Chương 61: "Có phải không thích từ "Bắt nạt" không?"
Kim Thái Hanh hiểu mình không nên xuất hiện trong trường hợp này, nếu không phải vừa nãy đọc tin tức khiến ngọn lửa kì quái từ đâu bùng lên làm váng đầu thì anh cũng không đến mức chạy tới đây tìm Điền Chính Quốc.
“Lát còn có việc gì không?” Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc.
“Không có.”
Kim Thái Hanh nói nhỏ với Điền Chính Quốc: “Anh đợi em trong xe.”
Điền Chính Quốc gật đầu một cái.
Kim Thái Hanh ngồi vào xe, mở nhạc trong xe lên, nhắm mắt lại và nghe một bài hát. Tới khi chuẩn bị sang bài tiếp theo thì kính xe bị ai gõ nhẹ.
Kim Thái Hanh mở mắt nhìn ra, sau đó mở khoá cửa.
Điền Chính Quốc mở cửa ngồi vào ghế cạnh tài xế.
“Tới nhà anh.” Kim Thái Hanh nói.
Câu nói này của Kim Thái Hanh không phải câu hỏi mà là câu cầu khiến. Anh không hỏi ý kiến Điền Chính Quốc mà là trực tiếp cho cậu ấy biết, anh muốn đưa cậu ấy về nhà anh.
Điền Chính Quốc quay sang nhìn anh.
Bờ môi Kim Thái Hanh mím lại thành một đường, mắt nhìn thẳng phía trước, khoé mắt đuôi mày chẳng lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Điền Chính Quốc nhạy bén nhận ra sự khác thường của Kim Thái Hanh, cũng nhạy bén liên kết sự khác thường của Kim Thái Hanh với chuyện mình lên tin tức với nhau.
Âm nhạc trong xe vẫn đang vang vọng, là một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng. Điền Chính Quốc duỗi tay tắt nhạc, trong xe bỗng yên ắng. Điền Chính Quốc quay sang hỏi Kim Thái Hanh: “Anh thấy tin rồi à?”
Kim Thái Hanh ừ một tiếng.
“Em không có quan hệ gì với cô ấy.” Điền Chính Quốc nói.
Kim Thái Hanh lại ừ: “Về rồi nói.”
Thật ra Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghĩ tới việc Kim Thái Hanh sẽ thấy tin tức kia. Bình thường anh ấy bận rộn công việc như vậy, hơi sức đâu mà quan tâm scandal của người nổi tiếng. Hơn nữa chẳng bao lâu hotsearch đã bị gỡ xuống ngay, người thấy tin hầu như đều là mấy cô cậu thanh thiếu niên nghiện internet thường trú trên weibo. Mà Kim Thái Hanh khả năng là đến cái app Weibo còn không cài.
Điền Chính Quốc hơi hối hận vừa nãy không liếc qua tin tức ấy, ngay cả trên đó viết anh và Tôn Thư Dẫn như nào anh cũng không biết, chẳng rõ đã bịa đặt đến trình độ nào và Kim Thái Hanh đã thấy những gì rồi.
Kim Thái Hanh lại bật nhạc xe lần nữa. Mười lăm phút đồng hồ đi đường phát được bốn bài rưỡi. Mà Kim Thái Hanh vẫn im lặng nguyên cả chặng đường.
Điền Chính Quốc vốn là người ít nói. Kim Thái Hanh không nói chuyện, anh cũng chẳng vội vàng lên tiếng tự tìm không vui. Vậy nên cả hai duy trì sự im lặng đến tận khi về đến nhà.
Vào trong nhà, Điền Chính Quốc thấy một căn phòng đầy hoa, trên bàn trà, trên bàn ăn, tủ để đồ tại huyền quan,… Gần như nơi nào có thể đặt đồ đều đặt bình hoa, thậm chí Điền Chính Quốc còn thấy cả bó tuylip xanh anh bảo Ashley đặt tuần trước, đã héo.
Lão Bạch thấy người lạ nên đã chạy ra ban công trốn.
Kim Thái Hanh cởi áo khoác treo lên tường, tới trước mặt Điền Chính Quốc giúp anh cởi áo. Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo khoác măng tô dài màu xám đen, có phần tương tự với chiếc áo khoác trên người cô minh tinh trong tấm ảnh.
Kim Thái Hanh sờ cổ áo chiếc áo măng tô, biết rõ không phải cùng một chiếc nhưng vẫn cố ý hỏi: “Áo đưa cho cô minh tinh kia là áo này sao?”
Thoạt đầu Điền Chính Quốc chưa hiểu vấn đề, sau anh nhìn thẳng Kim Thái Hanh, hỏi: “Trên tin tức viết thế nào?”
Kim Thái Hanh cười chê, không đáp lời ngay. Anh vòng tay qua cổ Điền Chính Quốc kéo người tới trước mặt, hơi thở ấm áp khi nói chuyện phả vào mặt Điền Chính Quốc.
“Cục cưng, em là nhân vật chính trong đó mà còn hỏi anh tin tức viết thế nào sao?”
Giọng Kim Thái Hanh rất điềm đạm nhưng ánh mắt lại mang phần nào sắc bén, đang nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc.
“Em không thấy tin tức kia.” Điền Chính Quốc nói.
“Tôn Thư Dẫn tham gia tiệc tối cùng người giàu, nghi ngờ tình yêu bị phơi bày.” Kim Thái Hanh nhắc lại tiêu đề không sai một chữ nào.
Ảnh trong bài viết là ảnh gì, Điền Chính Quốc cũng đã đoán được đại khái.
Ngón trỏ Kim Thái Hanh nâng cằm Điền Chính Quốc lên, bảo: “Dân cư mạng nói em và cô minh tinh kia rất đẹp đôi.”
Mày Điền Chính Quốc hơi nhíu.
Không ngờ Kim Thái Hanh không chỉ thấy được hotsearch mà còn quét một lượt khu bình luận.
“Anh quan tâm bọn họ nói gì làm gì?” Nét mặt Điền Chính Quốc không vui, “Hay là anh không tin tưởng em?”
Ngọn lửa vô danh Kim Thái Hanh vất vả kìm nén lại bùng lên. Anh nắm cằm Điền Chính Quốc, hỏi ngược lại: “Ngay cả quyền tức giận anh cũng không được có?”
Giọng điệu của Điền Chính Quốc có chút nặng nề, chủ yếu là bởi vừa nãy Kim Thái Hanh im lặng trong xe cả một đường. Anh không chịu nổi cảm giác bị phớt lờ, bị lạnh nhạt này nên thái độ cũng căng lên, hơi cáu kỉnh.
Điền Chính Quốc nhìn nơi khác, cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình.
Đáng ra Kim Thái Hanh cũng không giận, chỉ đơn thuần là khó chịu. Dĩ nhiên anh tin tưởng Điền Chính Quốc, cũng dĩ nhiên anh biết cậu ấy và cô minh tinh kia chẳng phát sinh chuyện gì cả. Nhưng thái độ hiện tại của Điền Chính Quốc lại khiến anh hơi bức xúc.
Chẳng lẽ không thể hùa theo anh, nói mấy câu dễ nghe dỗ dành anh chút sao?
Người bị chụp ảnh trong scandal là ai chứ?
Kim Thái Hanh càng nghĩ càng bức xúc, thế là ôm cổ Điền Chính Quốc hôn lên. Môi Điền Chính Quốc rất mỏng, Kim Thái Hanh ngậm hai cánh môi cậu ấy, vừa liếm vừa cắn. Điền Chính Quốc kêu khẽ một tiếng, hơi thở rối loạn, thái độ có căng đến mấy cũng bị Kim Thái Hanh hôn mềm nhũn.
Lông mèo xù lên từ từ thu lại.
Kim Thái Hanh ôm eo Điền Chính Quốc, từng bước áp sát. Bước chân Điền Chính Quốc không vững, gần như bị Kim Thái Hanh nửa ôm nửa đẩy tới cạnh sô pha. Kim Thái Hanh cong đầu gối thúc nhẹ chân Điền Chính Quốc. Chân Điền Chính Quốc mềm nhũn, ngã xuống sô pha. Kim Thái Hanh khom người đè lên.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn anh, khàn giọng hỏi: “Em còn giận? Em giận cái gì?”
“Sao lúc trong xe anh không nói câu nào?” Hơi thở Điền Chính Quốc có phần nặng, “Có giận cũng không được không nói chuyện với em, em không thích như vậy.”
Lòng Kim Thái Hanh mềm xèo, cúi xuống hôn lên môi anh, “Anh không giận, cũng không phải không muốn nói chuyện với em.”
“Tôn Thư Dẫn là bạn em. Trước đây em và cô ấy từng có hôn ước nhưng ba năm trước đã huỷ bỏ rồi. Nhà họ Tôn và nhà họ Điền có quan hệ tốt đã lâu, bọn em lớn lên cùng nhau. Vì quan hệ thân thiết nhiều năm và còn đang duy trì hợp tác kinh doanh nên không có cách nào đoạn tuyệt quan hệ.”
“Em còn có vị hôn thê cơ.” Kim Thái Hanh vuốt ve cánh tay anh.
Điền Chính Quốc sửa đúng: “Hôn thê cũ.”
“Cô ấy có phải là người lần trước tới bệnh viện thăm em không?”
“Ừ.”
“Hôm qua em cho cô ấy mượn áo vì váy cô ấy bị rách.” Điền Chính Quốc ôm cổ Kim Thái Hanh, kề sát tai anh bảo, “Giờ anh ngửi thử xem trên quần áo em có mùi nước hoa phụ nữ không? Anh nghĩ là cái áo khoác trên người cô ấy tối qua sao?”
Kim Thái Hanh đỡ lấy eo Điền Chính Quốc, ngửi bên gáy cậu ấy, ừ: “Ngửi thấy rồi, bên trên chỉ có mùi của em.”
“Bây giờ còn nhiều thêm mùi của anh.” Điền Chính Quốc nửa ghẹo nửa không mà nói một câu.
Hơi thở của Kim Thái Hanh ngày một nóng. Hết thảy hơi nóng khi nói chuyện đều rót bên tai Điền Chính Quốc, “Điền Chính Quốc, có phải lần trước anh từng nói với em, lần tới anh sẽ không quản nhiều như vậy nữa không?”
“Biết tại sao lúc trên xe anh không nói câu nào không?” Một chân Kim Thái Hanh nửa quỳ giữa hai chân Điền Chính Quốc, tay chống trên sô pha, cúi đầu nhìn anh, “Bởi vì anh sợ anh sẽ không nhịn được bắt nạt em trên xe.”
Điền Chính Quốc nhíu mày. Kim Thái Hanh nở nụ cười, mơn trớn bờ môi anh, hỏi: “Có phải không thích từ “Bắt nạt” không?”
Anh hiểu rất rõ Điền Chính Quốc, bởi vì hiểu rõ nên biết làm sao để khơi dậy tâm tình của cậu ấy.
Điền Chính Quốc không đáp.
“Hay là anh đổi một từ khác nhé?” Kim Thái Hanh cong mắt cười, ““Chịch”?”
Mặt Điền Chính Quốc hơi biến sắc. Lỗ tai đỏ bừng vì sinh lý. Anh nhíu mày, nhỏ giọng gọi tên Kim Thái Hanh: “Kim Thái Hanh.”
Gọi tên đầy đủ có nghĩa là một lời cảnh cáo nhưng cảnh cáo này đối với Kim Thái Hanh mà nói chẳng có chút uy hiếp nào.
Đầu ngón tay Kim Thái Hanh chạm giữa răng môi Điền Chính Quốc, khẽ khàng vân vê cánh môi mỏng của cậu ấy, hỏi: “Anh hơn tuổi em, em cảm thấy gọi thẳng tên đầy đủ của anh như vậy có thích hợp không? Chủ tịch Điền?”
“Cục cưng, anh còn thích nghe em gọi anh là anh Kim.”
Điền Chính Quốc cắn đầu ngón tay anh.
Kim Thái Hanh bình tĩnh cười cười. Cái cắn này có khác gì mèo cắn đâu? Ê ê tê tê, chẳng đau chút nào. Anh nghiêng người, một tay kéo ngăn kéo bàn trà lấy bao cao su mua lần trước ra.
“Em muốn ở đâu?” Kim Thái Hanh hỏi, “Ở đây hay là về phòng?”
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh.
Anh biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Người trước mặt là Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh sớm muộn gì cũng sẽ đánh dấu lãnh thổ của mình.
Lát sau Điền Chính Quốc mới vắt tay che ngang mắt mình, khàn giọng bảo: “Về phòng.”
Điền Chính Quốc cảm nhận được hơi thở của Kim Thái Hanh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ấy, bước qua ranh giới lãnh thổ của anh, đồng thời cũng giao ra lãnh thổ của chính mình.
Cảnh báo: Khu vực tiếp theo là khu vực 18+, đề khị khách tham quan đủ tuổi mới được bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro