Chương 30: Liêu Phong

Ngày thứ hai – chiến trường hỗn loạn, lòng người yên ắng.

Mặt trời nhân tạo trong chiến trường mô phỏng vừa lên không cao đã tỏa ra nhiệt lượng áp bức. Không còn dấu vết nào của đội Hỏa Lực, chỉ có từng tảng dung nham nguội đen sì vương vãi khắp nơi.

Liêu Phong nằm tựa lưng vào một phiến đá, gương mặt tái nhợt, trán vã mồ hôi lạnh. Dù Linh Nhi đã dốc hết Quang trị thuật, dù Uyển Phương liên tục duy trì Thủy Ấn Điều Hòa, nhưng linh căn của cậu vẫn tiếp tục rối loạn – từng dòng linh lực lưu chuyển lệch nhịp, khiến mỗi hơi thở đều đau như xé tim gan. Cả đội không đủ khả năng để chữa trị cậu hoàn toàn.

Nguyên khí thạch đã tan, tàn ảnh linh lực vẫn chưa kịp ổn định.

Trình Vũ ngồi bên cạnh, mắt nhìn tay mình, trầm mặc không nói. Những lời nói lúc giao chiến, những quyết định chậm một khắc, tất cả như găm vào lòng.

"Lẽ ra tớ nên để Liêu Phong lui về phía sau... Lẽ ra phải đoán trước địa hình biến đổi..."

Giọng Trình Vũ khản đặc, nắm tay siết chặt đến rướm máu.

Tạ Hạo, kẻ vẫn luôn cười đùa ham ăn, giờ đây mặt mày cũng nặng trĩu, đẩy hộp lương khô về phía Trình Vũ:

"Cậu mà sụp đổ thì đội này tan nát. Trách nhiệm đội trưởng không phải là toàn năng – mà là đứng lên khi mọi người cần cậu nhất."

Linh Nhi bước lại, ngồi xuống bên Trình Vũ và Liêu Phong, nhẹ giọng:

"Chúng ta chiến đấu cùng nhau, thì cũng chia sẻ tổn thất cùng nhau. Liêu Phong sẽ không bỏ lại, và cậu cũng không nên bỏ lại chính mình."

Liêu Phong mở mắt, nở nụ cười yếu ớt:

"Tôi vẫn còn thở mà... nếu chết dễ thế thì tôi đã bị Mộc hệ bỏ rơi từ hồi luyện cấp 10 rồi..."

Không khí im lặng vài giây. Rồi cả nhóm bật cười – một chút nhẹ nhõm trong sự u uất kéo dài.

Quyết định mới cả đội được đưa ra:

Không liều mạng. Không tiếp xúc.
Tạm thời chuyển sang "ẩn thân di chuyển", tiết chế khí tức, di chuyển theo mép bản đồ.

Tư Kỳ dùng pháp thuật Hàn Ẩn Mê Vụ, tạo sương lạnh mỏng bao phủ quanh đội, làm mờ khí tức.

Uyển Phương phụ trợ bằng Thủy Hành Ảnh, giúp di chuyển không gây động chạm mặt đất.

Linh Nhi định kỳ tạo Vòng Sáng Vô Thanh, che dấu sóng linh lực.

Đội ẩn mình như một bóng ma giữa chiến trường, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt của nước bốc hơi hay lớp sương mù loãng. Họ tìm đến một vách đá gần rìa khu băng tuyết – nơi ít có đội chủ động tiến vào vì điều kiện khắc nghiệt.

Ngày thứ hai kết thúc. Không chiến đấu. Không va chạm.

Nhưng áp lực ngày một tăng.
Linh Cầu vẫn tỏa sáng nhẹ giữa lồng ánh sáng bên người Trình Vũ – cũng chính là mục tiêu khiến bọn họ phải sống trong im lặng, căng thẳng tột độ.

Trình Vũ, trước lúc ngủ ngắn, nhìn chằm chằm vào Linh Cầu:

"Chỉ cần giữ được đến ngày thứ bảy... chúng ta sẽ cùng nhau bước lên lớp A3. Cùng nhau, không thiếu một ai."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro