Chương 23: Khoảng Cách Giữa Hai Người

Ngọc ngồi trước cửa sổ phòng trọ, mắt nhìn ra ngoài con ngõ nhỏ, nơi hàng cây bàng đang rụng lá vàng từng chiếc một. Mùa thu đến rồi — nhẹ như hơi thở, mà sao lòng cô lại nặng nề đến thế.

Từ sau buổi gặp hôm đó, Huy không nhắn tin, cũng không gọi điện. Cô từng chờ tin nhắn đến nửa đêm, từng lén mở lại đoạn chat cũ, đọc đi đọc lại, rồi lại tự cười một mình.
Có những khoảng lặng không thể lấp đầy bằng lời, chỉ có thể chờ người kia tự bước tới… hoặc rời đi.

...

Trên sân trường, Huy đang đứng cùng nhóm bạn cũ. Ánh nắng nhẹ rọi xuống vai cậu, gió khẽ hất mái tóc lên, làm lộ rõ đôi mắt sâu và ánh nhìn xa xăm. Lâm vỗ vai:
– Ê, dạo này mày lạ lắm nha, có chuyện gì à?

Huy cười nhạt, nhét tay vào túi quần.
– Không có gì đâu, chỉ là... hơi mệt tí.

Bảo chen vào:
– Mệt cái đầu mày, chắc nhớ ai rồi chứ gì!
Cả đám cười ồ lên. Chỉ có Huy im lặng, mắt dõi theo góc xa xa nơi Ngọc đang đứng với mấy bạn gái.
Giữa đám đông ồn ào, cô vẫn nổi bật, nhưng lại mang theo một vẻ xa vời. Cậu muốn bước tới, muốn nói một điều gì đó, nhưng chân lại không thể nhấc nổi.

...

Chiều tan học, Ngọc đi chậm về hướng bến xe buýt. Trên tay cô là quyển sổ văn, trang cuối cùng bị nhòe vì nước mưa đêm qua.
Cô ngồi xuống ghế chờ, kéo tai nghe lên, bật lại bài hát cũ mà Huy từng gửi.
Giọng ca ấy trầm ấm, mà giờ nghe sao cứ như cào xé tim.

– Cậu vẫn nghe bài này à?
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Ngọc giật mình, quay lại — là Huy.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả thế giới như ngưng lại một nhịp.
– Ừ, – cô đáp nhỏ, – vì nó hay.

Huy mím môi. – Cậu dạo này ổn chứ?
– Ổn.
– Ổn là tốt.

Khoảng im lặng giữa hai người kéo dài. Gió khẽ lay hàng cây bên đường, rơi xuống vai họ vài chiếc lá vàng.
Ngọc nắm chặt quai túi, cười nhẹ:
– Cậu vẫn vậy, vẫn nói ít, vẫn lạnh lùng như hồi đó.

– Còn cậu, – Huy nhìn cô, – vẫn biết cách khiến người khác thấy khó thở như trước.

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến tim Ngọc đập nhanh. Nhưng rồi cô khẽ cúi đầu, tránh ánh nhìn ấy.
– Cậu đến đây làm gì?
– Vô tình thôi. – Huy đáp, nhưng ánh mắt lại không hề “vô tình” chút nào.

Xe buýt dừng, Ngọc đứng dậy.
– Tớ về trước nhé.
– Ừ... đi cẩn thận.

Cửa xe đóng lại. Huy vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng Ngọc qua ô cửa kính. Cô không quay đầu lại, nhưng bàn tay khẽ siết chặt quyển sổ trong lòng.
Trên trang giấy bị nhòe, dòng chữ cũ hiện lên mờ mờ:

> “Thanh xuân của tớ, là cậu.”

...

Tối muộn, Huy trở về căn phòng quen thuộc. Minh đang ngồi trên ghế sofa, đọc báo.
– Con về rồi à? – Ông ngẩng lên.
– Vâng.
– Dạo này con có vẻ trầm hơn, có chuyện gì sao?

Huy im lặng vài giây.
– Không đâu, chỉ là... có những người, dù muốn quên cũng chẳng thể nào quên được.

Minh nhìn Huy, nở nụ cười hiền hậu.
– Nếu thật lòng, thì đừng bỏ lỡ. Có những người đi rồi, sẽ chẳng quay lại đâu.

Câu nói ấy vang lên trong đầu Huy suốt đêm. Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh, hệt như tên truyện của chính họ — Bước Ngược Chiều Gió.
Có lẽ, cả hai đều đang bước ngược lại với cảm xúc của chính mình.

...

Sáng hôm sau, Ngọc đến lớp sớm. Cô đặt quyển sổ văn lên bàn Huy, kẹp trong đó một tờ giấy nhỏ:

> “Cảm ơn vì đã từng đi cùng tớ qua những ngày bình yên nhất.”

Rồi cô quay đi, bước thật nhanh ra ngoài.
Không nhìn lại, nhưng trong lòng cô biết – nếu định mệnh còn một cơ hội, cô mong lần sau khi gặp lại, cả hai sẽ đủ can đảm để không bước ngược chiều nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro