Chương 9: Khoảng Cách

Từ sau buổi sáng hôm ấy, mọi thứ giữa Ngọc và Huy dường như thay đổi.
Không còn những ánh nhìn lúng túng, cũng chẳng cần giấu giếm cảm xúc.
Họ đến trường cùng nhau, về cùng nhau, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu được người kia đang nghĩ gì.

Nhưng càng gần, Ngọc càng nhận ra có một bức tường vô hình tồn tại giữa họ — thứ mà cô không thể chạm tới, dù cố gắng bao nhiêu.

Một buổi chiều, cô đến nhà Huy để trả lại cuốn sách anh cho mượn.
Cánh cửa gỗ sẫm màu mở ra, và người xuất hiện không phải Huy, mà là chú Minh.
Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, giọng trầm:
– Cháu là bạn của Huy à?

– Dạ, vâng ạ. – Ngọc khẽ cúi đầu.

– Huy không có ở nhà. Nó ra ngoài từ sớm.

Ngọc gật nhẹ, định quay đi thì chú Minh chợt nói:
– Cháu… có biết Huy là trẻ được nhận nuôi không?

Câu hỏi khiến cô sững lại.
– Dạ… cháu biết ạ.

Chú gật đầu, nở nụ cười nhạt:
– Nó ít nói, lại hay giữ trong lòng. Nhiều năm rồi, chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ ruột. Nhưng dạo này thấy nó thay đổi… có vẻ như đã tìm được ai đó khiến nó muốn nói.

Ngọc khẽ mím môi.
Trong lòng, cảm xúc lẫn lộn — vừa ấm, vừa nghẹn.
Cô hiểu, sau vẻ lạnh lùng kia, Huy là người luôn chịu tổn thương, chỉ không biết cách thể hiện.

Cô ra về, gió thổi nhẹ qua con ngõ nhỏ.
Cảm giác có gì đó chênh vênh len lỏi trong tim.

---

Tối hôm ấy, Huy gọi điện.
Giọng anh khàn, nhỏ, nghe như vừa trải qua điều gì đó:
– Xin lỗi vì chiều nay tớ không ở nhà. Chú tớ nói gì với cậu không?

– Không có gì đâu. – Ngọc đáp, nhẹ như không.

Nhưng Huy im lặng rất lâu, rồi nói:
– Có những chuyện tớ không biết nên nói hay giấu. Nhưng cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến chúng ta.

Ngọc cười, dù lòng chẳng yên.
– Tớ chỉ cần cậu đừng xa tớ.

Đầu dây bên kia, Huy khẽ đáp:
– Ừ. Không xa đâu.

Dù vậy, trong giọng anh, vẫn vương chút gì đó rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro