Ngoại truyện: Sau Này, Chúng Ta Gặp Lại
Hà Nội cuối thu, những cơn gió lười nhác thổi dọc theo con phố cũ, mang theo mùi hoa sữa quen thuộc đến nao lòng. Trên vỉa hè, người ta vẫn bước vội giữa dòng người tấp nập, nhưng đâu đó, vẫn có những khoảng lặng dành riêng cho ký ức.
Ngọc đứng trước quán cà phê nhỏ ở góc phố Trần Phú — nơi từng là điểm hẹn của cô và Huy nhiều năm về trước. Tấm biển gỗ vẫn còn nguyên, chỉ có dòng chữ “Mây Lang Thang” đã bạc màu theo nắng mưa. Cô bật cười khẽ, như thể vừa nhìn thấy chính mình của những năm mười bảy tuổi — vụng về, bướng bỉnh, nhưng yêu đến dại khờ.
“Lâu rồi nhỉ.”
Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau khiến Ngọc khựng lại.
Cô quay người.
Huy đang đứng đó, tay đút túi áo khoác, ánh mắt vẫn ấm áp như xưa — nhưng bình tĩnh và trưởng thành hơn. Anh không còn là cậu học sinh ngồi cuối lớp thích chọc cô cười nữa, mà là một người đàn ông mang theo sự điềm đạm của năm tháng.
Ngọc hơi ngẩn ra, nụ cười chậm rãi nở trên môi.
“Anh vẫn nhớ chỗ này à?”
“Ừ. Làm sao quên được.” – Huy đáp, mắt anh khẽ cụp xuống – “Chỗ này có người từng bắt anh ngồi học văn cả buổi mà vẫn chấm cho điểm bốn phẩy.”
Cô bật cười, tiếng cười trong như thuở nào.
“Thì ai bảo viết sai chính tả hoài.”
Cả hai cùng bước vào quán. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn — từ chiếc đồng hồ treo tường hơi nghiêng, đến góc bàn nơi ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ một lớp vàng mỏng lên ly cà phê sữa.
...
Họ nói chuyện thật lâu, kể về những năm tháng đã qua. Ngọc giờ làm ở một tòa soạn, thỉnh thoảng viết vài bài tản văn. Còn Huy đang dạy Toán ở một trường phổ thông, công việc bình dị nhưng khiến anh mỉm cười mỗi sáng.
“Thật ra anh có đọc mấy bài viết của em,” – Huy nói, giọng khẽ như sợ làm vỡ đi không khí yên tĩnh – “Toàn là những bài về Hà Nội, về tuổi trẻ, về một người cậu luôn gọi bằng ‘anh ấy’.”
Ngọc khẽ cúi đầu, khẽ xoay ly cà phê trong tay.
“Anh đoán xem người đó là ai?”
Huy cười. “Anh không cần đoán. Anh biết.”
Không cần thêm lời nào, ánh mắt họ chạm nhau, lặng yên. Cả hai đều hiểu, có những tình cảm không cần phải nói ra — nó vẫn ở đó, trong từng nhịp thở, từng ký ức, từng mùa gió đi qua.
...
Chiều muộn, khi nắng nhạt dần, họ cùng bước ra khỏi quán. Phía xa, bầu trời đang dần chuyển màu hoàng hôn, những tia sáng cuối cùng rơi xuống như sợi chỉ vàng khâu lại quãng thanh xuân dang dở.
“Em có bao giờ nghĩ, nếu năm ấy mình không xa nhau…” – Huy bắt đầu, rồi im lặng.
Ngọc ngước nhìn, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
“Em nghĩ rồi. Nhưng nếu không có những ngày không có anh, có lẽ em sẽ chẳng biết mình cần anh đến thế.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, chậm rãi nắm lấy tay cô — bàn tay vẫn ấm, vẫn run nhẹ như ngày đầu.
“Ngọc này…” – Huy mỉm cười – “Mình bắt đầu lại nhé, lần này không phải từ đầu, mà từ nơi ta đã dừng lại.”
Ngọc không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, tất cả nỗi buồn năm cũ dường như được gió cuốn đi, chỉ còn lại bình yên.
...
Hà Nội về đêm, đèn đường hắt xuống hàng cây, tiếng xe lẫn trong gió. Ngọc dựa vào vai Huy khi hai người cùng đi bộ qua con phố cũ. Mọi thứ dường như chẳng thay đổi — chỉ có họ là đã lớn hơn, biết yêu, biết mất, và biết trân trọng những điều tưởng chừng nhỏ bé.
“Anh này…” – Ngọc khẽ nói – “Thanh xuân của em có anh, vậy là đủ rồi.”
Huy mỉm cười, xiết tay cô chặt hơn.
“Còn anh, sau này… có em là đủ.”
Trên bầu trời, ánh trăng nhạt nhoà giữa những đám mây, như ánh sáng nhỏ bé của niềm tin, của những trái tim từng lạc mất nhau — giờ lại tìm thấy nhau giữa thành phố cũ.
Và khi gió lướt qua, mang theo mùi hoa sữa dịu nhẹ, họ cùng bước đi, bình yên như chưa từng có những ngày bão giông.
The End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro