Chương 22: Những Lời Chưa Nói
Sau buổi gặp lại, Ngọc về phòng trọ cũ của Nhiên để ngủ lại một đêm. Hà Nội về đêm vẫn ồn ào như trước, tiếng xe cộ, tiếng nhạc từ quán cà phê ven đường hòa lẫn trong gió.
Cô nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng lặp lại khoảnh khắc Huy nói:
> “Lần này, đừng đi vội nhé.”
Câu nói ấy nghe đơn giản, nhưng lại khiến lòng cô xao động đến mức chẳng thể chợp mắt.
...
Sáng hôm sau, Ngọc tỉnh dậy muộn. Nhiên đã ra ngoài, để lại tờ giấy nhỏ:
> “Tớ về quê sớm. Nếu Huy gọi thì nhớ trả lời nha, đừng có trốn.”
Ngọc bật cười. Cô gấp tờ giấy lại, định vứt vào thùng rác nhưng rồi dừng lại.
Cô mở điện thoại. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi.
Nhưng khi cô vừa đặt máy xuống, màn hình sáng lên. Là Huy.
> “Cậu rảnh không? Ra quán cà phê đầu ngõ đi.”
Ngọc nhìn đồng hồ — mới tám giờ sáng. Cô vội thay áo, buộc tóc gọn, rồi bước ra ngoài.
Bầu trời hôm nay trong đến lạ, mây lững lờ trôi như chậm hơn một nhịp.
...
Quán cà phê nhỏ nằm ngay góc phố, nơi ngày xưa cả lớp thường ghé sau giờ học thêm.
Huy ngồi ở bàn sát cửa sổ, áo sơ mi trắng, tay cầm cuốn sổ nhỏ. Khi thấy Ngọc, cậu mỉm cười nhẹ, nụ cười khiến cô thoáng ngẩn người.
– Cậu ngồi đi. – Huy kéo ghế.
– Ừm… cảm ơn.
Khoảng im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng muỗng khuấy nhẹ trong ly cà phê.
Huy nhìn ra ngoài, giọng chậm rãi:
– Tớ từng nghĩ, nếu có dịp gặp lại, chắc sẽ nói nhiều thứ lắm. Nhưng giờ gặp thật rồi, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Ngọc cúi đầu, mím môi:
– Có những chuyện… không cần nói cũng hiểu mà, đúng không?
– Không. – Cậu đáp ngay. – Có những chuyện, nếu không nói, người ta sẽ chẳng bao giờ biết được mình quan trọng thế nào.
Ngọc khựng lại.
Cô cảm nhận tim mình đập nhanh đến lạ. Ánh mắt Huy khi ấy khác hẳn – rõ ràng, ấm, và thành thật.
...
– Sau hôm cậu đi, tớ đến trường một mình suốt cả tuần. – Huy nói, mắt vẫn hướng ra ngoài. – Tớ ngồi ở bàn cũ, nhìn chỗ trống bên cạnh. Tớ tưởng sẽ quen, nhưng… hóa ra không thể.
Ngọc lặng im.
Cô siết chặt tay, giọng nghèn nghẹn:
– Tớ cũng không quen được. Mỗi lần đi học, tớ vẫn vô thức quay sang bên trái… chờ ai đó nhắc mình “quên vở rồi kìa”.
Huy cười khẽ.
– Cậu vẫn hậu đậu như trước.
– Còn cậu thì… vẫn hay để tóc rối.
Hai người nhìn nhau, rồi bật cười. Tiếng cười hòa lẫn trong âm nhạc nhẹ vang lên từ góc quán, tạo nên cảm giác bình yên đến lạ.
...
Một lát sau, Huy lấy trong túi ra tấm ảnh cũ.
Là bức ảnh chụp cả lớp năm cuối. Ở góc xa, Ngọc đang cười, còn Huy nghiêng đầu nhìn cô.
– Tớ vẫn giữ nó. – Cậu nói nhỏ. – Tớ sợ quên mất nụ cười này.
Ngọc ngẩng lên, đôi mắt long lanh.
– Cậu… ngốc thật. Ai lại sợ quên như thế chứ.
– Tớ không sợ quên. – Huy khẽ cắt lời, ánh mắt sâu lắng. – Tớ sợ không còn cơ hội để nhớ lại nữa thôi.
Câu nói khiến thời gian như ngừng trôi.
Ngọc nhìn cậu, lòng trào dâng cảm xúc khó tả – vừa tiếc nuối, vừa hạnh phúc.
– Huy… – Cô khẽ gọi.
Cậu quay sang, chờ đợi.
Nhưng cô lại mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
– Cảm ơn cậu. Vì vẫn nhớ.
...
Buổi sáng trôi qua nhanh. Khi ra khỏi quán, ánh nắng hắt lên vai cả hai, ấm đến lạ. Huy đi chậm, tay đút túi, ánh mắt lấp lánh thứ gì đó vừa mong manh, vừa quyết liệt.
– Ngọc này. – Cậu gọi.
– Hửm?
– Lần này… tớ không muốn bỏ lỡ nữa.
Ngọc quay sang, tim như khựng lại.
Cậu cười, ánh nhìn dịu dàng mà chắc chắn:
– Nếu được, tớ muốn bắt đầu lại từ đầu. Một cách thật lòng.
Ngọc không đáp, chỉ nhìn cậu rất lâu. Ánh nắng phản chiếu trong mắt cô – lấp lánh như giọt nước trên lá.
Cô khẽ nói, giọng nhỏ nhưng đủ để gió mang đi:
– Vậy thì… lần này, tớ sẽ không đi nữa.
Huy nhìn cô, môi khẽ cong thành nụ cười.
Bầu trời trong xanh đến mức tưởng như có thể nghe được nhịp tim của hai người hòa vào nhau.
Họ bước đi cạnh nhau, chậm rãi, giữa con phố cũ.
Không ai nói thêm gì, nhưng trong im lặng ấy, mọi điều chưa kịp nói… dường như đã được thấu hiểu trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro