Chương 33: Bạn Hay Thù
Ngày thứ 6, khi ánh sáng mờ nhạt buổi sớm vừa xuyên qua tầng mây dày đặc, Trình Vũ lê từng bước giữa vùng đồng bằng bùn lầy. Trên vai là Liêu Phong đang được cõng nặng nề, thân thể gần như mất đi khả năng tự hành động. Diệp Linh Nhi và Uyển Phương theo sát hai bên, nét mặt ai cũng phờ phạc. Trần Tư Kỳ lặng lẽ đi sau chốt đoàn, tay siết chặt pháp băng.
Áp lực sáu ngày liên tục di chuyển, trốn tránh, cướp đoạt, đã mài mòn gần như toàn bộ tinh thần lẫn thể lực của cả đội.
Phía xa, một đợt sấm nổ vang trời, khí tức của đội Ngân Lang và Vương Hầu đang ngày một áp sát.
Trình Vũ dừng lại. Cả người run rẩy, ánh mắt mờ đi.
Linh lực trong người đứt quãng, rối loạn. Phi đao bên hông rung nhẹ, nhưng cậu không thể điều khiển nổi. Trái tim cậu đập thình thịch như bị bóp nghẹt.
"Mình... yếu như vậy, lấy gì để bảo vệ đồng đội? Là đội trưởng, mình có tư cách gì..."
Ký ức Tạ Hạo nhảy vào biển lửa vẫn không ngừng tái hiện trong đầu.
Nụ cười hồn nhiên ấy, câu nói "Không ai được chết, nghe chưa!" vẫn như vọng lại.
Trình Vũ quỳ gối xuống, tay đập mạnh xuống mặt đất bùn, đến mức bật máu.
"Nếu lúc đó mình mạnh hơn... Nếu mình có thể ra lệnh dứt khoát hơn..."
Diệp Linh Nhi vội vã chạy tới, ôm lấy cậu từ phía sau, không nói gì – chỉ ghì chặt, để cho cậu được khóc, dù chỉ một chút.
Uyển Phương thì bước tới, đặt tay lên vai:
"Đừng dừng lại, đội trưởng. Chúng ta cần cậu. Không phải mạnh nhất, mà là người dẫn đường."
Đúng lúc ấy, mặt đất phía trước rung lên. Từng bóng người bước ra từ làn sương, trên người mang theo hào quang chói lọi của linh lực cấp cao. Chính là Quang Hợp Hội – top 1 hiện tại.
Dẫn đầu là Ngô Thiên Dạ, tu sĩ cấp 27 hệ Quang – người này đã cố tình che giấu tu vi bản thân trong khối B. Phía sau hắn là những ánh sáng rực rỡ từ các thành viên hệ thổ, thủy, mộc.
Ngô Thiên Dạ nhướng mày, giọng điềm tĩnh:
"Thiên Hành, các cậu trông thật thảm."
Không khí ngưng lại. Phía sau đã có tiếng kim loại va chạm – Vương Hầu và Ngân Lang đang tới gần.
Phía trước là đội top 1 – không rõ bạn hay thù.
Một thế trận giằng co. Một bước tiến có thể là diệt vong. Một bước lùi thì không còn đường thoát.
Trình Vũ, dù vẫn quỳ, từ từ ngẩng đầu lên.
Cặp mắt đẫm lệ giờ trở nên bình tĩnh và kiên định. Bóng lưng nhỏ bé ấy, trong khoảnh khắc này, lại khiến cả đội đứng thẳng hơn một chút.
"Ngô Thiên Dạ..." – Cậu cất tiếng.
"Là địch... hay là đồng minh?"
Ngô Thiên Dạ mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấy gì đó thú vị nơi Trình Vũ.
"Còn phụ thuộc... các cậu có còn đủ sức đứng dậy hay không."
Khoảnh khắc ấy, chỉ kéo dài vài nhịp tim, nhưng với Trình Vũ, nó dài như một đời.
Phía sau, tiếng gầm của đội Ngân Lang cùng ánh lưỡi kiếm ánh lên sắc kim của đội Vương Hầu ngày một rõ ràng. Áp lực linh lực ép xuống từng bước, khiến cả mặt đất cũng bắt đầu rạn nứt.
Phía trước, Ngô Thiên Dạ đứng khoanh tay, nụ cười như có như không, ánh mắt không chút hoảng loạn. Top 1, với tu vi và phối hợp đỉnh cao, đủ sức san bằng cả hai đội truy đuổi lẫn Thiên Hành—nếu muốn.
Trình Vũ, vẫn quỳ gối trong bùn, tay run rẩy siết chặt chiếc linh giới phù. Trong đầu là bao nhiêu lời nói trỗi dậy: "Mình là đội trưởng"—"Mình không thể làm gánh nặng"—"Đội mình đã mất Tạ Hạo, không thể mất thêm ai nữa"
Nhưng...
Hít một hơi sâu, cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ngô Thiên Dạ.
"Giúp bọn tôi..."
"Tôi biết... chúng tôi chẳng thể mang lại lợi ích gì cho các anh... Nhưng tôi xin cậu—lần này thôi..."
Giọng Trình Vũ không lớn, không mạnh, nhưng mọi người đều nghe rõ từng chữ. Không có sĩ diện, không còn kiêu ngạo. Chỉ còn sự thành khẩn và quyết tâm gánh vác đồng đội.
Cả Uyển Phương, Diệp Linh Nhi, Liêu Phong, Tư Kỳ đứng lặng người.
Lần đầu tiên... họ thấy một Trình Vũ hạ thấp cái tôi đến mức tận cùng, chỉ để bảo vệ họ.
Ngô Thiên Dạ nhìn Trình Vũ, không nói gì. Phía sau hắn, vài thành viên tỏ ra ngạc nhiên, có người thậm chí định lên tiếng phản đối. Nhưng Ngô Thiên Dạ chỉ đưa tay ngăn lại.
"Cậu biết tôi muốn gì chứ?" – hắn hỏi, giọng thản nhiên.
"Nếu tôi sống sót đến cuối..." – Trình Vũ trả lời – "Cậu muốn tôi làm gì... tôi cũng đồng ý."
Một lời hứa. Một cam kết. Một món nợ không rõ tương lai. Nhưng Trình Vũ chấp nhận.
Ngô Thiên Dạ cười.
Không phải cười khinh bỉ, mà là cười thú vị, như thấy được ngọn lửa đang le lói cháy lên trong đống tro tàn.
"Được."
"Thiên Hành, từ giờ... đi sau chúng tôi."
Vừa dứt lời, hắn phất tay. Toàn bộ Quang Hợp Hội bày trận, kết giới ánh sáng dựng lên giữa rừng. Mười hai đạo quang ảnh tỏa sáng giữa vùng đồng bằng, như những thiên sứ giáng thế.
Ngay sau đó—bóng đen của Ngân Lang ập tới. Kim quang của Vương Hầu chém xuống.
Trận đại chiến giữa ba đội mạnh nhất... chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro