Chương 50: "Em là nghiêm phụ thì anh có thể làm từ mẫu."

Happy ở sau cổng gọi chán chê Điền Chính Quốc mới ý thức được tay Kim Thái Hanh vừa sờ chó.

“Toàn mùi chó.” Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện, một luồng hơi nóng phả bên tai Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh buông anh ra, khóe miệng cong cong: “Em bảo anh ôm giờ lại ghét bỏ anh?”

Gâu gâu gâu…

Happy sủa loạn trong sân.

Tài xế lái xe vòng qua cổng sắt vào gara. Kim Thái Hanh ôm đầu Điền Chính Quốc để anh cúi đầu xuống, “Cho anh xem vết thương.”

May mà vết sẹo không rõ lắm, tóc dài ra có thể che khuất.

“Ăn mặc trang trọng thế này, vừa đi đâu vậy?” Kim Thái Hanh kéo nhẹ sơ mi của Điền Chính Quốc.

“Đi xã giao.” Điền Chính Quốc nhấn vân tay bên cạnh cổng. Cánh cổng tự động mở ra. Happy kích động muốn nhảy lên người Kim Thái Hanh. Ánh mắt Điền Chính Quốc liếc qua, dùng chất giọng nghiêm khắc ra lệnh cho nó: “Vào nhà nằm.”

Happy nghe được mệnh lệnh, miễn cưỡng quay đầu về hướng “biệt thự xa hoa” của nó. Một bước ngoái lại ba lần, rũ mắt, ánh mắt rất vô tội, miệng còn “ư ử” mấy tiếng.

“Ba Điền nghiêm khắc với con quá.” Kim Thái Hanh trêu chọc Điền Chính Quốc bằng giọng điệu như giáo viên nói chuyện với phụ huynh.

Thật ra Happy là do Điền Chính Quốc nuôi lớn. Một vài mệnh lệnh đơn giản cũng do Điền Chính Quốc huấn luyện, chỉ là Điền Chính Quốc rất ít khi chơi đùa với nó. Giống như trẻ con sợ cha mẹ, nó lúc nào cũng rất ngoan ngoãn trước mặt Điền Chính Quốc. Loài chó cả đời chỉ nhận một người chủ, tuy Happy và Điền Chính Quốc không quá thân thiết với nhau nhưng nó vẫn chỉ nghe lệnh của một mình Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc phì cười một tiếng, đáp lại: “Em là nghiêm phụ thì anh có thể làm từ mẫu.”

Kim Thái Hanh bị anh chọc cười, kìm lòng không đặng nắn vành tai anh, “Làm trò gì vậy…”

“Tán tỉnh anh trá hình đấy, bác sĩ nghe không hiểu ư?” Điền Chính Quốc trong lúc Kim Thái Hanh phân tâm giây lát, quay đầu kề sát tai anh, giảm âm lượng nhấn mạnh lại lần nữa, “Bác sĩ, em đang tán tỉnh anh.”

Danh xưng “Bác sĩ” ở văn bản trên wechat và từ miệng Điền Chính Quốc nói ra có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhận thức của Kim Thái Hanh về bản thân lại rõ ràng thêm một chút. Anh tỉnh táo nhận ra mình chỉ là một kẻ phàm trần nếu không đã chẳng thích những lời ve vãn tán tỉnh này của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu qua. Hơi thở ấm áp phả vào mặt Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc bất giác ngửa đầu về sau một chút. Kim Thái Hanh ôm cổ anh kéo lại về trước, chóp mũi chạm chóp mũi anh.

“Cục cưng, có mấy lời lát vào lại nói tiếp.” Kim Thái Hanh bảo, “Anh không muốn mạo phạm chủ nhân của Happy ngay trước mặt nó đâu.”

“Lời nào?” Điền Chính Quốc hỏi.

“Mấy lời anh thích nghe.”

Điền Chính Quốc nhướng mày: “Anh thích?”

Ngón trỏ của Kim Thái Hanh nhẹ nhàng gãi gáy anh, “Em biết anh thích nghe mấy lời này mà.”

“Em không biết.” Điền Chính Quốc bảo.

“Vậy giờ em biết rồi đấy.” Kim Thái Hanh buông anh ra, “Anh thích nghe.”

Kim Thái Hanh kéo vali nãy giờ vẫn trơ trọi một bên sang. Điền Chính Quốc thấy thế, bảo: “Để đó đi, em bảo người giúp việc mang vào cho.”

“Anh kéo được, có vậy không cần đến giúp việc đâu.” Kim Thái Hanh không khỏi nở nụ cười, “Em đúng thật là đã quen được hầu hạ rồi nhỉ, cậu chủ.”

Điền Chính Quốc bỗng kéo vali trên tay Kim Thái Hanh sang, kéo vào sân chẳng đáp lời. Kim Thái Hanh cười theo sau anh.

Mới vừa vào sân, người giúp việc ở trong đã mở cửa ra, đứng ngoài cung kính cúi chào Điền Chính Quốc một cái.

“Cậu Điền.”

“Sau này tìm em thì tới chỗ khác, bình thường em không ở đây.” Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh, để vali trước mặt người giúp việc, “Mang vali vào phòng tôi đi.”

Người giúp việc nhận vali, “Vâng.”

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng vào nhà, trong phòng khách truyền tới tiếng động lớn kèm tiếng nhạc ầm ĩ, loáng thoáng còn cả tiếng Điền Chu An la làng.

Hôm nay là cuối tuần, Điền Chu An không ở lại trường. Điền Chính Quốc vào phòng khách, thấy Điền Chu An chân trần đang ngồi trên sô pha chơi game. Ngoài cô còn có Trâu Minh. Hai đứa chơi rất hăng say, tay cầm chơi game trên tay bị gõ cứ cành cạch, mạnh đến nỗi cảm tưởng như không bóp nát thì không thôi.

Vẻ mặt Điền Chu An hung hăng, nghiến răng nghiến lợi, cả người chuyển động theo nhân vật trò chơi trên TV. Nếu so sánh với cô thì Trâu Minh ung dung hơn nhiều. Cả người cậu chàng chẳng nhúc nhích chút nào, bàn tay thao tác thoăn thoắt, trên mặt chỉ có đúng nụ cười thản nhiên, không còn biểu cảm dư thừa nào khác.

Hai người bọn họ chơi hết mình, còn chẳng chú ý tới trong phòng mới nhiều thêm hai người.

Trâu Minh chợt ngước mắt lên nhìn qua, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Điền Chính Quốc. Cậu chàng khựng lại, đầu óc không kịp phản ứng, động tác tay ngừng hai giây, nhân vật trên TV đứng yên tại chỗ nên bị Điền Chu An dùng một chiêu tiêu diệt.

“Yes!” Điền Chu An sung sướng đến nối suýt thì ném phăng tay cầm, lúc ngẩng đầu lên thì lập tức cứng đờ tại chỗ.

“Anh, sao hôm nay anh cũng về?” Điền Chu An giật mình nhìn sang Kim Thái Hanh, sững sờ hai giây, sau đó nhanh chóng sửa sang quần áo tóc tai và đổi lại một tư thế tương đối thục nữ một chút, ngay ngắn ngồi trên sô pha.

Điền Chu An chú ý tới mái tóc năm phân đầy phóng khoáng của anh mình, nhất thời mất kiểm soát, hét lên: “Anh cạo hết tóc rồi á?!”

Điền Chính Quốc cúi đầu xem đồng hồ, đã gần mười một giờ.

“Em không ngủ à?” Điền Chính Quốc nhìn Điền Chu An.

“Mai em được nghỉ mà.” Điền Chu An chơi game quá hăng say, chơi đến nỗi mặt đỏ rần. Cô quay sang nhìn Trâu Minh, “Đã bảo là hình như có tiếng chó sủa rồi mà.”

“Kêu có mấy tiếng.” Trâu Minh nhướng mày, “Hoá ra là có khách quý.”

Điền Chính Quốc hỏi Trâu Minh: “Sao cậu lại ở đây?”

Trâu Minh giơ tay cầm chơi game lên, “Bị em gái Chu An gọi qua chơi cùng.”

Điền Chu An bảo: “Anh, hôm nay Trâu Minh ở đây đấy.”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng.

Điền Chu An cười hề hề nhìn Kim Thái Hanh, hỏi: “Bác sĩ Kim, sao hôm nay anh cũng đến thế? Bị anh em lừa sang à?”

Kim Thái Hanh cười cười: “Không phải anh em lừa mà là anh tự đuổi tới đây.”

Điền Chu An không tiếp xúc nhiều với Kim Thái Hanh lắm nên không rõ hóa ra tính anh lại thẳng thắn như vậy. Cô rất thích nói chuyện với những người thẳng thắn thế này, rất thoải mái, lại còn thú vị.

“Anh trai em cua được anh rồi đúng không?”

Kim Thái Hanh ừ: “Cua được mấy ngày rồi.”

Điền Chu An cười sảng, cười thành tiếng. Trâu Minh không nhịn được cười, nhắc nhở cô: “Tém lại, anh thấy cả amidan của em kìa.”

Điền Chu An hắng giọng, nén giọng cười kém duyên của mình lại, hỏi Kim Thái Hanh: “Hôm nay bác sĩ Kim cũng ở đây à?”

“Chuyện này thì không rõ lắm, phải xem anh trai em có cho ở không.”

“Anh ấy không cho thì còn em.” Điền Chu An cố ý bảo, “Mặc dù anh trai em có tiếng nói nhất nhà nhưng phòng em vẫn do em quyết định, cùng lắm thì em nhường phòng lại cho anh.”

Kim Thái Hanh cười bảo: “Thế này không ổn đâu.”

“Có gì mà không ổn.”

“Cũng được.” Điền Chính Quốc mở miệng bảo, “Đến lúc đó em ra ngoài sân ngủ cùng Happy đi.”

Điền Chu An cười rất giận: “Vì sao chứ?”

“Vì cái nhà này anh quyết định.”

“…”

Trâu Minh cười không ngậm được mồm, cầm tay cầm chơi game, huých cùi chỏ vào Điền Chu An, “Thôi, em gái, chúng ta chơi game của mình đi vậy.”

“Không chơi cái này.”

“Thế em muốn chơi gì?”

Điền Chu An cầm tay cầm chơi game, lười biếng dựa vào sô pha, “Chơi Kirby* đi.”

*Kirby là tên một loại video game của nhà Nintendo. Nhân vật chính của game là một chú bóng hồng tên Kirby với kỹ năng nuốt kẻ thù và sao chép sức mạnh của chúng.

Kim Thái Hanh theo Điền Chính Quốc lên tầng.

“Anh ngủ đâu?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Anh còn muốn ngủ đâu?” Điền Chính Quốc hỏi lại.

“Dưới tầng còn hai đứa trẻ con đấy.”

Điền Chính Quốc đứng lại trước cửa phòng ngủ của mình, quay lại nhìn anh, “Hai đứa trẻ con thì sao? Bác sĩ Kim đang nghĩ gì vậy?”

Kim Thái Hanh không trả lời, chỉ bảo: “Mở cửa đi.”

Điền Chính Quốc kéo tay nắm, đẩy cửa bước vào. Hơi thở của Kim Thái Hanh ùa vào từ sau. “Cạch” một tiếng, cửa bị anh ấy đóng lại.

Điền Chính Quốc vừa xoay người đã bị Kim Thái Hanh nắm cà vạt kéo tới trước mặt mình. Kim Thái Hanh ôm eo anh, hôn một cái lên môi anh, hỏi: “Em nói xem anh đang nghĩ gì?”

Hai người trên giường ôm hôn. Tay Kim Thái Hanh không tự chủ trượt xuống đùi Điền Chính Quốc vuốt ve. Bỗng tay anh khựng lại, rời khỏi môi Điền Chính Quốc, cúi xuống xem một chút.

“Đây là gì?”

Điền Chính Quốc thản nhiên đáp: “Kẹp áo sơ mi*.”

Là cái này này 

Mặt Kim Thái Hanh đầy dấu hỏi chấm. Anh rất ít khi mặc quần áo trang trọng, tới bây giờ cũng chưa từng dùng tới kẹp áo sơ mi.

Điền Chính Quốc cong môi cười: “Chưa dùng bao giờ à?”

“Chưa, anh ít mặc vest lắm.”

Tuy Kim Thái Hanh chưa từng dùng nhưng cũng đoán được công dụng của nó trên mặt chữ. Anh thử kéo vạt áo sơ mi của Điền Chính Quốc ra, quả nhiên cố định rất chặt, không dễ kéo lên.

Bởi vì trong đầu không có khái niệm nên Kim Thái Hanh quả thật không biết kẹp áo sơ mi cột trên đùi là như thế nào. Đợi tới khi anh tận mắt nhìn thấy thì dây thần kinh não bộ và thần kinh thị giác đồng thời bị tác động mãnh liệt, adrenaline bỗng chốc tăng vọt.

Đùi Điền Chính Quốc bị hằn ra một vệt đo đỏ.

Yết hầu Kim Thái Hanh khẽ động đậy, hỏi anh: “Em cột cái này cả ngày?”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng.

“Lúc đi xã giao cũng cột?”

Ánh mắt đó, giọng điệu đó của Kim Thái Hanh cứ như thể thứ anh cột trên đùi không phải kẹp áo sơ mi mà là một vài đạo cụ kỳ lạ nào đó.

Điền Chính Quốc nheo mắt lại, nói một câu như thật mà cũng như chẳng thật: “Em thường xuyên cột.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vui#về