Chương 2: Gió Đầu Mùa

Những ngày đầu thu dần qua, không khí trong trường trở nên trong trẻo hơn. Những tán bằng lăng ngoài sân bắt đầu rụng lá, gió len qua khe cửa lớp mang theo mùi hương ngai ngái của đất ẩm sau mưa.

Ngọc đã quen dần với nhịp sống ở Hà Nội. Buổi sáng dậy sớm đón xe buýt, trưa ăn cơm hộp một mình trong căn phòng trọ nhỏ, rồi chiều lại cười nói cùng đám bạn ở lớp. Cuộc sống tuy lặng lẽ nhưng không còn cô đơn như trước.

Đặc biệt, bên cạnh cô lúc nào cũng có Huy — vẫn là cậu con trai ít nói, thỉnh thoảng mới cười, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt hay một câu nói khẽ của cậu cũng đủ khiến lòng Ngọc an yên.

---

Buổi sáng hôm ấy, tiết Văn. Cô giáo giao bài viết nghị luận về “Những điều khiến tuổi trẻ trở nên đáng nhớ”. Ngọc cầm bút, viết mải miết. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh vụn vặt: buổi sáng mưa, cây kem bạc hà, ánh mắt Huy khi nhìn ra cửa sổ.

Khi nộp bài, cô chợt thấy Huy cũng đang cầm tờ giấy trắng, chưa viết dòng nào.

— Sao cậu không viết? — Cô hỏi nhỏ.

— Không biết viết gì. — Cậu nhún vai, giọng thản nhiên.

— Tuổi trẻ của cậu không có điều gì đáng nhớ à?

Cậu im một lúc, rồi nói:
— Có lẽ là bây giờ.

Ngọc hơi sững người. Ánh mắt cậu chạm vào cô, chỉ một giây ngắn ngủi thôi mà tim cô như ngừng đập.

Cô quay đi, giả vờ tìm lại cây bút, nhưng đôi tai đã đỏ bừng.

---

Giờ ra chơi, nhóm bạn kéo nhau xuống căn-tin. Nhiên reo lên:

— Ê, hôm nay có bánh su kem mới kìa, đi thôi!

Ngọc bật cười, bị lôi đi theo. Huy cũng bị Đức và Lâm kéo xuống, tay đút túi quần, dáng vẻ vẫn uể oải.

Trong căn-tin đông nghịt học sinh, họ chia nhau ngồi hai bàn gần nhau. Tiếng nói cười rộn rã.

— Ê Huy, nghe bảo hôm qua mày được cô giáo khen làm toán giỏi lắm hả? — Lâm trêu.

— Chuyện nhỏ. — Cậu đáp, cắn một miếng bánh, giọng tỉnh rụi.

Đức huých vai:
— Mày cứ giỏi thế này là mấy đứa lớp bên tán liền.

Huy chẳng nói gì, chỉ liếc qua phía Ngọc đang cười nói cùng nhóm bạn gái. Ánh mắt cậu dừng lại vài giây rồi quay đi.

Ngọc bắt gặp ánh nhìn ấy, tim đập nhanh một nhịp, vội cúi xuống giả vờ ăn.

Cô không hiểu sao dạo gần đây, chỉ cần Huy ở gần, cô đã không thể tập trung được nữa.

---

Chiều hôm đó, cô giáo chủ nhiệm thông báo:
— Cuối tuần này lớp mình sẽ tham gia hội thao toàn trường. Các em nhớ đăng ký nội dung thi nhé.

Cả lớp ồn ào. Nhiên nhanh nhảu:
— Cho bọn em thi kéo co!

Châu chen vào:
— Tớ đăng ký nhảy cổ động!

Huy thì ngồi yên, mặt tỉnh bơ. Cô giáo nhìn quanh:
— Còn Ngọc, em tham gia gì nào?

Ngọc lúng túng.
— Em… chưa biết ạ.

— Vậy đăng ký tiếp sức đi, lớp đang thiếu một người.

Trước khi cô kịp phản đối, Huy đã nói:
— Em cũng thi tiếp sức, cho dễ phối hợp.

Cả lớp đồng loạt “Ồ” lên, trêu chọc. Ngọc đỏ mặt, cúi gằm xuống bàn.

---

Buổi chiều tập chạy đầu tiên, sân trường ngập nắng. Tiếng còi huấn luyện vang lên, nhóm thi tiếp sức xếp hàng ở vạch xuất phát.

Ngọc thở gấp, mái tóc dính mồ hôi. Cô vốn không giỏi thể thao, chạy được vài vòng đã mệt rã rời.

Huy đưa cô chai nước.
— Uống đi, đừng cố quá.

— Cậu chạy nhanh thật đó. — Cô cười, giọng đứt quãng.

— Quen rồi. Từ nhỏ đã hay phải chạy đi làm việc vặt cho chú. — Cậu đáp, ngồi xuống bên cạnh.

Ngọc nhìn nghiêng gương mặt cậu, ánh nắng rơi trên hàng mi dài, đôi mắt sâu thẳm. Có gì đó trong cậu khiến người khác muốn tiến gần hơn, nhưng cũng khiến họ ngại ngần không dám bước thêm.

Cô khẽ nói:
— Mình nghĩ… có lẽ cậu mạnh mẽ hơn mình tưởng.

Huy quay sang, nửa cười nửa nghiêm:
— Còn mình nghĩ cậu dễ khiến người khác lo hơn mình tưởng.

Cô ngẩn người, rồi cả hai bật cười.

Gió đầu mùa thổi nhẹ qua, mang theo mùi nắng, mùi cỏ, và cả mùi của một cảm xúc chưa gọi thành tên.

---

Ngày hội thao diễn ra trong tiếng hò reo vang dội. Ngọc đứng ở vạch, tay nắm chặt gậy tiếp sức. Tim cô đập nhanh, không chỉ vì hồi hộp mà còn vì ánh mắt Huy từ đầu đường chạy đang nhìn thẳng về phía cô.

Tiếng còi vang lên. Ngọc chạy hết sức. Khi gần đến đích, chân cô lỡ vấp vào mép sân, suýt ngã. Một bàn tay kịp nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt.

Là Huy.

Cậu đỡ cô, siết nhẹ tay, thì thầm:
— Bình tĩnh. Đưa đây.

Cô đưa gậy, nhìn cậu chạy vụt đi, dáng người cao gầy lao lên giữa nắng chiều. Cô đứng im, hơi thở vẫn chưa kịp đều, mà lòng thì rối bời.

Khi Huy về đích, lớp 11A3 giành hạng Nhất. Tiếng reo hò vang khắp sân, bạn bè ùa ra chúc mừng.

Giữa đám đông, Huy quay lại nhìn cô. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng nụ cười ấy khiến tim cô như tan chảy.

---

Buổi tối, cả lớp hẹn nhau ra quán trà sữa gần trường để ăn mừng. Bàn ghế chen chúc, ánh đèn vàng ấm áp.

Nhiên giơ ly:
— Nào, chúc mừng đội tiếp sức hạng Nhất, đặc biệt là đôi Huy – Ngọc nha!

Tiếng reo vang lên. Ngọc cười, mặt đỏ ửng. Cô lén nhìn Huy — cậu vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ nhấp một ngụm trà rồi khẽ nhướng mày về phía cô, như trêu.

Một lúc sau, trời đổ mưa. Cơn mưa bất chợt làm đám bạn ùa ra cửa đứng nhìn. Ngọc cũng đứng lên, ngắm màn mưa giăng mờ qua khung kính.

Huy đến đứng cạnh, giọng trầm thấp:
— Lại mưa rồi nhỉ.

— Ừ. Ở đây mưa suốt.

— Cậu sợ mưa không?

— Không. Mưa làm mình thấy yên lòng.

— Vậy tốt. Vì Hà Nội còn mưa nhiều lắm. — Cậu nói, rồi khẽ cười.

Cô quay sang nhìn cậu, lòng bỗng nhẹ bẫng.

Ngoài kia, những giọt mưa rơi loang loáng dưới ánh đèn đường, như phản chiếu lại thứ cảm xúc dịu dàng mà họ chẳng ai dám nói thành lời.

---

Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng êm đềm.
Vài ngày sau, khi tan học, Ngọc vô tình thấy Huy đang đứng nói chuyện cùng một cô gái lạ ở cổng trường. Cô gái ấy cười rất tươi, đưa cho Huy hộp quà nhỏ rồi vội rời đi.

Ngọc đứng lặng một lúc. Trong lòng bỗng nhoi nhói.

Tối về, Nhiên nhắn tin:

> “Cậu biết cô gái nói chuyện với Huy chiều nay là ai không? Là Thảo lớp 12A1, hot girl của trường đấy. Nghe nói Huy với Thảo từng học thêm cùng nhau hồi hè.”

Ngọc nhìn dòng tin nhắn, lòng chùng xuống. Cô không hiểu vì sao chỉ một câu chuyện nhỏ lại khiến tim mình nặng nề đến thế.

Hôm sau đến lớp, cô ít nói hẳn. Huy nhận ra, hỏi:
— Có chuyện gì à?

— Không. — Cô đáp ngắn gọn, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.

— Nếu vì hôm qua… — Cậu ngập ngừng. — Cô ấy chỉ nhờ mình giúp chuyện bài học thôi.

— Mình đâu có hỏi. — Ngọc cười gượng, giọng nhỏ như gió thoảng.

Cậu im. Không khí giữa họ bỗng trở nên xa lạ.

Những ngày sau đó, họ vẫn ngồi cùng bàn, vẫn chào nhau mỗi sáng, nhưng những câu nói dần ít đi. Ngọc bận rộn với việc học, còn Huy thường xuyên về muộn vì chuẩn bị cho kỳ thi Toán.

Có những buổi chiều tan học, cô đi ngang qua sân bóng, thấy cậu đang chạy một mình trong nắng vàng nhạt. Cô muốn đến gần, nhưng lại thôi.

Khoảng cách giữa họ – chẳng biết từ khi nào – đã dài ra như một con đường cũ.

---

Một chiều thứ Sáu, cô giáo chủ nhiệm nhờ Ngọc mang bài kiểm tra lên phòng giám thị. Khi trở về, cô vô tình đi ngang qua hành lang tầng ba — nơi không có ai.

Huy đang đứng đó, dựa lưng vào lan can, mắt nhìn xuống sân trường. Cô dừng lại, khẽ gọi:
— Huy.

Cậu quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

— Sao đứng một mình ở đây?

— Muốn yên tĩnh một chút. — Cậu đáp. — Cậu cũng đi lạc à?

Cô cười nhẹ:
— Ừ, kiểu vậy.

Cả hai im lặng một lúc. Gió thổi qua, mang theo lá khô xoay tròn.

— Ngọc này. — Giọng cậu vang lên, trầm và chậm. — Nếu một ngày cậu thấy ai đó đứng dưới mưa mà không tìm chỗ trú, cậu sẽ làm gì?

Cô hơi ngạc nhiên. — Mình sẽ chạy ra che cho họ.

Cậu gật đầu, nhìn xa xăm:
— Còn mình… có lẽ chỉ đứng nhìn thôi. Vì đôi khi, người ta cần mưa để giấu đi điều gì đó.

Ngọc nhìn cậu, trong mắt lóe lên điều gì đó như hiểu ra.

Cô khẽ nói:
— Vậy khi mưa tạnh, cậu có định tìm họ không?

Huy quay sang, ánh mắt dừng lại nơi cô, sâu và ấm:
— Có chứ. Vì biết đâu, người đó chính là lý do khiến mình không sợ gió nữa.

Cô im lặng, tim đập mạnh. Ngoài kia, hoàng hôn buông xuống chậm rãi, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả khoảng sân.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra — dù có hiểu lầm, dù có khoảng cách, có một điều đang lớn dần trong lòng cả hai, như hạt mầm âm thầm vươn lên giữa những ngày gió đầu mùa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro