Chương 13: Bóng Dáng Mẹ

Một buổi tối, Nga – mẹ của Ngọc – về muộn hơn mọi khi.
Trông bà mệt mỏi, gương mặt hốc hác.
Ngọc đang ngồi học thì nghe tiếng mẹ nói điện thoại ngoài phòng khách, giọng nhỏ nhưng căng thẳng:
– Tôi không muốn con bé biết. Nếu gặp lại anh ấy… mọi chuyện sẽ rối lên mất.

Ngọc khựng lại.
“Anh ấy”? Ai cơ? Bố à?

Cô bước ra, hỏi khẽ:
– Mẹ, có chuyện gì vậy?

Nga giật mình, vội mỉm cười:
– Không có gì đâu con, chuyện công việc thôi.

Nhưng ánh mắt bà tránh đi, bàn tay run khẽ.

Đêm đó, Ngọc nằm trằn trọc mãi.
Từ sau khi chuyển lên Hà Nội, cô luôn thấy giữa bố mẹ mình là khoảng cách không thể hàn gắn.
Và giờ đây, hình như mẹ đang giấu điều gì đó — điều có thể khiến mọi thứ đảo lộn.

---

Sáng hôm sau, cô hẹn Huy đi học sớm.
Hai người cùng đi trên con đường quen thuộc, hàng cây rụng lá, gió thổi xào xạc.

Ngọc nói nhỏ:
– Huy, tớ cảm thấy mẹ tớ đang giấu gì đó.

Huy nhìn cô, trầm giọng:
– Cậu có muốn tìm hiểu không?

– Có. Nhưng tớ sợ… khi biết rồi, mọi thứ sẽ không còn như cũ.

Anh khẽ cười:
– Dù có thế nào, cậu vẫn có tớ, nhớ không?

Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Gió thổi qua, mang theo cảm giác lành lạnh, mơ hồ như điềm báo.

Cô không biết rằng, chỉ vài ngày nữa thôi, sự thật sẽ hiện ra – và nó sẽ khiến trái tim cô chao đảo hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro