Chap 7 : Random Cat

Trưa. Ánh nắng đổ xuống sân trường rực rỡ, tiếng học sinh hò reo sau giờ thi cuối cùng vang lên khắp nơi. Nhật Hạ tung cánh tay lên trời, hét nhỏ đầy phấn khích:

"Xong rồi! Em thoát khỏi đống hóa này rồi!"

Nhật Thiên bật cười, khẽ gõ đầu em gái:

"Thoát đâu mà thoát, mai anh vẫn bắt ôn lại."

"Không! Em muốn đi chơi!" — Hạ kéo tay anh trai, đôi mắt lấp lánh — "Anh hứa rồi nha, thi xong là được đi ăn kem!"

Thiên thở dài chịu thua:

"Được rồi, được rồi. Muốn đi đâu đây cô nương ?."

Hai anh em rời khỏi cổng trường giữa dòng người tấp nập. Cùng lúc đó, ở phía bên kia đường, một chiếc xe đen quen thuộc dừng lại. Cửa kính hạ xuống, Vũ Phong nghiêng đầu, ánh nhìn chạm ngay vào ánh mắt Thiên.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như khựng lại.

Phong đang đến đón Vũ Khang — em họ của mình. Còn Thiên, tay vẫn nắm cổ tay em gái, khẽ cau mày.

Hạ reo lên khi thấy hắn:"Anh Phong! Em thi xong rồi, giờ em được tự do ba ngày!"

Phong gật đầu, nhưng ánh mắt chẳng rời khỏi Thiên. Hắn tựa vào cửa xe, nở nụ cười nhàn nhạt — kiểu cười vừa thách thức, vừa như trêu đùa.

Thiên lặng im. Rồi cậu kéo tay Nhật Hạ, nói nhỏ:

"Đi thôi, đừng nhìn nữa."

Nhật Hạ liếc nhanh sang bên kia, mơ hồ cảm nhận được gì đó trong ánh mắt hai người. Nhưng cô không hỏi, chỉ nắm tay anh trai thật chặt, cười tươi:

"Đi đi anh !Có nhiều thứ mình phải làm cùng nhau đó!"

Chiếc xe của Vũ rẽ theo hướng ngược lại, còn hai anh em nhà Nhật đi giữa phố chiều, tiếng nói cười hòa lẫn với tiếng xe, tiếng gió — như thể mọi căng thẳng của những ngày qua chỉ còn là một vệt mờ phía sau.

Nhưng trong lòng Nhật Thiên, có điều gì đó vẫn chưa chịu tan.

Ánh mắt Phong — vẫn ở đó, rõ ràng như vừa mới chạm vào tim.

Khang bước lại, chống tay lên cửa xe, gọi to:

"Anh Phong! Đứng đó làm gì thế, muốn tan luôn giữa nắng à?"

Phong quay lại, cười nhạt:

"Nhìn nắng thôi. Đẹp mà."

Khang nheo mắt:

"Ngáo hả cha??Nhìn nắng hay nhìn người ta?"

Phong đáp chậm rãi, giọng lẫn nụ cười khó hiểu:

"Khác gì nhau đâu."

Khang nghe xong, cười phá lên — một tràng cười to vang cả góc phố:

"Ờ, nắng mà biết đỏ mặt chắc cũng vì anh đó, Phong ạ."

Phong khẽ nhướng mày, giọng lười biếng:

"Vui mồm nhỉ !?"

Khang chống tay vào hông, cười hả hê:

"Giờ câu đấy sẽ là của em . Khác cái là—em còn giữ lại tí liêm sỉ. Ông thì..."

Phong bật cười khẽ, ánh mắt lướt qua, nửa đùa nửa cảnh báo:

"Ừ, giữ kỹ cái 'ngại' đó đi. Mất rồi thì khó tìm lại lắm."

Khang vẫn cười, nhưng khóe môi chùng xuống, giọng chậm lại:

"Anh khỏi lo. Em chỉ tò mò xem... đến khi nào anh mới chịu ngừng giả vờ mình còn biết ngại thôi."

__

Âm thanh lộc cộc vang lên khi viên capsule cuối cùng lăn ra khỏi máy.

Hạ reo lên, ôm ba quả tròn tròn trong tay:

"Anh coi nè! Ba con luôn. Đúng kiểu ba anh em mình ."

Cô ngồi xuống mở từng quả:

"Một con mèo trắng, một con mèo xám, với một con đen tuyền."

Hạ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chỉ từng con:

"Con trắng là anh Dương — trẻ trâu, mà cái gì cũng giỏi."

"Con đen là anh — lạnh lùng à không hướng nội bị cô lập không ai chơi cùng."

"Còn con xám... là em, ở giữa hai người, dễ thương nhất thế giới, ai ai cũng yêu mến.

"Thiên nhìn mấy món đồ nhỏ xíu trong lòng bàn tay, ánh mắt thoáng dịu đi.

"Tự tin vậy luôn?"

Hạ gật đầu, mỉm cười:

"Hehe. Nhưng dù màu gì thì cũng vẫn là mèo cùng ổ thôi."

Thiên chưa kịp đáp thì điện thoại rung lên. Tên người gọi hiện trên màn hình: Nhật Dương.

Cậu liếc sang Hạ rồi nhấc máy.

Trên màn hình hiện hai chữ "Nhật Dương".

Anh nhấc máy, giọng vẫn trầm và chậm:

"Alo."

Bên kia vang lên giọng nói tươi tỉnh, pha chút tinh nghịch:

"Anh hai! Thi xong chưa đấy? Đừng nói là trượt nha!"

Thiên nhếch môi:

"Anh chưa biết điểm, nhưng nghe giọng là biết thi được rồi."

Dương cười lớn:

"Tất nhiên! Em gái em đỉnh mò.Ở đây nắng đẹp, anh mà thấy chắc cũng khoái. À, Hạ đâu? Gọi cho em tí."

Hạ nhanh miệng chen vào:

"Em đây! Vừa gắp trúng ba con mèo luôn đó. Em nói anh là con trắng nha!"

"Con trắng á?" – Dương giả vờ ngạc nhiên – "Thế anh hai là con gì?"

Thiên đáp, giọng đều đều:"Đen."

"Chuẩn bài luôn!" – Dương phá lên cười – "Còn Hạ là con xám hả? Mà hợp, nhìn em ấy lúc sáng lúc tối thật."

Hạ giẫy nảy:

"Thích thì ra solo!"

"Oke luôn , đợi tôi về đi cô..." – giọng Dương dịu lại– "Em chắc về sớm hơn, mẹ nhắn em rồi."

– "Ừ, anh biết. Thi xong là về liền."

– Em cũng gần xong việc bên này." Bên kia vang lên tiếng cười khẽ.

"Nhớ ăn uống đàng hoàng nha, đừng làm mặt lạnh với Hạ mãi."

"Biết rồi. Cúp máy đi, con nhỏ đó đang nhìn em "trìu mến" lắm."

Hạ la lớn:

"Anh nói gì đó hả!!"

Tiếng Dương cười vang trong loa:

" Tưởng con bé này lên núi tu rồi,không sỗ sàng với nhau không quen."

Rồi cuộc gọi tắt, chỉ còn tiếng nhạc trong khu gacha lẫn tiếng cười vang của Hạ.

Thiên khẽ đặt điện thoại xuống, nhìn ba con mèo nhỏ xếp hàng.Một đen, một trắng, một xám.Giống như ba mảnh màu — chẳng tách rời, dù đôi lúc không thể đứng cạnh nhau mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro