Chương 7: Ánh sáng soi đường, nhưng trái tim còn bất định

"Chị đi bao xa để đón cô Xinxin vậy, P'Soul?"

"Sao vậy, Mim? Oyl ăn hết mọi thứ trên bàn rồi à?"

"Chưa đâu, em ngăn cậu ấy lại rồi. Em bảo cậu ấy đợi hai người quay lại đã."

Renita chú ý đến cuộc trò chuyện. Cô kiến trúc sư độc ác không đợi cô đi bộ cùng, mặc dù cô ấy đã đi đón cô. Khi người phụ nữ thấy cô đi theo sát, cô ấy liền tăng tốc. Vì vậy, cô chỉ có thể để cô 'sư tử cái' đi bộ về nhà hàng trước trong khi cô đi bộ chậm rãi phía sau.

"Vì mọi người đã ở đây hết rồi, chúng ta ăn thôi. Tôi đói đến mức có thể ăn hết một con ngựa."

"Cô muốn ngồi trong hay ngoài?"

"Trong, nhưng tôi thà không ngồi gần cô, cô kiến trúc sư."

"Tôi cũng không muốn ngồi cạnh cô."

"Vậy thì đổi chỗ đi, Soul. Em có thể ngồi cạnh cô chuyên gia Phong thủy xinh đẹp Xinxin."

"Không cần, ngồi yên đó đi, Oyl." Tantiya nhìn Oyl, người lại đứng dậy.

Lần này cấp dưới của cô ý thức rút lui để tránh gây ồn ào. Sau đó Tantiya đi đến ngồi cạnh Renita, nhưng người phụ nữ lại dịch ghế ra xa như thể cô ấy vẫn còn khó chịu với cô. Hôm nay cô ấy ăn mặc đẹp thật, nhưng vẫn gắt gỏng.

"Đẹp quá."

"Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu rất tốt bụng, Oyl."

Người phụ nữ xinh đẹp hôm nay ăn diện, khiến cô trông rất dễ thương. Cô mỉm cười với thành viên cấp dưới trong nhóm của cô Kiến trúc sư để cảm ơn cậu, vì cậu có vẻ giỏi chăm sóc người khác và tốt bụng. Cô không dành cho cậu bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào vì Mim cũng được cậu chăm sóc.

Trong khi đó, người bên cạnh cô đang ngồi và ăn trong im lặng, điều này bắt đầu khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Món cá chẽm hấp sốt chanh này tuyệt vời lắm. Cô đã thử chưa, cô Xinxin?"

Nữ chuyên gia phong thủy tài giỏi nhận chiếc bát nhỏ đựng món ăn mà Oyl đưa cho cô sau khi cậu ấy nói nó tuyệt vời đến mức đáng được giơ ngón cái. Cô nếm thử món cá chẽm hấp sốt chanh, và nó thực sự ngon. Nhưng trước khi cô kịp nuốt thức ăn, cô bị sặc và vô tình phun mạnh ra bàn khi suýt nuốt phải xương.

"Đây, uống chút nước đi."

Renita đón lấy ly nước mà nữ kiến trúc sư trao cho cô trước. Cô nhấp một ngụm, để vị mát làm dịu đi cơn nghẹn nơi cổ. Khi hơi thở dần ổn định, cô nhận chiếc khăn ăn từ người phụ nữ ngồi cạnh và khẽ lau khóe miệng.

"Suýt nữa thì xong đời, cái xương đó suýt làm tôi nghẹt thở."

"Tôi xin lỗi, tôi quên kiểm tra xương trước khi đưa chén cho cô."

"Không sao đâu, Oyl. Là tôi không cẩn thận thôi."

"Lấy cái này đi." Tantiya đưa cho cô một chén khác.

"Gì vậy?"

"Tôi đã gỡ xương rồi. Và ăn chậm thôi, đừng nhét hết vào miệng."

"Nhưng cô kiến trúc sư, tôi đâu có..."

Tantiya liếc sang người phụ nữ trẻ vừa đánh vào tay mình để phản ứng lại lời buộc tội cô ấy muốn phản bác. Người phụ nữ ấy thậm chí không buồn cảm ơn vì việc cô đã cẩn thận gỡ từng chiếc xương cá chẽm trong cái chén nhỏ Oyl đưa. Tantiya chưa ăn gì vì cô bận gỡ xương.

"P'Soul, chị chăm sóc cô Xinxin chu đáo thật đấy."

"Mẹ cô ấy nhờ chị, Mim. Dì ấy có lẽ biết rằng cô ấy không thể tự chăm sóc bản thân."

"Ồ đúng vậy, ama có nhờ cô chăm sóc tôi thật."

"Ừ, tôi đã hứa với dì ấy rồi, nên tôi không thể rút lại lời hứa."

"Cô bóc tôm cho tôi nữa được không?"

"Tại sao tôi phải làm vậy? Cô có tay mà, cô có thể tự bóc được."

"Cua nữa. Nhanh lên, tôi muốn ăn."

"Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm điều gì đó. Tôi không phải người giúp việc của cô."

"Cô Kiến trúc sư, nếu cô không chăm sóc tôi chu đáo, tôi sẽ mách mama rằng cô thất hứa."

Cô 'sư tử cái' lườm cô như thể muốn gầm gừ với cô vì đã đáp lại cô ấy như thế này. Nhưng Renita nghĩ bụng: chính cô ta là người đã nói rằng mẹ cô nhờ kiến trúc sư chăm sóc cô, vì cô "không biết tự lo cho mình". Renita có hai tay hoàn toàn rảnh, nhưng cô quyết định cứ để mình được nuông chiều. Suốt bữa ăn, cô ung dung để nữ kiến trúc sư chăm sóc, còn bản thân thì thảnh thơi thưởng thức hương vị tuyệt vời của món ăn.

Mà thật lòng mà nói, ngoài việc thiết kế nhà cửa, nữ kiến trúc sư ấy còn rất cừ trong khoản nhặt xương, bóc tôm, tách cua—đúng là một người phụ nữ toàn năng!

"Tôi no quá."

"Đúng rồi, cô ăn hết mọi thứ mà."

"Đồ độc ác!"

Tantiya chỉ nhún vai trước người phụ nữ trẻ, chẳng buồn để tâm thêm. Cả hai cùng bước bộ trở về chỗ ở, tách khỏi kế hoạch dạo chợ đêm của Mim và Oyl trước khi trở lại Bangkok.

Cô từ chối lời mời đơn giản vì muốn hoàn thành nốt vài việc còn dang dở—và hơn hết, cô cần một khoảng lặng để đầu óc được tư duy trong sự yên bình.

Còn cô chuyên gia phong thủy thì cũng lắc đầu. Cô bảo mình đã cạn sạch năng lượng sau buổi kiểm tra phong thủy ở nhà bạn của Phu nhân Wan; người mỏi rã rời đến mức chẳng còn đủ sức ra ngoài tối nay.

"Vậy sao cô không đi cùng Mim và Oyl?"

"Tôi muốn làm việc."

"Giờ khuya rồi; nên nghỉ ngơi thì hơn."

"Công việc của tôi không có lịch trình cố định. Tôi làm việc hiệu quả nhất vào ban đêm, và tôi có cảm hứng với những thiết kế mới vào thời điểm đó."

"Rồi cô sẽ mất ngủ cho mà xem. Sáng ra thế nào cũng xuất hiện quầng thâm dưới mắt."

Renita bật cười chế giễu cô kiến trúc sư mê công việc—người luôn thức đến tận khuya và sáng hôm sau thì mang đôi mắt thâm quầng của kẻ thiếu ngủ. Cô đã tận mắt thấy điều đó khi cô kiến trúc sư phải chỉnh lại toàn bộ bản vẽ nhà của Phu nhân Wan để hợp với nguyên tắc Phong thủy.

"Đó là chuyện của tôi."

"Không, điều đó cũng liên quan đến tôi."

"Nó liên quan gì đến cô?"

"Ngày mai cô phải lái xe về Bangkok. Nếu cô không ngủ đủ giấc và ngủ gật khi lái xe, tôi cũng sẽ gặp rắc rối."

"Đừng lo lắng, tôi biết giới hạn cơ thể mình rất rõ."

"Cô cứng đầu như bố cô vậy, phải không? Dì Tye đã nói với tôi."

"Này?"

"Tôi không muốn làm phiền hay cố gắng can thiệp vào đời tư của cô, cô kiến trúc sư. Nhưng dì Tye đã than phiền với mẹ tôi vì cô làm việc quá sức, hôm chúng tôi ăn trưa cùng nhau. Dì ấy rất lo lắng cho sức khỏe của cô, nhưng dì ấy không biết phải làm gì vì cô cứng đầu và không nghe lời mẹ khi nói đến công việc."

Người phụ nữ nói bằng một giọng nghiêm túc đến mức Tantiya cảm nhận rõ sự quan tâm chân thành ẩn trong từng lời. Vì vậy, cô lựa chọn im lặng, không nói gì có thể khiến Renita xấu hổ hay làm gián đoạn cơn bực tức của cô ấy. Dù Tantiya không thích việc Renita nhắc đến bố mình hay chạm vào những chuyện riêng tư của gia đình, cô vẫn hiểu rằng những lời ấy xuất phát từ thiện ý, không phải ác ý.

"Được rồi, tôi hiểu ý cô."

"Nhưng cô sẽ tiếp tục cứng đầu, phải không? Nói cho tôi biết nếu tôi sai đi."

"Mẹ tôi đã kể cho cô về chuyện này. Chính xác bà nghĩ cô có thể làm gì?"

"Tôi có thể giúp trông chừng cô, cô kiến trúc sư. Giống như mama nhờ cô để mắt đến tôi, Dì Tye cũng nhờ tôi chăm cô đấy."

"Mẹ tôi chắc không tưởng tượng được người được giao nhiệm vụ trông chừng con gái bà... lại là người cần được chăm suốt cả chuyến đi. Vậy làm sao cô có thể trông chừng tôi được chứ?"

"Thì chúng ta chăm sóc lẫn nhau. Như vậy mới gọi là cân bằng. Tôi cũng có thể chăm cô mà, cô biết không?"

"Bằng cách nào? Cô không thể ngăn tôi làm việc bằng cách bảo tôi nghỉ ngơi."

"Nếu tôi không thể nói cho cô hiểu, thì tôi sẽ phải dùng biện pháp vật lý."

Nữ kiến trúc sư tài giỏi nhướng mày khi mắt cô chạm vào đôi mắt xinh đẹp của cô chuyên gia phong thủy. Người phụ nữ có vẻ rất tự tin vào phương pháp của mình. Tantiya không biết cô ấy đang nói về biện pháp vật lý gì.

"Tôi có thể làm cô bất tỉnh bằng cách đánh vào sau gáy cô."

"Cô muốn tôi nghỉ ngơi hay muốn tôi chết, nói thật đi?"

Tantiya bật cười lớn khi nghĩ đến một chiêu mà chỉ có Renita mới nghĩ ra được. Thật sự, cô bùa tóc búi kia nghĩ gì vậy? Và làm sao cô ấy dám chắc rằng mình có thể tấn công cô về mặt thể chất?

"Đừng cười, cô kiến trúc sư. Và đừng bỏ đi nữa."

"Không, cô chỉ đang đi quá chậm thôi."

"Đợi tôi với, ở đây tối lắm. Đợi đã!"

Renita bĩu môi khi nhìn người phụ nữ lớn tuổi có xu hướng bỏ cô lại phía sau khi đi bộ. Cô lầm bầm phía sau trong khi cố gắng theo kịp bước chân của cô ấy.

Mặc dù vậy, cô không cần phải vội vàng vì cô kiến trúc sư đã giảm tốc độ và đợi cô để họ có thể cùng nhau trở về phòng của mình. Khi cô đuổi kịp, Renita muốn trêu chọc bằng cách chạy vượt lên trước để trả đũa.

Cô quá tập trung vào mong muốn chiến thắng đến nỗi không để ý những cành cây bên cạnh. Cô suýt ngã xuống đất nếu cô 'sư tử cái' không nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại gần hơn, khiến Renita chỉ loạng choạng gần cô ấy trước khi lấy lại thăng bằng.

"Bây giờ chính xác là ai đang chăm sóc ai đây?"

"Cứ buông tôi ra. Tôi chỉ hơi bất cẩn một chút thôi."

"Tôi sẽ không buông."

"Buông ra!"

"Tôi sẽ buông khi chúng ta đến nơi."

Cô muốn cãi nhau và làm căng hơn, nhưng cô không muốn làm mình bẽ mặt và vấp ngã lần nữa. Nếu cô kiến trúc sư từ chối giúp cô lần này và chọn cười nhạo cô, cô sẽ có vài vết trầy xước làm kỷ vật từ Prachuap cho mẹ cô.

"Đừng nắm cổ tay tôi."

"Gì nữa?"

"Nếu cô muốn dẫn tôi đi, cứ nắm tay tôi đi."

Người phụ nữ đáng yêu dừng bước, quay lại và đối diện với ánh mắt dò xét của cô. Cô giật mạnh cổ tay ra khỏi tay cô Kiến trúc sư, người vừa kéo vừa dẫn cô đi trên đường. Renita vươn tay ra và nắm lấy tay cô ấy, trong khi Tantiya vẫn để tay mở, không siết chặt như cô ấy đã từng làm trước đó.

Bây giờ, mọi thứ đã đổi ngược—lần này chính cô là người dẫn tay cô kiến trúc sư, trong khi cô kiến trúc sư theo sau. Nhưng cô chẳng bận tâm, vì phòng của họ gần nhau, cô có thể thả ngay bàn tay đẫm mồ hôi của người phụ nữ lớn tuổi ngay khi muốn.

Dẫu vậy, bàn tay cô vẫn quá ấm và hơi ẩm, bởi vì cô kiến trúc sư đã đặt tay họ vào nhau, để cô dẫn tay như trước.

Sao tối nay, quãng đường từ bãi biển đến phòng trọ... lại thấy dài hơn mọi khi nhỉ?
.
.

"Cô Kiến trúc sư, cô có thể mở cửa được không?"

"Gì vậy?"

Tantiya mở cửa để nói chuyện với Renita, một vị khách không mời mà đến vào tối muộn. Sau khi cô đưa cô chuyên gia phong thủy về chỗ ở của cô ấy, cô đã xin phép và trở về chỗ ở của mình ngay bên cạnh người phụ nữ.

Nhưng chưa đầy hai tiếng sau khi họ trở về phòng riêng, cô búp bê bùa hộ mệnh búi tóc đã đến thăm cô với kiểu tóc búi và bộ đồ ngủ thường ngày. Người phụ nữ thực sự đến để làm gián đoạn cô trong khi cô đang suy nghĩ về một số ý tưởng công việc.

"Cô vẫn đang làm việc à?"

"Đúng vậy."

"Đừng ngủ sau nửa đêm nhé? Nếu tám tiếng ngủ quá khó khăn với cô, ít nhất hãy cố gắng ngủ sáu tiếng. Hiểu chưa?"

Renita đưa ra tối hậu thư sau khi cô phát hiện ra cô 'sư tử cái' sẽ làm việc cho đến khi cô ấy không ngủ đủ giấc. Nếu cô ấy làm vậy, hành trình về nhà của họ sẽ nguy hiểm nếu cô để một người thiếu ngủ và làm việc quá sức là người lái xe đưa họ về. Và cô cũng không thể lái xe, nên họ không thể thay phiên nhau lái.

"Cô là mẹ tôi à mà dám ra lệnh cho tôi như vậy?"

"Không phải mẹ cô— mà là người dì Tye đã cử đến để trông nom cô."

"Cô nên quay về phòng của mình đi, để tôi có thể hoàn thành công việc mà không lãng phí thời gian nói chuyện với cô."

"Tôi có thể vào trong không?"

"Tại sao cô muốn vào?"

"Phòng khi tôi có thể cố vấn cho công việc của cô. Để cô có thể đi ngủ sớm."

Nữ kiến trúc sư tài giỏi bước sang một bên để cho vị khách nhỏ phiền phức đã đề nghị giúp đỡ cô vào. Renita có thể chỉ đang khoác lác và có thể không giúp ích được nhiều, nhưng Tantiya không thể phản đối ý kiến cho rằng đôi khi các thiết kế có thể tốt hơn. Hầu hết khách hàng chọn tin tưởng vào phong thủy và các sở thích khác của cô ấy, ngay cả khi nó đi ngược lại chuyên môn của cô.

"Nếu cô nghe lời mẹ tôi như thế này, cô không thể ru tôi ngủ được đâu."

"Đừng nghĩ là tôi không thể. Cô sẽ không sẵn sàng nếu tôi thực sự làm vậy."

