Chương 6: Khoảng Cách Của Hai Trái Tim

Mối quan hệ của họ từ hôm đó trở nên khác lạ.
Không ai chính thức gọi tên nó, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt hai người, ai cũng có thể đoán được điều gì đang diễn ra.

Nhiên trêu:
— Hai người dạo này lạ lắm nha.

Ngọc giả vờ ngó lơ:
— Lạ gì đâu.

— Thế à? — Nhiên nhướn mày — Vậy sao Huy toàn đợi cậu tan học mới về?

Ngọc đỏ mặt, giấu vội cuốn vở sau lưng.
Còn Huy, ngồi phía sau, chỉ cười khẽ.

---

Những ngày ấy, Hà Nội bước vào mùa thi. Áp lực học hành khiến không khí lớp học trở nên nặng nề.
Huy và Ngọc thường học cùng nhau ở thư viện. Họ ngồi cạnh nhau, mỗi người một cuốn sách, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nhỏ.

Có khi, chẳng cần nói gì, nhưng giữa họ vẫn có thứ gì đó rất ấm, như dòng nước chảy ngầm.

Một buổi chiều, Huy nhận được điện thoại. Cậu rời khỏi thư viện, nét mặt thoáng căng.
Ngọc nhìn theo, trong lòng dấy lên linh cảm không lành.

Lát sau, cậu quay lại, cười nhạt:
— Chú mình phải sang Nhật làm việc. Mình có thể sẽ chuyển đi cùng.

Câu nói ấy khiến Ngọc chết lặng.
— Bao lâu?

— Có thể là… vĩnh viễn.

Không khí giữa hai người bỗng đặc quánh. Cô nhìn cậu, ánh mắt chao đảo.
— Thế… còn trường, còn bạn bè… còn mình?

Huy khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn:
— Mình cũng không biết nữa, Ngọc à. Mọi thứ diễn ra nhanh quá.

Cô cúi đầu, tay siết chặt mép bàn.
Cảm giác như ai đó vừa rút cạn hơi thở trong lồng ngực cô.

---

Tối hôm ấy, cô không ngủ được.
Tin nhắn của Huy vẫn còn:

> “Nếu thật sự phải đi, mình sẽ nói với cậu trước khi rời Hà Nội.”

Cô đọc đi đọc lại, nước mắt rơi trên màn hình.
Cô không biết nên mong cậu đi hay ở. Chỉ biết rằng, dù chọn gì, trái tim cô cũng sẽ đau.

---

Vài ngày sau, Huy ít đến lớp hơn. Mỗi lần gặp, cậu vẫn cười, vẫn nói như không có chuyện gì, nhưng trong mắt lại vương chút buồn.

Ngọc cũng cố gượng cười, cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng mỗi lần nhìn chỗ ngồi bên cạnh, cô đều thấy tim mình nặng trĩu.

Một chiều cuối tuần, Huy gọi cô ra công viên gần trường.
Bầu trời xám xịt, gió thổi lạnh.

Cậu nói, giọng nhẹ mà dứt khoát:
— Mình thật sự phải đi.

Cô im lặng rất lâu, rồi hỏi:
— Cậu định khi nào?

— Tuần sau.

Ngọc khẽ gật, cố kìm nước mắt.
— Thế thì… chúc cậu bình an.

Huy nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói:
— Mình không muốn đi nếu không biết chắc rằng cậu sẽ ổn.

— Mình ổn mà. Từ đầu đến cuối, mình vẫn ổn, cậu quên rồi à?

Cậu khẽ cười, nụ cười xen lẫn nỗi buồn.
— Vậy giữ lời nhé. Đừng khóc.

Cô quay đi, không trả lời. Gió thổi qua, cuốn theo chiếc lá vàng rơi xuống giữa hai người.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu — đôi khi, tình yêu không chỉ có những lời hứa, mà còn là những điều phải bỏ lỡ.

---

Tối đó, Ngọc đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố.
Phía xa, ánh đèn đường nhòe đi trong làn mưa bụi.

Cô thì thầm:

> “Nếu có kiếp sau, mình vẫn muốn được gặp cậu…
Dù chỉ là để nói một câu: Mình đã từng thương.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro