Chương 2: Không bao giờ có chuyện không thể thành người yêu

"A lô, cô Pilin."

Tantiya trả lời cuộc gọi mà cô đã chờ đợi. Đã khoảng mười lăm phút kể từ khi cô quyết định gửi bản sửa đổi thiết kế mới nhất cho Phu nhân Wan thông qua thư ký của bà để phê duyệt thiết kế cuối cùng. Cô Pilin gọi lại để thông báo kết quả cho cô.

[Tôi gọi để thông báo với cô rằng Phu nhân Wan rất hài lòng với bản thiết kế này. Bà ấy không ngừng khen ngợi cô.]

"Điều đó có nghĩa là tôi có thể tiến hành bước tiếp theo không?"

[Vâng, cô Soul, cô có thể tiến hành. Phu nhân không có ý kiến phản đối.]

"Cảm ơn cô rất nhiều."

Nữ kiến trúc sư tài năng cảm ơn đầu dây bên kia vì đã giúp đỡ phối hợp. Cô Pilin cúp điện thoại sau khi truyền đạt thông điệp quan trọng. Trong khi đó, Tantiya vẫn ngồi ở quán cà phê đó, để cảm xúc lắng xuống.

Cô chuyên gia phong thủy rắc rối đó đã rời đi khoảng nửa giờ trước, để lại một cái ống hít thảo dược màu xanh lá cây rực rỡ như một vật kỷ niệm. Tantiya nhặt ống hít phiền phức đó lên, phiền phức như chính chủ nhân của nó, và nhìn chằm chằm vào nó.

Người phụ nữ thản nhiên ném ống hít vào ba lô, rồi cất sổ tay cùng bản phác thảo vào tập hồ sơ sau khi hoàn tất công việc. Tantiya định trở về nhà, thầm mong được ngủ bù sau hơn hai mươi bốn giờ gần như không chợp mắt.

"Quá tệ, tôi sẽ không cần nó."

Điều tương tự cũng xảy ra với danh thiếp của Renita, do Oyl – điều phối viên cấp dưới của cô – đưa cho Tantiya. Cô vò nát tấm danh thiếp của vị chuyên gia phong thủy rắc rối và vứt thẳng vào thùng rác trước quán cà phê mà chẳng suy nghĩ nhiều. Giờ đây, tấm danh thiếp đã hoàn toàn vô dụng, bởi họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Không chỉ vậy, nữ kiến trúc sư tài năng không ngần ngại chặn số điện thoại mà cô đã gọi hôm nay, yêu cầu họ gặp nhau, để đảm bảo cô gái không thể liên lạc với mình thêm lần nào nữa.

"Tạm biệt cô, cô chuyên gia phong thủy bé nhỏ!"

.
.

"Mẹ cứ tưởng hôm nay con đã ăn ngoài rồi, nên con gọi mẹ là để không phải chuẩn bị bữa tối."

"Con muốn mang chút đồ ăn ngon về nhà để có thể cùng mama thưởng thức.

"Con có thể ăn hết đống này không? Con mua nhiều quá, sẽ lãng phí tiền bạc lắm, con yêu."

"Hôm nay là một bữa ăn đặc biệt, Mama. Coi như là một lễ kỷ niệm công việc của con diễn ra tốt đẹp, không có bất kỳ vấn đề gì."

"Công việc khó khăn mà con đã than phiền hôm qua sao?"

"Vâng, vì hôm nay con bước ra khỏi nhà bằng chân trái, công việc cuối cùng đã được chấp thuận."

Renita khoe khoang với mẹ, khoe về kỹ năng và vận may của mình. Mặc dù có một số điều vượt quá mong đợi của cô, và một số điều không diễn ra như kế hoạch hôm nay. Tuy nhiên, cuộc gặp của cô với cô kiến trúc sư kia đã không tệ hay căng thẳng như hôm qua.

Thật tốt là hôm nay cô và cô Tantiya đã đạt được thỏa thuận chung về ngôi nhà mới của Phu nhân Wan. Vì vậy, sẽ không cần cô và cô kiến trúc sư phải gặp nhau nữa sau chuyện này.

Renita chợt nhớ ra điều mà cô chưa từng nói với người phụ nữ kia: tướng mặt của cô kiến trúc sư, ngoài việc thiếu kiên nhẫn và thẳng thắn, còn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, cô ấy còn cố tình làm Renita bực mình với khuôn mặt nghiêm nghị ấy.

Renita gần như không thể chịu nổi cô ấy; công việc cho Phu nhân Wan đã quá đủ căng thẳng. Vì vậy, từ nay trở đi, cô chỉ hy vọng sẽ không phải tình cờ gặp lại hay hợp tác với cô kiến trúc sư này nữa.

"Mẹ rất mừng cho con. Xinxin của mẹ là tuyệt vời nhất."

"Con được như vậy là nhờ mama đó."

"Ôi, mẹ không giỏi đến thế đâu. Con có lẽ có được trí tuệ và tài năng từ phía bố con."

"Mẹ đừng nói về ông ấy được không, Mama? Con nghĩ con có lẽ có được từ ông ngoại."

Cô gái xinh đẹp cố gắng làm giảm bớt căng thẳng khi những lời nói của cô vô tình khiến cuộc trò chuyện trở nên khó xử và làm mẹ cô không thoải mái. Cô chủ động đổi chủ đề, rủ mẹ cùng dùng bữa tối. Cô chọn cách bỏ qua những điều mình không muốn thừa nhận và nói về...

Bởi vì từ khi còn bé, Mama luôn là người duy nhất trong đời cô.

Sau đó, Renita nằm xuống chiếc giường rộng, mệt nhoài và đầy lo lắng. Trước mặt mẹ, cô vẫn tỏ ra vui vẻ, không chút ưu phiền. Nhưng khi chỉ còn một mình, những chủ đề từ cuộc trò chuyện trước đó vẫn quay quắt trong đầu, khiến cô không khỏi bận tâm.

Chủ đề về người đàn ông mà cô không muốn gọi là bố...

Ông Vitaya, ông trùm giàu có với tài sản hàng tỷ đô la, được kính trọng trong các giới xã hội của mình. Ông nổi tiếng là người hào phóng, luôn sẵn lòng giúp đỡ và đóng góp cho cộng đồng. Nhưng đối với cô và mẹ, ông chưa bao giờ dành thời gian hay quan tâm chăm sóc. Thứ duy nhất ông trao cho họ chỉ là ngôi nhà nhỏ mà họ đang sống...

Và cái họ Rungruenamporn đã gắn bó với cô từ ngày cô chào đời...

Cô đã từng đề nghị mẹ đổi họ ngay khi đủ tuổi hợp pháp, tuyên bố rằng cô muốn dùng họ của Mama và ông ngoại nhiều hơn.

Nhưng dường như đây là điều duy nhất Mama kiên quyết không chấp nhận. Vì vậy, cái họ bị "ruồng bỏ" này thường khiến cô nhận được những câu hỏi kỳ lạ từ người khác.

Người ta hỏi cô có liên quan gì đến gia đình giàu có đó không, cô thuộc về phía nào trong gia đình mà lại mang cùng họ? Một số người thậm chí tiếp cận cô chỉ để hy vọng nhận được đặc quyền khi quen biết ai đó trong gia tộc. Nhưng sau khi cô thẳng thắn trả lời rằng không biết và hoàn toàn không có quan hệ gì với ông trùm Vitaya hay gia đình ông ta, hầu hết đều tự động rút lui.

Renita không mảy may quan tâm đến việc giữ thể diện hay che giấu xuất thân. Những ngày này, cô chỉ chăm chỉ làm việc, tiết kiệm để hiện thực hóa ước mơ xây một ngôi nhà mới cho mẹ—một ngôi nhà hoàn toàn được dựng nên từ sức lao động của chính cô, không nhờ đến tiền bạc của bất kỳ ai khác. Ngay sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, cô đã từ chối mọi sự hỗ trợ tài chính từ ông trùm Vitaya. Cô hoàn toàn có thể tự lo cho mẹ.

"Mama, lẽ ra không nên nhắc đến ông ấy và làm hỏng bữa ăn."

Cô gái xinh đẹp từ từ nhắm mắt lại, hy vọng chợp mắt một chút để xua tan cảm giác buổi tối đang dần trở nên nặng nề. Cô tin rằng chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai thức dậy, sự tươi sáng mỗi ngày vẫn sẽ trở lại, cuốn trôi hết những u ám hôm nay.

Nhưng trước khi kịp chìm vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở về thực tại. Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc của người vô cùng quan trọng hiện trên màn hình, Renita lập tức bật dậy và nhanh chóng nhận cuộc gọi giữa đêm của Phu nhân Wan.

"Phu nhân Wan, chào buổi tối."

[Sư phụ phong thủy Xinxin, tôi phải xin lỗi vì đã gọi cho cô vào giờ này. Nhưng tôi lo lắng quá, nếu tôi đợi đến sáng mai, tôi sẽ không thể ngủ được.]

"Có chuyện gì khiến bà lo lắng sao, Phu nhân Wan?"

[Đó là về bản thiết kế của cô Soul. Lúc đầu, tôi rất hài lòng với nó. Nhưng khi tôi suy nghĩ kỹ, tôi muốn điều chỉnh một chút mặt tiền phía trước nhà và khu vườn bên cạnh đài phun nước mới. Vì vậy, tôi muốn hỏi ý kiến Sư phụ Xinxin trước.]

Điều gì đã khiến Phu nhân Wan thay đổi ý định lần thứ một triệu này?

Chắc chắn là do cô, cô kiến trúc sư. Cô đúng là cái nam châm hút xui xẻo mà!

"Nhưng thiết kế ngôi nhà của bà hiện đã phù hợp với phong thủy rồi. Nếu bà thay đổi nó một lần nữa, nó có thể thay đổi phong thủy của ngôi nhà từ tốt sang xấu. Vận may của bà có thể tan biến, Phu nhân Wan."

[Cô thực sự nghĩ vậy sao, sư phụ phong thủy Xinxin?]

"Vâng, với tư cách là một chuyên gia phong thủy, tôi phải đề xuất phong thủy tốt nhất cho bà, Phu nhân Wan."

[Nhưng tôi có thể chỉ thay đổi đài phun nước thôi không? Tôi muốn thay đổi nó từ hình rồng thành hình thiên nga. Để nó có thể duyên dáng như tôi. Xin cô kiểm tra phong thủy và nói với cô Soul giúp tôi. Tôi chỉ làm phiền cô bấy nhiêu thôi.]

"Khoan đã, tại sao bà không tự gọi cho kiến trúc sư về việc này? Bà là người đã thuê cô ấy..."

[Tôi sợ chúng tôi sẽ không hiểu nhau. Nếu là cô, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu. Nên nhờ cô nói giúp tôi, được không?]

"Nhưng..."

[Về chi phí kiểm tra lại phong thủy, tôi sẽ thanh toán toàn bộ. Cô có thể liên hệ thư ký của tôi để bàn chi tiết.]

"Tất nhiên rồi, thưa bà. Tôi sẽ lo việc đó."

Niềm đam mê công việc của cô, dĩ nhiên, được tiếp thêm sức mạnh bởi những con số. Và Phu nhân Wan lại là kiểu khách hàng trong mơ: giàu có, hào phóng, thanh toán nhanh gọn, ngân sách gần như vô hạn. Với nguồn lực đó, cô có thể biến căn nhà thành bất cứ thứ gì chủ nhân mong muốn—thậm chí thành cả một biệt thự xa hoa nếu bà yêu cầu. Vì vậy, việc phải gọi cho cô kiến trúc sư kia để báo những yêu cầu mới cũng chỉ là một phần công việc mà thôi.

"Cố lên, Xin. Nếu phải gặp lại nhau... thì cứ chịu đựng đi. Vì công việc mà."

Renita tự nhủ như vậy, rồi lướt qua danh sách cuộc gọi đến – đi gần đây. Ánh mắt cô dừng lại ở một dãy số không lưu tên, nhưng cô nhớ rất rõ. Là số của người phụ nữ nóng nảy mang tên Tantiya.

Cô liếc sang chiếc đồng hồ đặt cạnh giường. Hơn 10 giờ tối rồi. Nhưng dù muộn, cô vẫn quyết định gọi. Cô thà báo ngay còn hơn để sáng mai bị người kia cằn nhằn vì thông báo trễ khiến phải sửa bản thiết kế trong tình trạng vội vàng.

"Cái gì thế này? Cô ấy chặn số của mình à?"

Không muốn vội vàng kết luận, Renita thử gọi lại vài lần. Nhưng mỗi lần đều vang lên một âm báo kỳ lạ—không phải tín hiệu máy bận, cũng chẳng phải tiếng thông báo thiết bị đã tắt. Cứ như số của cô... bị tống vào một chiều không gian khác.

"Được lắm. Cô định chơi kiểu này phải không? Hay lắm. Cô chặn tôi? Tôi cũng chặn cô luôn!"

.
.

"Tôi sẽ nói chuyện này với Phu nhân Wan."

"Chị không thể, P'Soul. Nếu em để chị gặp khách hàng trong trạng thái này, chị sẽ gây gổ với người ta mất."

Tantiya nhìn hai cấp dưới trong đội, những người đã cố gắng hết sức để làm cô nguôi giận. Vấn đề là, sau khi cô vừa hoàn tất dự án của Lady Wan hôm qua và bàn giao cho các đội khác tiếp tục xử lý phần việc còn lại, buổi sáng tươi đẹp của cô lại chẳng kéo dài được bao lâu.

Đến chiều, cô nhận tin dữ: phải bắt đầu lại từ đầu lần thứ n—chỉnh sửa bản thiết kế theo đúng ý thích thất thường của Phu nhân Wan.

Đến nước này, cô còn muốn đem luôn bản thiết kế "ngôi nhà siêu thực trong mơ" ra trình bày cho rồi.

"Giờ thì em biết tại sao P'Chok lại vui mừng khôn xiết khi chị nhận công việc này, P'Soul," Mim chép miệng.

"Đúng đó Mim, kiểu như anh ta thoát được kiếp nạn vậy," Oyl thêm vào.

"Chị sẽ không thay đổi nó nữa," Tantiya tuyên bố. "Chị đã nói với bà ấy đây là lần cuối cùng. Cứ bảo sếp tìm người khác để giám sát dự án này đi."

"Nếu chị không nhận, không ai khác trong công ty chúng ta dám nhận đâu."

"Chị nghe này, P'Soul, bình tĩnh lại và thử hỏi ý kiến cô chuyên gia phong thủy trước đi. Cô ấy có thể thuyết thực được Phu nhân Wan," Mim gợi ý.

"Ừ ha. Chị còn giữ thông tin liên lạc của cô ấy mà, phải không?" Oyl hỏi.

Nữ kiến trúc sư tài năng lấy điện thoại ra sau khi Mim và Oyl thuyết phục cô thử liên lạc với cô chuyên gia phong thủy rắc rối. Sau đó, cô thản nhiên thú nhận với hai người: "Chị đã chặn số của cô ấy từ hôm qua rồi."

"Cái gì? Chị cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy sau khi xong việc luôn à?" Oyl thốt lên.

"Thì chị cứ nghĩ dự án kết thúc thật rồi. Ai mà ngờ Phu nhân Wan lại thay đổi ý định nữa chứ?"

"Vậy thì bỏ chặn và gọi cho cô ấy nhanh lên trước khi sếp quay lại công ty và nhận thêm một cuộc gọi than phiền từ Phu nhân Wan," Mim khuyên.

"Chị gọi không được; nó cứ đổ chuông như thế này này. Có lẽ đường dây bận?" Tantiya nói rồi bật loa ngoài cho Mim và Oyl nghe tín hiệu ở đầu dây bên kia.

Sau đó, nhà thiết kế nội thất cấp dưới mới giải thích sự thật: "Nghĩa là chị cũng bị chặn rồi."

"Mim, em đang nói rằng cô chuyên gia phong thủy đó chặn số chị hả?" Tantiya chết lặng.

"Vâng, có vẻ là vậy đó P'Soul," Mim xác nhận.

Cô chuyên gia phong thủy Renita đó còn thâm độc hơn cô nghĩ!

.
.

"Chào chuyên gia phong thủy Xinxin," Mim chào.

[Cô Monpaltra, đúng không? Cô đã liên hệ với tôi qua chat của fanpage hôm qua.]

"Vâng, sư phụ Xinxin, cô có thể gọi tôi là Mim."

[Được rồi, cô Mim. Hôm qua cô muốn hỏi về phong thủy nhà ở phải không? Cô có thể nói rõ hơn ngoài những gì đã nhắn trước đó trong chat. Trao đổi trực tiếp thế này sẽ thuận tiện hơn.]

"Thực ra, tôi liên hệ với cô thay mặt cho tiền bối của tôi. Chuyện là một tiền bối ở nơi làm việc của tôi muốn hỏi ý kiến cô nhưng không biết làm thế nào để liên lạc với cô, nên tôi mới tìm đến cô."

[Nhưng nếu cô ấy muốn thuê tôi kiểm tra phong thủy, tiền bối của cô có thể liên hệ với tôi qua trang, phải không?]

"Cô ấy đã thử rồi. Nhưng có vẻ như cô đã chặn số của cô ấy, sư phụ Xinxin."

.
.

"A, chị ấy đến rồi. Đây là P'Soul. Em nghĩ hai người chắc từng gặp nhau rồi," Mim nói, giới thiệu tiền bối của mình.

Tất nhiên là gặp rồi...

Cái cô kiến trúc sư nóng tính này đúng là có cái tướng mặt khiến người ta phát bực thật!

"Nếu tôi biết ngay từ đầu cô Monpattra là nhà thiết kế nội thất cấp dưới trong công ty cô, tôi đã không lãng phí thời gian nói chuyện với cô ấy rồi," Xinxin nói, giọng lạnh lùng.

"Vậy tại sao cô lại chặn số của tôi? Nếu tôi có thể liên lạc với cô, chúng tôi đã không cần phải gặp mặt trực tiếp," Soul bật lại.

"Tại sao cô không tự hỏi mình trước đi, cô kiến trúc sư? Cô là người chặn số của tôi trước."

"Cô biết à?"

"Tất nhiên. Tôi không ngốc. Cô chặn tôi thì tôi chặn lại—đơn giản vậy thôi."

Renita nhìn thẳng vào nữ kiến trúc sư—người hôm nay ăn mặc chỉnh tề hơn hôm qua. Vẫn chiếc áo khoác jean cũ, nhưng sơ mi màu kem và quần jean xanh đậm thì ít xui xẻo hơn bộ đồ đen kịt hôm trước.

Mà hôm nay lại là thứ Bảy—màu xanh lá mới là màu xui. May mà cô ấy không mặc.

"Cô đã nghe tin từ Pilin chưa? Phu nhân Wan muốn thay đổi thiết kế nữa," Tantiya hỏi.

"Thì sao? Đó là việc của cô, không phải của tôi. Công việc hong thủy của tôi đã xong rồi. Phần việc còn lại là của cô, cô kiến trúc sư," Renita nói một cách thờ ơ.

"Sao lại không liên quan đến cô? Phu nhân Wan nói rằng tôi nên thay đổi nó theo lời khuyên của cô," Tantiya nói, cố gắng kiềm chế sự khó chịu của mình.

"Cô bịa chuyện."

"Bịa cái gì?

Cô uống ly cà phê tôi mua, thì cô phải giúp tôi."

"Trời ạ, ly cà phê có chín mươi ba baht thôi. Tôi đưa cô một trăm, cô khỏi thối lại cũng được—coi như đường ai nấy đi."

"Cô Renita, rốt cuộc cô muốn điều kiện gì để giúp tôi hoàn thành bản thiết kế căn nhà?" Tantiya hỏi, giọng đã thấm mệt sau chuỗi ngày chỉnh sửa không hồi kết.

Cô không muốn lãng phí thêm thời gian chỉ cho một dự án này làm chậm trễ lịch trình các dự án khác của cô. Nếu dựa vào cô chuyên gia phong thủy này là cách duy nhất để chấm dứt sự hỗn loạn trong cuộc sống và công việc của cô, cô cũng đành chịu.

"Cô Renita?" Tantiya gọi lại. "Đó không phải tên cô à?"

"Đúng, nhưng cô chưa từng gọi tên tôi bao giờ."

"Tôi đang gọi đây."

"Nghe tốt hơn khi cô gọi tôi là 'cô chuyên gia phong thủy đó'."

"Tên tôi là Tantiya."

"Tôi biết. Sao phải nhắc lại?"

"Để phòng khi cô muốn gọi tên tôi, thay vì 'cô kiến trúc sư' như thường lệ."

"Thôi khỏi. Tôi quen gọi 'cô kiến trúc sư' rồi."

Renita vốn nghĩ rằng chẳng còn lý do gì để họ gặp lại nhau nữa. Ba lần chạm mặt vừa rồi đã quá sức ngoài dự đoán của cô rồi. Thế nên cái tên Tantiya chẳng phải thứ quan trọng hay cần thiết để cô phải nhớ.

Hơn nữa, cô đã quen miệng gọi người kia là "cô kiến trúc sư"; đổi cách xưng hô bây giờ phiền phức lắm.

"Sao cũng được, hãy đi thẳng vào vấn đề. Cô muốn gì để đổi lấy chịu xem lại bản thiết kế cần chỉnh sửa?" Tantiya hỏi thẳng.

"Tiền."

"Bao nhiêu?"

"Hai mươi ngàn baht."

"Nhiều quá rồi đấy. Cô định chặt chém tôi à?"

"Thế à? Tôi tính giá như tính cho Phu nhân Wan thôi mà."

"Nhưng cô đã lấy tiền của Phu nhân Wan rồi. Sao còn đòi thêm ở tôi? Vậy chẳng phải quá lời cho cô sao?"

"Cô hỏi tôi muốn gì, thì tôi trả lời thế thôi." Renita phản pháo.

Đối với sư phụ Xinxin, thời gian rất quý. Ai lại đi cho lời khuyên miễn phí khi bản thân còn phải dành công sức học hỏi và thực hành đủ loại bộ môn phong thủy? Lần trước giúp cô kiến trúc sư mà không lấy một đồng xem như đã "rộng lượng" lắm rồi. Cô cũng cần kiếm sống chứ.

"Hai ngàn baht—giá cuối cùng."

"Trời ơi, mặt cô dày thật đấy, mặc cả kiểu này luôn được à?"

"Tôi có nhiêu đó thôi. Không trả hơn được."

"Vậy bao giờ cô muốn gặp? Tuần này lịch tôi kín mít rồi, chẳng chen thêm lịch nữa được."

"Vậy phải làm hôm nay. Tôi còn cả đống việc. Tôi không muốn dự án của Phu nhân Wan làm chậm trễ hết tất cả," Tantiya thúc giục.

"Hôm nay?" Renita lẩm bẩm, cân nhắc đề nghị của cô kiến trúc sư.

Cô biết Tantiya vốn dĩ là người thiếu kiên nhẫn. Mặc dù họ chỉ gặp nhau vài lần, cô có thể cảm nhận được điều đó từ lần gặp đầu tiên. Ngay khi cô đang đưa ra quyết định, một tin nhắn từ mẹ cô đến, nhắc nhở cô về một điều gì đó khiến quyết định của cô dễ dàng hơn.

"Được. Nhưng tôi muốn thêm một bữa tối miễn phí vào thỏa thuận."

"Chốt luôn," Tantiya đồng ý ngay lập tức, không cần suy nghĩ.

Cô từ chối tạo cơ hội cho cô chuyên gia phong thủy rắc rối này cơ hội đổi ý hay làm giá thêm lần nữa. Chỉ để Mim hẹn được cuộc gặp hôm nay đã đủ khổ rồi—chưa kể đến việc cô chuyên gia phong thủy định bỏ đi ngay khi vừa thấy mặt cô. Đúng là, ngay từ đầu, lĩnh vực công việc của họ đã không hợp nhau.

Nhưng cô cũng không ngờ là... hai người lại khắc khẩu đến mức này.

.
.

"Vào đi."

"Cô đang dụ tôi vào đấy à, cô kiến trúc sư?"

"Tôi có vẻ là người rảnh để đùa giỡn mấy chuyện nhảm đó không?" Tantiya bực bội đáp lại.

Cô liếc nhìn Renita, người đang theo sau mình với vẻ cảnh giác. Cô gái ấy rõ ràng tò mò về nơi lần đầu ghé đến. Nhưng vì Tantiya đã cân nhắc kỹ—nhà cô là chỗ thuận tiện nhất để vừa ăn tối vừa bàn công việc theo đúng thỏa thuận mà Renita đã đưa ra—cô không làm gì trái điều kiện cả.

"Nhà ai đây?" Renita hỏi.

"Nhà tôi."

"Thế sao lại dẫn tôi đến nhà cô? Cô thật sự định dụ tôi vào đây để làm gì đó với tôi đúng không!"

"Cô nghĩ cái gì vậy? Ai mà muốn làm gì cô chứ?"

Nếu "làm gì đó" ý cô ta là bóp cổ và giật phăng búi tóc vì độ gây ức chế thì... ừ, cũng không phải là không có khả năng. Bởi vì cô chuyên gia phong thủy rắc rối này quá trời phiền phức và toàn gây chuyện.

Cái búi tóc mà Renita lúc nào cũng buộc gọn trên đầu trông y như mấy búp bê có búi tóc dùng làm bùa may mắn vậy. Lần nào gặp cũng y chang một kiểu, như thể cô ấy chỉ biết buộc mỗi kiểu đó. Thi thoảng Tantiya chỉ muốn giật phăng nó xuống, vì từ buổi đầu gặp nhau cô gái này đã khiến người ta muốn nổi điên.

"Ngồi đây đợi. Tôi lên lầu lấy laptop xuống."

"Chủ nhà gì mà không rót nổi cho khách ly nước lạnh trước khi đi vậy?"

"Cô đúng là đòi hỏi quá đáng."

"Vậy tôi về đây."

"Rồi rồi. Cô muốn uống nước hay nước trái cây?"

"Gì cũng được. Tôi không kén chọn."

Renita ngồi xuống sofa và liếc nhìn nữ kiến trúc sư, người đang len lén liếc cô từ phía bên kia. Nhưng ánh mắt sắc bén của Renita đương nhiên không bỏ sót điều đó. Chẳng bao lâu sau, Tantiya quay lại với một ly nước và một chiếc cupcake mà cô thậm chí không hề yêu cầu, đặt trước mặt Renita rồi đi thẳng lên tầng hai, để cô lại một mình.

Renita: Xin lỗi mama. Con có việc gấp. Hôm nay con về rất trễ.

Cô gái xinh đẹp gõ dòng tin nhắn trả lời sau khi mẹ hỏi cô sẽ về nhà lúc nào. Người phụ nữ lớn tuổi mong cô về nhà để ăn tối cùng người đàn ông mà Renita luôn tìm cách tránh mặt. Dù ông ta một năm chỉ ghé thăm vài lần, nhưng mỗi lần như vậy, ông trùm Vitaya đều chẳng thể gặp được Renita.

Đó cũng là lý do cô lập tức nhận lời mời của cô kiến trúc sư mà chẳng cần suy nghĩ nhiều. Dù làm việc chung với người phụ nữ đó khiến cô đau đầu, như vậy vẫn còn hơn phải về nhà đối mặt với rắc rối của mình. Cô không muốn đặt bản thân vào một tình huống khó chịu.

"Chào buổi tối."

"Ô? Ở đây có ai thế này?"

"À... Cô kiến trúc sư đưa cháu đến đây, thưa dì," Renita đáp lại đầy lúng túng khi người xuất hiện trước mắt không phải là cô kiến trúc sư—người đưa cô về đây bảo cô ngồi đợi—mà là một người phụ nữ trông còn lớn tuổi hơn cả mẹ cô. Renita đoán rằng đó có lẽ là mẹ của kiến trúc sư.

"Ồ, Soul đưa cháu tới chơi nhà à?"

"Dạ, vâng ạ. Cháu đi cùng cô ấy... nhưng cháu không chỉ đến chơi, cháu..."

"Cháu là bạn gái của Soul, đúng không?"

"Dạ... gì ạ?"

"Cháu xinh lắm, cô bé."

Con với cô kiến trúc sư không hẹn hò đâu ạ!

Điều đó là không thể mà, dì ơi. Dù rất muốn cảm ơn vì lời khen, Renita hiểu rằng cô phải nhanh chóng đính chính trước khi người phụ nữ kia hiểu lầm thêm.

"Mẹ! Mẹ về khi nào vậy?"

"Thật là táo tợn, Soul. Con đưa bạn gái về đây để gây bất ngờ cho mẹ, phải không?"

"Cái gì? Không phải đâu, mẹ..."

"Không phải đâu ạ, dì. Con với cô kiến trúc sư không phải như vậy, chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Con chỉ là một chuyên gia phong thủy, con đến để bàn công việc với cô ấy."

Tantiya nhìn chằm chằm Renita—người đang vội vàng giải thích với mẹ mình. Cô gái nói nhanh đến mức như đang đọc rap. Vốn dĩ Renita đã là kiểu người hay nói và nói rất nhanh, nhưng bị hiểu lầm thành bạn gái của Tantiya thì chắc chắn đủ để khiến cô bối rối mà tuôn ra một tràng dài.

Tất nhiên, bản thân Tantiya cũng không muốn mẹ mình hiểu lầm cái kiểu "kỳ quặc" đó. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi việc cô và cô chuyên gia phong thủy rắc rối này có thể hòa thuận lâu dài, chứ đừng nói đến chuyện trở thành... người yêu.

.
.

"Cô cho tôi xuống đây được rồi," Renita nói.

"Đây là nhà cô à?"

"Không phải. Nhà tôi ở sâu hơn trong con hẻm kia. Tôi phải đi bộ thêm một đoạn. Nhưng tôi không muốn gia đình thấy tôi không đi taxi về."

"Được. Tôi thả cô ở đây. Và đây là hai nghìn baht tiền công của cô."

Renita nhìn hai tờ một nghìn baht mà cô kiến trúc sư lấy từ ví đưa cho mình trước khi xuống xe. Từ những gì cô quan sát được, chiếc ví đó chẳng dày chút nào—không giống ví của Phu nhân Wan hay những khách hàng giàu có khác là bạn của cô Jitsamorn. Renita thật sự không nỡ "lấy đủ" như ban đầu định làm.

"Cô giữ lại đi."

"Hả? Đó là tiền chúng ta đã thỏa thuận."

"Cô cho tôi đi nhờ xe về cũng không nằm trong thỏa thuận."

"Tôi chỉ không muốn bị mẹ càm ràm khi về thôi."

"Mẹ cô có vẻ hiền. Không giống cô."

"Cô nói gì cơ?"

"Tôi sẽ nhận bữa tối mẹ cô nấu và tiền taxi tôi tiết kiệm được coi như là tiền công."

"Tùy cô. Đừng đòi hỏi thêm sau này."

Tantiya cất tiền lại vào ví khi Renita từ chối. Cô cũng chẳng muốn ép, vì bản thân không muốn phí tiền. Renita đã nói vậy thì xem như hai bên chẳng ai nợ ai.

"Chúc cô may mắn với công việc của Phu nhân Wan. Và nếu muốn mọi thứ suôn sẻ... thì cô nên tin vào màu may mắn trong ngày, cô kiến trúc sư."

"Tôi đã nói với cô, mấy thứ đó chỉ là vô nghĩa."

"Nếu cô không tin, tùy cô. Tôi đi đây. À, mong là chúng ta không gặp lại nhau nữa."

"..."

Mới ba lần thôi mà Renita đã chán nhìn mặt cô kiến trúc sư đến tận cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro