Chương 10: Sự Quyết Tâm

Hai tuần trước kỳ thi, trong khi cả lớp đang tất bật ôn luyện lý thuyết, chuẩn bị đấu pháp và củng cố linh lực, Trình Vũ lại lặng lẽ rút lui về khu vực phế phẩm quen thuộc sau giờ học. Cậu biết, nếu chỉ dựa vào lý thuyết và vài chiêu thức sơ đẳng thì không thể vượt qua được kì thi học kỳ – nơi những học viên mạnh mẽ hơn sẽ dùng toàn bộ sức mạnh thật sự để tranh đoạt thứ hạng và cơ hội vào lớp chọn.

Cậu nhớ rõ lời Thầy Lý từng nói khi đưa bí kíp luyện linh:

"Trình Vũ, tu hành không chỉ là tích lũy linh lực. Thực chiến cần pháp khí, đặc biệt là với người thể trạng yếu, phản ứng không nhanh – ám khí có thể là đường sống duy nhất. Nếu con không có thiên phú, hãy mài giũa từng mảnh sắt của mình đến tận cùng."

Câu nói đó như một mồi lửa nhỏ, âm ỉ cháy trong cậu suốt thời gian qua. Cậu không có kiếm pháp tuyệt luân, không có căn cơ mạnh mẽ, càng không có thiên phú song hệ như Ngụy Trường Phong. Nhưng cậu có đôi tay, ý chí và lòng kiên định.

Trình Vũ lùng sục khắp bãi luyện linh bỏ hoang để tìm nguyên liệu. Sau nhiều ngày, cậu phát hiện hai mảnh kim loại mảnh dài, có hình dạng giống như lưỡi dao cong, tuy bị gỉ sét và sứt mẻ, nhưng chất liệu bên trong lại có chút linh tính sót lại – có thể là vật liệu từng dùng chế tạo vũ khí luyện linh cấp thấp.

Cậu mang về, cẩn thận chà rửa, đập lại hình dáng cho vừa tay. Mỗi đêm, trong phòng nhỏ dưới ánh đèn linh thạch chập chờn, Trình Vũ ngồi khoanh chân, đặt hai lưỡi đao trước mặt. Cậu bắt đầu dẫn linh khí từ cơ thể chảy vào từng khe nứt, từng góc cạnh – quá trình rèn luyện không khác gì dùng từng giọt máu, từng luồng thần hồn nhỏ nhoi để thẩm thấu vật thể.

Ngày đầu tiên, kim loại không phản ứng gì.

Ngày thứ ba, lưỡi dao hơi nóng lên một chút.

Ngày thứ bảy, ánh sáng mờ nhạt lần đầu hiện ra trên thân đao.

Ngày thứ mười hai, khi ánh trăng mỏng rọi qua khe cửa, cả hai lưỡi phi đao rung khẽ. Một luồng khí tức trầm ổn và sắc bén trào dâng.

Luyện linh – thành công.

Ngay khoảnh khắc ấy, linh khí trong cơ thể Trình Vũ đột nhiên chuyển động dữ dội. Cậu mở mắt, ánh sáng màu lam bạc lóe lên trong đáy đồng tử. Linh lực tăng vọt, từng mạch nhỏ bên trong cơ thể vỡ tung ra rồi tái sinh mạnh mẽ hơn. Hào quang tu sĩ cấp 10 bùng nổ, lan nhẹ khắp gian phòng nhỏ tối tăm.

Cậu ngồi đó, mồ hôi ướt đẫm, lòng bàn tay rỉ máu vì quá trình luyện hóa kéo dài. Hai lưỡi phi đao nằm trong tay, tỏa ra khí tức lạnh lẽo và sát khí nhè nhẹ – không phải loại hung ác, mà là sự tĩnh lặng của một lưỡi dao đã được tôi luyện đủ lâu trong lửa và máu.

Cậu không rơi nước mắt. Trái lại, đôi mắt Trình Vũ lúc này như bốc cháy.

Một ngọn lửa – không phải của linh khí – mà là của ý chí.
Lặng thầm, sâu sắc, nhưng không thể dập tắt.

Cậu siết chặt phi đao, cơ thể vẫn còn mỏi nhừ, nhưng đôi vai cứng lại. Gương mặt cậu không có nụ cười, cũng không có sự đắc thắng, mà là một nét lạnh, tỉnh táo, cùng với... niềm tin vừa bừng tỉnh.

"Đây mới chỉ là bước đầu," – cậu khẽ nói, ánh mắt nhìn vào khoảng tối trên trần nhà – "Từ hôm nay, không ai được quyền gọi ta là phế vật nữa."

Hai lưỡi phi đao lóe sáng lần nữa trong tay cậu. Ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ kéo thành một vệt dài trên sàn gạch. Trong đó, bóng dáng một thiếu niên gầy gò, đang ngồi bất động, nhưng lặng lẽ bừng sáng như một đốm lửa chuẩn bị đốt cháy cả trời đêm.



















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro