Chương 67: "Đeo kính rất nhã nhặn, ba mẹ anh nhất định sẽ thích."

Tối hôm đó, Điền Chính Quốc ngủ ở công ty. Lúc anh gọi điện cho Kim Thái Hanh là đang nằm trên giường. Thùng rác đầu giường có mấy tờ giấy ăn đã dùng bị ném vào đó.

Đáng ra Kim Thái Hanh sẽ không biết chuyện này nhưng Điền Chính Quốc lại cứ muốn gọi cuộc gọi ấy cho anh.

Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc có muốn tiếp tục nữa không. Điền Chính Quốc lặng im giây lát, đáp có.

“Mở video.” Kim Thái Hanh bảo, “Tiếp tục cho anh xem.”

Sau đó, Điền Chính Quốc mở camera lên. Kim Thái Hanh nhận ra bối cảnh trong video không giống nhà cậu ấy, cũng không phải căn hộ nơi cậu ấy thường sống, bài trí và đồ đạc trong phòng không giống.

Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc ở đâu. Điền Chính Quốc bảo ở công ty, trong phòng ngủ ở văn phòng.

“Điền Chính Quốc, cảm giác ở văn phòng và ở nhà có khác nhau không?” Kim Thái Hanh dùng chất giọng rất nhã nhặn hỏi Điền Chính Quốc nhưng câu hỏi lại hỏi vấn đề khiến người bối rối, “Cảm giác ở văn phòng tốt hơn sao?”

Kim Thái Hanh không muốn khiến Điền Chính Quốc bối rối, anh chỉ thích biểu cảm trên mặt Điền Chính Quốc khi anh trêu ghẹo cậu ấy thôi.

Điền Chính Quốc lúc nào cũng bình tĩnh, ngay cả khi bị Kim Thái Hanh trêu chọc thì ánh mắt anh cũng chỉ có sự thay đổi rất nhỏ.

À giọng cũng thay đổi, trở nên nghẹn ngào hơn. Anh nói Kim Thái Hanh nghe: “Cảm giác tốt nhất là lúc có anh.”

Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc tiếp tục để video cho anh xem. Điền Chính Quốc cũng thật sự “tiếp tục”.

Cuộc trò chuyện video kéo dài đến tận đêm khuya.

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh lái xe tới trụ sở tập đoàn Hoàn Hạ. Thật ra anh cũng chưa đến đây nhiều. Chẳng biết có phải Điền Chính Quốc đã dặn dò nhân viên từ trước không mà lúc anh từ ngoài đi vào trong toà nhà, một đường thông suốt.

Gần cuối năm, các công việc đều phải gấp rút hoàn thành, trong công ty bận rộn vô cùng, ngày nghỉ vẫn còn rất nhiều nhân viên tới tăng ca.

Nhân viên vào trong tòa nhà phải nhận diện khuôn mặt, còn cần phải quẹt thẻ. Nếu là người ngoài chưa có hẹn trước đều sẽ bị bảo vệ chặn lại. Kim Thái Hanh không mặc trang phục công sở, cũng không có thẻ nhân viên nhưng khi bảo vệ thấy anh bèn lập tức cho anh qua khiến một loạt nhân viên đang ngoan ngoãn quẹt thẻ sôi nổi quay sang nhìn.

Kim Thái Hanh tới quầy lễ tân bảo: “Tôi tìm chủ tịch Điền.”

Lê tân vội đáp: “Anh đợi chút nhé.” Dứt lợi gọi một cuộc đi, không bao lâu sau có một nhân viên xuống dẫn Kim Thái Hanh lên tầng.

Văn phòng chủ tịch không phải ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào. Đến tầng cao nhất, Ashley địch thân đến tiếp đón Kim Thái Hanh, dẫn anh tới phòng của Điền Chính Quốc.

“Chủ tịch Điền vẫn đang họp, anh ấy bảo để anh vào văn phòng nghỉ ngơi trước.” Ashley bảo, “Anh muốn uống gì không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Vâng, có gì thì anh cứ bảo tôi nhé, tôi ở ngay bên ngoài.”

Kim Thái Hanh ngồi trên sô pha một lúc, chẳng bao lâu sau nghe “Ting” một tiếng. Cửa tự động của văn phòng mở ra, bên ngoài có một cô gái trẻ dáng vẻ xinh xắn bước vào, tay đẩy một chiếc xe đẩy chứa đầy dụng cụ dọn dẹp. Trước lúc cô vào, Ashley đã bảo cô trước là trong phòng có khách của Điền Chính Quốc. Thấy Kim Thái Hanh, cô lịch sự cúi người một chút: “Tôi tới dọn dẹp vệ sinh.”

Văn phòng của Điền Chính Quốc có người chuyên phụ trách vệ sinh. Mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp trước khi trời sáng. Bởi đêm qua anh ngủ lại văn phòng nên hôm nay người tới dọn vệ sinh tới muộn hơn, chủ động đợi Điền Chính Quốc đi họp buổi sáng rồi mới tới.

Cô gái trẻ quét dọn một lượt, lau chùi rất cẩn thận, không bỏ qua xó xỉnh nào. Kim Thái Hanh nhìn xung quanh, chẳng biết căn phòng này còn chỗ nào cần dọn nữa, sạch đến mức mặt sàn còn phản quang sáng bóng kìa.

Cô gái trẻ lại nghiêm túc lau sàn nhà sáng bóng thêm hai lần nữa. Lau dọn xong văn phòng, cô đẩy xe vệ sinh tới phòng trong – phòng ngủ của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh chợt nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi cô: “Đó là nơi chủ tịch Điền nghỉ ngơi phải không?”

Người dọn vệ sinh dừng lại, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Hôm qua Điền Chính Quốc đã làm kha khá chuyện không phù hợp với trẻ em trong căn phòng đó, khả năng là trong đó vẫn còn dấu vết của những việc cậu ấy đã làm. Kim Thái Hanh còn lo cuộc sống riêng tư của Điền Chính Quốc bị phơi bày hơn cả Điền Chính Quốc. Tuy người dọn vệ sinh chắc chắn không thể ra ngoài nói bất cứ điều gì nhưng Kim Thái Hanh không muốn có người bước vào phòng ngủ của Điền Chính Quốc.

“Phòng đó cứ để lại đi.” Kim Thái Hanh bảo.

Người dọn vệ sinh đơ tại chỗ, không hiểu ý anh lắm. Cô chỉ biết người trước mặt này là khách của chủ tịch Điền nên hơi khó hiểu sao vị khách này lại lo nhiều như vậy.

“Tôi cần phải dọn dẹp cả văn phòng và phòng ngủ.” Người dọn vệ sinh bảo.

Kim Thái Hanh định bảo “Phòng ngủ để tôi dọn”, nhưng lại thấy nói vậy không hợp lắm, làm như vậy kì cục quá, người khác sẽ nghĩ anh bị khùng.

Đang nói chuyện thì Điền Chính Quốc trở lại. Anh biết Kim Thái Hanh đang đợi nên chủ động rút ngắn thời gian họp buổi sáng. Cô gái trẻ dọn vệ sinh thấy anh trở lại sớm thì có phần hốt hoảng bối rối.

“Chủ, chủ tịch Điền.” Cô gái trẻ lắp bắp.

Điền Chính Quốc ừ, ánh mắt thờ ơ nhìn qua. Cô gái trẻ không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu lí nhí: “Tôi chưa quét dọn phòng ngủ.”

Mặc dù ngày nào cô cũng tới quét dọn văn phòng chủ tịch nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Điền Chính Quốc trực tiếp trong vòng nửa năm qua. Từ khi nhận việc tới nay, số lần cô gặp Điền Chính Quốc có thể đếm trên đầu ngón tay.

Điền Chính Quốc đi về phía Kim Thái Hanh. Sống mũi anh gác một chiếc kính. Ánh mắt xuyên qua tròng kính mỏng, rơi trên người Kim Thái Hanh.

“Chủ tịch Điền, tôi tiếp tục vào dọn vệ sinh ạ?” Người dọn vệ sinh dè dặt hỏi một câu.

Điền Chính Quốc đang muốn mở miệng, Kim Thái Hanh đã bất ngờ đứng dậy, ghé tai anh nói nhỏ: “Quên hôm qua em làm gì trong phòng ngủ à?”

Điền Chính Quốc liếc anh một cái: “Em làm gì không phải đã phát sóng toàn bộ quá trình cho anh à?”

Kim Thái Hanh cười xuỳ một tiếng: “Anh không nói chuyện này.” Anh nghĩ ngợi giây lát, lời ít ý nhiều mà bảo: “Anh dọn phòng ngủ giúp em.”

Điền Chính Quốc ngơ ra, hiểu vấn đề rồi anh mới nhíu mày: “Làm sao? Anh sợ cô ta thấy cái gì không nên thấy à?”

“Em nói xem.”

“Thấy thì sao?” Điền Chính Quốc quan tâm.

Cô gái trẻ dọn vệ sinh nóng lòng đợi ở cửa phòng ngủ. Cô nghe chủ tịch và vị khách kia cứ thầm thì gì đó với nhau nhưng cô chẳng nghe rõ gì cả.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, quay lưng về phía người dọn vệ sinh: “Cô vào dọn đi.”

Cô gái trẻ nghe vậy lập tức đẩy cửa bước vào.

Kim Thái Hanh ngồi lại sô pha, hỏi Điền Chính Quốc: “Đêm qua chưa dọn gì đúng không?”

Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh sờ đùi anh: “Bác sĩ trở nên ngại ngùng như thế từ khi nào ấy, còn lo lắng người khác biết chuyện này?”

Kim Thái Hanh quay đầu sang nắm cằm anh, cong mắt cười:” Anh lo hình tượng chủ tịch Điền trong lòng nhân viên bị ảnh hưởng.”

“Đừng có lừa người.” Tay Điền Chính Quốc luồn vào áo khoác Kim Thái Hanh, ghé tai anh bảo: “Anh không thích người khác vào phòng em.”

Điền Chính Quốc rất hiểu Kim Thái Hanh. Anh ấy là người có ý thức lãnh địa rất mạnh, không thích nơi riêng tư bị xâm phạm. Anh đã coi nơi riêng tư của Điền Chính Quốc cũng thành nơi riêng tư của mình.

Một khi có người xông vào, anh sẽ khó chịu.

Kim Thái Hanh giữ tay Điền Chính Quốc lại, quay sang nhìn anh: “Biết rồi em còn để cô ấy vào.”

“Đây là công việc của cô ấy, phòng em không cần anh phải dọn.”

“Anh tự nguyện dọn.” Kim Thái Hanh nghịch ngón tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc kiểu lời cần nói không nói, lời không cần nói cứ nói, anh nhắc nhở Kim Thái Hanh: “Nhưng mà phòng em ngày nào cũng có người tới dọn dẹp, ngày nào cũng có người vào.”

Kim Thái Hanh bảo: “Hôm nay là tình huống đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?”

“Hôm qua em ở đây làm gì em tự biết.” Kim Thái Hanh giảm âm lượng: “Có cần vào ngửi xem có hay không mùi của em?”

Không lâu sau, cô gái trẻ dọn vệ sinh đỏ bừng hai tai ra ngoài. Cô đẩy xe vệ sinh tới trước mặt Điền Chính Quốc, hơi cúi người: “Chủ tịch Điền, tôi ra ngoài trước ạ.”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng. Cô gái trẻ không dám ngẩng đầu, nhanh chóng ra khỏi văn phòng.

Kim Thái Hanh nhéo nhéo tai Điền Chính Quốc, cười bảo: “Đúng là em không dọn dẹp chút nào thật. Em xem con gái nhà người ta đỏ mặt kìa.”

Điền Chính Quốc hừ nhẹ một tiếng: “Không phải bảo không thích người khác vào phòng em à, em thấy anh vui ghê nhỉ.”

“Ôi, sao em lại xấu thế này…”

Kim Thái Hanh đẩy người xuống sô pha hôn một hồi, hơi thở bất ổn: “Đổi nước hoa à?”

Điền Chính Quốc ừ.

Nước hoa này là mấy hôm trước Kim Thái Hanh mua cho Điền Chính Quốc. Anh tới trung tâm thương mại mua quần áo cùng Chung Ngôn, lúc đi ngang qua cửa hàng chuyên bán nước hoa thì ghé vào xem. Bình thường Kim Thái Hanh không bao giờ dùng nước hoa nên lúc ấy Chung Ngôn còn khó hiểu không biết sao đột nhiên anh lại vào xem, sau mới biết là Kim Thái Hanh muốn mua cho Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh không tìm hiểu gì về nước hoa. Tên cửa hàng chuyên doanh kia là gì anh còn không nhớ rõ, chỉ biết là một thương hiệu lớn. Anh ngửi mấy loại, cuối cùng chọn một loại mà anh thấy hợp với Điền Chính Quốc nhất.

“Em thích mùi này à?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Thích.” Điền Chính Quốc nheo mắt lại, “Anh thích mùi hương này?”

“Mùi hương gì?” Kim Thái Hanh quả thật không hiểu gì nhiều về nước hoa.

“Hương gỗ.”

“Không hiểu cái này.” Kim Thái Hanh bảo, “Anh chỉ thấy nó thơm, hợp với em.”

Kim Thái Hanh cọ chóp mũi bên tai Điền Chính Quốc, còn bảo: “Em xịt gì cũng thơm.”

“Ting” một tiếng, cửa bỗng mở ra. Kim Thái Hanh ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau với Trâu Minh đang đứng ngay cửa.

Trâu Minh tròn mắt: “Anh, anh ở đây à?”

Kim Thái Hanh buông Điền Chính Quốc ra. Điền Chính Quốc ngồi dậy từ sô pha, nhíu mày: “Ai cho cậu tự tiện vào đây?”

“Em gõ cửa rồi! Trong phòng không có ai đáp lại nên em tưởng không có ai. Ashley cũng không ở ngoài nên em tự vào.”

Có trách chỉ trách văn phòng Điền Chính Quốc quá lớn, sô pha cách cửa một khoảng kha khá, Điền Chính Quốc lại bận chim chim chuột chuột với Kim Thái Hanh nên căn bản chẳng chú ý tới tiếng gõ cửa bên ngoài. Trâu Minh biết mật mã khoá cửa, gõ cửa không ai trả lời, lại đang vội tìm đồ nên mở cửa vào luôn.

“Em cần vào tìm đồ.” Trâu Minh híp mắt cười bảo, “Ngại ghê, quấy rầy hai người.”

“Lấy cái gì?” Điền Chính Quốc tới trước bàn làm việc.

Trâu Minh đáp: “Bút máy của em hình như bị rơi ở đây, đó là Cừu Anh tặng em.”

Điền Chính Quốc cầm chiếc bút máy chưa từng thấy trong giá đựng bút lên. Trâu Minh vội nói ngay: “Chính là cái này.”

“Người khác đưa cho còn để lung tung?”

Trâu Minh bĩu môi: “Hôm qua bị anh mắng hồn em cũng bay mất một nửa, sức đâu để ý bút chỗ nào.”

“Anh mắng?”

“Anh không mắng nhưng cũng đủ làm em sợ chết khiếp.” Trâu Minh thò tay lấy bút. Hôm qua bị Điền Chính Quốc mặt lạnh tanh chỉ ra sai sót trong công việc, cậu mới phát hiện Điền Chính Quốc còn đáng sợ hơn cả ông ba cậu.

Cái loại cảm giác áp lực không giận mà vẫn đáng sợ này khiến cậu không dám thở mạnh.

Trâu Minh cầm bút máy hí hửng lùi ra cửa, nhìn Kim Thái Hanh bảo: “Bác sĩ Kim, đỉnh đấy, thế mà đè được anh em dưới thân.” Cậu bật ngón cái với Kim Thái Hanh, “Không hổ là anh.”

Điền Chính Quốc nhíu mày: “Cậu lại ngứa da à?”

“Em biến, hai anh cứ tiếp tục.” Trâu Minh xoay người chạy.

Kim Thái Hanh cười bước tới: “Cậu ta thế này mà bị em dọa sợ á? Anh thấy gan còn lớn lắm.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang ngồi ở bàn làm việc, đoạn rút điện thoại trong túi ra, bảo: “Anh chụp cho em tấm ảnh.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu: “Chụp làm gì?”

“Mẹ anh muốn nhìn mặt em.”

Điền Chính Quốc sửng sốt: “Anh nói rồi à?”

“Ừ, nói rồi, ba mẹ anh đều biết.”

Điền Chính Quốc gật đầu: “Chụp đi, chụp thế nào?”

“Em cứ ngồi đấy, thế là được rồi.”

Điền Chính Quốc định bỏ kính ra. Kim Thái Hanh ngăn lại, bảo: “Đừng bỏ, đeo kính rất nhã nhặn, ba mẹ anh nhất định sẽ thích.”

Điền Chính Quốc hừ một tiếng: “Không đeo kính thì ba mẹ anh không thích.”

Kim Thái Hanh nở nụ cười: “Sao em thích cắt câu lấy chữ thế hử. Em đeo kính đẹp, anh muốn lưu lại cái ảnh.”

Điền Chính Quốc không tự nhiên lắm nhìn camera, hỏi: “Xong chưa?”

“Xong rồi.” Kim Thái Hanh bảo, “Không đeo kính cũng chụp một tấm, cho họ xem em lúc không nhã nhặn.”

Điền Chính Quốc bị chọc cười, anh quay mặt đi bật cười một tiếng. Kim Thái Hanh chớp cơ hội nhanh chóng nhấn nút chụp hình, bức ảnh đọng lại nụ cười trong nháy mắt đó.

Điền Chính Quốc tháo kính xuống để anh chụp một thêm một tấm. Kim Thái Hanh không chịu dừng, lại muốn Điền Chính Quốc chụp chung với anh.

“Bác sĩ, anh ba mươi rồi đấy.”

“Ba mươi thì sao? Ba mươi thì không được chụp ảnh tự sướng à?” Kim Thái Hanh tới cạnh Điền Chính Quốc, cúi người xuống hỏi: “Chụp không?”

“Tuỳ anh.”

Kim Thái Hanh mở camera trước, hướng ánh sáng vào mặt anh và Điền Chính Quốc. Lúc nhấn nút chụp hình, Điền Chính Quốc quay sang hôn lên má anh một cái.

Bức ảnh mờ nhoè. Kim Thái Hanh quăng điện thoại lên bàn, choàng tay qua cổ anh, hôn đáp trả lên môi anh.

“Em chỉ giỏi cứng miệng.” Kim Thái Hanh vừa hôn anh vừa bảo, “Cũng chỉ lúc hôn em là mềm nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vui#về