Chương 9- Sinh nhật đặc biệt
Tháng 8, mùa hè đang dần lụi tàn trong làn gió nhẹ của buổi chiều muộn. Những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu lên sân thể dục, khiến cho Lev cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng cũng có một sự háo hức khó tả trong lòng. Mùa hè này, một sự kiện quan trọng sắp đến, và Lev không thể không nghĩ về nó.
"Ngày mai là sinh nhật của Yaku rồi..." Lev thầm nhủ, trong đầu cậu đang tràn ngập những suy nghĩ lộn xộn.
Cậu nhìn sang Yaku, người đang sửa lại đôi giày thể thao và chuẩn bị đi về sau buổi luyện tập. Dường như có một cảm giác gì đó đặc biệt khi Yaku cười nhẹ, nhìn cậu với ánh mắt tinh tế như thường lệ.
"Mình phải làm gì đây?" Lev tự hỏi. Cảm giác này không giống như những lần trước, khi cậu cảm thấy dễ dàng hòa mình vào đám đông. Lần này, cậu thực sự muốn làm điều gì đó đặc biệt cho Yaku.
Lev về nhà sau buổi luyện tập, đầu óc đầy rẫy những suy nghĩ về sinh nhật của Yaku. Cậu đứng trước gương, nhìn vào chính mình và tự hỏi: "Mình có thể làm gì cho Yaku đây?" Cảm giác mệt mỏi từ buổi tập vẫn còn đọng lại, nhưng những suy nghĩ về Yaku khiến cậu cảm thấy lo lắng và hào hứng cùng lúc.
Lev tự hỏi liệu một món quà vật chất có đủ hay không. Một món quà thật đặc biệt? Hay chỉ cần một lời chúc thật chân thành từ mình?
Cậu quyết định gọi cho chị gái Alisa, hỏi ý kiến về quà tặng, nhưng cũng không quên nhắn với cô về cảm giác lạ lùng đang dâng lên trong lòng mình. Alisa khuyên cậu không cần phải quá cầu kỳ, chỉ cần thể hiện thật lòng, đó mới là món quà quý giá nhất.
Lời thoại của Alisa: "Em là đàn em của anh ấy mà, Lev, anh ấy sẽ hiểu và trân trọng ngay cả khi chỉ là một món quà nhỏ thôi."
Dưới đây là một đoạn chi tiết về tiệc sinh nhật Yaku, với sự xuất hiện của Lev và cảm xúc trong bối cảnh buổi tiệc, để làm rõ hơn về mối quan hệ giữa hai nhân vật:
Cảnh: Tiệc Sinh Nhật Yaku
Buổi tiệc sinh nhật của Yaku được tổ chức tại một quán ăn nhỏ ấm cúng trong thành phố. Đội bóng đến đông đủ, cùng nhau chúc mừng anh trong không khí vui vẻ, nhẹ nhàng. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng những món quà nhỏ, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật, nhưng Lev vẫn cảm thấy có gì đó chưa hoàn chỉnh. Cậu nhìn quanh, cảm giác mình vẫn chưa thể hiện được hết tình cảm dành cho Yaku.
Mọi người trong đội trò chuyện, uống nước ngọt và ăn uống, tạo nên không khí thân mật. Kuroo không ngừng trêu đùa Yaku về tuổi tác, trong khi Kenma lặng lẽ ngồi bên cạnh, mắt luôn dõi theo chiếc điện thoại của mình. Shibayama thì nhấm nháp món ăn, đôi lúc cười đùa với Lev về những tình huống trong trận đấu gần đây.
Lev ngồi lặng lẽ, tay lướt nhẹ trên chiếc hộp quà mà cậu đã chuẩn bị cho Yaku. Cảm giác bối rối lại dâng lên trong lòng. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Đây là lần đầu tiên cậu thật sự muốn thể hiện một điều gì đó đặc biệt cho Yaku, và món quà này có thể sẽ là cơ hội tốt nhất.
Khi mọi người đã hát xong bài chúc mừng sinh nhật, Lev đứng dậy, cố gắng làm bình tĩnh lại bản thân. Cậu cầm chiếc hộp quà lên và bước về phía Yaku, người đang ngồi trò chuyện cùng Shibayama.
"Yaku-san, em có món quà này tặng anh," Lev nói, giọng có chút lạ lẫm, nhưng cậu kiên quyết trao món quà cho Yaku.
Yaku nhìn Lev, không khỏi ngạc nhiên, khi thấy cậu cẩn thận trao món quà nhỏ nhưng rất gọn gàng. Yaku nhận lấy, cười nhẹ và mở hộp. Khi nhìn thấy bức tranh vẽ tay mà Lev đã dành thời gian làm, Yaku không khỏi ngạc nhiên. Anh nhẹ nhàng ngắm nhìn bức tranh, đó là một cảnh tượng yên bình của cả hai khi luyện tập trên sân thể dục. Mỗi nét vẽ đều có sự tỉ mỉ và tình cảm trong đó.
"Cậu đã làm cái này sao?" Yaku hỏi, giọng anh trầm và đầy sự xúc động.
Lev gật đầu, mặt hơi đỏ lên vì ngượng ngùng. Cậu không biết phải nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng đợi phản ứng của Yaku.
Yaku nhìn Lev một lúc, rồi mỉm cười ấm áp, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. "Cảm ơn, Lev. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh có thể nhận được."
Lev cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên trong lòng. Cậu biết rằng, dù không cần phải nói ra, Yaku đã hiểu tất cả những gì cậu muốn truyền tải qua món quà ấy.
Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn, như thể chỉ có hai người họ trong căn phòng này, dù xung quanh vẫn là tiếng cười và cuộc trò chuyện rộn rã của mọi người trong đội.
Lời thoại:
Lev: "Yaku-san, em có món quà này tặng anh."
Yaku: "Cậu đã làm cái này sao?"
Lev: "Dạ... em chỉ muốn nói em rất trân trọng anh."
Yaku: "Cảm ơn, Lev. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh có thể nhận được."
Lev cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng trong lòng khi Yaku nhận quà. Món quà không chỉ là một bức tranh, mà là sự thể hiện cảm xúc mà Lev đã giấu kín trong thời gian dài. Sự biết ơn và tình cảm dành cho Yaku giờ đây đã được thể hiện một cách trọn vẹn, dù cậu không cần phải nói ra nhiều lời.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người đã ra về, chỉ còn lại Lev và Yaku ở lại một chút, thu dọn một vài thứ còn lại trong quán.
Lev cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cậu lại gần Yaku, và dù không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự gần gũi và sự ấm áp của anh.
( mình xin đoạn này chia 2 pov )
Lev POV:
Lev lặng lẽ đứng dậy, muốn giúp Yaku thu dọn một chút sau buổi tiệc. Mắt cậu lướt qua bức tranh mà Yaku đã cất giữ cẩn thận trong túi, cảm giác vui sướng lại dâng lên trong lòng.
Nhìn thấy Yaku vẫn còn đang thu xếp món đồ trang trí, Lev nhẹ nhàng tiến lại gần, không nói gì. Cậu có thể thấy Yaku đang cười mỉm, dù đôi mắt anh vẫn ẩn chứa sự mệt mỏi. Không khí xung quanh vẫn đầy ắp tiếng cười từ buổi tiệc, nhưng giờ đây nó đã dần trở nên yên tĩnh.
"Cảm ơn, Lev," Yaku nói, tay anh xếp lại những chiếc cốc giấy còn sót lại trên bàn. "Anh chưa từng nhận được một món quà ý nghĩa như thế. Nó thật đặc biệt."
Lev không biết phải nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cậu bất giác hướng về Yaku. Cảm giác bối rối lại nổi lên trong lòng. Cậu không thể diễn tả được sự lo lắng và ngượng ngùng đang khiến cậu khó thở, nhưng cũng cảm thấy như một gánh nặng đang dần buông xuống.
Yaku POV:
Yaku nhìn Lev, rồi mỉm cười ấm áp. Anh biết rằng Lev không phải là kiểu người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng hành động và cử chỉ của cậu đã thể hiện tất cả những gì anh cần. Trong lúc này, Yaku nhận ra rằng Lev không cần phải nói gì nhiều, tình cảm của cậu đã rất rõ ràng.
Yaku tiến lại gần Lev, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu, một cử chỉ thân mật mà anh ít khi làm, nhưng giờ đây lại là cách anh thể hiện sự cảm kích. "Cảm ơn em. Anh thực sự trân trọng điều này," Yaku nói nhẹ nhàng, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt Lev, đầy sự chân thành.
Lev POV:
Lev chỉ đứng đó, tim đập nhanh, không thể nói ra lời. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Yaku, cậu nhận ra rằng có lẽ mình không cần phải nói gì nữa. Yaku đã hiểu.
Sau đó, cả hai bắt đầu rời khỏi quán, không ai nói gì nhiều, chỉ có những bước đi êm đềm dưới ánh đèn vàng hắt lên từ đường phố. Không gian xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân và tiếng thì thầm của gió. Lev cảm nhận được sự gần gũi giữa hai người, và cậu tự hỏi liệu Yaku có cảm nhận được điều đó không.
Lev POV:
"Yaku... cảm ơn anh," Lev thầm thì, dù chỉ là một lời nói nhỏ nhưng trái tim cậu đang đập rất mạnh. Cậu không biết làm sao để nói ra cảm xúc này, nhưng lại biết rằng với Yaku, cậu không cần phải nói gì. Cả hai chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
Yaku POV:
Yaku cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, và trong ánh mắt của Lev. Anh không biết Lev đang nghĩ gì, nhưng cảm giác này khiến anh cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Từ lâu, Yaku đã biết rằng mối quan hệ giữa họ không thể chỉ đơn giản là bạn bè, nhưng liệu đây có phải là lúc anh thừa nhận điều đó hay không? Anh không biết, nhưng anh chắc chắn một điều: có Lev ở bên cạnh, anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Cả hai dừng lại ở một công viên nhỏ gần nhà ga. Lev quay sang nhìn Yaku, ánh mắt đầy những câu hỏi chưa được trả lời, nhưng không ai trong hai người mở lời. Đó là một khoảnh khắc đầy im lặng nhưng lại có một sự kết nối đặc biệt.
Lev hít một hơi thật sâu, quyết định sẽ làm điều gì đó khác biệt. Cậu cố gắng tìm lời, muốn tạo ra một cơ hội để gần gũi hơn với Yaku.
" Chủ nhật tuần này...anh có muốn đi đâu đó không?" Lev hỏi, giọng có phần ngại ngùng. "Ví dụ như... uống cà phê chẳng hạn?"
Yaku nhìn cậu, đôi mắt anh sáng lên một cách dễ chịu. Anh không vội vàng trả lời, mà chỉ mỉm cười, như thể đang cảm nhận những gì Lev muốn nói mà chưa thốt ra.
Một lúc sau, Yaku gật đầu. "Được thôi, anh sẽ đi cùng em."
Cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng Lev. Cậu cảm thấy như mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên tươi sáng hơn. Cuối cùng, họ sẽ có một khoảnh khắc đặc biệt, dù nhỏ nhưng vô cùng quan trọng đối với cả hai.
Chap này hơi ngắn, mong mng thông cảm 🤧🤧
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro