.

Còn có bạn đọc nhắc tới cảm giác an toàn của bác sĩ Kim, thấy được rồi thì tâm sự với mọi người luôn. Bác sĩ Kim ghen không phải vì không tin tưởng Điền Chính Quốc, cũng không phải là do thiếu cảm giác an toàn mà là bởi tính chiếm hữu của anh ấy. Điền Chính Quốc thích anh ấy muốn chết cũng không ảnh hưởng tới việc anh ấy cảm thấy khó chịu khi người khác thân mật với Điền Chính Quốc. Anh ấy chưa từng nghi ngờ tình cảm của Điền Chính Quốc với mình cho nên ngay cả Tôn Thư Dẫn là ai cũng không hỏi. Bất kể là Tôn Thư Dẫn hay Triệu Thư Dẫn hay Giang Thư Dẫn thì ai xuất hiện trong phòng bệnh của Điền Chính Quốc, anh ấy cũng sẽ khó chịu.

Tui rất ít khi lên tiếng, chủ yếu vì sợ quấy rầy cảm giác đọc truyện của bạn đọc. Hôm nay bỗng nhiên nói nhiều như vậy cũng bởi viết không vào, mạch suy nghĩ cũng không suôn sẻ. Tự nhiên rất muốn bày tỏ nên muốn nói chuyện với mọi người.

Còn có, hai chương này là chương chuyển tiếp, đừng gấp gáp.

Nói xong rồi, chúc bạn đọc thân yêu ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vui#về