Chương 27: Những Ngày Cận Tết

Đầu đông qua đi, nhịp sống chậm lại rồi chuyển mình thành khoảnh khắc tất bật cuối năm. Hà Nội những ngày cận Tết mang một cái gì vừa quen vừa mới: hàng quất đã được bày, quán bánh chưng mở sớm hơn mọi năm, còn tiếng rao hàng rong dường như cũng vội vàng hơn — như sợ vụt qua mất một cái gì đó quan trọng.

Ngọc đứng trước gương, buộc lại chiếc khăn nơ đã cũ, nhìn bản thân mình với một nỗi bâng khuâng vừa dịu vừa xa. Cô cầm điện thoại, đọc lại tin nhắn cuối cùng của Huy: “Chiều về tớ qua giúp mẹ mua chút đồ, rảnh không?” Chữ ngắn gọn, không hoa mỹ, nhưng mỗi lần đọc lại, cô lại thấy ấm ở trong lòng.

Ngày đầu tiên của chuỗi ngày nghỉ Tết, nhóm bạn tổ chức một buổi đi chợ hoa nhỏ cho lớp. Họ cười nói ồn ào giữa những gốc mai, những chậu quất xanh mập. Nhiên móc tay kéo Ngọc đi xem tùng, còn Châu lựa rực rỡ cho cái cổng nhà mình. Bầu không khí rộn ràng khiến tim cô bớt nặng — ít nhất là hôm nay.

Huy xuất hiện muộn, áo khoác dày, tay ôm một hộp bánh nhỏ. Khi thấy Ngọc, gương mặt cậu nở một nụ cười nhẹ, không cầu kỳ, nhưng đủ để khiến cô cảm thấy thế giới tạm ngừng một nhịp. Họ đứng cạnh nhau, nhìn qua những chậu hoa, và trong giây lát không cần lời — cả hai đều biết rằng sẽ cùng nhau trở về, cùng nhau chuẩn bị cho một cái Tết không còn lẻ loi.

Trong những ngày cận Tết, ngõ nhỏ của Ngọc trở nên rộn ràng hơn. Mẹ cô, chị Nga, bận bịu soạn sửa, lo những mâm cỗ nhỏ cho khách hàng và sắp đặt nhà cửa. Có những lúc, Nga ngồi bên bàn thờ, lặng lẽ ghé tay trên di ảnh, giọng khẽ: “Năm nay con sẽ cố gắng hơn.” Ánh mắt bà khi ấy thoáng buồn, nhưng rõ ràng là quyết tâm — như thể muốn che chắn mọi thứ cho con gái.

Ngọc nhìn mẹ, lòng chùng xuống. Cô nghĩ về lá thư cũ, về tấm ảnh mẹ chụp cùng người phụ nữ tên Mai, về những khoảng lặng giữa bố mẹ cô và những chuyện cũ vẫn chưa sáng tỏ hẳn. Tết đến, có lẽ là lúc mọi thứ dễ bị khuấy lên nhất — những điều giấu kín bỗng dễ trồi lên giữa tiếng chén bát và mâm cỗ.

Huy đến nhà Ngọc vào một chiều se lạnh, mang theo vài quả quất và một túi bánh. Chú Minh tiếp khách lịch sự ở cửa, còn Huy khẽ cúi chào mẹ Ngọc như người thân. Sự ấm áp giản dị trong những hành động nhỏ khiến Ngọc thấy yên lòng: tình cảm của họ không chỉ là lời hứa trên môi, mà đang thấm vào từng chi tiết đời thường.

Bữa cơm tối hôm đó có thêm vài món mẹ chuẩn bị đặc biệt. Họ ăn trong không khí đầm ấm, tiếng nói chuyện râm ran. Bất chợt, trong lúc rót nước, mẹ Ngọc khẽ hỏi Huy: “Con rảnh Tết đến đâu? Có về quê với ai không?” Huy đáp nhẹ: “Con dự định ở lại Hà Nội, phụ chú Minh, rồi cuối cùng… sẽ về chúc Tết vài ngày.” Câu trả lời khiến không khí dịu đi; mẹ Ngọc mỉm cười, như thấy yên tâm hơn.

Nhưng những ngày cận Tết không chỉ có niềm vui. Ở góc khác, những ký ức cũ cũng dễ trỗi dậy. Một buổi tối, khi cả nhà đang dọn dẹp, mẹ Ngọc vô tình để rơi tấm ảnh cũ ra sàn. Hình ảnh Nga và Mai đứng cạnh nhau trước cổng nhà năm nào lộ ra. Thấy vậy, chú Minh khẽ bước tới, nét mặt thoáng nghiêm: “Sao còn lưu tấm này?” Giọng chú không gắt, nhưng đủ để khiến cả gian bếp im đi một nhịp.

Ngọc đứng nhìn hai người lớn, tim xao xuyến. Cô đã biết đôi chút về mối liên hệ quá khứ giữa mẹ mình và người phụ nữ kia — giờ phút này, giữa tiếng lách tách của đũa ăn và mùi hành phi, mọi chuyện như muốn vặn lại góc máy, buộc các thế hệ phải đứng đối diện. Mẹ Ngọc nhìn cô, đôi mắt lẫn buồn lẫn quyết: “Con đừng lo, có những chuyện lớn mà người lớn tự phải giải quyết.”

Một chiều, Huy dẫn Ngọc đi dạo quanh hồ Gươm. Những ánh đèn đường đã được trang hoàng, phố phường thấp thoáng bóng người mua sắm. Họ dừng lại trước một gánh hàng bán tràng pháo, âm thanh rộn ràng nhưng có lẽ không phù hợp cho tâm trạng ai đó đang suy tư. Huy nắm lấy tay Ngọc, nhẹ: “Tết mà, đừng để mấy chuyện cũ làm rối lòng. Có tớ ở đây.” Câu nói ngắn, nhưng như kiến tạo một chỗ tựa vững vàng cho cô.

Ngọc tựa vào vai Huy, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo dày. Cô muốn tin — muốn tin vào một khởi đầu mới. Nhưng sâu trong thâm tâm, vẫn còn một sợ hãi rất nhỏ: nếu họ lướt qua sự thật, liệu mai kia khi mọi chuyện vỡ ra, có phải họ sẽ lại bị bất ngờ đến mất phương hướng?

Đêm giao thừa gần kề. Nhà nhà chuẩn bị, người người sắm lễ. Những tiếng pháo hoa đầu tiên ở xa xa làm sáng lên bầu trời. Mẹ Ngọc thắp hương, khấn vái bên ban thờ, lời khấn giản dị mà thành kính. Bên ngoài, hàng xóm qua lại chúc nhau, tiếng cười nói lan tỏa.

Huy khẽ cúi xuống trước ban thờ, chắp tay: “Con chúc mọi người mạnh khỏe, bình an.” Chú Minh mỉm cười, gật đầu. Lúc ấy, Ngọc thấy trong ánh mắt của cô và của mẹ có một cái gì đó bình yên, như thể mọi điều phức tạp có thể tạm lắng để nhường chỗ cho phút giây này — phút giây của khởi đầu.

Sáng mồng một, cả nhà ra đường. Phố đã đổi khác: cờ hoa bay phất phới, những nụ cười thân quen xuất hiện khắp nơi. Huy và Ngọc đi cùng nhau, đôi tay khẽ nắm, như thầm nguyện kết thúc chuỗi ngày bận rộn bằng một bước cùng nhau về phía trước. Mẹ cô theo sau, đưa theo mấy chiếc bánh chưng nhỏ biếu hàng xóm, mắt bà ánh lên độ vui hiếm có.

Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc nghĩ về những ngày trước, về chiếc ghế trống trong lớp, về mưa, về những lần im lặng khó hiểu giữa cô và Huy. Rồi cô nhìn sang người đứng cạnh, thấy Huy cười một nụ cười dành riêng cho mình — dung dị, chân thành, không có màn kịch. Cô biết, con đường phía trước có thể vẫn còn nhiều gió ngược, nhiều điều chưa sáng tỏ. Nhưng nếu họ nắm tay nhau đi, có lẽ những bước ngược đó không còn đơn độc nữa.

Ngày cận Tết khép lại bằng tiếng nói cười ấm áp của một buổi tối đầu năm. Trong lòng mỗi người có thể vẫn còn một chút ngổn ngang, một vài câu hỏi chưa được trả lời, nhưng tất cả đều nhường chỗ cho một điều: hy vọng. Hy vọng rằng năm mới sẽ bớt lạnh, bớt cô đơn, và nhiều lần đáng nhớ hơn.

Ngọc nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, nghe tiếng gió qua cửa sổ. Cô nhắm mắt lại và nghĩ về tương lai — về những ngày học hành, về những bí mật đang chờ lời giải, về người đàn ông đứng cạnh mình hôm nay. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ, bước ngược chiều gió sẽ dễ chịu hơn khi có ai đó bước cùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro