Chương 47: "Anh Kim mệt mỏi, cần được hôn."

Điền Chính Quốc đã bị hôn đến không thở được rồi vẫn còn muốn chạm vào vảy ngược của anh: “Không tới những nơi đó, em phải tới đâu uống rượu?”

“Chỗ nào không uống rượu được? Người đứng đắn ai lại tới mấy quán bar hỗn loạn đó uống rượu? Rõ là đi săn mồi.”

Điền Chính Quốc nheo mắt lại, hỏi: “Anh chưa từng tới mấy nơi đó?”

“Loại hỗn loạn ấy à?”

Điền Chính Quốc ừ.

“Chưa từng.”

Vốn Kim Thái Hanh kiêng rượu nên bình thường gần như không uống, thỉnh thoảng tới quán bar cũng là do bị bọn Hoàng Dương kéo đi. Mà mỗi lần đi cũng đều đi những quán bình thường uống rượu chuyện trò.

Cuộc sống của anh rất bận rộn và đơn điệu. Mặc dù là gay nhưng anh rất ít tiếp xúc với những người trong giới. Các anh em tương đối thân thiết cũng đều là trai thẳng. Nếu anh không lựa chọn ở bên Điền Chính Quốc thì những người bên cạnh anh ngoài Chung Ngôn và Hoàng Dương ra có lẽ mãi mãi chẳng một ai có thể nghĩ anh là gay cả.

Điền Chính Quốc nhìn gương mặt đẹp trai còn vương nét mệt mỏi của Kim Thái Hanh. Lòng nghĩ, anh lấy đâu ra lập trường dạy dỗ em, chỉ riêng gương mặt này của anh mà đi vào đó, còn chẳng biết sẽ thành con mồi của bao nhiêu người đi săn đâu.

Cũng may người yêu anh là một quần chúng lao động thanh tâm quả dục.

Quần chúng lao động thì đúng là quần chúng lao động đấy, còn thanh tâm quả dục thì chưa chắc lắm.

“Anh không uống rượu, anh tới mấy chỗ đó làm gì.” Chóp mũi Kim Thái Hanh như gần như xa mà cọ nơi thái dương Điền Chính Quốc, khẽ ngửi bên tai anh, “Ngửi thấy mùi trên người em không? Nào mùi thuốc là, mùi rượu…”

“Toàn mùi của người khác.” Kim Thái Hanh bất ngờ cúi đầu cắn lên yết hầu anh một cái.

Một cái cắn không nặng cũng chẳng nhẹ. Điền Chính Quốc không thấy đau nhưng phản xạ tự nhiên mà thở dốc, không nhịn được túm chặt eo Kim Thái Hanh.

“Lúc trước có phải anh từng nói với em anh là người khá cực đoan.” Kim Thái Hanh vừa hỏi anh vừa liếm yết hầu anh, “Sau này từ từ em sẽ biết.”

Tay Điền Chính Quốc không khỏi siết chặt, hơi ngửa cổ lên tạo thành một đường cong xinh đẹp. Anh kìm nén hơi thở nhắc nhở: “Cửa chưa khoá.”

Trong miệng Kim Thái Hanh tràn ra một tiếng cười khẽ, ngẩng đầu đối mắt với anh, hỏi: “Ăn tối sao lại cần khoá cửa?”

“Anh ăn tối còn cần phải dạo đầu nữa à?” Điền Chính Quốc bị anh trêu chọc bắt đầu có chút không chịu nổi.

Mắt kính của Điền Chính Quốc dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng xanh nhạt. Đường nhìn của Kim Thái Hanh dời từ mắt kính xuống cổ, rồi tới yết hầu bị anh cắn hơi đỏ lên.

Kim Thái Hanh đè bàn tay trên lưng anh. Cơ thể thoáng đổ về trước, dán sát nơi nửa thân dưới của anh. Đều đã là đàn ông trưởng thành, bị sờ bị cắn như vậy không thể không có một chút phản ứng nào.

Kim Thái Hanh trêu đủ rồi, quyết định dừng tay: “Ngồi lên giường.” Anh tới gần bên tai Điền Chính Quốc, giảm thấp âm lượng bảo: “Anh dùng miệng cho em.”

Năm chữ này khiến hơi nóng luồn vào tai Điền Chính Quốc. Một dòng điện như muốn nổ tung từ nơi bụng dưới rồi tản đi toàn thân. Kim Thái Hanh còn chưa làm gì Điền Chính Quốc đã cảm thấy đại não bắt đầu xung huyết.

Tuy Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc đeo kính dùng miệng cho người ta chắc chắn sẽ rất hút hồn nhưng hôm nay là lỗi của anh trêu chọc khiến cậu ấy cứng nên anh phải chịu trách nhiệm.

Diện tích phòng trực ban không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn, một bộ bàn ghế và một chiếc tủ quần áo không quá lớn.

Kim Thái Hanh đi ra khoá cửa lại, Điền Chính Quốc ngồi trên chiếc giường đơn chật chội.

Tuy phòng trực ban của bệnh viện là phòng dành cho một người nhưng trên thực tế lại là nơi công cộng. Các bác sĩ trực ban đều nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ này và ga giường thì được thay mỗi ngày.

“Liệu có người tới đây không?” Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh cúi người cởi thắt lưng của anh, rút áo sơ mi khỏi cạp quần, “Khóa cửa rồi, có người tới cũng không vào được.”

Lý trí Điền Chính Quốc vẫn còn thức, đè tay anh lại: “Nhỡ họ tìm anh có việc gấp thì sao.”

Kim Thái Hanh dùng đầu ngón tay gảy gảy gương mặt Điền Chính Quốc, “Sao chủ tịch Điền lại lo lắng chuyện này.”

“Em sợ truyền đi lại ảnh hưởng danh tiếng ở bệnh viện của bác sĩ Kim.”

“Bạn trai anh sao lại ảnh hưởng tới danh tiếng của anh?”

“Bạn trai không ảnh hưởng tới danh tiếng của anh nhưng anh lêu lổng cùng bạn trai trong phòng trực thì có.”

Kim Thái Hanh cười: “Anh nhất định giúp em ra trước khi bọn họ tới.”

Điền Chính Quốc nhíu mày: “Em không nhanh như thế.”

“Lần trước nhanh lắm mà.” Kim Thái Hanh cười khanh khách, chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho Điền Chính Quốc, “Bao lâu rồi không tự tuốt vậy.”

Điền Chính Quốc quay đầu đi, giục: “Nhanh lên một chút.”

Kim Thái Hanh thầm nghĩ hôm nay suýt thì em chọc anh giận điên người mà còn dám ra vẻ địa chủ ở đây hả. Một tay anh chống bên giường, tay còn lại nắm cằm Điền Chính Quốc, xoay đầu cậu ấy lại nhìn mình.

“Cục cưng, thời đại trước bán rẻ tiếng cười còn đổi được một nụ cười của kim chủ đấy.” Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn anh ở cự ly gần.

Một câu “Cục cưng” khiến Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người, nhất thời không đáp lại.

Kim Thái Hanh không khỏi bật cười, thả cằm Điền Chính Quốc ra, bảo: “Hôn anh một cái.”

Điền Chính Quốc không nói câu nào, ngửa đầu hôn anh, đầu lưỡi luồn qua răng, ôm cổ anh liếm môi anh say đắm.

“Đừng gọi em là cục cưng.” Điền Chính Quốc nói lời cảnh cáo mà giọng còn chẳng thể nói rõ được. Lời cảnh cáo này còn kèm theo tiếng thở dốc, nào có lấy một chút uy hiếp đâu.

Kim Thái Hanh cười khẽ: “Em chính là cục cưng.”

Điền Chính Quốc lạc lối trong sự lấy lòng nhiệt tình của Kim Thái Hanh. Lúc ấy anh còn nghĩ, đừng nói cục cưng, nếu ngày nào Kim Thái Hanh cũng làm vậy cho anh thì sau này cho anh ấy gọi là vợ cũng được.

Quả nhiên loại chuyện này chỉ cần thoải mái là được.

Thoả hiệp cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Kỹ thuật của Kim Thái Hanh không gọi là giỏi. Dù sao cũng là lần đầu tiên, nói thật thì cảm giác không tốt lắm. Lúc làm miệng anh còn thấy khá khó chịu nhưng khi nghe được tiếng thở ngày một gấp của Điền Chính Quốc khi gần tới đỉnh, lòng anh liền bị một cảm giác thỏa mãn lấp đầy.

Điền Chính Quốc vô thức đè đầu Kim Thái Hanh xuống, ngón tay luồn vào tóc anh, ngửa cổ hít mạnh một hơi.

Trán Điền Chính Quốc toát mồ hôi, hai gò má hây hây. Anh cúi đầu thở dốc. Kim Thái Hanh bình tĩnh kéo khóa quần, cài lại thắt lưng cho anh.

Điền Chính Quốc khẽ đẩy anh một cái, giọng nói khàn khàn: “Đi rửa đi.”

Điền Chính Quốc đâu chịu để Kim Thái Hanh nuốt phải thứ đó, bắn toàn bộ ra đất. Kim Thái Hanh rút mấy tờ giấy lau sạch chất lỏng trên đất sau đó vào phòng vệ sinh.

Lúc trở lại, Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Cửa sổ mở toang để gió từ ngoài lùa vào.

Điền Chính Quốc nghe tiếng quay đầu lại, cắn điếu thuốc bảo: “Cơm nguội cả rồi.”

Kim Thái Hanh nói chuyện đồi truỵ không ngượng mồm: “Ăn em đủ no rồi.”

Điền Chính Quốc cắn điếu thuốc khựng lại, cười mắng: “Thối lắm, em có bắn vào miệng anh đâu.”

“Chủ tịch Điền cũng biết nói lời tục tĩu cơ.” Kim Thái Hanh ngồi xuống bàn mở hộp cơm, “Qua đây, cùng ăn.”

“Em không đói.”

“Dập thuốc đi, ở bệnh viện còn hút.” Kim Thái Hanh bảo.

Điền Chính Quốc mở túi đựng tàn thuốc cầm tay, dập điếu thuốc vào trong. Anh tới gần, kéo ghế ngồi xuống, hỏi Kim Thái Hanh: “Rửa sạch chưa?”

“Em hôn anh một cái kiểm tra thử xem?”

“Sao anh hư thế nhỉ.” Điền Chính Quốc không nhịn được bảo.

Kim Thái Hanh phát hiện Điền Chính Quốc không có chút tự giác kém tuổi nào, rất không biết lớn nhỏ. Dù gì anh cũng hơn cậu ấy năm tuổi, tốt xấu gì cũng phải được gọi một câu anh chứ.

“Em nói chuyện với anh trai hơn mình năm tuổi thế à?” Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc vừa được thoải mái xong nên cả người khoan khoái, đang vắt chân tựa lưng vào ghế, trên mặt hiện ý cười nhàn nhạt. Kim Thái Hanh nói gì anh cũng chiều theo.

Điền Chính Quốc rất nghe lời, chủ động gọi một tiếng: “Anh Kim.”

Để Điền Chính Quốc hạ thấp thái độ thì chỉ có thể là Kim Thái Hanh. Một câu “Anh Kim” này đã khiến Kim Thái Hanh thoả mãn vô cùng. Anh ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, cười cười như gió thoảng mây bay: “Anh Kim mệt mỏi, cần được hôn.”

Điền Chính Quốc đứng dậy, cúi người, hôn lên môi Kim Thái Hanh một cái.

“Thơm không?” Kim Thái Hanh ghẹo, “Mùi của em.”

Cơ thể Điền Chính Quốc sững lại, cúi mạnh xuống, cắn một cái lên môi dưới anh: “Có thơm hay không anh cũng nếm rồi.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, vuốt ve bên cổ anh, thầm thì: “Cục cưng…”

Đoạn chữ nghiêng xám ở trên là tui tự thêm vào từ bản sau chỉnh sửa trên Tấn Giang vì tui thích đoạn đó quá 😦  Bản tui up ở đây là bản gốc có cảnh 18+ up riêng trên weibo tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vui#về