"Nếu cô muốn ngồi ở đây, cô phải im lặng. Đừng làm phiền tôi, nếu tôi cần lời khuyên của cô, tôi sẽ hỏi."

"Được rồi, tôi sẽ ngồi ở đây."

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế sofa, quay mặt về phía lưng ghế và gác cằm lên gối tựa lưng. Từ chỗ này, cô nhìn thấy cô Kiến trúc sư rõ ràng ngay trước mặt. Nhưng cô sư tử cái vẫn ngồi căng cứng, bất động không nhúc nhích, cô ấy thở dài và quay sang lườm cô. Renita bối rối, chẳng hiểu mình đã làm gì để khiến cô sư tử cái nổi giận lần nữa.

"Đừng nhìn tôi."

"Gì? Tôi thậm chí còn không gây ra tiếng động nào."

"Đừng nói chuyện và đừng nhìn tôi."

"Cô muốn tôi làm gì, cô kiến trúc sư? Nhắm mắt lại như thế này à?"

"Cứ quay về phòng của cô đi."

"Không, tôi sẽ ngồi ở đây, tôi có thể nhắm mắt và không nói chuyện, dễ thôi mà."

Tantiya thở dài thêm lần nữa trước sự bướng bỉnh của cô chuyên gia phong Thủy rắc rối. Dù đang ở một nơi xa xôi như Prachuap, và dù mỗi người đều có phòng riêng, Renita vẫn tìm mọi cách gây phiền phức trong không gian riêng tư của cô.

Giờ đây, người phụ nữ giả vờ ngồi yên, nhắm mắt, không phát ra tiếng động nào ở góc ghế sofa. Cô tính xem cô búp bê bùa hộ mệnh kia có thể giả vờ như vậy được bao lâu, nhưng Tantiya phải tạm dừng kế hoạch—Renita dường như đã ngủ thiếp đi thật rồi.

Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy có thể giữ im lặng—thậm chí, một chút nước dãi còn chảy xuống khóe môi. Cô chuyên gia phong thủy này hẳn là người phụ nữ duy nhất có thể trông... xấu xí đến mức này.

Nữ kiến trúc sư tài năng nhìn cô gái trẻ đang ngủ, không còn nghịch ngợm nữa, rồi nhẹ nhàng lấy sổ phác thảo và bút chì gỗ ra, chuẩn bị vẽ một bức tranh về người đang say giấc.

Sáng nay, cô đã có cơ hội phác thảo người phụ nữ bên bờ biển từ phía sau; giờ đây, khuôn mặt đang ngủ của người phụ nữ được cô tỉ mỉ phác họa với quyết tâm nắm bắt từng chi tiết.

Cô không nhận ra mình đã vẽ bao lâu cho đến khi gần hoàn tất bản phác thảo. Thình lình, người phụ nữ đang ngủ tỉnh dậy, vừa đúng lúc Tantiya hoàn thành tác phẩm của mình.

"Cô đang làm gì vậy, cô kiến trúc sư?"

"Cô dậy rồi à!?"

Tantiya xé trang cô đang vẽ vì bị bất ngờ và giấu tờ giấy ra sau lưng. Hành động và thái độ đáng ngờ của cô không lọt khỏi tầm mắt của cô búp bê bùa hộ mệnh búi tóc.

Người phụ nữ, người không hề nghĩ rằng mình vừa trở thành đối tượng trong bức tranh của ai đó, đứng dậy và tiến đến gần cô, cố gắng giật lấy bức tranh mà Tantiya đang giấu phía sau.

"Cô đang giấu cái gì vậy?"

"Không có gì cả."

"Cho tôi xem, nếu không có gì thì tại sao cô phải giấu?"

"Không có gì đâu, cứ về phòng cô đi."

"Hừm, đưa cho tôi. Đừng chạy, cô chắc chắn đã làm điều gì đó để trêu chọc tôi trong khi tôi đang ngủ. Tôi không tin cô, cô kiến trúc sư..."

"Này! Đừng nhảy lên và bóp cổ tôi!"

Người phụ nữ nhảy bổ vào cô với tất cả sức nặng của mình. Ai có thể chịu được sức nặng đó chứ? 

Đúng là Tantiya đã giúp cô chuyên gia phong thủy khỏi mất thăng bằng khi bà ngoại hàng xóm hiểu lầm họ. Lần này họ may mắn vì họ ở một mình nên không ai hiểu lầm họ vì họ đang ở trong một tư thế dễ bị hiểu lầm hơn trước.

Tất cả bắt đầu khi Renita bất ngờ lao vào cô, khóa đầu cô từ phía sau. Người phụ nữ dùng hết sức kéo cô, khiến Renita loạng choạng và ngã xuống giường. Tantiya cũng mất thăng bằng, ngã chồm lên cô búp bê bùa hộ mệnh tóc búi. May mắn thay, cô kịp dừng lại, không đè sụp hoàn toàn lên Renita trên giường.

"Đồ biến thái!"

"Không phải như cô nghĩ đâu!"

Renita là người đầu tiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy người phụ nữ lớn tuổi ra khỏi sự gần gũi của họ. Cô không còn quan tâm đến những gì cô 'sư tử cái' đang giấu nữa. Điều khiến cô bị sốc và mất cảnh giác là cô suýt nữa trở thành con mồi của người phụ nữ nếu cô không tìm được lối thoát.

"Cô thực sự đang cố gắng quấy rối tôi."

"Cái gì? Chính cô là người kéo tôi lên giường!"

"Tôi sẽ mách mama, tôi cũng sẽ nói với dì Tye rằng cô đã cố ngủ với tôi!"

"Cô ra ngoài đi, cô kiến trúc sư."

"Đây là phòng của tôi, vậy ai mới là người nên ra ngoài? Hơn nữa, Mẹ cô và Mẹ tôi sẽ nghĩ gì? Cô là người xông vào phòng tôi giữa đêm và cô đột nhiên nói nhảm rằng tôi lạm dụng cô. Cô không thấy điều đó thật kỳ lạ sao?"

"Tôi không quan tâm, cô là người sai ở đây!"

Tantiya đưa tay che mắt vì cô không thể theo kịp cảm xúc phiền phức của cô chuyên gia phong thủy nữa. Người phụ nữ đó là người xông vào phòng cô và tự mình gây ra tất cả sự hỗn loạn này, vậy mà cô ấy dám đổ lỗi cho cô ư?

Renita quay về phòng, để lại cô đứng đó gãi đầu, nhìn người phụ nữ, cảm thấy rất bối rối và khó chịu.
.
.

"P'Soul, chị cãi nhau với cô Xinxin à? Sao hai người lại ngồi ở hai bên khác nhau vậy?"

"Cá nhân chị không có bất kỳ sự thù ghét nào với cô ấy, Mim. Nhưng chị nghĩ cô ấy có vấn đề với chị. Vì vậy chị nghĩ ngồi ở đây là lựa chọn tốt hơn."

"Hôm qua hai người vẫn ổn mà, em thấy hai người hành động tình tứ lắm. Tại sao sau đó không lâu lại cãi nhau?"

"Chỗ nào là tình tứ? Bọn chị thực sự cãi nhau mỗi khi nói chuyện."

"Nếu chị thích cô ấy, chị nên nói chuyện tốt với cô ấy, P'Soul. Rất nhiều người thích cô Xinxin, cô ấy ngọt ngào và xinh đẹp. Ai cũng dễ dàng bị cô ấy thu hút. Ngay cả Oyl cũng muốn rủ cô ấy đi chơi."

"Chị đã nói rồi, Mim. Chị không thích cô ấy."

"Mặc kệ P'Soul vậy. Nhưng chị đừng chần chừ lâu, ngoài Oyl ra, cô Xinxin còn gặp rất nhiều người, nên chị có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Thấy chưa? Em còn chưa kịp nói xong câu của mình nữa."

Tantiya liếc sang hướng mà cấp dưới của mình đang chỉ, và nhận ra một người nước ngoài đang tiến lại gần Renita, đang loanh quanh chụp vài bức ảnh quanh khu vực quán cà phê.

Sáng nay, khi họ chuẩn bị rời khu nghỉ dưỡng để đi đến điểm đến tiếp theo, cô chuyên gia phong thủy đã hỏi Oyl liệu cô có thể đi cùng cậu ấy thay vì đi cùng Tantiya, giống như chuyến đi đến đây trước đó không.

Tất nhiên, Oyl vui vẻ đồng ý, và cô cũng không phản đối. Tantiya chắc chắn rằng Renita sẽ yêu cầu cấp dưới của cô đi cùng cô trong chuyến về nhà, để cô có thể lái xe về Bangkok một mình—nếu họ vẫn chưa giải quyết xong tình huống hiểu lầm tối qua.

"Mim, giúp Oyl kiểm tra tài liệu đi, chị sẽ quay lại ngay."

"Vâng, chị cứ tự nhiên, P'Soul."

Nữ kiến trúc sư tài giỏi lắc đầu trước Mim, người vẫn đồng ý nhưng vẫn muốn "gán ghép" họ như mẹ cô hay làm. Đôi khi cô tự hỏi sao mọi người xung quanh dường như đều yêu quý Renita đến vậy. Hay có lẽ cô là người duy nhất không chắc chắn và chỉ đang làm theo lời khuyên của mọi người?

Cô chỉ nghĩ rằng, nếu thực sự thích ai đó, cô muốn thích người ấy vì chính cảm xúc của mình, chứ không phải vì người khác bảo hai người hợp nhau và nên hẹn hò. Cô không rõ liệu mối tình đầu thất bại có khiến cô khép lòng hay không. Nhưng ít nhất, bây giờ cô không còn sợ yêu nữa...

"Cô Kiến trúc sư, cô đến đúng lúc quá."

"Hả?"

"Tôi phải đi bây giờ, xin lỗi, bạn tôi đến đón rồi." Renita nói với người đàn ông đã tiếp cận cô trước đó.

Cô đã cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống mà cô nhiều lần muốn tránh, nhưng người đàn ông ấy dường như không dễ dàng chịu lùi bước.

May mắn thay, cô 'sư tử cái' xuất hiện đúng lúc, cho Renita cơ hội dựa vào để thoát thân.
.
.

"Thật nhẹ nhõm, có lẽ anh ta sẽ không theo tôi nữa đâu."

"Người đàn ông đó làm phiền cô à?"

"Ừ, anh ta hỏi xin số điện thoại của tôi và khi tôi từ chối, anh ta lại hỏi xin thông tin liên lạc khác. Anh ta không chịu nghe dù tôi đã bảo anh ta đi nhiều lần."

"Cô có thể gọi cho tôi nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi có thể đến giúp cô."

"Không sao đâu, tôi có thể tự xử lý được."

"Tôi biết cô giỏi, nhưng anh ta suýt kéo cô đi rồi."

"Đó không phải là chuyện của cô, đúng không? Cô có thể quay lại làm việc, chúng ta có thể chia tay ở đây. Tôi sẽ tiếp tục chụp vài tấm ảnh."

"Tôi sẽ đi với cô."

"Công việc của cô thế nào rồi?"

"Tôi đã bảo Mim và Oyl xử lý rồi."

Renita dừng bước khi nhìn thấy cô 'sư tử cái' mà cô đã tránh mặt từ sáng. Thậm chí cô còn đề nghị đi cùng Oyl, bởi cô không muốn phải đối diện với cô ấy sau sự cố đầy xấu hổ vừa qua. Cô phần nào nhận ra lỗi cũng thuộc về mình, nhưng sự việc đã xảy ra và không thể nào quay lại, nên cô không muốn nói ra điều gì có thể dẫn đến một hiểu lầm mới.

"Tôi muốn đi một mình."

"Cô không thể."

"Tại sao không? Đó là quyền riêng tư của tôi, cô không thể xâm phạm nó, cô Kiến trúc sư."

"Nếu người đàn ông đó theo dõi cô thì sao? Cô sẽ làm gì? Tôi đã hứa với dì Ping trước khi chúng ta đến đây rằng tôi sẽ chăm sóc cô."

"Hừm, sao cũng được, cô muốn làm gì thì làm."

"Tôi muốn nói chuyện với cô về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Cô là người sai, đó là lý do cô hành động kỳ lạ và liên tục tránh mặt tôi, đúng không?"

Tantiya quan sát người phụ nữ trẻ đi trước cô, tiến về phía khung cảnh tuyệt đẹp phía trước. Người phụ nữ dừng lại trước ban công và hàng rào gỗ gần đài phun nước. Lần này, Renita không còn từ chối trò chuyện bằng cách tỏ ra ồn ào hay thiếu kiên nhẫn như đêm qua, một dấu hiệu cho thấy cô ấy đang thực sự để Tantiya nói ra những gì mình muốn.

"Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì không phù hợp với cô."

"Vậy làm sao tôi có thể tin lời cô được, cô kiến trúc sư?"

"Có phải vì cô biết tôi thích phụ nữ không? Đó có phải là lý do cô hành động như thể cô ghê tởm tôi và không tin tưởng tôi khi tôi ở gần cô không?"

"Không, không phải vậy. Cô Kiến trúc sư, tôi không ghê tởm giới tính của cô. Chỉ là, tôi nên nói thế nào nhỉ, tôi chỉ bị sốc tối qua thôi."

"Điều này rất quan trọng đối với tôi. Tôi không biết cô nghĩ gì về tôi và tôi không biết liệu biệt danh 'sư tử cái' mà cô luôn dùng để gọi tôi là tốt hay không. Nhưng điều tôi có thể nói với cô là tôi sẽ không làm loại chuyện đó với người tôi không thích hoặc với người không có tình cảm với tôi. Những chuyện này chỉ có thể xảy ra khi có sự đồng thuận từ hai phía."

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi không có bất kỳ vấn đề hay câu hỏi nào về những gì đã xảy ra."

"Nếu không, cô sẽ ngừng sợ tôi hay hoang tưởng về tôi chứ?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không sợ và tôi không hoang tưởng. Tôi cũng không ghê tởm việc cô thích phụ nữ."

"Cảm ơn cô."

"Không có gì đâu, cô không cần phải cảm ơn tôi vì điều đó."

"Tôi phải làm vậy, không phải ai cũng có thể chấp nhận tôi như con người thật của tôi."

Xu hướng tính dục của cô có thể không phải là chuyện lớn, nhưng không phải ai trong xã hội này cũng chấp nhận nó mà không cảm thấy khó chịu. Tantiya tự thấy mình may mắn vì gia đình cô chấp nhận cô như cô vốn là và chấp nhận rằng mối tình đầu cô từng hẹn hò là một phụ nữ.

Cô có những đồng nghiệp tốt như Mim và Oyl, những người không bao giờ chế giễu xu hướng tính dục của cô. Và cô may mắn gặp được Renita, dù họ là đối thủ luôn cãi nhau trước tiên khi nói đến công việc, cô chuyên gia phong thủy chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm với giới tính của cô và không xa lánh khi lần đầu tiên biết về điều đó.

"À, tôi vẫn còn một câu hỏi về tối qua."

"Là gì?"

"Tôi thực sự tò mò về những gì cô đang giấu."

"Nghiêm túc chứ? Cô vẫn chưa quên chuyện đó sao?"

"Nếu cô muốn nói chuyện về nó, cô cũng nên thành thật về mọi thứ."

"Cứ tự xem đi."

"Đó là tôi! Cô đã vẽ tôi khi tôi đang ngủ sao?"

Người phụ nữ xinh đẹp mở to mắt, vừa bất ngờ tới vừa phấn khích khi thấy bức chân dung của chính mình trong tay cô kiến trúc sư có vẻ khá giỏi vẽ. Mặc dù bức tranh đẹp hơn cô ngoài đời, người phụ nữ đã thể hiện nó rất tốt.

"Cô thực sự không cần phải giấu nó, cô cứ cho tôi xem thôi."

"Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ ý tưởng mới nào cho công việc, nên tôi đã nguệch ngoạc cái này để giết thời gian. Nhưng cô đột nhiên tỉnh dậy và hét lên, tôi cũng bị sốc mà, cô biết không?"

"Tôi có thể lấy nó không?"

"Chắc chắn rồi, nếu cô muốn giữ nó."

"Tất nhiên là tôi phải giữ nó rồi. Bức tranh đẹp nhưng không đẹp bằng người thật."

"Tôi đã cố gắng hết sức. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm."

"Gì? Sao lần này cô lại bỏ cuộc dễ dàng vậy?"

"Tôi không bỏ cuộc, tôi chỉ đang chấp nhận thực tế thôi."

"Về chuyện gì?"

"Rằng cô xinh đẹp hơn bức tranh."

Cô... cô...

Không thể nào! Tôi sẽ không trở thành con mồi của cô 'sư tử cái' này!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro